Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 29: Bánh răng thời gian
« Trước Sau »
Hôm nay cũng vậy. Vẫn như cũ đứng chờ dưới đèn đường, bóng dáng kéo dài nhưng quanh co khúc khuỷu, bóng tối dưới vành nón che đi toàn bộ khuôn mặt, không nhìn rõ ngũ quan và biểu cảm. Tiêu Gia Ánh ngây ngẩn cả người, ký ức mơ hồ làm cậu không nhớ nổi tên của nam sinh. Sau khi nam sinh nhìn thấy cậu, ngừng vài giây rồi lập tức đi về phía cậu. Đứng đối mặt nhau, Tiêu Gia Ánh bị nghẹn. Cậu đang cố nhớ lại. Nam sinh rất gầy, giống như nhánh cây trong mùa đông. Y đến trả đồ. Trên vai y đeo ba lô, trên người mặc cái áo lông màu xám chì mỏng đến không thể mỏng hơn, sợi len trên cổ còn bị bung ra, màu xanh của mạch máu lộ ra bên ngoài. Y nghiêng đầu, im lặng nửa phút, xoay người thả ba lô xuống, hai tay xoay ngược, dứt khoát cởi áo lông ra. “Mặc vào đi." Tiêu Gia Ánh nhìn cái áo lông, sau đó nhìn về phía nam sinh, thấy y chỉ còn một cái áo ngắn tay trên người, ngây ngốc hỏi: "Còn em thì sao?" "Tôi không lạnh." Một chiếc minibus cũ ngừng ở ven đường, Tiêu Gia Ánh quay đầu, nhìn thấy hình chiếu của một người xa lạ trên cửa kính xe. Đây là mình sao? Mặc một cái áo lông cũ đã lỗi thời, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi. Nam sinh đứng trước mặt Gia Ánh không ngẩng đầu cũng không nói gì, chỉ mở ba lô, lấy laptop ra đưa cho cậu. Ký ức xa xăm làm trái tim Tiêu Gia Ánh lỗi nhịp, phảng phất như nhìn thấy một phiên bản khác của mình trên cửa kính. " Tôi đi đây." Giọng nói hơi nghẹn của nam sinh chen ngang dòng suy nghĩ. "Khoan đã!" Tiêu Gia Ánh hô to theo bản năng nhưng sau khi hô xong lại không biết bản thân muốn làm gì, chỉ duỗi tay kéo cánh tay đối phương: "Em là Đàm Mặc?" Đã lâu không gọi cái tên này, có hơi ngượng nghịu. Dưới vành nón, ánh mắt nam sinh kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó lại như hiểu ra điều gì, rút tay ra, nhàn nhạt mà tự giễu: "Mới đây mà đã quên tôi rồi sao?" Tiêu Gia Ánh không chịu nổi ánh mắt như vậy, vậy mà người tránh đi trước lại là Đàm Mặc: " Nhận máy tính rồi thì tôi đi đây." Đi được vài bước y phát hiện Tiêu Gia Ánh vẫn đứng tại chỗ, lại trầm mặt quay trở lại, bởi vì quá lạnh hai tay Gia Ánh vẫn luôn ôm vào nhau. " Tiêu Gia Ánh, có phải anh gặp chuyện gì rồi không?" Gió thổi làm âm thanh của tuổi trẻ hơi run lên. Tiêu Gia Ánh im lặng hồi lâu. Theo kinh nghiệm từ quá khứ, mỗi người mà cậu gặp được trong giấc mộng đều có tác dụng nhất định, người đó sẽ dẫn đường cho sự việc phát triển, nhưng hiện tại Đàm Mặc không làm gì cả, chỉ là đến trả máy tính. Đến cũng đến rồi, có lẽ nên đến nơi từng ở thử xem, không chừng có thể tìm được manh mối. " Tôi quên mang chìa khóa." Gia Ánh nhẹ giọng. Đàm Mặc: "Chỉ vậy thôi?" "Ừ." "Đi thôi, tôi có thể mở được." Hai người một trước một sau đi theo đoạn đường dốc. Tiêu Gia Ánh đi theo sau Đàm Mặc, hình ảnh nam sinh dần rõ ràng hơn trong trí nhớ, không còn là mơ hồ nữa, chậm rãi nhớ đến vài việc lúc trước, ví dụ như túi quýt kia, cơm thừa trong tủ lạnh, căn phòng 9 mét vuông dán đầy poster idol, cùng với dì Đàm vô tình trượt chân té ngã, chết trong ngày cuối năm. Nhận thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng chậm, Đàm Mặc đi chậm lại nhưng không quay đầu nhìn, đến dưới lầu, y ngừng lại, chờ tiếng bước chân gần trong gang tấc mới bắt đầu lên lầu. Dưới hàng hiên tối tăm, xem ra đèn vẫn bị hư như cũ. Tiêu Gia Ánh hoàn toàn không thấy gì, nhỏ giọng gọi: " Đàm Mặc?" Lúc đầu y không phản ứng, sau đó dùng chân đá ra một ít tiếng động, nói có chuột. " Chuột?" "Ừ." Y thúc giục: “Nhanh lên.” Tiêu Gia Ánh hít một hơi, bước chân nhanh hơn. Đến cửa nhà, bên trong không có động tĩnh. Đàm Mặc thuần thục lấy chìa khóa từ khung cửa. Liếc mắt thấy Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm động tác của mình, y lại dời mắt sang chỗ khác: "Là chìa khóa dự phòng, tôi còn một ít đồ ở bên trong." Tiêu Gia Ánh: “Tôi biết.” Dưới vành nón, biểu cảm vẫn không thay đổi. Tiêu Gia Ánh: " Tôi biết em không có ý trộm đồ, vào thôi, tôi sẽ giữ bí mật giúp em." Người bạn nói nhiều ở cách vách đang chơi game ở trong phòng, Đàm Mặc đi lấy những đồ vật mà chủ nhà cho là ve chai, Tiêu Gia Ánh im lặng trở về phòng của mình. Mọi thứ đều giống như 5 năm trước, ngay cả vết nứt trên sàn nhà cũng không thay đổi. Thả laptop xuống, Tiêu Gia Ánh nhìn vào gương, nghiêm túc chỉnh đốn lại khuôn mặt của mình, một lần nữa xác định đây là bản thân mình 5 năm trước. Phía sau có người đến gần, Tiêu Gia Ánh quay đầu lại: " Lấy hết đồ rồi sao?" Đàm Mặc "ừ" một tiếng. Ba lô của y vẫn xẹp như vậy, tay phải thì đang ôm một con gấu bông, đèn không đủ sáng, Tiêu Gia Ánh không nhìn rõ: "Chỉ vậy thôi sao?" " Mấy thứ kia chẳng là gì." Đàm Mặc nói: " Lấy lại món đồ do mẹ tôi làm là được." Tiêu Gia Ánh tập trung nhìn, nhìn chăm chú, đột nhiên ngây người. Đây là gấu của cậu mà! Cậu mở to hai mắt. Hai tay Đàm Mặc nắm chặt, ngại ngùng mà giải thích: " Đây là quà sinh nhật của mẹ tôi." Tiêu Gia Ánh không biết phải nói thế nào. Cậu nhìn gấu, lại ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc, con gấu dần trùng khớp với người đứng trước mặt, giống như thế giới chỉ có mình y, con gấu không hề tồn tại. Hoặc có lẽ vì một nguyên nhân nào đó, gấu lấy đi một phần linh hồn của y. Mới đầu vẫn không hiểu tại sao lại trở về 5 năm trước, vì sao gấu lại từng nhìn thấy máy tính, bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, bí mật đột nhiên bị vạch trần làm Tiêu Gia Ánh đứng như đóng đinh tại chỗ, trợn mắt há miệng mà nhìn chằm chằm Đàm Mặc, cho đến khi Đàm Mặc lại mở miệng nói tạm biệt. "Khoan đã!" Đêm nay, đây là lần thứ hai cậu gọi y lại, Tiêu Gia Ánh hơi lắp bắp: " Phồn phồn, nhóc đợi đã!" "Anh gọi tôi là gì?" Bước đến giữ chặt tay y, Tiêu Gia Ánh giải thích một cách lộn xộn: "Em....Em đừng đi, chỗ anh....Cái đèn ở chỗ anh hư rồi, nhờ em sửa giúp anh, đúng, hình như em cũng còn bài tập phải làm, làm xong rồi đi...." Đàm Mặc cúi đầu nhìn về phía cánh tay bị nắm, hiếm khi mà mở lời nhắc nhở: " Buông tay ra trước." Tiêu Gia Ánh bỗng dưng buông tay. " Tôi có nơi để ở, anh không cần thương hại tôi." "Ở đâu?" "Công trường." Cách đây không xa, có điện có nước. "Như vậy sao được?" Tiêu Gia Ánh nóng lòng giữ đối phương lại: "Thời tiết lạnh như vậy, ngay cả áo khoác mà em cũng không có, hay là như vậy, anh..." Cậu bắt đầu tìm kiếm thẻ ngân hàng ở trong phòng, cậu nhớ là để nó ở tủ đầu giường. Đang lục lọi thì bả vai bị xoay lại. Cậu quay đầu. Trong mắt Đàm Mặc là vẻ hờ hững, âm thanh cũng căng chặt: "Nếu tôi ở đây thì có quấy rầy anh không?" Nói xong thì ngoảnh mặt đi. * Giữ người ở lại, Tiêu Gia Ánh chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm thế nào. Cậu không biết cơ chế kích hoạt giấc mộng này, cũng không biết khi nào sẽ quay trở về hiện thực, chuyện duy nhất mà cậu nên làm và có thể làm là tận lực giúp đỡ Đàm Mặc trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Vì không muốn phiền đến Gia Ánh, Đàm Mặc nhất quyết ngủ dưới sàn nhà, ở nơi cách giường cậu xa nhất. Gia Ánh giả vờ ngủ, thật ra vẫn luôn lắng nghe động tĩnh trong phòng. Cậu nghe được tiếng Đàm Mặc lấy quần áo đi tắm, thời gian tắm rất lâu, lại nghe được y cầm bánh quy ở trên bàn ra bên ngoài ăn, tiếng bước chân rất nhẹ, cuối cùng thì nghe được y mở cửa đi vào, im lặng mà nằm xuống ngủ. Hai tấm chăn đắp lên người Đàm Mặc, nghiêng người ngủ, bả vai thon gầy nâng tấm chăn lên cao, tuy thân hình rất dài nhưng rõ ràng là phát triển không đầy đủ, phần lưng hơi gù. Con gấu bông kia được đặt ở góc bàn, lớp lông nhung bên ngoài khá lộn xộn, nhìn rất bực bội. Ánh trăng mỏng như giấy lặng lẽ chiếu vào phòng. Tiêu Gia Ánh cứ vậy mà ngủ say, nửa đêm lại bừng tỉnh. Nghe được tiếng thở dốc nặng nề, cậu ngồi dậy đi xem Đàm Mặc, khuôn mặt y nóng đến đỏ bừng, trên cổ đầy vết mẩn đỏ, giống như bị côn trùng cắn ở nơi bẩn thỉu nào đó. Người cao to như vậy lại cuộn tròn dưới chăn, cho dù khó chịu cũng không rên một tiếng, ngay cả ho khan cũng không. Sờ lên trán, nóng đến bỏng tay. Tiêu Gia Ánh tìm thuốc, nâng y dậy cho y uống hết, trong quá trình đương nhiên là nhìn rõ mặt y, thật ra cũng không xấu trai lắm, nhưng phía bên phải đúng là có một vết sẹo, từ mép tóc kéo dài đến đuôi mắt, như khe núi sâu nằm giữa hai vách đá, khiến y trông có vẻ hơi hung dữ và thô bạo. Vết sẹo không thẳng hàng, hẳn là không phải dao cắt. Không để ý chuyện vết sẹo nữa, Tiêu Gia Ánh giúp y lau mồ hôi rồi mặc áo khoác đi ra ngoài. Hơn 6 giờ sáng, Đàm Mặc mới hạ sốt. Lúc đó Tiêu Gia Ánh còn đang ngủ nên không nghe được động tĩnh của Đàm Mặc, tỉnh dậy thì người đã đi rồi. Tiêu Gia Ánh bình tĩnh mà ngồi dậy, rửa mặt, ra khỏi nhà đi tàu điện ngầm, một lần nữa làm quen với hoàn cảnh, làm quen với những khuôn mặt mơ hồ hoặc rõ ràng. Đi đến đâu, tính đến đó. Cậu biết cho dù chuyện gì xảy ra thì cậu nhất định sẽ gặp lại Đàm Mặc trong thế giới này, nếu không thì giấc mộng này không còn ý nghĩa. Hai ngày sau, Đàm Mặc xuất hiện lần nữa. "Anh cho tôi tiền là có ý gì?" Đêm đó cậu ra ngoài rút tiền để vào ba lô của y, 2000 đồng, Tiêu Gia Ánh nói: "Cho em mượn, ăn cơm không?" Y không nói gì. "Vừa lúc anh chưa ăn cơm, đi ăn với anh đi." Trên đường có rất nhiều người đi bộ, phần lớn là công nhân vừa tan tầm, Tiêu Gia Ánh vẫn mặc áo lông, quần tây, khoác áo lông bên ngoài, chỉ có quần áo Đàm Mặc là không phù hợp với độ lạnh của hoàn cảnh xung quanh, sợi bông của áo khoác lộ ra bên ngoài. Hai người chọn một cửa hàng thức ăn nhanh, Tiêu Gia Ánh chọn món trả tiền, Đàm Mặc phụ trách bưng đồ ăn. Từ khi hai người xuất hiện, rất nhiều ánh mắt cố ý hoặc vô tình mà lướt qua....Đàm Mặc. Chính xác là vậy, Đàm Mặc còn rất trẻ, chữ nghèo viết trên mặt nhưng lại khiến người ta chú ý, rất nhiều người nhìn y, trong mắt là thương hại và đáng tiếc, hoặc có chút ưu ái. "Chúng ta qua bên kia." Tiêu Gia Ánh chỉ một góc không người ngồi, dẫn Đàm Mặc đi qua. Khi ăn cơm Đàm Mặc không nói chuyện, nhưng cả người đầy bụi bẩn và đôi bàn tay nứt nẻ đã nói lên tất cả. "Ăn xong thì dẫn anh đến chỗ em làm việc." Tiêu Gia Ánh nói. Đàm Mặc hơi khựng lại, kiên định mà lắc đầu. Y thả cái muỗng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là một đứa trẻ rất cố chấp, Tiêu Gia Ánh biết rõ điều này, lại hỏi tiếp: "Đã khỏe hơn chưa?" Lần này y mới hơi hất cằm. Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ở chỗ anh còn thuốc, lát nữa đem về uống đi." "Tiêu Gia Ánh." "Chuyện gì?" Đàm Mặc ngồi đối diện, như muốn hơn thua với Gia Ánh mà không hề nhìn cậu, tấm lưng cong do miệt mài lao động dính sát vào lưng ghế: "Đừng quan tâm đến tôi nữa được không? Anh cho rằng anh là ai?" Tiêu Gia Ánh không trả lời. Sau khi biết y chính là gấu, tình cảm đối với y đã sớm thay đổi, trở nên phức tạp không thể giải thích, đó là sự quen thuộc, thân thiết, thương tiếc, khẩn trương, lo lắng, thậm chí còn có chút tưởng niệm trộn lẫn vào nhau. Cậu không thể biểu lộ cảm xúc trước mặt một con gấu, nhưng trước mặt Đàm Mặc thì có thể. Chỉ cần nhìn y là cậu cảm thấy bình yên. Gặp gỡ chính là duyên phận. Thì ra y chính là gấu, gấu chính là y, y đang ngồi ở trước mặt mình, có thể nghe được, có thể chạm đến, để người tin tưởng, cũng làm người hạnh phúc. Bị Gia Ánh nhìn chằm chằm hồi lâu, khớp hàm Đàm Mặc căng chặt. "Ăn đi." Tiêu Gia Ánh thu ánh mắt lại: "Có chuyện gì thì ăn xong rồi nói, đừng lãng phí lương thực." Đàm Mặc lại cầm muỗng lên, múc từng muỗng mà nhai, Tiêu Gia Ánh cảm thấy phần ăn của y không đủ liền nhường phần ăn của mình cho y, Đàm Mặc chỉ liếc mắt nhìn, không có ý từ chối. Ăn hết hai phần ăn, hai người ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh trước khi trời tối hẳn. Đèn đường dần dần sáng lên. "Em có di động không?" Đương nhiên là không có. Tiêu Gia Ánh cảm thấy cứ như vậy thì không có cách nào để liên lạc, đang suy nghĩ thì người bên cạnh nói: " Muốn tìm tôi thì gọi cho ông Dư." "Ông Dư là ai?" "Nhân viên tạp vụ ở chỗ tôi." Tiêu Gia Ánh bảo y lưu số điện thoại của ông Dư vào di động của mình. " Ở bên đó mấy giờ bắt đầu làm việc? Khi nào thì kết thúc?" "7 giờ sáng đến 7 giờ tối." " Tôi mướn em làm việc cho tôi sau giờ tan tầm." Đàm Mặc nhíu mày nhìn Tiêu Gia Ánh, cậu hất hất cằm, ý bảo Đàm Mặc nhìn giao lộ quen thuộc trước mặt. " Nếu tôi gửi tin nhắn cho em, sau khi kết thúc công việc thì đứng ở chỗ kia chờ tôi giống như trước kia, nếu không gửi tin nhắn thì không cần đến, nhớ kỹ." Đàm Mặc vẫn không nói một lời mà nhìn Gia Ánh, Gia Ánh đành phải dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình: " Đừng có nhìn tôi mãi, tôi không có đẹp như vậy, chỉ cần nhớ lời tôi nói trong đầu là được." Đàm Mặc đột nhiên quay mặt đi, hiếm khi mà gật gật đầu. Ngốc nghếch. Đi đến giao lộ, hai người đi về hai hướng. Bóng dáng Tiêu Gia Ánh dần dần kéo dài dưới đèn đường, Đàm Mặc đứng đó nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mới xoay người đi về hướng công trường. Chưa đi được bao xa lại nghe được tiếng gọi của Tiêu Gia Ánh: “Đàm Mặc!” Đàm Mặc ngừng lại, quay người, đầu tiên là bước nhanh hơn, sau đó chạy về phía Tiêu Gia Ánh đến khi dừng lại trước mặt cậu, đôi mắt nhìn chăm chú vào cậu, phảng phất như đang chờ mong nghe được gì đó, bất cứ điều gì cũng được. Tiêu Gia Ánh cũng nhìn chăm chú vào gương mặt này một lát. Chiếc mũi cao thẳng nhưng mang theo vết thương, mắt hai mí, môi khô khốc, còn có vành tai bị gió lạnh thổi đến đỏ lên. " Lần sau gặp mặt đừng đội mũ, không hợp với em." Tiêu Gia Ánh cúi đầu, lấy ra hai cây kẹo que đã chuẩn bị trong túi xách từ trước: "Em còn nhỏ, còn đang phát triển, đội mũ sẽ lùn đó! Này, cầm đi." Không biết câu nào chạm vào tự ái của đối phương, khuôn mặt của thiếu niên chợt lạnh đi, nói sao cũng không chịu nhận. Tiêu Gia Ánh tự nhiên mà lột vỏ kẹo, bày ra tư thế mỗi người một cái. Y vẫn không nhận. Tiêu Gia Ánh sâu kín mà thở dài: "Lại làm sao nữa?" " Tôi 17 tuổi, Tiêu Gia Ánh." "Sau đó?" Không có sau đó, y lạnh lùng nhìn lướt qua rồi quay người đi luôn. Đây còn không phải là gấu sao? Là gấu của cậu. Tiêu Gia Ánh sờ sờ chóp mũi, cúi đầu mỉm cười. Như trong đêm tối vắng vẻ tìm được ánh đèn đường quen thuộc, rốt cuộc hai thế giới cũng hoàn toàn trùng khớp với nhau. Lần gặp mặt tiếp theo là khi nào? Hãy để cho ngọn đèn đường này luôn sáng, thổi bay những bụi bẩn, Tiêu Gia Ánh định cho kẹo vào miệng.
« Trước Sau »