Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 30: Ngủ với ai
30: Ngủ với ai.
Edit: J.F
Nói đúng ra thì con gấu bông kia không phải tự tay mẹ Đàm Mặc làm, nó là một sản phẩm bị lỗi trong quá trình sản xuất ở xưởng đồ chơi, sau đó được Đàm Mặc mang về nhà.
Dì Đàm sửa chữa và may nó lại hoàn chỉnh rồi dùng làm quà cho con trai mình.
Đàm Mặc đặt nó ở trên giường trong công trình, mỗi ngày ngủ chung với nó, tâm sự cùng nó, là thứ duy nhất quan sát và lắng nghe Đàm Mặc, nó im lặng cùng y trải qua cuộc sống, làm bạn với y trong những đêm dài không ngủ.
Dần dần, nó đã không còn là nó.
Nó là Đàm Mặc.
Là một mặt khác của Đàm Mặc.
Nếu trên thế giới này có ai biết được Đàm Mặc đã từng nghĩ đến chuyện tìm Tiêu Gia Ánh giúp đỡ, nhớ mãi không quên những chuyện nhỏ nhặt, người đó chỉ có thể là gấu.
Mỗi ngày ở công trường thật gian nan, lại chỉ được trả một chút tiền công, nếu không giải tỏa sẽ làm người nghẹn chết.
Sau giờ làm việc hôm thứ tư đó, quản lý công trình thu xếp cho mọi người đi mát_xa, Đàm Mặc chỉ mới đến hơn ba tháng cũng bị mấy người cùng ông Dư kéo đi.
Tuy tính cách y có hơi quái gở nhưng những người làm chung vẫn đối xử tử tế với y, tuổi còn nhỏ mà đã không có cha mẹ, ức hiếp người như y sẽ không có kết cục tốt, mọi người đều nghĩ như vậy.
Rẽ trái rẽ phải mới đến một chỗ mát_xa ẩn nấp nào đó, bước vào thì thấy ngay một cái sô pha lớn, người ngồi sau bàn đang sửa móng tay, trang điểm rất đậm.
"Ôi! Anh Lưu và mọi người đã lâu không đến đây nha, còn tưởng rằng mọi người đã quên chỗ này rồi!""
"Bị nợ tiền công hơn nửa tháng, cmn, ai dám tiêu tiền ở chỗ mấy người chứ?"
Những người khác quen thuộc mà chào hỏi với mấy người phụ nữ ở đây, sau đó chọn lấy "kĩ thuật viên" cho riêng mình, chỉ có ông Dư còn nghĩ đến Đàm Mặc.
Quay đầu nhìn, tên nhóc kia còn đứng như trời trồng ở ngoài cửa.
"Vào đi chứ! Làm thần giữ cửa à?"
Người ngồi sau bàn nhìn y cười ái muội:
"Này người mới hả anh Dư?"
"Mới! Mới tinh, một thằng ngốc, dẫn y đi hưởng thụ giống như đi xuống mồ."
Ông Dư nói rồi đi ra ngoài kéo người vào trong, hạ giọng:
"Làm cái bản mặt như vậy để cho ai nhìn? Dẫn mày đi là quan tâm đến mày, đừng làm ông đây khó chịu, biết điều một chút đi, mọi người đều như vậy, mày mà khác đi thì sau này khó mà tồn tại."
"Linh Linh có ở đây không? Nói cô ta ép nó, cô ta rất sành sỏi, tố chất của tên nhóc này rất thô bạo."
Ở nơi hỗn tạp như công trường, không nghe lời quản lý chính là không biết điều, quản lý có hàng ngàn hàng vạn biện pháp để chơi xỏ, thậm chí có thể vô cớ mà đuổi việc, huống chi Đàm Mặc chưa từng đến mấy chỗ như vậy, y chưa từng đi mát_xa, chỉ có thể nhìn thấy mấy chỗ mát_xa của người mù trên đường phố.
Y liếc mắt nhìn quản lý một cái, nhẹ giọng:
"Tôi không có tiền."
Ông Dư chỉ bảo y:
"Không nể mặt phải không?"
"Được rồi, được rồi ông Dư."
Quản lý họ Lưu vác cái bụng lắc lắc tay:
"Tuổi trẻ mà, khó tránh được lần đầu tiên, nói không chừng người ta vẫn là con gà còn "zin", ông đừng có làm khó người ta."
Sau khi cười xong thì không ai quan tâm đến y nữa, không bảo y đi cũng không nói y chờ, để một mình y ngồi đó.
Bên trong có ít nhất mười mấy hai mươi gian nhỏ, những người đàn ông hôi hám bẩn thỉu gấp gáp chia nhau chui vào, nhét tiền giấy vất vả kiếm được vào áo ngực của những người phụ nữ ở đây.
Đàm Mặc ngồi trên sô pha không đi.
Tính toán thời gian, hẳn là hôm nay Tiêu Gia Ánh sẽ liên lạc với y.
Cách hai ba ngày, hai người sẽ gặp nhau một lần, nếu cuối tuần Gia Ánh bận việc thì không gặp, nếu rảnh thì Gia Ánh dẫn y đi ăn, đi xem phim, mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh Gia Ánh, y đều cảm thấy rất vui vẻ, cho dù ngoài mặt không biểu hiện gì.
Người phụ nữ ngồi sau bàn thấy y buồn chán, bước qua chỗ y:
"Em đẹp trai nhiêu tuổi rồi?"
Y nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, ánh mắt kia không đến mức ghét bỏ nhưng cực kỳ lãnh đạm, làm trong lòng người phụ nữ lộp bộp.
"20."
"Hây dà! Trẻ quá đi! Hèn chi nhìn non như vậy."
Đàm Mặc không đáp lời.
Mày mà xấu trai, xem tao có quan tâm đến mày không, một kẻ nghèo hèn, người phụ nữ mắng thầm.
Cằm người phụ nữ đưa về hướng Đàm Mặc, cánh tay hơi tròn dán lên:
" Từng đi học sao?"
Đàm Mặc rất thận trọng.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, người phụ nữ lập tức dán sát vào Đàm Mặc bằng bộ ngực.
"Sao không trả lời?"
" Cô thì sao?"
" Tôi thế nào?"
"Có được đi học không?"
Người phụ nữ cho rằng Đàm Mặc đã bắt đầu mất bình tĩnh, ý cười tự giễu bừng lên:
" Đã từng đi học, người ta tốt nghiệp sơ trung đàng hoàng nha, sau đó thì người nhà không cho đi học nữa."
(Sơ trung: cấp hai.)
"Vì sao?"
"Còn hai đứa em trai phải nuôi."
Đàm Mặc quay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ, nhìn đến khi cô ta nổi da gà mới nói:
"Tôi cũng như cô, tốt nghiệp sơ trung."
"Vậy vì sao em đẹp trai không đi học nữa vậy?"
"Mẹ tôi chết."
"Còn ba đâu?"
"Ngồi tù."
Người phụ nữ lại "hây dà" một tiếng, tròng mắt vẫn đảo quanh khuôn mặt của Đàm Mặc:
"Hai chúng ta quá đáng thương em trai à, chị cũng giống như em, sau này nhớ "để ý" đến chị nhiều hơn nha."
Muốn "chơi không" bà đây à, bà cũng có con rồi, không có thương hại mày đâu.
Ai ngờ Đàm Mặc lại nói:
"Tôi không đáng thương."
"Hả?"
Y không muốn nói thêm gì nữa.
Lúc đi, Đàm Mặc thả trên sô pha 20 đồng, xem như trả phí cho việc tắm gội, nhiều hơn nữa thì y không có.
Rời khỏi nơi đó, Đàm Mặc liền đi đến giao lộ đã hẹn với Tiêu Gia Ánh, đứng chờ.
Bây giờ là 8 giờ tối, Tiêu Gia Ánh thường tan tầm khoảng từ 7 giờ đến 7 giờ rưỡi, ra khỏi công ty đi tàu điện ngầm, tầm 8 giờ thì rời khỏi trạm.
Lúc này là giờ cao điểm của những học sinh đi học bổ túc và những người đi làm như Tiêu Gia Ánh.
Đàm Mặc đứng dựa vào tường, im lặng nhìn người qua kẻ lại, không hề có một biểu cảm dư thừa nào, trưởng thành hơn hẳn những đứa trẻ vị thành niên khác.
Y không có di động nên quá trình chờ đợi luôn rất dài.
Hơn hai mươi phút sau, Tiêu Gia Ánh xuất hiện cùng túi đồ đã mua, Đàm Mặc đang định bước qua thì chợt thấy có người đi chung với cậu, cũng mặc âu phục, mang giày da như cậu, hẳn là đồng nghiệp.
Không muốn bước thêm nữa, Đàm Mặc xoay người trở về, nhưng chưa đi được bao xa thì dừng lại.
Hay tay y đút vào túi quần, biểu cảm trên mặt vì bất mãn mà lạnh đi, từ từ nắm chặt tay.
......
Tiêu Gia Ánh đang thở hổn hển leo cầu thang, đột nhiên tay chợt nhẹ đi, có một bàn tay nắm lấy túi đồ.
Quay đầu phát hiện là Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh rất bất ngờ.
"Sao em lại đến đây?"
Hôm nay không gửi tin nhắn, lúc nãy cũng không nhìn thấy y ở giao lộ.
Đàm Mặc không giải thích, chỉ giúp Gia Ánh xách đồ, bước chân rất vững vàng.
Gia Ánh vừa khâm phục thể lực của mấy người trẻ tuổi vừa nghĩ thầm: nếu như ở 5 năm sau, hết giờ làm việc cậu sẽ không có tâm tình mà đi dạo siêu thị như bây giờ, chỉ sống lay lắt qua ngày, ăn uống thế nào cũng được.
Tiếp tục leo cầu thang, Gia Ánh chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trên người tên nhóc này có mùi nước hoa nhàn nhạt, nhìn kỹ hơn thì thấy trên cổ áo có một lớp phấn mỏng:
"Hôm nay em..."
Đàm Mặc dừng lại, đối diện với Gia Ánh.
Tiêu Gia Ánh muốn nói lại thôi, cảm thấy tốt nhất là không nên hỏi về vấn đề này:
"Em ăn cơm chưa?"
Đàm Mặc nhíu mi, lắc lắc đầu, biểu cảm rõ ràng là kiêu ngạo, lại cực kỳ đáng yêu.
"Về nhà nấu hai tô mì ăn đi."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Vừa lúc anh có mua mì sợi."
Đàm Mặc "ừ" một tiếng.
Sau khi vào nhà, Tiêu Gia Ánh rửa tay nấu cơm, Đàm Mặc vào phòng thì không ra ngoài nữa.
Tên thất nghiệp ở cách vách dọn đi rồi, hiện giờ căn nhà này còn trống hai phòng, chủ nhà đang hết sức đau đầu, mỗi ngày chửi bới Đàm Mặc và mẹ của y, nói là mẹ y chết làm người ta không dám đến thuê phòng nên mỗi lần đến đây Đàm Mặc rất khiêm tốn, cố gắng không gây chú ý, tránh cho chủ nhà biết được.
Nấu mì xong, Tiêu Gia Ánh bưng vào phòng.
"Nóng quá đi!"
Cậu vội vàng sờ sờ vành tai hạ nhiệt độ, Đàm Mặc lại nhíu mày:
"Lần sau để tôi bưng."
"Em không sợ nóng sao?"
"Tay tôi bị chai."
Tiêu Gia Ánh im lặng mà khổ sở vài phút, lúc ăn mì cũng không nói chuyện, Đàm Mặc cảm thấy kỳ lạ, thỉnh thoảng lại nhìn cậu, cậu phát hiện thì ôm chén dời qua góc bàn:
"Ăn phần của mình đi, ăn không đủ no thì ráng chịu, không nên nhớ thương mì trong chén của tôi."
Khóe miệng Đàm Mặc nâng lên, Gia Ánh nhìn y, y lại dời mắt đi.
Bây giờ y không còn đội mũ trước mặt Tiêu Gia Ánh, nhưng vẫn chưa quen đối diện với cậu trong thời gian dài.
Tiêu Gia Ánh gõ bàn:
"Ăn mì, không nên nhìn lung tung."
Cậu mới ăn được một nửa, Đàm Mặc đã uống hết nước mì trong chén.
Tiêu Gia Ánh há miệng:
"Đói như vậy sao?"
Đàm Mặc không đáp.
Do dự vài giây, rốt cuộc Tiêu Gia Ánh vẫn chia cho y hai đũa mì:
"Rõ ràng tôi đã cố ý nấu nhiều hơn, sao vẫn không đủ vậy....Ở công trường mấy người không có phát cơm sao?"
Đàm Mặc cúi đầu, vừa ăn vừa cười trong im lặng.
Bởi vì buổi sáng phải đi làm sớm nên Đàm Mặc không thể qua đêm ở đây, Tiêu Gia Ánh cũng có việc của riêng mình.
Tuổi não 30, tuổi thể lực 25, công việc hiện giờ của Tiêu Gia Ánh rất tốt, xử lý các mối quan hệ cũng tốt hơn rất nhiều, chuyển công tác lên chức là chuyện trong dự kiến.
Quan trọng nhất là cậu có động lực để tiến tới.
Không chỉ mỗi cậu cần tiền, Đàm Mặc cũng cần, trong lòng cậu đang có kế hoạch, tích góp đủ tiền thì mới bắt đầu thực hiện, cơ sở kinh tế quyết định hết thảy cho dù ở thế giới nào, giống như tìm được Boss trong trò chơi đánh quái thăng cấp, mỗi ngày cậu đều tràn đầy tinh lực để thăng cấp.
Ăn xong, Đàm Mặc rửa chén, rửa xong, Tiêu Gia Ánh gọi y về phòng, tìm thuốc trị nứt da cho y.
Mỗi người có tổng cộng mười ngón tay, Đàm Mặc bị nứt hết cả mười ngón.
Y ngồi dưới đất, dùng tay phải bôi thuốc cho tay trái xong thì không nói gì, Gia Ánh ra ngoài rót nước, lúc quay lại đi ngang qua y, thấy y không nhúc nhích mới hỏi sao y không bôi tiếp đi, y nói tay trái dính thuốc, cầm lên sẽ bị dính vào.
"Nếu dính thì lau sạch là được chứ gì?"
Tuy nói như vậy nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn kéo ghế dựa ngồi xuống, "đưa Phật đưa tới Tây Thiên".
Đàm Mặc ngửa đầu nhìn, trong mắt chỉ có hình bóng của Tiêu Gia Ánh.
Tiêu Gia Ánh cúi đầu, đỡ lấy tay phải của Đàm Mặc, tỉ mỉ bôi từng chút từng chút thuốc mỡ:
"Trong vòng một tiếng không được dính nước, lúc nãy rửa chén không bị ngứa tay sao? Bao tay để ở bên cạnh bồn cũng không thấy em đeo."
Hầu kết Đàm Mặc động đậy:
"Ngứa."
"Ngứa thì phải nghe lời."
Cậu dùng tư cách anh trai để chỉ bảo:
"Làm việc phải mang bao tay, rửa chén cũng phải mang bao tay, bàn tay của em mà để nặng hơn nữa thì sẽ không viết chữ được."
Đàm Mặc cất bóng dáng của Tiêu Gia Ánh vào trong mắt nhưng khuôn mặt như núi băng vẫn không thay đổi chút nào.
Tiêu Gia Ánh lấy tuýp thuốc gõ nhẹ lên đầu của y:
"Hôm nay em đã đi đâu?"
Đàm Mặc không né, vẫn nhìn Gia Ánh như cũ.
Tiêu Gia Ánh:
"Không muốn nói."
"Không đi đâu hết."
"Nói dối."
Thay đổi ngữ điệu nghiêm khắc hơn:
"Không đi đâu sao? Lớp phấn trên cổ áo là của ai?"
Đàm Mặc rũ mắt quan sát chính mình.
"Trên người còn có mùi nước hoa, không ngửi được sao?"
Đàm Mặc lại ngửi ngửi bản thân.
Tiêu Gia Ánh kéo hai bên lỗ tai y, giống như đã làm với gấu:
"Nói thật."
Đàm Mặc:
"Chỗ mát_xa."
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc buông tay:
"Cái gì?"
"Mấy người kia dẫn tôi đi."
"Ai dẫn em đi?"
"Quản lý công trường."
Không cần nghĩ cũng biết là loại mát_xa nào.
Rốt cuộc đám người kia đang làm cái trò gì, còn ép buộc nam sinh 18 tuổi đi đến mấy chỗ như vậy?
Lông mày Gia Ánh nhíu chặt, nghiêm túc mà truy vấn:
"Đã làm gì rồi?"
"Gội đầu."
"Còn gì nữa không?"
Đàm Mặc nâng mí mắt lên, bình tĩnh hỏi:
"Còn gì nữa sao?"
Tiêu Gia Ánh mím chặt môi, dĩ nhiên là rất tức giận.
Một hồi im lặng qua đi, Đàm Mặc bình thản nói:
"Tôi biết nơi đó để làm gì, sau này không đi nữa."
"Em biết sao?"
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh quan sát y thật kỹ, ánh mắt của y lại dừng ở chiếc giường phía sau, hất hất cằm:
"Ngủ đi."
....