Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 32: Ai quan tâm
« Trước Sau »
32: Ai quan tâm Edit: J.F Cứ vậy mà giúp đỡ nhau, cuộc sống trôi qua lặng lẽ nhưng thỉnh thoảng cũng có xích mích. Có lẽ thời tiết cũng là một phần nguyên nhân vì trời càng ngày càng nóng. Tòa nhà làm việc có điều hòa, mỗi ngày của Tiêu Gia Ánh vẫn trải qua khá ổn nhưng Đàm Mặc thì không. Từ đầu tháng, nhiệt độ không khí luôn cao hơn 30 độ, công nhân bên chỗ Đàm Mặc làm việc ở ngoài trời, cảm nắng là chuyện bình thường, tuy rằng có phụ cấp nhiệt độ nhưng với 30 đồng kia cũng không bổ béo được bao nhiêu. Cuối tuần Tiêu Gia Ánh cố ý đến bệnh viện mua miếng dán hạ nhiệt, chuẩn bị tuần này đưa cho Đàm Mặc, chỉ là cậu gửi tin nhắn vào buổi sáng mà đến trưa vẫn chưa nhận được câu trả lời. [Đàm Mặc, có bận không?] Thường thì sẽ nhận được hồi đáp là "Được" hoặc là "Bận", ý bảo là có thể gặp mặt hoặc không thể, buổi trưa Tiêu Gia Ánh không ngủ được, chờ đến hết buổi chiều vẫn không có tin tức, sau giờ tan tầm cậu quyết định gọi điện thoại. Ông Dư nhận điện thoại nhưng nói chuyện không rõ ràng, ông nói Đàm Mặc đang tăng ca, không rảnh mà trả lời tin nhắn của Tiêu Gia Ánh, Đàm Mặc bảo ông ta nhắn lại như vậy. Đối với tiến độ công trình của bọn họ, Tiêu Gia Ánh cũng biết được chút ít, bây giờ đã qua giai đoạn quan trọng nhất, không đến mức phải làm thêm giờ buổi tối, huống chi tiết trời vẫn đang nóng bức, không phù hợp với quy định an toàn lao động. Truy vấn thêm vài câu, ông Dư không nhịn được mà kể lại toàn bộ, cánh tay Đàm Mặc bị máy cắt phải, không nặng lắm nhưng vẫn phải nghỉ ngơi. Tiêu Gia Ánh hỏi thăm địa chỉ chỗ công trường rồi chạy đến. Lúc trước, Đàm Mặc luôn là người chủ động tìm cậu, cậu chưa bao giờ qua bên kia tìm y, bởi vì không biết đường, cậu phải xuống xe buýt sớm hơn vài trạm, vừa đi bộ vừa tìm kiếm. Đến cổng công trường, bảo vệ giữ cậu lại: "Đi đâu?" "Tìm người." Không riêng gì ngoại hình, khí chất của Tiêu Gia Ánh cũng hoàn toàn không hợp với nơi này, tác phong của cậu là kiểu người đi làm văn phòng tiêu chuẩn, có trình độ văn hóa, nói đúng hơn là có phong độ của người trí thức, sạch sẽ từ trên xuống dưới, còn có chút yếu ớt. Đánh giá bề ngoài của Tiêu Gia Ánh xong, bảo vệ nói cậu đưa giấy tờ chứng minh thân phận, đăng ký, trong quá trình Gia Ánh đều nghiêm túc làm theo. Vào bên trong, bụi đất ngập trời, trên bãi đất trống có vài chiếc máy xúc đất đang đậu, đi vào sâu hơn mới thấy được một dãy nhà hai tầng tạm bợ, một hồ nước xây bằng gạch, vòi nước, bốn phòng vệ sinh tạm thời cùng với một đống đồng phục đang phơi. Ngửi thấy mùi của WC, Tiêu Gia Ánh hơi buồn nôn, đành phải tăng tốc đi qua. Lúc nãy Gia Ánh có hỏi bảo vệ, biết được Đàm Mặc đang ở lầu một của ký túc xá, phòng thứ 3 bên tay trái. Bên trong, tiếng đánh bài rất ồn ào, Tiêu Gia Ánh gõ cửa hai lần mới có người nghe được, thật ra thì nơi này không có ai phải gõ cửa, cứ đẩy cửa rồi đi vào mà thôi. Mấy người đang đánh bài sôi nổi chợt ngừng lại, mở to mắt nhìn Tiêu Gia Ánh: "Tìm ai vậy?" "Đàm Mặc." "Ồ......" Ông Dư cởi trần nhảy xuống giường: "Cậu chính là anh của Đàm Mặc?" "Cmn, thật đúng là người có văn hóa." Người bên cạnh nhếch miệng cười nhạt: "Cũng hay đó." Ông Dư đưa mắt ra hiệu với bọn họ, ý bảo đối phương tiếp tục đánh bài, đừng có nhiều chuyện, sau đó chỉ vào một góc nói: "Chỗ kia kìa, xem thử một chút đi, nằm cả ngày rồi." Ánh sáng trong phòng vốn dĩ đã u ám, còn có người hút thuốc, không nhìn rõ được gì, dù vậy Tiêu Gia Ánh vẫn lập tức nhìn thấy Đàm Mặc đang nằm nghiêng ở giường trên, cách cửa phòng và cửa sổ xa nhất, đầu dúi vào góc tường. Gia Ánh thả túi xách xuống, dùng cả tay lẫn chân mà bò lên. "Đàm Mặc?" Quá nóng, miệng vết thương lại vô cùng đau đớn, Đàm Mặc rất khó chịu, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Gia Ánh, đầu tiên là lấy lại bình tĩnh, sau đó nhíu mày, giọng khàn khàn hỏi: "Sao anh lại đến đây?" "Tôi đến thăm em." Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên cảm thấy nghẹn, bốn chữ nói ra lại có chút xa cách. Hẳn là cậu phải mắng Đàm Mặc, xảy ra chuyện không thông báo cho cậu, tuy không liên quan đến tính mạng nhưng hành vi này vẫn là sai hoàn toàn, một đứa trẻ không hiểu chuyện. Người đánh bài ở phía dưới ngậm thuốc lá cười nói: "Đàm Mặc, mày đúng là có phúc, vết thương nhỏ như vậy mà cũng có người đến thăm." "Đúng đó Đàm Mặc, anh trai của mày trông có vẻ giàu có, làm ở công ty lớn nào vậy? Giới thiệu cho tụi tao biết với." Đàm Mặc vốn đang cởi trần như mọi người, nghe mấy người này nói chuyện, y ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, lần mò dưới gối đầu lấy một cái áo ngắn tay cũ mặc vào, bởi vì tay phải bị băng bó rất dày nên mỗi động tác đều rất chậm chạp. "Em đừng lộn xộn, tôi chỉ đến thăm một lúc." Tiêu Gia Ánh mím chặt môi: "Bây giờ tôi đi." Nhưng Đàm Mặc lắc lắc đầu: "Ra ngoài nói chuyện." "Vậy lấy hai bộ quần áo đến nhà tôi ở đi." Đàm Mặc sâu sắc mà nhìn Tiêu Gia Ánh, Gia Ánh không thể không soạn ba lô giúp y, cố gắng làm ngơ ánh mắt từ bốn phía. Mấy quyển sách, hai cái áo thun, thậm chí có cả quần lót, đồ vật của Đàm Mặc chỉ gói gọn trong một ngăn của tủ sắt, Tiêu Gia Ánh đều nhét hết vào trong ba lô. Bên ngoài, ánh mặt trời đã lặn xuống đường chân trời. Một người đàn ông vừa đi ra ngoài mua sắm tình cờ đi ngang qua hai người, ánh mắt dừng trên người Tiêu Gia Ánh, vòng eo nhỏ bị thúc trong quần tây dài, dáng người mảnh khảnh, bóng dáng rất ưa nhìn. Bản thân Tiêu Gia Ánh không để ý đến chuyện này, ánh mắt Đàm Mặc lại đối diện với ánh mắt của người nọ, chứa đầy lạnh lẽo và khinh bỉ, người nọ cười trào phúng, dùng khẩu hình bảo Đàm Mặc cút. Từ công trường về nhà phải qua 5 trạm xe buýt. Lên xe, không có hai ghế cạnh nhau, Đàm Mặc ngồi ở hàng ghế sau cùng, Tiêu Gia Ánh ngồi ghế phía trước y. Chưa được bao lâu, Tiêu Gia Ánh đã tựa đầu vào cửa sổ xe. Từ góc độ của Đàm Mặc thì mắt cậu đang nhắm lại, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt vào nhau. Anh ấy không vui. Đàm Mặc có thể chắc chắn như vậy. Còn chưa kịp thu lại tầm mắt, Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên quay đầu nói với y: " Xuống xe." Đàm Mặc sửng sốt. Ánh mắt của y có khi hung dữ như một con sói, cũng có khi hết sức ngây thơ, đặc biệt là khi sửng sốt. " Tôi nói xuống xe." Tiêu Gia Ánh lặp lại lần nữa, mím môi đi ra cửa xe. Đàm Mặc đuổi theo sau lưng. " Chưa đến nhà." " Tôi biết." Người trên xe sôi nổi ghé mắt nhìn. Tiêu Gia Ánh cúi đầu không nói gì, Đàm Mặc cũng im lặng mà quét thẻ. Đường phố khá vắng người. Tiêu Gia Ánh đi phía trước, Đàm Mặc không dám đi song song với cậu, thức thời mà theo sát phía sau. Cách nhà còn hai trạm xe buýt, Tiêu Gia Ánh lại ít rèn luyện, đi chưa được bao xa đã bắt đầu đổ mồ hôi, cho dù áo khoác âu phục bị cậu cầm trong tay, áo sơ mi trắng vẫn bị mồ hôi thấm ướt. Đàm Mặc nhìn vết ẩm ướt dần lan ra trên lưng Tiêu Gia Ánh, hầu kết nhấp nhô, tăng tốc theo kịp cậu. "Là tôi sai." Bước chân Tiêu Gia Ánh chợt khựng lại, ba giây sau lại tiếp tục đi. " Không nên làm ngơ tin nhắn của anh." Nói xong, Đàm Mặc duỗi tay lấy túi xách của Gia Ánh, tay Gia Ánh nắm chặt nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lại đi thêm vài bước, Gia Ánh nén giận để bản thân không có vẻ là một người lớn hay nổi nóng lung tung: " Đàm Mặc, em vẫn chưa biết là em sai chỗ nào sao?" Đàm Mặc: " Tôi sai chỗ nào?" "Tự mình suy nghĩ đi, đến bệnh viện tôi lại nói chuyện với em." "......" Đàm Mặc nhấc mí mắt, ánh mắt xẹt qua sườn cổ phập phồng của Tiêu Gia Ánh, sau đó lại chậm rãi thu hồi. Được thôi, tự mình suy nghĩ vậy. May mắn là đường đến bệnh viện rất quen thuộc. Phòng khám đóng cửa, chỉ có thể vào khoa cấp cứu. Đàm Mặc đề nghị về nhà: " Không cần thiết đâu." Tiêu Gia Ánh không yên tâm: "Tốt nhất là nên kiểm tra, hơn một tháng nữa em phải khai giảng, cánh tay không lành hẳn sẽ rất phiền phức." Nói đến nói đi vẫn là sợ y không viết chữ được. Nhưng trong mắt Đàm Mặc đây chỉ là vết thương ngoài da, không đáng phải tiêu tiền, y ngồi ở hành lang nhìn Tiêu Gia Ánh chạy tới chạy lui vì mình, lấy số rồi mua sổ khám bệnh, mua xong lại tìm bút ghi tên và thông tin, nhìn một hồi lâu y cũng không hiểu được, rốt cuộc vì sao Tiêu Gia Ánh lại vì mình làm những chuyện như vậy. Đồng cảm? Thương hại? Hay là một điều gì khác. Nếu y mở lời, Tiêu Gia Ánh có nói cho y biết đáp án không? Sau khi kiểm tra, cánh tay của Đàm Mặc đúng là không có vấn đề gì, trong thời gian ngắn không để dính nước, thường xuyên thay thuốc là được. Điều này cũng có nghĩa là mấy ngày sau y không thể đi làm, ngoài trời quá nóng, nếu đi làm sẽ đổ mồ hôi, đổ mồ hôi sẽ bị nhiễm nước. Bác sĩ kê một ít thuốc hạ sốt và thuốc sát trùng. Lúc lấy thuốc Tiêu Gia Ánh tình cờ gặp một đồng nghiệp, chính là Hướng Chinh lúc còn là thực tập sinh. "Ồ, anh Tiêu, sao anh lại đến đây?" "Có chút việc." Hướng Chinh nhìn chằm chằm bao nilon trong tay cậu: " Bị bệnh sao?" " Không phải tôi, là...." Đàm Mặc bước ra khỏi phòng vệ sinh, cái quần y đang mặc là đồng phục ở công trường, mang đôi giày nhựa bị bụi bẩn bám đầy, phía trên là cái áo ngắn tay cũ, để đầu đinh, thoạt nhìn chính là dân làm công. Y xuất hiện đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. Theo hướng nhìn của Tiêu Gia Ánh, Hướng Chinh nhìn thấy Đàm Mặc, khó tin mà trừng mắt. Lấy chỉ số thông minh của Đàm Mặc, liếc mắt một cái là biết chuyện gì đang xảy ra. Cho nên y đứng tại chỗ, không tiếp tục đi nữa. Tiêu Gia Ánh muốn gọi y lại, giới thiệu y là em trai mình, nhưng dường như Hướng Chinh cảm thấy bản thân quá tò mò về đời tư của đồng nghiệp, tỏ vẻ xin lỗi mà cười một chút, tự cho là hiểu chuyện mà tránh ra. Cứ như vậy, Tiêu Gia Ánh không xử lý tốt chuyện này. Tựa hồ Đàm Mặc cũng không quan tâm. Phản ứng của y rất bình thường, chờ người kia đi khỏi, y bước đến bôi thuốc, cũng không hỏi người kia là ai. Về đến nhà, Tiêu Gia Ánh bảo Đàm Mặc đi tắm nhưng vết thương của y không thể dính nước, Tiêu Gia Ánh bèn giúp y quấn màng nilon. Lúc quấn Tiêu Gia Ánh cúi đầu, đột nhiên nâng mặt lên, phát hiện Đàm Mặc đang nhìn mình, lúc Gia Ánh muốn hỏi, y lại chậm rãi dời mắt đi. "Áo ngủ trong ngăn kéo." Sau khi tắt đèn Tiêu Gia Ánh mới nhớ đến. Đàm Mặc đang cởi quần áo, động tác chợt khựng lại, lấy áo thun ném vào sọt quần áo bẩn: "Ừ." "Nếu em thấy nóng, không mặc cũng được." Đàm Mặc không nói gì, lục lọi lấy áo trên mặc vào, động tác rất nhanh nhẹn. Chiếu được trải dưới đất, không mở điều hòa nhưng gió có thể lọt qua lưới cửa sổ, chiếc quạt lắc lư thổi gió qua hai người, cũng không nóng đến chịu không nổi. Nhưng tiếng ve kêu lại làm người mất ngủ. Hai tuần sau đó Tiêu Gia Ánh vẫn không nhìn thấy Đàm Mặc, gửi tin nhắn y vẫn phản hồi nhưng lại luôn nói là không có thời gian. Không gặp mặt mãi cũng không được, nói đến cùng cũng là do mình chiều chuộng y thành như vậy, nhớ lại lúc y còn là gấu, cũng là không vui thì sẽ trốn mất tích không phải sao? Giống y hệt, không khác chút nào, chẳng qua là hiện tại không có giận dỗi mà thôi. Thứ 7, Tiêu Gia Ánh lại đến tìm người. Quá nóng, nhiệt độ không khí hận không thể lên tới 40, cậu ngồi xe đến choáng váng, còn chưa thấy Đàm Mặc liền chạy qua hố nước bên cạnh công trường nôn tối mặt tối mũi. Nôn xong, cậu ngậm nước súc miệng, bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên một tiếng cười lạnh: "Nhìn lạ quá! Cậu đến từ đâu?" Tưởng là lãnh đạo của công trường, Tiêu Gia Ánh vội vàng lau mặt, giải thích: "Xin chào, tôi là anh trai của Đàm Mặc, đến đây tìm em ấy có việc." " Tiểu Đàm? Cậu là anh của cậu ta?" " Đúng vậy." Ánh mắt của đối phương dính chặt trên người làm Gia Ánh cảm thấy khó chịu, cậu nghĩ, tự mình đi vào có phải không phù hợp với quy định của công trường không? " Tôi có thể gọi anh là..." Chưa kịp hỏi xong, đối phương nâng tay đặt trên vai cậu, nhéo nhẹ một cái. Tiêu Gia Ánh như bị điện giật: "Anh làm gì vậy?" Một đám công nhân cãi cọ ồn ào đi đến, có người đang xỉa răng, có người ợ hơi: "Quản lý Mã, sao anh lại đứng đây? Ăn cơm chiều chưa?" Người được gọi là quản lý Mã nhân cơ hội tránh ra, Tiêu Gia Ánh dùng sức thở sâu vài hơi, đứng thẳng lên sờ sờ sau lưng, ướt, nghĩ đến bàn tay ướt nhẹp của người nọ, lập tức thấy buồn nôn nhiều hơn. Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, Gia Ánh không còn tâm tư tìm Đàm Mặc. Đàm Mặc cũng vừa ăn cơm xong, đang cùng ông Dư về ký túc xá, xa xa y nhìn thấy một bóng người, cảm thấy rất giống, vừa đến gần, đúng là Giá Ánh. "Anh đến tìm tôi?" Tiêu Gia Ánh hơi cúi đầu. Đàm Mặc nhìn chằm chằm cậu: " Bị cái gì? Sao mặt lại trắng như vậy?" " Đàm Mặc, anh về trước! Em cũng về nhanh đi, mấy người kia đang chờ em đánh bài." Quay đầu liếc mắt nhìn ông Dư một cái, Đàm Mặc lại nhìn về phía Tiêu Gia Ánh, tóc và mặt ướt đẫm, giống như mới vừa rửa qua, lông mi còn vương giọt nước. Dời mắt xuống, ánh mắt Đàm Mặc tối đi: "Sao quần áo cũng ướt?" "Anh đến thăm em, không phải em đang vội sao?" Ý thức được cánh tay đang bị Đàm Mặc nắm, Tiêu Gia Ánh xoay chuyển, rút ra. Đàm Mặc buông tay. Một quãng im lặng, Tiêu Gia Ánh hít vào một hơi, trong lòng là nỗi thất vọng không thể áp chế. "Tùy em vậy." Em không muốn nói thì không nói, muốn biến mất thì biến mất vậy. Đồng tử trong mắt Đàm Mặc thu lại, không hiểu Gia Ánh muốn nói gì. "Ý anh là em muốn làm gì thì làm." Vốn dĩ muốn nói một câu tàn nhẫn, nhưng vừa đến bên miệng lại run rẩy, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm: "Anh còn có việc, về trước." Tuổi tâm lý vẫn tồn tại trong đầu, Tiêu Gia Ánh nói đi về là đi về, sẽ không làm những hành động mà hậu quả của nó sẽ khiến cho bản thân khó xử. Nhưng Đàm Mặc lại không nghĩ như cậu. Y bất lực mà đứng tại chỗ, một lát sau lại đột nhiên đuổi theo. Tiêu Gia Ánh đi ra ngoài gọi xe. Cậu cảm thấy khá khó chịu, thật sự không muốn đi xe buýt. Liếc mắt thấy Đàm Mặc đang chạy về phía mình, Tiêu Gia Ánh cố ý làm ngơ, vẫy vẫy tay gọi taxi. Xe dừng lại trước mặt cậu, Đàm Mặc cũng vừa chạy đến trước mặt, trên trán đầy mồ hôi. Đàm Mặc hiếm khi quan tâm đến chuyện gì, cho dù đó là sở thích của y, ví dụ như xem phim, nói không xem là không xem, trước mắt lại đuổi theo Gia Ánh không buông, tay chống trên cửa xe không cho Gia Ánh lên xe. Tài xế không kiên nhẫn mà thúc giục: "Có đi hay không?" Đàm Mặc không động đậy. Tiêu Gia Ánh đẩy y ra: "Lần trước bảo em suy nghĩ lại, em còn nói là đã suy nghĩ kỹ rồi, kết quả thế nào?" Vẫn tùy hứng như trước.
« Trước Sau »