Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 33: Ai quan tâm
Xe chạy được một khoảng rất xa, kính chiếu hậu vẫn phản chiếu hình ảnh thiếu niên đứng thẳng tắp.
"Đến chỗ nào?"
Nói ra tên tiểu khu, Tiêu Gia Ánh hạ cửa sổ xe xuống hóng gió.
"Không mở điều hòa sao?"
"Say xe."
Tài xế nghe vậy, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn khách hàng của mình.
Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn nê_on không ngừng xẹt qua trước mắt, cảm nhận được một cảm giác nóng nảy xa lạ.
Từ nhỏ đã bối rối với căn bệnh trầm cảm, đa phần cậu đều thấy không có hứng thú với mọi việc, chưa từng cảm thấy nóng nảy như bây giờ, cậu hiếm khi kích động, rất ít khi nâng dậy được tinh thần, luôn luôn buồn bực không vui, thường xuyên nghĩ đến những kết quả không tốt, dần dần tập thành thói quen không ôm hy vọng với bất cứ điều gì.
Hiện tại đã không còn như trước.
Luôn chờ mong được gặp mặt Đàm Mặc, lúc Đàm Mặc gặp được chuyện tốt cậu cũng sẽ kích động theo, khi cãi nhau với Đàm Mặc thì cảm xúc dao động rất lớn, tâm tình luôn bất ổn, cậu cảm giác được sự thay đổi này hết sức rõ ràng.
Sự thay đổi này là tốt hay xấu cậu cũng không biết được, chỉ biết rằng hai chữ tự sát tựa hồ đã cách cậu rất xa, thậm chí hành động tự tổn thương chính mình cũng trở nên thật xa lạ, đến khi quay trở về thế giới hiện thực, có lẽ sự thay đổi này cũng sẽ không mất đi, bởi vì đây chính là nội tâm của cậu.
Đoạn thời gian đó Tiêu Gia Ánh không chủ động liên hệ với Đàm Mặc, một phần là do công tác bận rộn, một phần là do cậu biết lòng tự trọng của Đàm Mặc cao bao nhiêu, quan hệ giữa hai người cần thời gian để bình ổn lại.
Thứ sáu, sau khi tan tầm, Tiêu Gia Ánh kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, lúc lấy chìa khóa thì cảm giác ngoài hàng hiên có người.
Cậu tưởng là ăn trộm hay ăn cướp, lập tức ôm chặt túi xách:
"Ai đó?"
"Tôi."
Nếu có đèn thì Tiêu Gia Ánh sẽ dễ dàng nhìn thấy Đàm Mặc, đáng tiếc hàng hiên quá tối, cậu cần thời gian để phản ứng.
Nhưng Đàm Mặc đã sớm xác định là Tiêu Gia Ánh, từ tiếng bước chân lên lầu y có thể nhận ra được, bước chân Gia Ánh chậm hơn so với người bình thường, hơi mang một chút do dự cùng mỏi mệt nên rất dễ phân biệt.
Nghe được tiếng Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngay sau đó lại giật mình:
"Sao em lại đến đây?"
Đàm Mặc đứng dậy từ bậc thang, Tiêu Gia Ánh quyết định vờ như không thấy, móc chìa khóa ra mở cửa.
Đèn phòng khách đã sáng, bạn cùng nhà đã về.
Gia Ánh muốn đóng cửa lại nhưng cái tay bị thương của Đàm Mặc đã chặn cửa:
"Có chuyện muốn hỏi anh, hôm đó có người quấy rầy anh phải không?"
"Hôm nào?"
"Hôm anh đến công trường tìm tôi."
Tiêu Gia Ánh không muốn nói về chuyện này, số tuổi của mình như vậy, nói chuyện này với một đứa trẻ vị thành niên là quá hoang đường, huống chi tính cách Đàm Mặc lại như một ngọn núi lửa, bình thường im ắng, ai biết khi nào sẽ bùng nổ?
"Em nghe ai nói? Không có chuyện như vậy."
Đàm Mặc nhìn chằm chằm Gia Ánh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của cậu, bỗng nhiên y quét mắt nhìn ra phía sau cậu:
"Có người đến."
Tiêu Gia Ánh lập tức buông tay, cúi đầu đi về phòng của mình.
Đàm Mặc im lặng đi theo sau.
Bạn cùng nhà là sinh viên mới vừa chuyển đến không lâu, bưng ly nước, liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt nghi hoặc liếc tới liếc lui.
Đóng cửa phòng, cài khóa, Tiêu Gia Ánh mới ngẫm lại, đây là thế nào, không phải là yên đương vụng trộm sao?
Tiêu Gia Ánh ôm khuôn mặt không cảm xúc ngồi vào bàn, túi xách thả xuống dưới chân, Đàm Mặc không có chỗ ngồi đành phải đứng bên cạnh cửa, đôi mắt nhìn cậu thật sâu.
"Là quản lý Mã sao?"
Tiêu Gia Ánh giả vờ không nghe thấy, cậu mở máy tính lên, đưa lưng về phía Đàm Mặc, Đàm Mặc lại tiếp tục gặng hỏi:
"Có người thấy hắn ta vuốt ve anh."
"Nói bậy."
Xoay người, hầu kết Gia Ánh căng chặt:
"Hắn ta chỉ vỗ tôi một cái mà thôi."
"Anh còn biện hộ thay hắn ta?"
"Đàm Mặc, tôi cảnh cáo em, không được đi gây chuyện, bây giờ chuyện quan trọng nhất của em là đọc sách."
Đàm Mặc nhấc chân đá sọt quần áo bẩn, va vào vách tường vang lên một tiếng "phịch", ngũ quan của y vốn đã nghiêm nghị, nhíu chặt mi lại càng thêm sắc bén, thật không dễ chọc.
Giải tỏa bực bội xong, sắc mặt Đàm Mặc tái mét mà ngồi xuống mép giường:
"Không đọc sách."
"Em nói lại lần nữa xem?"
"Ông đây không đọc."
Đây là lần đầu tiên y tự xưng "ông đây" trước mặt Tiêu Gia Ánh, rõ ràng là hết sức thuần thục, Gia Ánh bước đến trước mặt y, giơ bàn tay lên:
"Em nói lại lần nữa!"
Đàm Mặc ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng.
Tiêu Gia Ánh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tay giơ cao cao giữa không trung, nhưng lại không đánh xuống.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào mắt Gia Ánh:
"Tại sao phải giúp tôi đi học?"
"Đương nhiên là để em có thể thi đại học, thoát khỏi cuộc sống như bây giờ!"
"Sau đó thì sao?"
Tiêu Gia Ánh sửng sốt:
"Cái gì mà sau đó?"
"Thoát khỏi rồi, sau đó thì sao?"
Ngữ điệu Đàm Mặc bình đạm:
"Anh từng tốt nghiệp đại học, cuộc sống của anh cũng chẳng sung sướng gì!"
Người này...Cái người này biết thế nào là tốt xấu không?
Tiêu Gia Ánh bị tức đến ngây ngốc, há miệng á khẩu không trả lời được, chậm rãi thu tay lại, sắc mặt từ trắng chuyển thành đỏ, hiện lên cảm xúc khó xử.
Nhưng Đàm Mặc cũng thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cằm căng chặt, nhìn về phía vòng eo thon gầy của Tiêu Gia Ánh, lơ đãng mà thấp giọng:
"Cho nên...Đừng cố gánh vác chuyện của tôi trên lưng, chuyện của tôi tôi sẽ tự xử lý, không cần anh gánh vác, nếu lần sau anh lại vì tôi mà nhẫn nhịn cái loại người như tên họ Mã kia, ngay ngày hôm sau tôi sẽ biến mất."
Y nói năng có khí phách, hoàn toàn không giống nói đùa, càng không giống như một thiếu niên 17 tuổi.
Tiêu Gia Ánh bất lực mà đứng ở nơi đó, đồng ý không được, không đồng ý cũng không xong.
"Còn nữa."
Đàm Mặc nói:
" Lần sau hắn ta còn vuốt ve anh, tôi sẽ băm tay của hắn ta."
“Đàm Mặc!”
Vừa rồi là tức giận, bây giờ là sốt ruột, Tiêu Gia Ánh thật sự muốn tát y một cái, cậu kéo then cửa, đạp y ra ngoài:
"Cái đầu óc của em làm sao lại phát triển thành như vậy? Sao không chịu nghe lời gì hết!"
Dùng một chút thời gian mới lấy lại được bình tĩnh.
Tiêu Gia Ánh lại mở cửa phòng ra.
Đàm Mặc đang thành thật ngồi ở phòng khách chơi di động, chơi rất tập trung, Gia Ánh mở cửa cũng không nhấc mí mắt.
Tên nhóc này lấy di động của mình khi nào vậy?
Trong tủ lạnh còn da heo và xương sườn mua mấy hôm trước, ăn gì bổ đó, Tiêu Gia Ánh lấy ra hầm cho Đàm Mặc ăn.
Mâu thuẫn giống như một ngọn gió, chỉ làm đầu tóc hai người phất phơ một chút, không cần ai nhượng bộ, tự nhiên lại hòa thuận, có lẽ trong mắt người khác là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng đối với hai người, chuyện này hết sức bình thường.
Bếp gas bập bùng ngọn lửa xanh thẳm, nghe nói như vậy là không đủ độ lửa, nhưng nó nhiệt liệt lại trầm tĩnh, giống như Đàm Mặc.
Tiêu Gia Ánh nhìn ngọn lửa đến xuất thần, cho đến khi Đàm Mặc cầm di động đưa cho cậu, cậu mới phản ứng lại.
" Không chơi nữa sao?"
" Chơi qua màn rồi."
"....Em muốn có di động không?"
Hỏi xong liền cảm thấy mình hỏi thừa, nào có người trẻ tuổi nào không thích chơi di động đâu, huống chi ở trường học mọi người đều có, nếu y không có, có thể sẽ bị khinh thường.
Tiêu Gia Ánh từng trải qua nỗi khổ khi bị xa lánh nên không hy vọng Đàm Mặc cũng bị giống như mình.
“Cuối tuần tôi dẫn em đi mua."
Đàm Mặc từ chối.
Y nói y đang tiết kiệm tiền, không cần Tiêu Gia Ánh giúp đỡ, đến khi tích góp đủ sẽ đổi luôn cho cậu một cái.
Tiêu Gia Ánh im lặng, cảm thấy buồn cười, nghe qua nhưng không để trong lòng:
" Vậy được, hứa rồi nha, tôi sẽ chờ em mua."
Ăn xong bữa khuya, Đàm Mặc không vội đi.
" Ngày mai công trường không có việc."
Y nói.
Tiêu Gia Ánh cũng không có việc.
Mai mốt là cuối tuần, vừa lúc có thể thức đêm.
Gió đêm ấm áp, hai người trải chiếu trên mặt đất, tắt đèn nằm song song với nhau, quạt thổi vi vu qua bàn chân, nghe nói như vậy dễ bị tiêu chảy, nhưng thời tiết lại nóng đến mức không rảnh lo nhiều như vậy.
Có muỗi.
Tiêu Gia Ánh vỗ hai phát, Đàm Mặc ngồi dậy tìm đèn bắt muỗi, y biết vị trí của mỗi loại đồ vật trong căn phòng này.
Nhìn chăm chú vào hành động của y, trong lòng Tiêu Gia Ánh vẫn tồn tại 120% không yên tâm về y, đến khi chắc chắn y đã cắm điện xong, dịch bắt muỗi được đặt đúng vị trí mới quay mặt nhìn lên trần nhà.
" Ở đây hơi chật một chút, nhưng rất gần với chỗ anh làm và trường học của em, tiền thuê cũng rẻ."
Đàm Mặc nằm trở lại:
" Không chật."
"Sao lại không chật? Chỉ bằng một nửa căn phòng tôi ở lúc nhỏ."
"Khi còn nhỏ tôi còn không có phòng riêng."
Tiêu Gia Ánh lật người lại nhìn y, chống một bên khuỷu tay:
"Nhà ở quê của em cũng không rộng sao?"
"Ba tôi gây sự với người ta, tự chặt đứt hai ngón tay, sau đó đưa căn nhà cho người khác, chỉ chừa một phòng cho tôi và mẹ tôi, nếu không gặp được anh, có lẽ bây giờ tôi đã là lưu manh đường phố."
Nói những chuyện này, cảm xúc của Đàm Mặc không hề dao động, nhưng Tiêu Gia Ánh thì nghe đến hai đầu chân mày nhíu chặt.
Cũng may mọi thứ còn có thể thay đổi, Tiêu Gia Ánh nghĩ thầm, chỉ cần có cậu ở đây, sau này tuyệt đối không để Đàm Mặc trải qua những ngày như vậy, số phận của Đàm Mặc sẽ được thay đổi.
" Không nói chuyện này nữa."
Tiêu Gia Ánh đổi đề tài:
"Sau này em có tiền, em muốn làm điều gì nhất?"
Khuôn mặt không cảm xúc, Đàm Mặc đáp:
" Không nghĩ tới."
“……”
Thật khó để kết nối với tên nhóc này.
Tiêu Gia Ánh tự quyết:
"Có lẽ anh muốn mua nhà nhất."
Vẫn giữ biểu cảm như cũ, Đàm Mặc ngồi dậy cởi áo trên ra:
"Nóng quá!"
Trong khoảng thời gian này, y nhanh chóng trở nên cường tráng hơn, mỗi ngày tiêu hao rất nhiều thể lực, làn da rám nắng, đường cong cơ bắp no đủ căng tràn, một chút ngây ngô khi trước đã biến mất không còn dấu vết, thay thế chính là vai rộng eo thon.
Nói thật, dáng người như vậy Gia Ánh chỉ nhìn thấy trong truyện tranh.
Đặc biệt là lưng của y, cơ lưng có một khe rãnh ở giữa, sức bật cơ hồ muốn phá tan khung xương.
Đại khái là đã đến tuổi yêu đương rồi sao?
Trừ điểm này ra, Tiêu Gia Ánh vậy mà không nghĩ nhiều, trở lại trên giường chậm rãi ngủ say, để chiếu lại cho một mình Đàm Mặc.
Nhưng cậu không biết, có một đôi mắt nhìn chằm chằm cậu thật lâu.
Lúc Đàm Mặc nhìn Gia Ánh, ánh mắt rất thành kính nhưng tràn ngập tính chiếm hữu, không chỉ là tình cảm của em trai với anh trai.
Đàm Mặc nghĩ đến một ngày nào đó Tiêu Gia Ánh lập gia đình, có lẽ cậu sẽ không còn cần y, cũng không quan tâm y nữa, tuy rằng đối với cậu đây là chuyện tốt, nhưng y căn bản không thể để những chuyện đó phát sinh.
Đàm Mặc lãnh đạm mà nâng mắt lên, đầu tiên là phủ định hết mọi thứ trong đầu, sau đó mới đắp chăn cho Tiêu Gia Ánh.
Giữa tháng 9 nghỉ việc đi học, trước khi đi y gửi chứng cứ tên họ Mã tham ô tiền công lên văn phòng chủ nhiệm giám sát.
Sau đó nghe ông Dư kể lại, tên họ Mã kia bị cảnh sát bắt đi, những nhân viên tạp vụ đồn rằng có người báo cáo, không biết hình phạt sẽ thế nào, nhưng đi tù ba bốn năm là không thể tránh.
" Đàm Mặc, mày đoán xem thằng kia rốt cuộc đã đắc tội ai? Đúng là quá tàn nhẫn, không lưu chút đường sống nào, còn làm rất sạch sẽ lưu loát."
Ông Dư kéo một hơi thuốc lá, ngồi chung với Đàm Mặc bên lề đường, trên đầu phất phơ lá rụng cuối thu, không biết cố ý hay vô tình hỏi.
Đàm Mặc nhàn nhạt nói:
“Không rõ lắm.”
" Tao thấy là hắn bị quả báo, mày thấy sao?"
" Đưa di động mượn một chút."
Ông Dư không kịp phản ứng:
" Hả?"
Đàm Mặc lấy di động, lưu lại số điện thoại của mình:
"Có việc thì gọi số này tìm tôi, không có thì thôi, bận."
Nhìn bóng dáng Đàm Mặc rời đi, ông Dư rút điếu thuốc ra, cười rộ lên:
"Tên nhóc thối này, còn làm chuyện bí mật nữa."
Thời tiết chuyển lạnh, thời gian lại qua mấy tháng.
Đối với Tiêu Gia Ánh chỉ như trải qua một giấc ngủ, bây giờ cậu càng không xác định được tuyến thời gian của thế giới này, nhưng nhìn Đàm Mặc mỗi ngày một trưởng thành hơn, cuối cùng cũng không uổng phí.
Đàm Mặc là người thông minh, trải qua thời gian làm công làm tiến độ học tập rớt xuống quá nhiều, nửa học kỳ đầu thành tích không tốt lắm, y lại không phải là người hướng ngoại, bình thường xảy ra chuyện gì cũng không nói với Tiêu Gia Ánh, hết giờ học nếu không làm bài tập thì cũng ngủ bù.
Có lẽ, đứa nhỏ trưởng thành sớm đều như vậy.
Rốt cuộc cũng đến nghỉ đông, Tiêu Gia Ánh dẫn Đàm Mặc đi mua vài bộ quần áo, quần áo của y đang mặc đều là đồ cũ của cậu.
Mới vừa vào siêu thị, phía trước có hai học sinh đi đến:
" Đàm Mặc? Bạn cũng đi dạo phố à? Trời ơi, hiếm hoi quá. Đây là..."
Đàm Mặc tựa hồ không muốn để ý đến bọn họ, phản ứng rất lãnh đạm:
" Người giám hộ của tôi."
Cho nên...Chỉ có Tiêu Gia Ánh là cảm thấy xấu hổ.
Khi làm thủ tục nhập học, cậu nói dối bản thân là người giám hộ của Đàm Mặc, việc này luôn bị Đàm Mặc cố ý hay vô tình nhắc đến, mỗi lần đều hết sức bất ngờ.
"Đi thôi."
Tầm mắt của Đàm Mặc quét qua người Tiêu Gia Ánh, cậu chỉ có thể mỉm cười hối lỗi với một nam một nữ đối diện.
Chờ bọn họ đi xa, Tiêu Gia Ánh thấp giọng giáo dục:
"Sao không nhiệt tình với bạn bè chút nào? Em ứng xử như vậy, không được bạn bè yêu mến phải không?"
Đàm Mặc đứng ở bên tay vịn thang máy, như có như không mà liếc qua người Tiêu Gia Ánh.
" Tôi nói không đúng sao?"
"Anh không nhận ra bọn họ đang yêu đương sao?"
Ờm...phải không?
Tiêu Gia Ánh:
" Bọn họ không biểu hiện thân mật, làm sao tôi nhận ra được."
" Không cần quá thân mật."
Ánh mắt Đàm Mặc lại bâng quơ mà đảo qua người cậu.
Đi dạo một hồi vẫn không mua được quần áo vừa ý, Đàm Mặc đi mua nước uống.
Lúc quay lại, Tiêu Gia Ánh nhìn từ xa, cảm thấy Đàm Mặc như một người lớn, không mặc đồng phục căn bản không nhìn ra là một học sinh.
Nhận lấy nước khoáng, Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng hỏi:
"Còn em thì sao? Em có yêu ai không?"
Đàm Mặc mới vừa mở nắp bình được một nửa, dừng lại nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh:
"Ý anh là sao?"
" Hỏi thử thôi."
Đàm Mặc tựa như không nghe được Gia Ánh hỏi, giữ khuôn mặt bình đạm mà uống nước.
Tiêu Gia Ánh đột nhiên cảm ứng được điều gì đó:
"Em yêu đơn phương ai rồi phải không?"
Đàm Mặc hơi nghiêng đầu, lông mày cũng không nhấc một chút.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát.
Tiêu Gia Ánh nghĩ là mình đoán trúng rồi.
Tươi cười trên mặt bỗng cứng lại, sau đó lại chậm rãi giãn ra, khôi phục thành biểu cảm ban đầu:
+
"Thật sao?"