Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 35: Anh đợi tôi
« Trước Sau »
Đàm Mặc: "Anh uống đi." "Anh có rồi." Đàm Mặc nhận lấy chai nước, khuỷu tay nâng lên, chỉ là trầy xước bong da chảy chút máu mà thôi, Tiêu Gia Ánh lại lục lọi tìm miếng dán khử trùng đưa cho y: "Dán lên vết thương để khử trùng." "Không cần đâu." Vóc dáng Đàm Mặc rất cao, đầu sắp đụng đến trần xe, hai cái chân dài không đủ chỗ để nên gác lên rất tùy ý, không có không gian để uống nước, y quyết định không uống. Một lúc sao, Tiêu Gia Ánh quay đầu: "Đàm Mặc, uống nước." Y nâng mắt nhìn, vẫn không uống. Lại một lúc sau, Tiêu Gia Ánh hỏi: "Có uống hay không?" Mí mắt Đàm Mặc nâng lên một chút, thấy hai đầu chân mày của Gia Ánh nhíu chặt, rốt cuộc cũng giữ khuôn mặt không cảm xúc đó mà vặn nắp bình ra. Tài xế nói: "Con trai tôi cũng như vậy, không để cho cha mẹ yên tâm chút nào, mùa đông mang đôi dép lê lẹp xẹp đi ra ngoài khoe khoang, mùa hè thì uống nước có ga như cơm bữa, mới nói có hai câu đã nổi cơn lên, em trai của cậu như vậy có thể xem là nghe lời rồi." Đàm Mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đồ vật dọn vào nhà mới, Tiêu Gia Ánh tranh thủ sửa sang lại nồi chén gáo bồn, để Đàm Mặc ngồi một mình ở phòng khách kiêm phòng ngủ. Chờ Gia Ánh dọn xong, ánh mắt Đàm Mặc quét qua đèn ở phòng khách: "Hư rồi." Tiêu Gia Ánh thử bấm công tắc, đúng là bị hư. "Để anh gọi người đến sửa." "Không cần đâu." Chỉ là bị hư cái chụp đèn, chuyện này Đàm Mặc hiểu rõ hơn Gia Ánh, cho nên cậu bảo y đi mua cái chụp đèn. Mua về, trong nhà không có thang, ghế ngồi ăn cơm thì không đủ cao. Tiêu Gia Ánh đang muốn kéo cái bàn chất đầy đồ vật linh tinh lại, Đàm Mặc lại đi đến trước mặt cậu: "Ngồi trên vai tôi." "Cái gì?" Đàm Mặc không phải là người kiên nhẫn, y không cần sự đồng ý của Gia Ánh đã nâng người lên trên vai. Trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất, nhịp tim Tiêu Gia Ánh bỗng tăng tốc, khẩn trương mà nhắm mắt lại: "Em làm gì vậy? Để anh xuống." "Sửa đèn." Đàm Mặc đỡ lấy Tiêu Gia Ánh, nhìn như thoải mái, thật ra cổ và bả vai đã cứng đờ, biểu cảm cũng cứng theo. "Mau thả anh xuống." "Đàm Mặc" Giằng co hết nửa phút, Đàm Mặc mới chịu thả Gia Ánh xuống, sắc mặt Tiêu Gia Ánh trắng bệch, không biết vì sao lại có cảm giác bị đùa giỡn, quay người đi: "Lần sau không được làm như vậy, anh sợ độ cao." Cảm giác mất khống chế càng ngày càng mạnh mẽ. Từ lúc đó cho đến giờ ngủ không ai nói năng gì. Không có nơi để tránh mặt, Tiêu Gia Ánh ngủ trên giường, Đàm Mặc nằm trên sô pha, không khí giữa hai người vẫn rất lúng túng. Cảm giác người nằm trên sô pha trở mình, Tiêu Gia Ánh nắm chặt chăn, liếc nhẹ qua. “Tiêu Gia Ánh, ngủ chưa?” Đàm Mặc rất ít khi chủ động nói chuyện, đêm nay xem như là phá lệ. Y xoay người, nằm thẳng ra: "Hỏi anh chuyện này."" "Em hỏi đi." "Anh từng yêu ai chưa?" Trái tim Tiêu Gia Ánh lại nhảy lên mãnh liệt, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Dĩ nhiên là có." "Đối phương là người thế nào?" Đoạn tình yêu duy nhất của Gia Ánh trải qua cùng Đặng Khải Ngôn, cũng là một đoạn thời gian mà cậu không bao giờ muốn nhớ đến nhất: "Người bình thường mà thôi." "Thành thục hơn anh đúng không?" "...Ừ." "Cho nên anh thích người lớn tuổi hơn anh, chín chắn hơn anh." Đang bàn cái vấn đề gì vậy? Tiêu Gia Ánh không biết phải đáp lại thế nào: "Xem như là vậy." Đàm Mặc dừng một chút, cười như trào phúng: "Hèn chi." "Em nói cái gì?" Không khí yên tĩnh. "Đàm Mặc?" Đàm Mặc xoay người, không muốn nói chuyện nữa, Tiêu Gia Ánh sợ y bị lạnh, đắp thêm chăn cho y, tay y vung về phía sau từ chối. Tiêu Gia Ánh đứng bên cạnh sô pha: "Em không lạnh sao?" Trả lời cậu chỉ có sự im lặng. Nỗi lòng bất an, nằm mãi không ngủ được, Gia Ánh liên tục trở mình. Lại một lát sau, tâm tình vẫn không thể bình ổn, Tiêu Gia Ánh chỉ có thể nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ. Ngay ở lúc này, người nằm trên sô pha thấp giọng nhận sai: "Anh trai, em sai rồi, em hứa là sau này sẽ không như vậy nữa." Cái người mà dao đặt trên cổ cũng không nháy mắt, vậy mà sẽ chủ động gọi anh trai, còn nói em sai rồi, Tiêu Gia Ánh cảm thấy mặt trời mọc từ đằng tây: "Sao em lại..." "Sợ anh khóc." "Anh đâu có khóc." "Em biết." Đàm Mặc nói: "Em chỉ không muốn anh khổ sở." Trái tim vừa mới lạnh lẽo bây giờ đã ấm lại, sương mù tan đi, Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng ôn hòa nói: "Yên tâm đi, anh không yếu ớt như em nghĩ, em có thể nói vậy với anh, anh....Thôi, tóm lại là anh cảm thấy công sức anh chăm lo cho em cũng không uổng phí." Đàm Mặc không nói nữa, kéo cái chăn thành thật đắp lên người mình. Mới qua hai ngày cuối tuần mà Tiêu Gia Ánh đã sắp xếp đồ đạc trong phòng gọn gàng. Qua tay cậu, căn phòng có diện tích chưa đến 40 mét vuông này đã thay đổi hẳn, tuy rằng không có phong cách đặc biệt gì nhưng cũng có thể xem là mộc mạc sạch sẽ. Buổi tối, Gia Ánh ngồi ở cái bàn xếp gõ chữ tăng ca, Đàm Mặc ở một góc khác làm bài, thỉnh thoảng y ngẩng đầu nhìn Gia Ánh, thấy cậu duỗi thẳng chân trên sàn nhà rất thoải mái, biểu cảm cũng rất chuyên tâm. Làm việc xong, Tiêu Gia Ánh đẩy bàn xếp về chỗ cũ, lấy túi rác buộc lại rồi xuống lầu ném đi, sau khi quay lại, đang lúi húi bọc túi rác mới thì nghe Đàm Mặc hỏi: "Anh cảm thấy chỗ này rất tốt sao?" Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ rồi nói: "Ít nhất có thể phơi nắng, không phải nghe người khác chơi game liên tục đến nửa đêm, sao vậy? Em không thích à? Căn phòng này quá nhỏ hay sao?" "Nếu em thấy quá nhỏ thì anh cũng hết cách, năng lực của anh trai em chỉ có vậy thôi, sau khi đậu đại học rồi có công việc ổn định, em có thể tự đổi cho mình một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách để ở." Đàm Mặc nhíu mi: " Tôi nói nó nhỏ khi nào?" "À, vậy hả? Là do anh hiểu lầm." Tiêu Gia Ánh rửa tay xong, lúc đi ngang qua Đàm Mặc thì bất ngờ tập kích y, hai bàn tay lạnh lẽo bóp chặt hai má y kéo sang hai bên. Đàm Mặc lại nhíu mày đẩy ra: "Anh tưởng tôi là trẻ con à?" " Chẳng lẽ không phải?" Không chờ Gia Ánh hỏi xong, hai tay Đàm Mặc bỗng ôm lấy cậu rồi đặt trên bồn rửa tay, làm cậu sợ hãi hô to: " Đàm Mặc!" Khuôn mặt trước mắt có đường nét sắc sảo, hai mắt sáng ngời đầy tự tin, vết sẹo trên trán kia không những không làm xấu đi mà còn tôn lên vẻ đặc biệt của y, không hề trộn lẫn với những người khác. Gia Ánh nhìn chằm chằm y, y cũng nhìn chăm chú vào Gia Ánh, hai tay chống trên mép bồn, sau đó chầm chậm...chầm chậm đưa mặt đến gần Gia Ánh. Gia Ánh bỗng nâng tay lên vuốt nhẹ vết sẹo: "Vết sẹo của em..." Đàm Mặc ngẩn ra. Tiêu Gia Ánh hỏi: "Có muốn xóa không?" “Cái gì?” "Anh hỏi em có muốn anh dẫn đi xóa sẹo hay không?" Hai đầu chân mày của Đàm Mặc thả ra lại nhíu vào, giữa mày xuất hiện chữ 川, ngay sau đó chợt lùi về phía sau, lạnh giọng từ chối: "Không muốn. " "....Được thôi." Đàm Mặc xả khăn lông, lau mặt xong liền ném mạnh xuống đất, ném xong thì xoay người ra khỏi phòng vệ sinh. “Đàm Mặc?" Có gọi thế nào y cũng không để ý đến. * Mùa hè, kỳ thi đại học cũng sắp đến. Thành tích của Đàm Mặc chỉ tạm được, không thể thi đậu trường có danh tiếng, có lẽ có thể đậu vào khoa báo chí. Một ngày trong tuần cuối của tháng 5, sau tiết tự học buổi tối, Đàm Mặc theo lẽ thường một mình đi về nhà, y không có bạn bè, cũng không quan tâm chuyện có bạn bè hay không, chỉ một mình lui tới. Lúc đi ngang qua giao lộ kia, có người búng tay với y một cái. Quay đầu lại, trong bóng đêm có một người trung niên ngồi xổm ở góc tường, nụ cười lạnh lùng trên mặt ông ta hoàn toàn tương tự với Đàm Mặc. Hai đầu chân mày Đàm Mặc chậm rãi nhíu lại. Tào Thế Quý vẫy tay với y, ý bảo y đến chỗ ông ta: " Mới đây mà đã quên cha mày sao? Thằng kia, lại đây, lại đây nhìn cha mày cho rõ." Đàm Mặc lùi một bước về phía sau, tay trái âm thầm sờ vào túi quần, Tào Thế Quý hiểu ý mà cười: "Trong túi có dao bấm à?" Bỗng dưng buông tay, cằm Đàm Mặc căng chặt. Nương ánh đèn đường, Tào Thế Quý quan sát y, hiếm khi nâng lên khóe miệng: " Cũng được quá ha, hình người dạng chó, lúc nãy cha mày suýt không nhận ra mày." Vừa nói vừa muốn xách cặp sách của Đàm Mặc, bị Đàm Mặc đẩy mạnh ra: " Đừng đụng vào đồ của tôi." Tào Thế Quý quay đầu phun đàm xuống đất: "Tao hỏi mày, mẹ mày chết như thế nào?" "Ngã chết." Âm thanh Đàm Mặc như kết một tầng băng. " Vô lý, sao tao lại nghe nói mẹ mày chết do bệnh viện thiếu trách nhiệm." Đàm Mặc trừng mắt ngẩng đầu: "Không có liên quan đến bệnh viện." "Có quan hệ hay không thì sao? Cái đầu của mày, mẹ mày chết trong bệnh viện mà giống như không có gì xảy ra, mày không biết làm lớn chuyện lên à? Đi náo loạn trong bệnh viện chẳng lẽ nó còn không bồi thường cho mày chục đến trăm vạn sao? Không xem thời sự hả? Nếu bên ngành y tế có vấn đề thì chắc chắn sẽ bồi thường." Đàm Mặc lạnh giọng: “Tôi cảnh cáo ông, đừng có lợi dụng cái chết của mẹ tôi." "Lợi dụng cái chết của mẹ mày...." Trong đôi mắt sắc bén của cha Đàm Mặc xuất hiện một tia giễu cợt: " Năm đó tao đi tù, nó liền ôm mày chạy mất, bây giờ tao không quật mộ nó lên đã là nhân nghĩa, biết không hả? Nếu tao thật sự muốn lợi dụng mẹ mày, cái áo liệm của nó tao cũng lột ra bán, cái thứ đàn bà xấu xa, để tao cho nó biết sự lợi hại của tao...." Còn chưa dứt lời đã bị một đấm ngã xuống đất, hai cha con bắt đầu đánh nhau. Đàm Mặc có dao, lúc nãy còn chưa lấy ra. Tào Thế Quý cũng không muốn quá tàn nhẫn, ông ta vừa được thả ra, không muốn quay lại nhanh như vậy, trên người không có công cụ nào, đã vậy còn lớn tuổi, hai tay trống không không phải đối thủ của Đàm Mặc: "Mn, mày muốn giết tao hả? Lỗ mũi bị đánh đổ máu, Tào Thế Quý lớn tiếng mắng: "Đmm." Túm một hòn đá trên đất bắt đầu đập vào mặt con trai, Đàm Mặc càng không nhiều lời, móc dao bấm ra đặt chính xác trên tròng mắt ông ta. “Đàm Mặc!” Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc có người xông đến, không màng tất cả kéo Đàm Mặc ra khỏi người Tào Thế Quý. Tiêu Gia Ánh tan tầm đi ngang qua chỗ này, vừa lúc gặp được tình huống này, hoặc có lẽ vận mệnh đã an bài cậu thấy được. Nếu cậu không tăng ca hôm nay, nếu con dao kia thật sự đâm xuống, hoặc có lẽ năm đó Đàm Mặc sớm đã đâm xuống. Không kịp nghĩ nhiều, Gia Ánh chỉ có thể gắt gao ôm Đàm Mặc: “Đừng đi! Bình tĩnh một chút, về nhà với anh!" Tào Thế Quý bò dậy khỏi mặt đất, nhìn hai người chằm chằm, trong mắt bắn ra tia ngoan độc, thậm chí còn tận dụng cơ hội này chụp lấy cặp sách của Đàm Mặc, lục lọi tiền lẻ cho vào túi mình: "Đmm, chỉ có nhiêu đây." Lấy được tiền thì không còn lý do gì ở lại tìm chết, ông ta phun một bãi nước miếng trước mặt Đàm Mặc, ném cặp sách nghênh ngang mà đi. Hai mắt Đàm Mặc đỏ sậm nhìn hướng Tào Thế Quý rời đi, gân xanh trên tay phải đang cầm dao phập phồng lên xuống, ngực cũng kịch liệt phập phồng. Tiêu Gia Ánh ôm Đàm Mặc, ôm đến hai tay mỏi nhừ mới buông y ra nhặt bút và sách rơi đầy đất. Về đến nhà, không gian tĩnh lặng. Tiêu Gia Ánh không hỏi đã xảy ra chuyện gì, đại khái cũng có thể đoán được. Đàm Mặc ngồi trên sô pha, lưng cong, khuỷu tay đặt trên đầu gối, trên tay trái còn vết thương nhỏ đang rỉ máu, không biết là do y không cẩn thận hay lý do gì khác. Lấy thuốc sát trùng và băng gạc đến, Tiêu Gia Ánh ngồi xổm trước mặt Đàm Mặc sát trùng cho y, bên tai là tiếng hô hấp nặng nề. “Có đau không?” Đàm Mặc không trả lời. Đột nhiên bị Đàm Mặc kéo vào trong ngực, Tiêu Gia Ánh không kịp phản ứng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất. Sức Đàm Mặc rất lớn, trọng lượng toàn thân đè lên người Tiêu Gia Ánh, cằm cậu bị ép phải ngẩng lên, ngực nặng trĩu, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào làm mắt cậu nhòa đi. “Tiêu Gia Ánh……” “Đừng sợ.” Tiêu Gia Ánh thong thả mà hít vào một hơi: "Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra." Chỉ cần có anh ở đây. Tiêu Gia Ánh nghĩ. Anh đến là để thay đổi hết thảy, thay đổi nhân sinh đã đi vào quỹ đạo của em, một khi đã như vậy liền không có gì gọi là vận mệnh không thể thay đổi, anh biết ý trời khó trái, anh biết là vậy, nhưng đã có anh ở đây rồi, may mắn thay, anh lại phát huy thêm một chút tác dụng. Đàm Mặc không ngừng lặp lại tên Tiêu Gia Ánh, thân thể vẫn luôn run rẩy, giống như không khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng. Tiêu Gia Ánh xoa xoa tóc phía sau cổ y: " Không sao hết, băng bó vết thương lại là tốt rồi, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ đến hậu quả, tuyệt đối không được xúc động, mấy ngày nữa em phải thi đại học, kỳ thi đại học là ưu tiên hàng đầu, em có biết không?" Đàm Mặc gật nhẹ cằm. " Vậy là đúng rồi, rất ngoan." Tiêu Gia Ánh vỗ nhẹ lên lưng Đàm Mặc, trấn an y, giống như vuốt lông động vật nhỏ: "Dao đâu? Lấy ra đây." Dao bấm bị tịch thu, Đàm Mặc lại cách nguy hiểm xa hơn một chút. Ở trong cái thế giới lung lay sắp đổ này, nhân sinh tuổi trẻ không biết sẽ phát triển theo chiều hướng nào, nhưng vì có người đồng hành cùng y, tận lực giúp đỡ y, yêu quý y không màng tất cả, tương lai của y tựa hồ sẽ không còn tối tăm như vậy.
« Trước Sau »