Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 36: Ở chung đi
36: Ở chung đi.
Edit: J.F
Đầu tháng 6, buổi tối trước ngày thi đại học.
Ngoài trời đang có mưa nhỏ nên không khí rất mát mẻ, nhưng trong nhà thì hơi ẩm ướt.
Ăn cơm chiều xong, Tiêu Gia Ánh đề nghị ngày mai đưa Đàm Mặc đến trường thi.
" Không cần thiết."
Đàm Mặc mới vừa tắm xong, ra khỏi nhà vệ sinh với một thân ẩm ướt, lạnh lùng từ chối:
"Chỉ là qua đường thôi, thành tích của tôi không thể tốt hơn."
" Rất tốt mới được sao? Thành tích vốn dĩ 600 điểm mà chỉ thi được 550 mới là không tốt, khả năng thi được 300 điểm mà cố gắng lên đến 350, đó gọi là thi tốt, em mới tập trung học được bao lâu hả? Phát huy đến trình độ trung bình là được, lại đây."
Tiêu Gia Ánh duỗi tay với Đàm Mặc.
Đàm Mặc cứng đờ hết hai giây, mặt không cảm xúc, chấp nhận số phận mà đi về phía cửa sổ.
"Ui da."
Hai bên má bị kéo ra, biến dạng.
Một khuôn mặt đẹp trai như vậy lại trở thành hình biếm họa.
Đàm Mặc mặc kệ Tiêu Gia Ánh nắn bóp, ngũ quan lạnh lùng quả thật không còn chút lạnh nào:
"Đủ chưa?"
"Nhéo đau hả?"
Đàm Mặc y như khúc gỗ:
" Không."
Hết sức ngoan ngoãn.
Tiêu Gia Ánh tiếc nuối mà rút tay lại, vừa định tập kích tóc mái của y, cánh tay bỗng bị nắm lấy:
"Còn nữa hả?"
Đàm Mặc chiếm ưu thế về chiều cao, hình thể cũng lớn hơn, ép người vào sát cửa sổ liền khó có thể phản kháng, còn có một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chăm chú, đứng trước mặt y, Tiêu Gia Ánh không giống anh trai mà giống một con mồi hơn.
"Đàn ông chân chính dùng lời nói chứ không dùng nắm đấm."
Tiêu Gia Ánh rút tay lại, lắc nhẹ cánh tay:
" Phải đi ném rác, để anh ra ngoài."
" Tôi đi với anh."
Ném rác thì có gì vui mà đi chung, nhưng loại yêu cầu vô lý như vậy vẫn được Gia Ánh âm thầm đồng ý.
Trong khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa hai người dần dần biến chất, giống như xe lửa chạy lệch khỏi lộ trình định sẵn, đích đến là nơi nào hai người cũng không biết, Tiêu Gia Ánh từng cảm thấy lo lắng về vấn đề này nhưng phần nhiều vẫn là âm thầm chấp nhận.
Gia Ánh xách túi rác, Đàm Mặc cầm dù.
Ra khỏi hàng hiên, Đàm Mặc bung dù ra, hơn phân nửa dù che cho Tiêu Gia Ánh, hai người đi rất gần nhau.
Mưa nhỏ tí tách rơi trên mặt đất, một hai người dắt chó chạy ngang qua.
Đàm Mặc đang suy nghĩ cách để ôm eo trong âm thầm lại nghe Tiêu Gia Ánh nói:
" Đàm Mặc, em biết không? Thật ra lúc trước anh từng mơ một giấc mộng, mơ thấy....ờm, anh mơ là anh nhặt em ở trong thùng rác, cũng mới đây thôi, cảm giác còn rất chân thật."
Đàm Mặc nhíu mày, dừng chân nhìn về phía Gia Ánh:
"Anh mắng tôi là rác rưởi à?"
" Không không!"
Tiêu Gia Ánh dở khóc dở cười mà phủ nhận:
" Không phải như vậy, ý anh là....mà thôi, đó cũng chỉ là một giấc mộng, lần đó em hỏi Phồn phồn là ai, anh cũng không biết phải giải thích thế nào."
" Tôi hỏi anh một lần nữa."
Đàm Mặc nghiêm túc nhìn Tiêu Gia Ánh:
" Phồn phồn là ai?"
Tiêu Gia Ánh thấp giọng trả lời:
"Là biệt danh của em."
“Cái gì?”
"Ờm...Là anh đặt cho em."
Thấy Đàm Mặc nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, cậu hơi bối rối:
"Lúc trước anh tự đặt, không có nói với em, bởi vì cảm thấy em rất phiền....thật ra cũng không tính là phiền, chỉ là thỉnh thoảng em có hơi hỗn một chút, nói chuyện gay gắt không nể mặt người ta nên anh đặt cho em biệt danh như vậy."
Đàm Mặc nhăn chặt mi:
"Anh có chắc là đang nói về tôi không?"
" Nếu không thì là ai?"
Tiêu Gia Ánh vừa đi vừa cúi đầu bổ sung:
" Chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì, đối với anh, cho dù em có thế nào anh cũng cảm thấy rất tốt, chỉ là lúc đó..."
Đang nói lại có cảm giác người phía sau dừng lại.
Quay đầu thì thấy Đàm Mặc còn đứng yên tại chỗ.
"Em ngẩn người hả? Đang nghĩ gì vậy?"
Đàm Mặc lấy lại tinh thần, bước nhanh hai ba bước, che dù trên đỉnh đầu hai người, trong mắt là cố chấp và nghi hoặc:
"Thật sự là tôi sao?"
“?”
“Phồn phồn chính là tôi hả?"
Thật là...
Ngày mai y phải thi đại học, là thời điểm quan trọng không thể phân tâm, mình nói mấy chuyện này để làm gì?
Tiêu Gia Ánh không tìm được thuốc hối hận để uống, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh mà tránh ra:
" Một hai phải hỏi cho bằng được, trả lời rồi lại không tin."
Đàm Mặc cũng không hỏi thêm gì nữa.
Y im lặng đi ném rác, về nhà đóng cửa lại, đi qua rót nước, Tiêu Gia Ánh nhìn y từ phía sau, cảm giác vành tai của y có hơi đỏ.
Lúc đi ngủ, nghe được tiếng lăn lộn dưới sàn nhà, Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Sao vậy? Lo lắng đến không ngủ được à?"
Im ắng một hồi lâu, Đàm Mặc mới "ừ" nhẹ một tiếng.
"Đừng lo lắng, thắng thua là chuyện thường tình, thi xong anh dẫn em đi ra ngoài chơi, muốn ăn cái gì cứ thoải mái chọn, vừa lúc anh có lương."
Đàm Mặc:
“Không đi.”
“Sao lại không đi?”
" Để dành tiền, sau này dùng."
Tiêu Gia Ánh nói:
" Kiếm tiền là để dùng, hơn nữa em lên đại học rồi, bản thân anh cũng không cần quá nhiều tiền."
Có lẽ là Đàm Mặc cảm thấy nóng, nằm ngửa cởi áo ngắn tay ra:
" Tôi chọn trường ở đây."
" Đã chọn được trường rồi sao? Có phải là..."
" Tiêu Gia Ánh!"
Đàm Mặc ngắt lời cậu:
"Sau khi tôi thi đại học xong, chúng ta ở chung đi."
" Bây giờ chúng ta vẫn đang ở chung mà!"
"Khác với bây giờ."
Ý của y là một hình thức ở chung khác.
Cho dù Đàm Mặc nói rất tự nhiên, Tiêu Gia Ánh vẫn bị sửng sốt, một lúc lâu sau mới cắn môi nói:
" Không nói nữa, mau ngủ đi."
"Anh đồng ý."
"....."
Lời giải thích đã đến bên miệng, Tiêu Gia Ánh lại không thuyết phục được nội tâm của mình, bởi vì cậu biết bản thân mình chấp nhận ở chung với Đàm Mặc, thậm chí còn nghĩ đến một ít việc gây bối rối nào đó, có lẽ cảm giác này đã tồn tại từ lâu, chỉ là bị thân phận anh trai này che khuất, cậu lại chưa từng suy xét kỹ hơn mà thôi.
"Anh đồng ý."
Đàm Mặc lại nhẹ giọng lặp lại:
" Đồng ý ở chung với tôi."
Y lại tiếp tục lặp lại, Tiêu Gia Ánh nghe đến mặt có chút nóng:
" Được rồi, đừng nói nữa."
" Không tách khỏi anh là được, quan hệ thế nào không quan trọng."
Nói xong Đàm Mặc liền nhắm mắt lại, không hề biết bản thân đã nói ra lời làm chấn động nhân tâm.
Bên kia phòng, Tiêu Gia Ánh nằm nghiêng, từ bên trái lăn qua bên phải, lại từ bên phải lăn sang bên trái, sức lực toàn thân giống như bị rút đi, tim đập như bên ngoài đang có ai đánh trống reo hò, cũng làm cậu bị ù tai nghiêm trọng.
Cậu hoài nghi lỗ tai mình sẽ bị điếc.
*
Buổi chiều vài ngày sau đó, Tiêu Gia Ánh mua mấy bình đồ uống xách về nhà.
Đàm Mặc thích uống Coca, nhưng phải là Coca ướp lạnh, nếu để ở nhiệt độ thường y sẽ không động đến.
Tiếng lon nước va chạm leng keng trong túi nilon, Tiêu Gia Ánh đạp lên ánh hoàng hôn về nhà, đi đến trước lầu thì bị người gọi lại.
Nhìn thấy một người đàn ông trung niên, khuôn mặt có vẻ già trước tuổi ngồi xổm hút thuốc ở ven đường, đang híp mắt nhìn cậu:
"Là cậu phải không? Cái người giữ chặt con trai của tôi đêm đó?"
Lúc này Tiêu Gia Ánh mới nhận ra ông ta là cha của Đàm Mặc, lập tức cảnh giác hơn:
" Ông muốn làm gì, tìm Đàm Mặc sao? Em ấy không có ở đây, mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Tào Thế Quý ném tàn thuốc xuống đất, dùng bàn chân chà xát:
" Không ép thì tao dám đến đây sao? Mơ cũng không thấy! Thằng nhóc kia đâu? Tao ngồi xổm ở đây chờ nó mấy ngày rồi, đừng nghĩ trốn thoát khỏi tao, mày về nói với nó, tao cho nó ba ngày để nhả số tiền bán cái nhà kia ra, thiếu một đồng thì lấy mạng của nó bù vào."
"Em ấy làm gì có tiền?"
Tiêu Gia Ánh hết sức kiềm chế:
"Em ấy là con của ông, không phải cái máy ATM, ông có biết lúc trước em ấy bỏ học xin vào công trường làm công không? Số tiền đó đã dùng để chữa bệnh cho dì Đàm, thiếu chút nữa em ấy đã chết đói."
"Mn cái con đ..~ kia, đáng lẽ phải chết từ sớm còn cố kéo dài, một hai phải trị cho được, nhà từ đường muốn bán liền bán, không nói một tiếng nào, bmn, đó cũng là nhà của tao!"
" Đó cũng là nhà của Đàm Mặc!"
Thấy ngực Tiêu Gia Ánh hơi phập phồng, nhìn mình như kẻ thù, Tào Thế Quý ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cười hết sức nịnh nọt:
"Con trai tôi không có tiền, chắc chắn là cậu có, lấy ra đây, bao nhiêu cũng được, cứu trợ giang hồ, mấy tên đòi nợ gắt gao quá, tôi cũng không còn cách nào."
" Tại sao tôi phải...."
"Hai người ngủ chung giường mà, đừng có chối, chỉ cần liếc mắt là tôi có thể nhận ra, trong tù đầy người như vậy, con trai tôi "ngủ" với cậu, đúng không? Xét theo vai vế, tôi còn không phải là cha cậu sao? Xin cậu chút tiền tiêu vặt hẳn là không thành vấn đề chứ?"
Xung quanh có rất nhiều người đứng bàn tán, có một số người còn đến gần nhìn ngó, Tiêu Gia Ánh cảm thấy xấu hổ đến tái mặt, lập tức xoay người đi về nhà.
Tào Thế Quý hô to sau lưng cậu:
"Nói với thằng nhóc kia, đừng mơ trốn thoát khỏi ông đây, cho dù nó trốn tới chân trời tao cũng sẽ bắt được nó, nợ cha con trả là chuyện tất nhiên rồi!"
Gần một tiếng sau, Đàm Mặc cũng về nhà.
Trong khoảng thời gian này, vì tập trung thi đại học, cũng vì lời hứa với Tiêu Gia Ánh, y không đi "kiếm chuyện" với Tào Thế Quý.
Là Tào Thế Quý không chịu buông tha, buộc y giao ra tiền bán nhà, nếu không sẽ về nhà cũ tranh chấp, Đàm Mặc từng báo cảnh sát, cảnh sát nói chuyện này thuộc về phạm vi dân sự, chỉ phê bình giáo dục vài câu, còn bảo hai cha con phải thấu hiểu nhau, chung sống hòa thuận.
Tào Thế Quý đi ra khỏi đồn công an với dáng vẻ cợt nhả, sau đó lại tiếp tục theo dõi Đàm Mặc đến tiểu khu mới biết được địa chỉ của hai người.
"Về rồi sao?"
Tiêu Gia Ánh đang nóng lòng chờ đợi, nghe được tiếng mở cửa liền vội vàng chạy đến, quan sát Đàm Mặc từ trên xuống dưới, kiểm tra y có bị thương hay không.
" Thế nào? Có gặp cha em không? Có đánh nhau với ông ấy không?"
" Tôi gọi bảo vệ đuổi ông ta đi."
Tiêu Gia Ánh kể lại chuyện xảy ra lúc nãy cho Đàm Mặc nhưng lược bỏ bớt mấy câu khó nghe, Đàm Mặc nghe xong, ngồi trên sô pha hồi lâu vẫn không nhúc nhích, sắc mặt rất khó chịu.
Trước khi Đàm Mặc về nhà, Tiêu Gia Ánh đã suy nghĩ rất nhiều nên nhanh chóng nói với Đàm Mặc:
"Hay là chúng ta dọn đi chỗ khác."
" Không được."
Đàm Mặc không cần suy xét đã lập tức từ chối.
Y biết Tiêu Gia Ánh vừa ý với chỗ ở mới này bao nhiêu, vừa chuyển đến không được ba tháng đã dọn đi còn phải bồi thường tiền hợp đồng, lại phải hao hơi tổn sức đi tìm chỗ mới, y không muốn vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến Tiêu Gia Ánh.
" Tôi đi, tôi sẽ dọn khỏi đây, như vậy ông ta sẽ không đến quấy rầy anh nữa."
"Em có thể đi đâu?"
Trái lo phải nghĩ đều không có nơi thích hợp để đi.
Huống chi là Tiêu Gia Ánh không thể yên tâm về Đàm Mặc.
Nếu Đàm Mặc rời khỏi mình, mỗi ngày Tiêu Gia Ánh phải lo lắng cho sự an toàn của y, phải nhận được tin nhắn báo bình an của y mới ăn cơm được, nghe được tiếng nói của y mới dám nhắm mắt ngủ, vậy sẽ càng dày vò bản thân hơn so với bây giờ.
"Anh sẽ nghĩ cách."
"Anh thì có thể nghĩ ra biện pháp gì?"
Đàm Mặc nhìn Gia Ánh hỏi:
"Ông ta vay nặng lãi mấy chục vạn đồng, vì tiền không chuyện gì không làm được, suýt chút đã chém luôn con trai ruột, vết sẹo trên trán tôi là do ông ta rạch lúc còn nhỏ, ông ta đến đòi tiền mẹ tôi, mẹ tôi không cho, ông ta cầm dao uy hiếp mẹ tôi, anh không biết ông ta là cái loại người gì đâu."
Đàm Mặc nói chuyện của bản thân hết sức bình tĩnh, nhưng trái tim Gia Ánh lại run lên từng nhịp theo mỗi một câu y phát ra.
Nếu như vậy lại càng không thể để em ấy dọn ra ngoài.
"Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau dọn đi."
Tiêu Gia Ánh bắt đầu thu dọn đồ vật:
"Dọn ngay trong đêm nay, dọn đến nơi ông ta không thể tìm là được chứ gì? Đàm Mặc, đến đây thu dọn giúp anh, chỉ đem những thứ tất yếu, bên phía chủ nhà anh sẽ nói chuyện, muốn giữ tiền thì giữ đi."
Tiêu Gia Ánh càng dọn càng bối rối, vài món đồ đã rớt xuống đất.
Đàm Mặc đứng yên tại chỗ, một lát sau, y xách hộp cơm thừa trên bàn lên:
"Tôi đi xuống dưới một lát."
"Đừng đi!"
Tiêu Gia Ánh sợ hãi mà ngăn cản Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc tránh khỏi tay cậu, không chờ cậu hỏi liền nói:
"Không làm gì hết, tôi đi cầu xin ba tôi, xin ông ta buông tha cho chúng ta."
Y còn dốc ngược túi xách của mình để Gia Ánh nhìn thấy y không mang theo bất cứ cái gì.
Tiêu Gia Ánh trơ mắt nhìn Đàm Mặc đi xuống lầu.
Đây là mười lăm phút dài nhất trong cuộc đời Tiêu Gia Ánh, vô số hậu quả đảo quanh trong đầu cậu.
Cho đến khi không chờ nổi nữa muốn đi xuống lầu tìm thì Đàm Mặc đã trở lại, không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là khóe mắt bỗng dưng có thêm mấy màu.
"Không dọn."
Sao em ấy có thể bình tĩnh như vậy? Giống như bình thường mà đóng cửa, thậm chí còn không quên đổi giày, không một câu nói thừa thãi.
Thừa lúc Đàm Mặc xoay người, Gia Ánh liền ôm lấy y.
Thân thể hơi run, không biết là ai đang run, hai tay Đàm Mặc còn đang đút trong túi quần, run rẩy dần biến thành cứng đờ.
"Ba em đâu rồi?"
"Đi rồi."
Môi bị bản thân cắn rỉ máu bởi vì căng thẳng trong thời gian dài, bây giờ thả lỏng Tiêu Gia Ánh mới bắt đầu cảm thấy đau.
Đàm Mặc rút tay ra khỏi túi quần, xoay người lại, bàn tay có khớp xương rõ ràng ôm chặt eo Gia Ánh, giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể của đối phương làm khô tay:
"Sau này ông ta sẽ không đến quấy rầy anh nữa."
"Thật sao?"
Đàm Mặc không trả lời.
Y giống như gấu bông nhỏ Phồn phồn kia, đặt cằm trên vai trái của Gia Ánh, thấp giọng nói:
"Đau mắt."
Một bên khóe mắt bị thương khá nặng, xanh xanh tím tím làm y trông có hơi hung dữ.
Bảo người ngồi lên sô pha, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng luộc 3 quả trứng gà, lột vỏ xong thì nói Đàm Mặc tự lăn lên mặt.
"Làm vậy thì sẽ hết sưng sao?"
"Đúng vậy, đây là thường thức, nâng mặt lên cho anh nhìn xem."
Tiêu Gia Ánh bảo Đàm Mặc ngẩng mặt, y liền ngẩng lên, nhìn chăm chú Tiêu Gia Ánh không chớp mắt, một tay giơ trứng gà, một tay rũ trên sô pha, hầu kết của y nhẹ lăn, tạo cảm giác thả lỏng, giống như không quan tâm bất cứ diều gì.
"Sao tròng mắt còn bị ứ máu? Ba em đánh em quá nặng tay rồi, chẳng lẽ muốn đánh chết em sao?"
"Ông ta bị gãy tay."
“……”
Vẫn luôn bị Đàm Mặc nhìn chăm chú, Tiêu Gia Ánh đứng dậy khỏi sô pha, mới vừa đứng thẳng lại bị kéo xuống.
Ngã ngồi xuống tay vịn sô pha, Đàm Mặc giữ lấy dây lưng để Gia Ánh không bị trượt xuống đất, sau đó kéo cậu xuống ghế.
"Tôi biết anh vẫn chưa thích tôi."
Đàm Mặc ôm Gia Ánh:
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh, chỉ ôm anh một cái thôi."
Tiếng tim đập loạn nhịp làm não Gia Ánh thiếu oxy.
Cậu muốn ngồi dậy nhưng Đàm Mặc đã dúi đầu vào xương quai xanh, hai tay Đàm Mặc giữ lấy hai tay cậu, mười ngón đan vào nhau, bờ lưng rộng lớn bị uốn cong.
Tiêu Gia Ánh tách chân ra để Đàm Mặc quỳ giữa hai chân cậu.
Hô hấp Đàm Mặc càng lúc càng nặng nề, không phải kiềm chế dục vọng mà là kiềm chế tiếng khóc.
Y không để một mặt yếu đuối của mình thể hiện ra, ngoại trừ trước mặt Tiêu Gia Ánh.
Y buông bàn tay đang nắm, chuyển sang ôm lấy vòng eo thon nhỏ, dồn trọng lực lên thân thể gầy yếu kia, như động vật nỗ lực nhẫn nhịn cơn đau sau khi bị thương nên hành vi hơi mất khống chế.
Cũng chính lúc này Tiêu Gia Ánh mới phát hiện, nếu y thật sự muốn làm gì, có lẽ cậu đều sẽ đồng ý.
Chỉ cần y không ngừng lại, đẩy y ra là việc không có khả năng.