Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 37: Ở chung đi
« Trước Sau »
Một đoạn thời gian sau đó, Tào Thế Quý thật sự không có xuất hiện. Tiêu Gia Ánh không biết sự việc đã thật sự được giải quyết hay chưa, nhưng cậu rất hy vọng cuộc sống sẽ luôn như thế này, hy vọng người cha không bằng cầm thú kia không bao giờ đến làm phiền Đàm Mặc. Sinh hoạt trở lại bình thường, điểm thi đại học cũng được công bố, kết quả của Đàm Mặc cũng tạm được, đứng ở gần cuối tuyến hai, Tiêu Gia Ánh đề nghị tổ chức tiệc chúc mừng, Đàm Mặc nói không cần, y muốn đi chơi ở vùng ngoại thành. Vùng ngoại thành có chỗ nào đang phát triển sao? Đi tàu điện ngầm gần một giờ, lúc đến trạm Tiêu Gia Ánh vẫn đang ngáp không ngừng. Tuyến đường là Đàm Mặc chọn, vừa ra trạm liền có mấy người môi giới vây quanh, hỏi hai người có phải đến xem nhà hay không. Cơn ngáp của Tiêu Gia Ánh bị chặn giữa chừng khi bất ngờ nghe Đàm Mặc nói: "Đúng vậy." Nhận tờ quảng cáo, Đàm Mặc đọc nhanh như gió, sau đó mới đáp lại ánh mắt nghi vấn của Gia Ánh: " Trên mạng nói, giá nhà ở khu vực này sẽ tăng cao trong vài năm tới." Vậy em liền đến xem sao? Đây cũng không phải độn cải trắng ăn qua mùa đông, muốn tăng thế nào cũng được nhưng tiền đề là phải có vốn! Tiền góp hàng tháng không phải là vấn đề lớn nhất, chủ yếu là không có tiền trả trước, cho dù ở hiện thực, 5 năm sau, với mức lương 20_30000 một tháng như cậu đây mà còn không dám đi xem nhà. Mấy căn nhà ngoài quy hoạch vừa được khởi công không lâu đã bị người môi giới thổi phồng quá mức, bản vẽ cầm trong tay cũng chỉ vẽ như một công viên, Tiêu Gia Ánh nghe như nghe kể chuyện cổ tích, vậy mà người kiệm lời như Đàm Mặc lại hỏi thêm mấy câu: "Khi nào có thể vào ở?" "2 năm sau, khoảng giữa năm là có thể khai trương." " Bất động sản này có qua tay không?" "Công ty chúng tôi bán trực tiếp, mới nghe là đã biết ngài rất am hiểu về vấn đề này, hay là tôi dẫn ngài đi xem phòng mẫu?" Đã là phòng mẫu thì dĩ nhiên phải được trang trí tốt nhất có thể, Tiêu Gia Ánh cảm thấy không cần thiết: " Về đi." "Xem thử." Đi lên hơn 3 tầng đúng là có một phòng thích hợp cho hộ gia đình nhỏ, tiền trả trước cũng không cao, một phòng ngủ một phòng khách trả trước hơn 1 triệu, nói không chừng sau này còn có thêm hai tàu điện ngầm được xây dựng, nếu muốn ở đây phát triển lâu dài đúng là đáng giá để suy xét. Về đến nhà, Đàm Mặc cất những tờ quảng cáo đi, Tiêu Gia Ánh nhìn nhìn, cảm thấy y đang giấu một bí mật. Mấy ngày sau, Tiêu Gia Ánh đang họp ở văn phòng thì nhận được tin nhắn của Đàm Mặc: [Đến trường học một chút.] Cậu nào dám trì hoãn, nhanh chóng gọi xe chạy qua. Không phải Đàm Mặc gặp rắc rối, là chủ nhiệm lớp bàn chuyện nguyện vọng với y, y đề nghị sự có mặt của Tiêu Gia Ánh. "Hai người có cân nhắc nguyện vọng trường báo chí không? Hai ngày nay, tôi nhìn điểm của Đàm Mặc lựa chọn cho em ấy mấy trường đại học có chuyên ngành này, đưa ra cho hai người tham khảo." Chủ nhiệm lớp là giáo viên nữ, rất có trách nhiệm, nói chuyện cũng ôn hòa, cô đưa một bản liệt kê cho Tiêu Gia Ánh xem: " Trường này, còn có trường này, căn cứ theo phản hồi của sinh viên đều rất tốt, thành tích của Đàm Mặc cũng đạt được." Chính xác, mấy trường đại học này đều rất tốt nhưng đều không ở Lâm Giang, nơi hai người đang ở. Tiêu Gia Ánh nhìn về phía Đàm Mặc. Cậu lo là Đàm Mặc sẽ phủ định toàn bộ, như vậy sẽ làm mất mặt giáo viên, không ngờ Đàm Mặc không có biểu cảm gì, phản ứng rất bình thường, có vẻ không muốn lập tức phản đối ý kiến của giáo viên. "Còn một thời gian nữa, suy xét cho kỹ rồi quyết định cũng không muộn, tôi cũng chỉ là kiến nghị, quyền quyết định vẫn nằm trong tay của hai người." Nói lời cảm ơn xong, Tiêu Gia Ánh dẫn Đàm Mặc ra khỏi trường. Con quạ vàng đang lặn về phía tây, hoàng hôn tháng 6 đẹp không sao tả xiết, chân trời giống như một bức tranh sơn dầu. "Em thấy thế nào?" Tiêu Gia Ánh không muốn ích kỷ mà ép buộc Đàm Mặc lựa chọn quyết định trái với ý muốn của bản thân: " Giáo viên nói đúng, đây là sự kiện trọng đại của đời em, quyết định tương lai sau này của em, em phải tự suy xét." " Những trường đại học ở chỗ khác quả thật tiết kiệm chi phí hơn, nếu em nhất định phải ở lại đây, nguyện vọng báo chí có thể sẽ gặp rủi ro, hơn nữa chỉ có thể lựa chọn những chuyên ngành không được ưa chuộng, ưu và khuyết điểm thế nào em tự mình so sánh." Tuy nói như vậy nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn rất hy vọng Đàm Mặc có thể ở lại đây, cậu không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của Đàm Mặc nên không nói ra. Đàm Mặc vẫn không phản ứng gì, hỏi ngược lại: "Anh xin nghỉ phép à?" "Ừ, có chuyện gì không?" " Đến khu vui chơi với tôi đi." Đàm Mặc như vậy hơi khác thường một chút, khác hẳn với ngày mà y nói muốn ở lại đây với Tiêu Gia Ánh, ngày đó y rất chắc chắn, hôm nay lại rất bâng quơ. Hai người không ở quá lâu trong khu vui chơi, đa phần đều là Đàm Mặc chơi, Tiêu Gia Ánh chỉ ngồi nhìn, cuối cùng Đàm Mặc đưa một cái cài tóc hình thỏ tai cụp cho Gia Ánh. "Cho anh?" "Không thích thì ném đi." "Rất đáng yêu, cảm ơn." Tiêu Gia Ánh ôm nó vào trong ngực. Hai ngày sau, Đàm Mặc nói rằng đã chọn được trường đại học tuyến hai ở một thành phố khác, chuyên ngành kỹ thuật mạng. Lúc đó Tiêu Gia Ánh đang làm thêm ở nhà, nghe vậy thì tay hơi ngừng một chút. Một mặt cảm thấy Đàm Mặc lựa chọn rất đúng, mặt khác lại nảy sinh cảm giác mất mát, tóm lại thì vẫn cảm thấy vui thay cho Đàm Mặc. "Sao không hỏi anh trước? Tốt xấu gì anh cũng từng trải hơn em, có thể cho em ý kiến khi lựa chọn chuyên ngành." "Không đủ điểm, không có quá nhiều lựa chọn." Đàm Mặc xoay người mở tủ lạnh kiếm đồ uống. "Khoan đã! Em mới vận động phải không?" Chú ý thấy mồ hôi đổ ròng ròng sau cổ Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh nhắc nhở y: "Mới vừa vận động xong không thể uống nước quá lạnh, sẽ bị co thắt dạ dày." "Sau này đi học xa cũng phải nhớ rõ, phải biết tự chăm sóc bản thân." Đàm Mặc đứng im, một lát sau mới nói: "Tôi làm thêm ở bên ngoài." Có phải y không thích mình quan tâm đến y quá nhiều không? Sau khi Đàm Mặc rời khỏi, Tiêu Gia Ánh ngồi ngây ra, lấy sữa chua còn thừa rất nhiều trong tủ lạnh uống hết hai bình. Quá chua, khó uống, có mua nữa thì Đàm Mặc cũng không uống. Từ ngày đó trở đi, hình thức ở chung của hai người thay đổi. Đàm Mặc đi sớm về trễ làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng cùng bạn học trường cao trung đi chơi tiệm net, hiếm khi chung một chỗ với Gia Ánh. Tiêu Gia Ánh không kịp nhận ra sự thay đổi này, chỉ đắm chìm trong sự bận rộn của công việc. Ngày nọ, các đồng nghiệp cùng nhau tổ chức tiệc, Gia Ánh lỡ uống quá nhiều. Đẩy cửa nhà ra, đèn phòng khách vậy mà lại sáng, Đàm Mặc đang lên mạng tìm gì đó. "Anh uống rượu à?" Nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh, Đàm Mặc nhíu mày hỏi. Gia Ánh nghiêng ngả bước vào nhà, đầu nặng nề, không ngước lên nổi, muốn đổi giày cũng không làm được. Đàm Mặc bước đến nắm lấy túi xách, để Gia Ánh dựa vào trên người mình: "Từ từ thôi!" Thêm một cái giá đỡ hình người, Tiêu Gia Ánh cuối cùng cũng cởi được giày da, nhưng dạ dày đang co thắt từng cơn, còn chưa đi đến mép giường cậu đã đẩy Đàm Mặc ra, chạy đến phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn tối mặt tối mũi. Đàm Mặc đứng dựa vào cạnh cửa nhìn cậu. Tấm lưng thon gầy uốn cong, khuôn mặt tái nhợt, ngọn tóc còn níu lấy mấy giọt mồ hôi, gân xanh nổi lên trên đoạn cánh tay phía dưới tay áo được xắn lên, áo sơ mi bị ướt một mảng nhỏ, nhìn bóng dáng là biết khó chịu bao nhiêu. "Sao lại uống nhiều như vậy?" Tiêu Gia Ánh vuốt vuốt mặt, dùng nước rửa xong thì loạng choạng đứng lên. Lúc rửa tay lại tiếp tục buồn nôn, cậu cúi đầu nôn khan vài tiếng, Đàm Mặc lại đến đỡ cậu, giúp cậu vệ sinh sạch sẽ rồi ôm cậu về giường. “Đàm Mặc……” Hai má Tiêu Gia Ánh đỏ ửng, ánh mắt mê ly ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc, Đàm Mặc buông tay, khớp hàm căng chặt, nhấc đầu gối khỏi giường: "Anh còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc vì sao lại uống nhiều như vậy?" “Đàm Mặc……” Tiêu Gia Ánh chỉ ngây ngốc gọi cái tên này, gọi đến mức làm vành tai Đàm Mặc nóng lên. Đèn phòng khách quá sáng nên Gia Ánh vẫn luôn nhắm mắt, lông mi nhẹ run, phía trên dường như vẫn còn lưu lại giọt nước. Đàm Mặc quay lại giường một lần nữa, đầu tiên là chăm chú nhìn Gia Ánh, sau đó mới dùng thân thể che lại ánh đèn. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo, cùng với ngọn tóc bị nước làm ướt nhẹp, động tác của Đàm Mặc rất chậm, lại không có biểu cảm gì, chỉ là phần cơ bắp ở vai lưng đang căng chặt. Vuốt đến đôi môi, động tác tạm dừng rất lâu. Quỳ gối trên giường nhìn Gia Ánh từ trên cao, nhiệt độ cơ thể Đàm Mặc không ngừng tăng lên, trong cổ họng giống như có một ngọn lửa. Ích kỷ chiếm hữu là hành vi không có tự trọng. Vậy thì thế nào chứ? Tiêu Gia Ánh ngủ dưới cái bóng của Đàm Mặc, thân thể được đệm chăn mềm mại nâng lên, một đoạn eo nhỏ lộ ra khỏi áo sơ mi, cơ thể phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Cảm giác làn da tiếp xúc với không khí, Gia Ánh bất mãn mà nhíu mày. Xúc cảm xa lạ làm người ta không kịp thích ứng. Sống qua ba mươi năm mà chưa từng có ai đối đãi với cậu như vậy, vừa nghiêm túc vừa quý trọng, cho dù sự việc đang diễn ra có chút khác thường nhưng động tác lại hoàn toàn không có ý đùa bỡn. Như một con mồi vừa rơi vào bẫy, Tiêu Gia Ánh không hề có sức phản kháng, trong cơn hoảng hốt cậu duỗi tay như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng cánh tay nhanh chóng bị ai đó dùng sức đè xuống giường. Thời gian bị kéo dài, bị phân giải, biến thành từng phút từng giây chậm chạp, cậu bị sa vào trong những cảm xúc nhỏ nhặt nhất. …… Cổ Đàm Mặc cứng đờ, nâng lên khỏi nơi nào đó, đôi mắt đầy tia máu nhìn về phía khuôn mặt đang đắm chìm trong dục vọng. Tâm trí Tiêu Gia Ánh hỗn loạn. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được Đàm Mặc sẽ vì cậu mà chủ động làm sự tình này, đó chính là Đàm Mặc, mặt mũi còn lớn hơn trời, vừa lãnh cảm vừa hiếu thắng, là một Đàm Mặc chưa từng cúi đầu với bất cứ ai. Tính ra cũng không phải là cúi đầu, bởi vì lần phục vụ này càng giống như một lần chiếm hữu, chiếm hữu dưới sự cho phép của Tiêu Gia Ánh. Có lẽ Đàm Mặc đã muốn làm như vậy từ rất lâu, chỉ là y không nói, y không có thói quen biểu lộ suy nghĩ trong lòng, muốn không nói, thích không nói, quan tâm cũng không nói, y giống như một tòa núi băng đè cảm xúc của bản thân xuống dưới, nếu đến gần sẽ phát hiện được dưới mặt nước có bao nhiêu sâu. Nhưng người bình thường sẽ không đến gần vì quá lạnh. Chỉ có Tiêu Gia Ánh không cảm thấy lạnh. Cho nên ở trước mặt cậu, Đàm Mặc không cần ngụy trang, có thể trưởng thành cũng có thể trẻ con, có thể hiểu chuyện cũng có thể bối rối, thậm chí còn có thể giống như đêm nay, không còn là chính mình. Y vây người ở nơi đó, dùng những thủ đoạn mà y biết để làm Tiêu Gia Ánh càng mất kiểm soát hơn y. Sáng hôm sau, Tiêu Gia Ánh tỉnh dậy với cái đầu đau buốt. Ý thức dần dần trở lại, ký ức mơ hồ như thủy triều ùa về, cậu đột nhiên ngồi dậy. Xốc chăn lên, cơ thể vẫn như bình thường, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu hay không sạch sẽ ở bất cứ chỗ nào, chỉ là quần áo đi làm đổi thành đồ ngủ. Là mơ sao? Trong phòng chỉ có mình cậu. Đàm Mặc không ở nhà, không biết đã đi đâu rồi. Góc quần tây phảng phất như ám chỉ gì đó, chỉ cần ngẫm lại một chút, Tiêu Gia Ánh liền cảm thấy mình điên rồi, người kiêu ngạo như Đàm Mặc sao có thể...? Lúc đánh răng, Tiêu Gia Ánh bóp kem đánh răng như sữa rửa mặt, lúc thay đồ, mang vớ chiếc này chiếc kia, ra ngoài đi làm giống như hồn ma vất vưởng, số lần nhìn di động còn nhiều hơn cả tuần cộng lại. [Tiêu Gia Ánh: Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?] [Đàm Mặc: Bận.] Cách vài phút. [Đàm Mặc: Anh ăn trước đi.] Tối đó, hai người về nhà, Đàm Mặc vẫn biểu hiện như thường, Tiêu Gia Ánh cẩn thận hỏi: "Tối qua anh uống say, có nôn không?" "Có." "Em tắm giúp anh sao? Anh có làm chuyện gì kỳ lạ không?" Đàm Mặc nhìn cậu, vài giây sau mới chậm rãi nói: "Không có." Tiêu Gia Ánh không rõ bản thân cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi." Rửa chén xong, Đàm Mặc xách cặp sách lên: "Tôi đi làm thêm ở tiệm net." "Còn tiền tiêu vặt không?" Tiêu Gia Ánh chuyển tiền bằng di động cho Đàm Mặc: "Không cần tiết kiệm quá đâu!" Chuyển tiền xong, ngẩng đầu lên, Gia Ánh phát hiện Đàm Mặc đang nhìn mình chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, trái tim Gia Ánh hơi nhảy lên. “Đúng rồi, khăn của em đâu?" Gia Ánh nhẹ giọng hỏi: "Mới hôm qua còn thấy mà, sáng nay anh tính cho vào máy giặt, tìm mãi không được." "Tôi ném rồi." "Hả?" Đàm Mặc đi đến cửa, mang giày: "Bẩn." Vừa dứt câu, hai người đều im lặng. Có loại cảm giác hiểu rõ trong lòng mà ăn ý cùng nhau không nói ra. Đàm Mặc ra ngoài. Mấy đứa nhỏ đều có lòng tự trọng rất cao, cho dù ép buộc thế nào cũng không chịu thừa nhận, Tiêu Gia Ánh quyết định đem mọi suy đoán giấu trong lòng. Nguyện vọng báo chí của Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh cũng dần quên đi. Nếu hy vọng Đàm Mặc có thể độc lập tự chủ được bản thân, lấy lý do nào mà không thể ủng hộ quyết định đã được y suy nghĩ cặn kẽ? Vả lại, hai nơi chỉ cách nhau 4 giờ đi tàu điện ngầm, sao tính là xa? Khi nào rảnh rỗi cậu liền có thể đến thăm Đàm Mặc, nghỉ đông, nghỉ hè hay các kỳ nghỉ dài hạn khác Đàm Mặc cũng có thể trở về, cần chi thở ngắn than dài làm cả hai thêm ngột ngạt. Đàm Mặc phóng khoáng, cậu hơn Đàm Mặc 9 tuổi lại càng phải phóng khóang hơn. Suy nghĩ xong xuôi, tâm tình Gia Ánh bình tĩnh trở lại, cuộc sống của Đàm Mặc trở lại quỹ đạo mới là chuyện quan trọng nhất. Cho nên, hãy để mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên, chỉ cần Đàm Mặc ổn là được, cậu lấy sự trưởng thành của tuổi 30 bao dung cho lời nói việc làm của y. * Rạng sáng, không khí ở tiệm net khá u ám. Ông chủ tiệm net đứng trước cửa hít mây nhả khói, nhìn thấy Đàm Mặc đi đến từ trạm xe buýt, nâng nâng cằm: "Đến rồi hả? Hút một điếu không?" Đàm Mặc không nhận: "Người nhà không cho." "Một thằng nhóc có nhân cách phản xã hội như mày mà lại nghe lời người lớn trong nhà như vậy sao? Hôm nào đi?" "20 tháng sau." Ông chủ run điếu thuốc rớt xuống một nhúm tro tàn. "Anh Kỳ, tôi muốn ứng lương." Đàm Mặc bỗng nhiên nói. "Tháng này hả?" Ông chủ hỏi: "Trong nhà có việc gấp gì sao?" "Tôi thiếu nợ." Y không giải thích rõ ràng. Làm người ai mà chẳng có những lúc khó xử, ông chủ cũng hiểu, liếc mắt vào bên trong: "Lát nữa đến quầy thu tiền lấy, nói là tôi bảo." "Cảm ơn anh Kỳ." "Có việc nói ra mọi người cùng nhau nghĩ cách, đừng trốn tránh để rồi đi sai đường." Đàm Mặc thấp giọng bảo đảm: "Không có." "Vậy thì được." Nhìn chằm chằm Đàm Mặc một hồi, ông chủ giơ chân giẫm tắt tàn thuốc: "Hai ngày qua mày làm việc không được tập trung, rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ đã phạm sai lầm gì rồi?" Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy có duyên với tên nhóc này, hy vọng y không lầm đường lạc lối. Vốn tưởng rằng tên nhóc kiêu ngạo này sẽ không chịu nói, không ngờ y lại "ừ" một tiếng sau khi im lặng một hồi lâu. "Phạm sai lầm thật sao? Có quan hệ gì với tiệm net này không?" "Không có." Đàm Mặc nhẹ giọng: "Là việc riêng của tôi." Ông chủ nhẹ nhàng thở ra. Đàm Mặc lại im lặng một lúc lâu mới nói: "Là tôi xúc động nhất thời, không kiềm chế được bản thân, đã làm việc không nên làm." "Mày mà cũng có lúc xúc động sao? Người trẻ tuổi ấy à....Xúc động thì cứ làm thôi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ." Đàm Mặc đứng dựa vào tường, thật lâu sau cũng không đáp lời. Cho đến khi ông chủ đi vào tiệm, ngoài cửa chỉ còn một mình y, bóng dáng người trẻ tuổi đứng dưới ánh đèn bắt mắt của tiệm net lại vô cớ cảm thấy cô đơn, thậm chí còn có chút suy sụp. + Y thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Tôi e là cho đến cuối cùng cũng không thể quên được."
« Trước Sau »