Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 40: Ngọt ngào bên tai
« Trước Sau »
40: Ngọt ngào bên tai. Edit: J.F Tỉnh dậy sau giấc mộng dài. Cả người Tiêu Gia Ánh nặng nề, không nâng nổi tứ chi. Mở mắt ra, trần nhà không giống như trong trí nhớ, chung quanh có rất nhiều người. " Tỉnh rồi sao?" "Tỉnh rồi, tỉnh rồi." Còn chưa kịp tỉnh táo đã có người nhào đến nắm lấy tay cậu: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện này, con làm mẹ sợ muốn chết, con không sao chứ? Cảm giác thế nào?" "Bác sĩ, ông mau đến đây khám cho con tôi, hình như con trai của tôi vẫn còn khó chịu." Nơi này là bệnh viện sao? Miễn cưỡng ngồi dậy, sau một cơn choáng váng, Tiêu Gia Ánh mới nhận ra là mình đã quay về hiện thực. Lúc trước, sau mỗi lần tỉnh dậy từ trong mộng, có lúc có ký ức về nó, có lúc không, bây giờ cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ quên hết tất cả, không ngờ vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là thân thể thật sự mệt mỏi. Sau khi bác sĩ đến đo huyết áp xong, Lưu Huệ mới kể lại tình huống trong trạng thái thấp thỏm. Hai ngày trước bà đáp chuyến bay đến chỗ Tiêu Gia Ánh bởi vì gọi mãi mà con trai không bắt máy, tìm theo địa chỉ mà con trai cung cấp, bà báo cảnh sát đến phá khóa mới phát hiện con trai đang nằm hôn mê trên giường. Thiếu chút nữa là Lưu Huệ đã ngất xỉu tại chỗ, cũng may vẫn còn tỉnh táo để đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì, chẩn đoán nguyên nhân là mệt mỏi quá độ. Sau đó, Lưu Huệ kiểm tra chỗ ở của con trai, không chỉ tìm được hồ sơ chẩn đoán bệnh trầm cảm nặng, di thư, còn tìm được thuốc ngủ trong ngăn kéo, vì thế bà liền tự cho là con trai mình uống thuốc để tự sát nhưng không thành. "Có con cái nào mà như con không hả? Xảy ra chuyện gì thì nói với mẹ, có ai làm gì đâu mà không muốn sống nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sau này mẹ biết sống thế nào?" Bị mẹ ôm đau còn vừa mắng vừa khóc, Tiêu Gia Ánh chết lặng, còn có chút khó xử. "Mẹ....Đừng nói nữa, được không? Đây là bệnh viện, huống chi con cũng không muốn tự sát, bệnh của con đã khỏi hẳn, cảm xúc rất ổn định." Trấn an không có hiệu quả, Lưu Huệ không tin, bắt buộc cậu phải bảo đảm sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa. " Một người đàn ông 30 tuổi như con, nếu thật sự muốn chết thì có cả trăm cách, cần gì phải chờ đến bây giờ." Tiêu Gia Ánh bình tĩnh nói. Giấc mộng này làm cậu hiểu rõ nội tâm của mình. Nhiều lần cắt cổ tay, nhiều lần sửa chữa di thư, miệng vết thương bị xé mở rồi khép lại, tất cả là vì trong nội tâm cậu không muốn chết, không chỉ không muốn chết mà còn muốn nghiêm túc sống sót. Cậu thật sự đã đứng bên cạnh vực thẳm, nhưng không phải muốn nhảy xuống mà là khát vọng có một đôi tay đến nắm lấy và kéo mình rời khỏi đó. Được quan tâm, được mong muốn, được tôn trọng và quý trọng. Có được những điều như vậy, cho dù chỉ là một trong những điều đó thì ai mà còn nghĩ đến việc kết thúc sinh mệnh đâu. Giấc mộng dang dở, không chỉ để lại cho cậu khổ sở cùng tiếc nuối, mà còn hình thành vô vàn sự dịu dàng trong nội tâm. Qua một ngày, xuất viện về nhà, Tiêu Gia Ánh bị mẹ phê bình lối sống cẩu thả, yêu cầu cậu phải sắp xếp lại trật tự cuộc sống: "Lúc còn ở bệnh viện, sức khỏe chưa ổn định nên mẹ không muốn nhắc nhở con, con nhìn lại bản thân xem, đã sắp lên chức phó tổng rồi, sao không có tinh thần một chút nào? Vậy thì làm sao quản lý được cấp dưới?" "Phó tổng?" "Đúng vậy, mẹ nghe cấp trên của con nói, à còn nữa, trong hai ngày con bị hôn mê đã có mấy đồng nghiệp đến thăm." Trên mặt Lưu Huệ hiện lên cảm xúc vinh dự: "Mỗi người đều rất phục con, khen con tuổi trẻ đầy hứa hẹn trước mặt mẹ, công tác rất tốt, nói mẹ biết cách dạy con." Mở máy tính của công ty ra, cậu kinh ngạc phát hiện lời mẹ nói chính là sự thật. Trong hòm thư có một bưu kiện lẳng lặng nằm, bắt đầu từ ngày 1 tháng sau, cậu chính là phó tổng trẻ tuổi nhất công ty. Bưu kiện viết, mấy năm vừa qua, cậu làm việc rất cẩn thận, chịu thương chịu khó, tố chất chuyên nghiệp cũng rất xuất sắc, những hạng mục Exxon không được đánh giá cao nên không ai muốn nhận, cậu vẫn chấp nhận làm, vì vậy được phá lệ đề bạt trọng dụng. Cậu có ấn tượng với hạng mục Exxon này, khi quyết định để Đàm Mặc quay lại học lớp 12, hạng mục này mới vừa được đề xuất, cậu là thành viên đầu tiên tham gia vào. Chậm rãi phản ứng lại. Không chỉ vận mệnh của Đàm Mặc được thay đổi, cả cậu cũng vậy. Trong 2 năm đó, cậu liều mạng kiếm tiền, cắn răng tiến tới, ý nguyện chỉ là làm sinh hoạt của bản thân và Đàm Mặc không quá khó khăn, tích góp được nhiều tiền để Đàm Mặc yên tâm vào đại học, không ngờ "vô tâm cắm liễu liễu lại xanh", tiếp theo đó là sự nghiệp chân chính khởi bước. "Mẹ thấy là con nên dọn đến chỗ gần công ty." Lưu Huệ vừa dọn dẹp phòng vừa khuyên con trai: "Chỉ cần tưởng tượng là biết sau này sẽ bận rộn thế nào, nếu muốn thành công về sự nghiệp thì cứ tập trung làm, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, không lập gia đình thì thôi, sự nghiệp thành công cũng tốt." Tiêu Gia Ánh không tỏ ý kiến. Lúc giúp mẹ thu dọn cậu mới nhớ, gấu của cậu mất tích rồi. Ngày mà thời không biến đổi, gấu biến mất ngay trước mặt mình. Vậy trước đó vì sao nó lại xuất hiện? Cẩn thận ngẫm lại, dường như nó luôn bảo mình giúp nó tìm người thân, nhiều lần ám chỉ mình nhận nuôi nó. Nếu nó là Đàm mặc lạnh nhạt ích kỷ kia, là một nhân vật phản diện đúng nghĩa, vậy chắc chắn là vì dì Đàm qua đời, nó cô đơn không nơi nương tựa nên muốn tìm một nơi để dựa dẫm. Chỗ dựa cái gì? Giúp đỡ y trong hiện thực vẫn chưa đủ, còn quay lại 5 năm trước mà giúp, giải quyết vấn đề ngay từ lúc bắt đầu, cho ăn, cho uống, cho đi học, cho yêu thương.... Tiêu Gia Ánh này đâu chỉ là chỗ dựa, chính xác là một kẻ phong lưu, bị y dụ dỗ xem tiền như rác, làm người giám hộ hai năm kiêm bao tải trút giận, còn.... Tiêu Gia Ánh nhắm chặt mắt, không suy nghĩ theo hướng này nữa. Mọi rung động đều là giả. Bây giờ cuộc sống của đối phương đã tốt hơn, không cần anh trai phong lưu này nữa nên biến mất không còn dấu vết. Không gặp cũng tốt. Cùng một cái hố, thằng ngu mới nhảy vào hai lần. Đôi mắt khô khốc, Tiêu Gia Ánh cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp. Ngày tiếp theo, quay lại công ty làm việc, các đồng nghiệp đều quan tâm tình hình sức khỏe của cậu làm cậu rất băn khoăn: "Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi có bỏ lỡ công tác quan trọng nào không?" "Trời ơi, xin cậu nghỉ ngơi một chút đi chiến sĩ thi đua." Bây giờ Dư Diệu đã thấp hơn Gia Ánh một cấp nhưng vẫn nói chuyện với thái độ như cũ: "Làm đến mức nhập viện còn chưa đủ hả? Không để chúng ta có thời gian thở một hơi sao? Mọi người làm theo cậu cũng quá khổ rồi." Nghe ngữ điệu oán than ngập trời này, cùng với thái độ chỉ nhìn từ xa của những người khác, Tiêu Gia Ánh đại khái đoán được hiện tại cậu đang đứng đối lập với "quần chúng." "Được rồi, nhờ cậu thông báo với mọi người, chiều nay tôi mời mọi người uống cà phê." Không ai mà không thích lên làm cấp trên, chưa đến ba ngày Tiêu Gia Ánh đã tìm được "cảm giác". Cậu còn phát hiện, năng lực công tác của bản thân đã thật sự nhảy vọt, không chỉ phản ứng nhanh, khả năng tập trung tinh thần cũng rất tốt, phong cách cá nhân cũng trầm ổn hơn trước. Lại bắt đầu những ngày bán mạng vì công ty, nhận lương, dành dụm tiền, sinh hoạt quay về quỹ đạo. Gấu bông nhỏ, chính xác hơn là Đàm Mặc, hiếm khi xuất hiện trong đầu cậu, ngoại trừ những lúc về muộn đi ngang qua con đường nhỏ tối tăm, khi nhìn thấy sữa chua trong tủ lạnh lúc đi siêu thị, khi đi ngang qua công trường nào đó, khi đi ngang qua trường học, nhìn thấy một nam sinh để tóc giống y, Tiêu Gia Ánh sẽ có khoảnh khắc cảm thấy hoảng hốt. Nếu tính như vậy, số lần hoảng hốt có phải quá nhiều rồi không? Tiêu Gia Ánh tự nhủ lòng không nghĩ đến nữa, không cần nhớ nữa. Lấy chìa khóa mở cửa nhà, cậu ôm kiện hàng chuyển phát nhanh đi vào, tính toán sẽ dùng khi chuyển nhà. Lưu Huệ đã về quê, Tiếu Duy cũng đã gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của cậu, còn nói công ty tổ chức du lịch nước ngoài, hỏi cậu có cần mang theo gì không. Sự quan tâm bất ngờ này đều là do ba mẹ cho rằng cậu muốn tự sát, điều này cậu hiểu, nhưng nói thật lòng, cậu thật sự không cần, cậu hết bệnh rồi, đã khỏi hoàn toàn. Tối thứ sáu đó cậu nhận được một cuộc gọi kỳ lạ. Một dãy số lạ, không hề có ấn tượng. Lúc đầu Gia Ánh tưởng là tin nhắn quảng cáo, nhưng đối phương bám riết không tha, gọi cậu ba lần, cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm nhận điện thoại. "A lô?" "A lô, a lô, là Tiêu Gia Ánh phải không?" "Em là..." "Là tôi, con thỏ nè." Mấy chữ cuối cùng vừa dứt, Tiêu Gia Ánh đột nhiên nhớ ra. Là con thỏ hư đốn chỉ biết giả vờ đáng thương kia. Sao nó biết được số điện thoại của mình? À đúng rồi, lúc trước nó từng nhắn tin cho mình, dùng cái đồng hồ trẻ em siêu việt của nó. "Con thỏ, nhớ rồi, có chuyện gì sao?" "Này Tiêu Gia Ánh, sao anh lại nói chuyện lạnh nhạt như vậy?" "Có không?" "Đương nhiên là có! Anh rất bận phải không? Tôi hỏi anh nhanh chóng trả lời, hỏi xong tôi liền cúp điện thoại." "Em hỏi đi." Con thỏ không hề dây dưa: "Con gấu đâu rồi? Mau nói cho tôi biết nó đi đâu." Tiêu Gia Ánh lập tức cứng ngắc: "Không biết." "Bớt lừa tôi đi, anh giấu nó rồi phải không? Mau giao nó ra đây, tôi nói cho anh biết, nó không chỉ của riêng anh, nó còn là bạn của tôi!" "....Tôi cúp máy đây." "Khoan đã!" Chắc chắn con thỏ đã nhét điện thoại vào dưới lỗ tai, âm thanh nó mềm mại hơn khi kích động lên: " Được rồi, được rồi, tại tôi quá hung dữ, đừng giận tôi, xin anh hãy nói cho tôi biết gấu ở đâu, tôi có tin tức quan trọng muốn nói với nó!" "Tin tức quan trọng gì?" " Đương nhiên là liên quan đến nó, tôi biết thân thể nó ở đâu." " Ở đâu?" Con thỏ vẫn giữ sự cảnh giác không cần thiết: " Đừng có lừa tôi, đây là chuyện riêng tư của gấu, tôi chỉ nói với một người là gấu thôi." ....Tiêu Gia Ánh rất muốn nhắc nhở nó, chữ "gấu" và chữ "người" đặt chung với nhau rất kỳ lạ, nhưng ngẫm lại cũng không sai. "Nó đi rồi, tự rời khỏi, nó không muốn tiếp tục ở cái nhà này nữa." Tiêu Gia Ánh nỗ lực giữ bình tĩnh nói: "Hẳn là sẽ không quay về." Con thỏ nghe xong chợt im lặng, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?" "Lừa em làm gì?" Ngữ điệu của Gia Ánh càng lúc càng lạnh nhạt, không nghe được chút tâm tình nào trong đó. Nhưng bàn tay nắm điện thoại càng lúc càng chặt. Tựa hồ con thỏ có chút thương tâm, nức nở vài tiếng trong điện thoại. Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng nói: " Cũng không có gì ghê gớm." Không biết là đang an ủi ai. "Nó...Nó có thể đi đâu chứ? Anh thử tự hỏi xem, Tiêu Gia Ánh, nó không có chỗ để đi, ngay cả một nơi dưới vòm cầu cũng không có, nó rất thích tỏ vẻ, nhất định là có chuyện gì khó xử, không muốn để chúng ta biết mới rời khỏi." Sức tưởng tượng có thể phong phú hơn nữa không hả con thỏ đa sầu đa cảm lại rất tình nghĩa kia? "Em đang ở đâu? Còn ở vòm cầu đó không?" Tiêu Gia Ánh không thể không mềm lòng: " Tôi đến thăm em, cho em mấy bộ quần áo cũ với chăn màn." "Vậy....Cảm ơn anh." Tiếng nói con thỏ trở nên buồn bã, giống như mới vừa khóc xong, còn đang cúi đầu: "Em còn cần thêm một chút khăn giấy sạch." " Được, để tôi đem đến." Vào hạ, mặt trời lặn rất trễ. Tiêu Gia Ánh ôm tâm trạng phức tạp đi dưới ánh hoàng hôn vàng óng, trong tay còn xách theo đồ cho con thỏ. Theo ký ức tìm được vòm cầu kia, có lẽ là bên ngoài đông người, con thỏ không ra ngoài đón cậu giống như trước, còn dùng mấy tấm bìa cứng che lại cửa ra vào. Cậu nắm tay lại gõ hai cái. "Con thỏ có ở đây không?" Tiếng nói vọng ra như ăn trộm giấu mặt: "Vào đi, vào đi." Tiêu Gia Ánh khom lưng, kéo bìa cứng ra, vén rèm lên, nhìn thấy con thỏ rúc ở trong góc. Cũng đúng thôi, thỏ vốn nhát gan. "Lúc nãy có người đi ngang qua, suýt chút nữa đã nhìn thấy em, sợ muốn chết!" Con thỏ chớp chớp mắt với Tiêu Gia Ánh, thân thể nhỏ nhắn nhảy đến chỗ cậu: "Đồ vật em cần, anh có mang đến không?" .....Sao giống như tra hỏi vậy? "Có đây." Nó nhảy đến giật lấy, xem lễ phép như mây bay: "Woa...Chăn nhỏ vừa đẹp vừa mới! Em biết anh ngu như vậy, chắc chắn sẽ tin...." “Cái gì?” “Khụ khụ, không có gì, anh ngồi đi, ngồi đi." Một chỗ nhỏ hẹp chứa một cái giường nhỏ xíu, ngồi ở đâu? Cuối cùng Tiêu Gia Ánh ngồi dưới đất. Con thỏ vội vàng xem đồ vật không đếm xỉa đến cậu, cậu đảo mắt quanh chỗ này phát hiện một cái áo khoác nhỏ trong góc. Áo cao bồi màu tối, tay áo màu đen bằng da, áo hoodie liền mũ nhìn hết sức trẻ trung. Cậu rũ mi, biểu cảm trở nên rầu rĩ. Vừa lúc con thỏ quay đầu qua hướng này nên chú ý đến cậu, lại theo tầm mắt cậu nhìn về cái góc kia, nó tung tăng nhảy đến, lấy bộ đồ nhét vào trong tay Gia Ánh: "Cho!" "Để làm gì?" "Đây là không phải quần áo của gấu sao?" Con thỏ nói: "Em biết lâu rồi, đây là bộ đồ gấu thích nhất, lúc trước em muốn đụng vào một chút mà nó cũng không cho, hừ..., quý giá lắm sao? Anh mang đi đi, lỡ ngày nào đó nó trở về, trả lại cho nó giúp em, nói rằng em rất tốt bụng nên đã vá lại giúp nó, bảo nó không cần mang ơn." "Tôi không muốn lấy." Tiêu Gia Ánh quay mặt đi không nhận. Con thỏ nghiêng đầu đến nhìn chằm chằm cậu: "Cái gì vậy? Hai người cãi nhau à? Thật ra là nó không muốn đi, là anh làm nó tức giận phải không? Anh đúng là cứng đầu, vì sao luôn muốn chọc giận nó? Nó quan tâm anh như vậy, anh đối xử tốt với nó một chút cũng không được, luôn làm nó đau lòng." Một loạt câu trách mắng vô căn cứ làm Tiêu Gia Ánh giận sôi máu, cậu nghiêm mặt nói chuyện với con thỏ: "Chuyện giữa tôi và nó, em thì biết cái gì? Em có tư cách gì mà nói tôi không đối xử tốt với nó? Nó nói với em sao?" "Còn cần nó nói sao? Em có mắt em thấy, lần trước anh quên dẫn nó đi siêu thị phải không?" "Chỉ có lần đó!" "Một lần cũng là quên!" "Không thể nói lý với mấy đứa!" Con thỏ lớn tiếng châm chọc cậu: "Đúng rồi, đúng rồi! Chúng tôi không giống mấy người, chúng tôi thích người nào mới ở bên cạnh người đó, mấy người sẽ ở chung với người mà mấy người không thích, yêu đương rồi hôn nhau!" “……” Nó đều nói hết cho con thỏ nghe sao? Sao nó lại nhiều chuyện như vậy? Tiêu Gia Ánh tức giận đến mặt cũng đỏ lên, cổ căng cứng: "Nó còn nói với em gì nữa?" "Nó còn nói nó từng hôn anh! Anh thích nó muốn chết!" Không khí chợt lặng đi. Con thỏ che miệng lại, biểu cảm rối rắm như đã làm hỏng việc. "Tôi không thích nó." Sau một hồi lâu, Tiêu Gia Ánh mới nhẹ giọng phủ nhận. "Thật không?" Con thỏ tỏ vẻ khó hiểu: "Anh không thích gấu hả? Sao có thể chứ? Nó đáng yêu như vậy, người có mắt đều sẽ thích." Là bạn bè mà thôi, đừng có tâng bốc thái quá như vậy chứ? "Đáng yêu thì nên được thích sao?" Gia Ánh hơi xấu hổ: "Đối với loài người chúng ta, lương thiện, tự lập, lạc quan, khoan dung, còn có nhiều phẩm chất khác quan trọng hơn đáng yêu." "Lừa gạt"
« Trước Sau »