Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 41: Ngọt ngào bên tai
Tiêu Gia Ánh không muốn tiếp tục cãi cọ, đứng dậy:
"Thời gian không còn sớm nữa, không có việc gì thì tôi đi đây."
"Vậy khi hết khăn giấy em có thể tìm anh xin không?"
Con thỏ nhảy đến ôm chân Gia Ánh, ngẩng đầu tỏ vẻ vô cùng đáng thương:
"Còn nữa, em muốn có một cây kéo, cái loại có thể cắt được bìa cứng đó, còn muốn mũ rơm thời trang, còn nữa, còn nữa, anh có thể chụp cho em một tấm Polaroid không? Em muốn treo trang trí trong phòng."
“……”
Quyết định nhận nuôi luôn cho rồi, Tiêu Gia Ánh rũ mi nghĩ, quả nhiên, bạn của gấu thì cũng chẳng khác gì gấu.
"Xin lỗi vì không giúp được, mấy cái em nói tôi đều không có."
Ngữ điệu có chút lạnh nhạt, nói xong muốn rút chân ra, nhưng con thỏ ôm quá chặt, giũ hai lần mà không ra.
Con thỏ bị cử chỉ của Gia Ánh dọa sợ, rúc vào góc giường:
"Đừng đá em được không? Em không giỏi như gấu, nếu như bị đá chết thì sẽ không sống lại được nữa."
Tiêu Gia Ánh ngơ ngẩn vài giây.
Nghĩ thầm, mình đang làm gì?
Cậu muốn xin lỗi con thỏ nhưng càng đến gần con thỏ càng rúc vào sâu hơn, cuối cùng chỉ còn cái chóp lỗ tai lộ ra bên ngoài.
"Lúc nãy đã dọa đến em, tôi xin lỗi."
Tiêu Gia Ánh thong thả rũ mi:
"Tôi chỉ muốn em đừng ôm chân tôi nữa, không có ý muốn đá em, gần đây....Tâm trạng tôi không tốt lắm, giận chó đánh mèo, thật xin lỗi."
Qua một hồi lâu, con thỏ mới nhỏ giọng nói không sao từ dưới ván giường.
"Vậy tôi về trước."
“Tiêu Gia Ánh!”
Con thỏ lộ ra hai mắt tròn tròn, hai móng vuốt nắm lấy ván giường:
"Tâm trạng không tốt là bởi vì gấu sao? Thật ra anh cũng rất thích nó phải không? Anh cũng rất lo lắng cho nó phải không?"
"Không."
Tiêu Gia Ánh lắc đầu.
"Anh không muốn biết nó ở đâu sao?"
"Nó là bạn của em, nếu biết nó ở đâu thì cứ đi tìm, không cần nói với tôi."
"Nó làm anh giận à? Giống như em lúc nãy."
Con thỏ phản ứng rất nhanh, nắm bắt vấn đề:
"Nó ôm chân anh không cho anh đi?"
Nếu chỉ như vậy thì làm sao mà giận được?
Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng:
"Chúng ta đừng nói về nó được không?"
"Được thôi."
Con thỏ nhảy đến, dùng móng vuốt lông xù dán lên lòng bàn tay cậu:
"Vậy anh đi ngắm sao với em."
Mối quan hệ được tiến triển cũng quá nhanh rồi đó!
Trên bãi sông có rất nhiều đá vụn, hai người tìm một chỗ bằng phẳng đặt bìa cứng lên, Tiêu Gia Ánh ngồi, con thỏ nằm bò về phía trước.
"Woa....Con sông đang sáng lên."
Con thỏ cười tủm tỉm nói:
"Thật là đẹp."
"Em nói muốn ngắm sao mà?"
"Trên sông cũng có ngôi sao nha."
Cũng đúng.
Tiêu Gia Ánh ngồi trên kênh đào ngắm sao với con thỏ.
"Thỏ, vì sao em không rời khỏi đây?"
"Chờ người."
"Chờ chủ nhân của em sao?"
"Cô ấy là chị của em."
Tiếng nói của con thỏ bỗng trở nên e lệ ngượng ngùng:
"Không phải là chủ nhân của em đâu."
Tiêu Gia Ánh cười cười.
"Ừ, vậy chị của em đi đâu rồi?"
"Em không biết, chị ấy không nói với em, chỉ nói là em ở đây chờ chị ấy. Ngày đó chị ấy ăn mặc rất xinh đẹp, cũng thay cho em một cái váy nhỏ mới tinh, chị ấy nói sẽ dẫn em đến bờ sông xem tàu thủy."
"Sau đó thì không thấy cô ấy nữa phải không?"
Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
"Đúng vậy."
Con thỏ dịu dàng nói:
"Chị ấy đặt em ở dưới vòm cầu, nói với em là muốn ra ngoài mua đồ ăn, em ngủ trong chốc lát, tỉnh lại thì không thấy chị ấy đâu, em phải nghe lời chị ấy nên vẫn luôn ở đây."
"Em có từng về nhà xem qua không?"
"Em không muốn đi."
Ngữ điệu của con thỏ bỗng dưng lạnh hẳn đi:
"Bọn họ không thích chị ấy, em cũng không thích bọn họ, hơn nữa, chị ấy từng nói là sẽ không bao giờ trở về, tại sao em lại không tin lời chị ấy nói chứ?"
Tiêu Gia Ánh im lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi tiếp:
"Thỏ, em có từng mơ thấy giấc mộng nào không? Anh không nói những giấc mơ bình thường, là giấc mộng cho chúng ta cảm giác chân thật như sống lại một lần đó!"
"Sống lại một lần sao? Không có, nhưng gấu từng nói qua, ây da, anh không cho nói về nó, thật xin lỗi, em quên mất!"
"Không sao đâu, em nói đi."
Con thỏ làm động tác suy nghĩ, chống cằm nói:
"Em nghe gấu nói từ lúc còn ở cửa hàng may vá, nó nói từng gặp một người khoảng mười mấy tuổi trong mộng, là con trai thì phải? Đúng, là một đứa con trai vô dụng, cả ngày bị bạn bè trong lớp bắt nạt, cha mẹ cũng đối xử không tốt với cậu ta, không quan tâm cậu ta nên cậu ta liền lấy dao nhỏ tự mình hại mình, tên ngốc, cổ tay bị cắt đến chảy máu, nó không chịu nổi bèn ra tay giúp đỡ một chút."
"Giúp như thế nào?"
"Em cũng không rõ, gấu cũng không nói nhiều như vậy, nó nói nó vừa thấy nam sinh kia bị đánh liền hận không thể xông lên chém hết tất cả, trả thù cho nam sinh."
Nói đến đây, con thỏ nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách với người bạn của mình:
"Anh cũng biết đó, gấu là kiểu người rất hận kẻ ác."
"Ừ, tôi biết."
Dưới bóng đêm, Tiêu Gia Ánh im lặng nắm lấy cổ tay trái của mình, cảm giác như có một trái tim ẩn nấp ở đó, yếu ớt nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi một lần bơm máu đều làm thân thể run nhẹ theo:
"Còn gì nữa không?"
"Còn gì nữa hả? À, anh nói giấc mộng của gấu sao? Còn rất nhiều, có một sinh viên đại học bị bạn bè đổ oan thành ăn trộm, nếu gấu không nghĩ cách giúp cậu ta, chắc cậu ta đã không chịu nổi mà nghỉ học."
Con thỏ dừng lại suy tư một chút:
"Anh đoán thử xem, sao cuộc sống của gấu lại phát sinh những chuyện kỳ quái như vậy? Hơn nữa, nghe giống như một đại anh hùng, chẳng lẽ là nó khoác lác sao? Hừ! Da mặt của nó thật dày, cái gì mà đại anh hùng chứ? Em thấy nó giống như một con gấu chó!"
Tiêu Gia Ánh không giải thích thay gấu nhưng cậu biết tất cả đều là sự thật.
Gấu của cậu là con gấu tốt nhất thế giới.
Mà cậu lại là một chủ nhân vô dụng, luôn muốn nó bảo vệ, muốn nó soi sáng, muốn nó làm cậu cười.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy chuyện gấu rời khỏi trong im lặng như vậy đều tốt với cậu và nó, cậu sẽ không còn liên lụy nó nữa, nó cũng có thể tự do sống theo cách nó muốn, không chừng còn tìm được một chủ nhân khác có thể bảo vệ cho nó, mang nó đi chơi trên ô tô, dạo vườn bách thú, xem phim điện ảnh mới nhất.
Nó rời khỏi không phải do nó ích kỷ, mà do nó đã giúp cậu đủ nhiều, không muốn sống vì cậu nữa.
Tiêu Gia Ánh không mong muốn gì hơn, chỉ hy vọng nó có thể sống tốt hơn một chút, không bị ném vào thùng rác, không phải dãi nắng dầm sương, không khốn đốn trong sinh hoạt, không buồn dù chỉ một giây.
Cậu hỏi con thỏ:
"Vậy nó có từng nói về quy luật của thời gian trong mộng không?"
"Phức tạp quá, không hiểu được."
"Nó có từng nói với em là...."
Tiêu Gia Ánh cúi đầu, buông cái tay đang nắm trên vết sẹo ra:
"Vì sao giấc mộng bắt đầu? Vì sao lại kết thúc? Vì sao có lúc thời gian trôi rất chậm, lại có lúc nhảy vọt lên?"
"Chuyện này thì em không biết, có lẽ có ai đó đang khống chế, giống như người cắt sợi mì, có thể dài, có thể ngắn, cũng có khi bị đứt đoạn."
Sự ngây thơ của con thỏ làm Gia Ánh mỉm cười:
"Trễ rồi, anh thật sự phải về, mấy ngày nữa dọn nhà xong lại đến thăm em."
"Anh phải rời khỏi đây sao?"
"Chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, dọn đến một nơi gần chỗ làm."
"Ờm....Không đi quá xa là được."
Con thỏ đi theo Gia Ánh đến ven đường, sau đó liều mạng vẫy tay với cậu:
"Khi nào gấu trở về em sẽ nói nó đi tìm anh."
"Không sao."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Nói với nó là anh rất nhớ nó, không tìm anh cũng không sao."
Mang bộ đồ nhỏ về đến nhà, cậu gấp gọn để vào trong ngăn kéo.
Cuối tuần, Gia Ánh đến gặp bác sĩ tâm lý, đối phương cho cậu làm một bài trắc nghiệm mấy trăm câu, kết quả rất tốt."
"Nếu không có vấn đề gì thì sau này không cần đến khám nữa, khi cảm xúc ổn định cố gắng duy trì rèn luyện thân thể, thường xuyên tự đánh giá bản thân, cũng cần chú ý về phương diện nghỉ ngơi, đúng rồi, cái người tên Andrew mà cậu từng đề cập, quan hệ với cậu ta thế nào rồi?"
"Andrew?"
Tiêu Gia Ánh chưa kịp phản ứng.
"Đó gọi là không tiến triển, thấy trạng thái của cậu tốt như vậy tôi còn tưởng rằng đã phát triển hơn."
"Tình trạng của tôi tốt lắm sao?"
"Dĩ nhiên rồi, bây giờ nhìn cậu mạnh mẽ hơn trước gấp trăm lần."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Có thể là do quen biết một con gấu chó, bận lòng quá nhiều nên không có thời gian mà trầm cảm."
"Cái gì?"
Bác sĩ tâm lý tỏ vẻ nghi hoặc, khó hiểu mà nhìn Gia Ánh, cậu cười cười:
"Không nói nữa, bác sĩ cứ tiếp tục làm việc."
Đẩy cửa đi ra ngoài, giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao, vách tường bị nắng chiếu đến nóng lên.
Dưới ánh nắng, cậu nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra lại có cảm giác như trải qua mấy đời.
Chuyển nhà không có gì phải bận tâm, chủ yếu là có rất nhiều đồ bị ném.
Đồ điện hỏng, ném, quần áo cũ, quyên tặng, đồ dùng trong nhà có thể di dời thì chuyển đi, sau cùng chỉ còn lại một nửa.
Nhà mới thuê chỉ cách công ty một con đường, giá đất cao hơn nên diện tích nhỏ hơn, nhưng đủ để ở.
Ngày dọn đến chỗ mới, Gia Ánh ngồi trên sô pha, khăn trải giường vừa được trải nên còn có chút bụi bặm.
Nghĩ về những năm tháng mới vừa tốt nghiệp, đầu tiên là thuê chung nhà, sau đó là phòng riêng rồi đến một phòng ngủ một phòng khách, một thời gian nữa hẳn nên suy xét đến việc mua nhà.
Mua nhà sao?
Lẳng lặng ngồi một hồi, cậu thay quần áo ra ngoài.
Tàu điện ngầm khá vắng người nên tác dụng của điều hòa cũng tốt quá mức.
Đã lâu không đi qua tuyến đường này, so với năm đó, nó dài hơn rất nhiều, có lẽ là mở rộng khoảng một hai năm trước, tăng nhiều hơn mười trạm.
Ra khỏi trạm, ven đường có rất nhiều sạp trái cây nhỏ, ở gần đó mới mở một siêu thị tổng hợp, xa hơn một chút là nhà cao tầng san sát.
Không còn những người môi giới phát tờ rơi như năm đó, đổi thành những cửa hàng ở ngay cửa vào tiểu khu, Tiêu Gia Ánh đi vào một cửa hàng, lập tức có hai nhân viên bước đến tiếp đón cậu, phần nhiệt tình này không kém hơn năm đó bao nhiêu.
"Ngài muốn xem diện tích bao nhiêu?"
"Một phòng."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Tôi đã xem qua từ lúc bắt đầu mở phiên giao dịch, còn nhớ rõ mô hình."
Căn hộ kia được xây dựng hoàn thiện với giá hơn 3 triệu.
"Mấy năm nay mới mở thêm hai trạm tàu điện ngầm, giá nhà cũng tăng lên nhưng về tổng thể, công ty chúng tôi thiết kế và xây dựng rất tốt..."
Người môi giới cũng không giới thiệu lung tung mà có căn cứ rõ ràng, cái nào ra cái đó.
"Cảm ơn."
Tiêu Gia Ánh để lại danh thiếp:
"Tôi sẽ suy xét thêm."
Tầm nhìn của người nào đó đúng là rất tốt.
Nhìn xem, mình lại bắt đầu suy nghĩ những việc không liên quan đến mình, Gia Ánh chặn ngang dòng suy nghĩ, đổi một cách nghĩ khác để trị bệnh cho bản thân.
Nếu gặp lại Đàm Mặc, có khi y đã tìm được cho mình một công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học, đang dốc sức phấn đấu vì nó, hói đầu, mập mạp, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch không thèm tắm rửa, hoặc có lẽ đang yêu đương với một người quen biết từ thời sinh viên, loại hình đẹp trai lạnh lùng như y hẳn là được rất nhiều bạn nữ yêu thích.
Cũng có thể y sẽ hoàn toàn quên mất cậu, chuyện này không ai có thể bảo đảm, thôi đừng suy nghĩ về y nữa, càng không nên có ý định đi tìm y, tội gì tự tìm phiền phức?
Sự thật chứng minh, muốn điều trị trầm cảm cần phải có thời gian.
Mới đến giữa hè, Tiêu Gia Ánh mở điều hòa đến mức cảm lạnh, sốt hai ngày mới tốt lên được một chút.
Trong lúc mơ màng, cậu muốn lấy thuốc, kéo ngăn kéo ra lại đụng đến bộ độ cao bồi của gấu, hốc mắt tràn ra nước mắt sinh lý, không phải khổ sở cũng không phải uất ức hay bất cứ một điều gì khác, chỉ đơn thuần là nhớ đến mà thôi.
Cậu nhớ gấu của cậu, nhớ Đàm mặc.
Vừa mới khỏe lên, cậu không chờ nổi liền gọi điện thoại cho con thỏ, vậy mà đầu dây bên kia báo là số điện thoại không tồn tại.
Trằn trọc ngồi xe quay lại chỗ cũ, đi đến ven sông tìm, không ngờ dưới vòm cầu đã được người ta dọn dẹp, những đồ vật linh tinh vụn vặt trước đó đã không còn nữa, nằm ở chỗ đó là một kẻ lang thang.
"Con thỏ ở đây lúc trước, bây giờ đi đâu rồi?"
Tiêu Gia Ánh hỏi.
"Con thỏ nào? Ở đâu ra?"
"Một con thỏ bông màu trắng, lớn cỡ tầm này."
Tiêu Gia Ánh quơ tay múa chân một chút:
"Lúc trước nó ở đây, có chăn, có tủ, còn có TV."
Kẻ lang thang nhìn Gia Ánh như nhìn quái vật:
"Bệnh thần kinh!"
Tôi không có bệnh thần kinh.
Về nhà, Tiêu Gia Ánh dùng một ngày để lục lọi đồ vật, những dấu vết chứng tỏ rằng gấu đã từng tồn tại, có cái chén bị nó làm vỡ, tấm chăn đã từng đắp, một ít phim điện ảnh đã dowload về máy, toàn bộ đều giữ lại, đóng gói chuyển đến nhà mới.
Cái gì mà cắt đứt? Cậu chưa từng buông bỏ được, tự mình lừa mình mà thôi.
Đêm đó, trong cơn mê mang Gia Ánh gọi Phồn phồn, gọi Đàm Mặc, bản thân lại hoàn toàn không ý thức được việc này, sáng hôm sau thức dậy, hai mắt sưng lên, phải dùng nước lạnh phác một hồi mới đỡ.
Đàm Mặc? Vì sao em không xuất hiện nữa? Không sợ anh mắng em là gấu chó quên tình bạc nghĩa sao?
Có thể để anh được vuốt đầu em một lần nữa không? Cách một lớp mũ cũng được!
Bởi vì em rất ngoan ngoãn nên anh không thể quên được em.
Tỉnh dậy lúc nửa đêm, Tiêu Gia Ánh đứng trong phòng rất lâu, đứng một hồi lại đi đến kệ sách tìm sách đọc.
Có một quyển đang xem dang dở, thuận tay mở ra, trong đó có dán một tờ ghi chú.
[Em nhất định phải sống tốt, em phải tin tưởng đau khổ rồi sẽ qua đi, thế giới này sẽ có người quan tâm em, yêu quý em, nhưng tiền đề là em phải sống sót.]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, đoạn ghi chú này không giống như là tự cổ vũ bản thân, bởi vì nó vốn dĩ đã không phải.
Nó là món quà mà Đàm Mặc để lại cho cậu trước khi chia tay.
Không ai nói với Gia Ánh nhưng cậu biết đây là những lời Đàm Mặc muốn nói với cậu.
Những chuyện xảy ra trong mộng, mỗi một lần nhìn lại và đấu tranh để vượt qua, tất cả đều có cùng một ý nghĩa.
Đàm Mặc là một người trầm lặng, hành động nhiều hơn lời nói.
Không nói nên lời bèn cùng cậu trải qua mọi thứ một lần nữa.
Tiêu Gia Ánh ngồi ngây người trong phòng ngủ, ngoài trời dần dần sáng lên cũng không phát hiện.
Một vệt ánh sáng mỏng chiếu lên bả vai cậu.
Dưới lầu, cửa hàng bán đồ ăn sáng được mở ra, phía trên lồng hấp thấp thoáng hơi nước, học sinh mang cặp sách đến trường, ve sầu còn nằm bò trên lá cây chưa tỉnh ngủ, mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn trong bụi cỏ.
Tiêu Gia Ánh rũ mi, thầm gọi tên Đàm Mặc.
Giây tiếp theo liền có người gõ cửa.
Cốc cốc....!
Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, thậm chí còn có hồi âm vang lên trong phòng.
Tiêu Gia Ánh hoảng hốt trong một giây, còn tưởng rằng đây là di chứng còn lại của bệnh sốt.
Mở cửa.
Ngoài cửa là người xa cách đã lâu, dường như gió cũng ngừng thổi trong chớp mắt.
Bên ngoài là ánh mặt trời vừa lên, chiếu vào giữa hai người, phảng phất như đưa họ đến một không gian khác.
Vẻ mặt Gia Ánh kinh ngạc, thiếu niên đứng trước cửa lại vô cùng tức giận:
"Này, tìm anh lâu rồi đó!"
Đàm Mặc....Đây là Đàm Mặc sao?
Tiêu Gia Ánh giơ tay nhéo mặt mình.
Đau.
Chứng minh không phải ảo tưởng.
Ngơ ngác mà nhìn thiếu niên, miệng Gia Ánh hơi mở ra, ngoại trừ trái tim, mọi bộ phận còn lại của cơ thể đều bãi công, không chịu nghe theo sai khiến.
Trong phòng ngủ phát ra tiếng động, giống như có thứ gì bị dịch chuyển, Tiêu Gia Ánh quay đầu lại nhìn, phát hiện quyển sách mình đang xem đã quay trở về kệ sách, kín kẽ mà cắm vào chính giữa tầng đầu tiên.
Chuyện gì đang xảy ra?
Dì ở lầu trên trùng hợp đi xuống dưới nhưng biểu hiện giống như không nhìn thấy hai người, xách túi đi ngang qua, một ánh mắt cũng không liếc qua.
"Dì Hoàng?"
Không đáp lại, đối phương lập tức đi xuống lầu.
Tiêu Gia Ánh nhíu chặt mày, không thể hiểu được mọi chuyện là như thế nào.
Người trước mặt quay đầu, biểu cảm tối tăm:
"Mới đây mà đã quên tôi rồi sao?"
Y cho rằng Tiêu Gia Ánh đang ngây người.