Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 42: Ngọt ngào bên tai
« Trước Sau »
"Không nhận ra tôi thì cũng nhớ được tiếng nói của tôi chứ, Tiêu Gia Ánh, tôi lại cho anh thêm một cơ hội." Tóc rất dài, tóc mái che đi đôi mắt, trên mũi có vết thương, Đàm Mặc mặc quần áo rách tung tóe, áo thun rộng thùng thình giấu đi thân hình cao lớn, trên đầu gối có một vết bẩn rất rộng, giày thể thao mang dưới chân tạo cảm giác như giây tiếp theo sẽ tan thành từng mảnh. Thời gian dài không có động tĩnh, Đàm Mặc thấp giọng mắng một câu thô tục rồi quay người đi. Tiêu Gia Ánh bỗng dưng nắm chặt cổ tay y: “Đừng đi.” Bị cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay bao lấy, Đàm Mặc sửng sốt, nghiêng khuôn mặt lạnh lùng sang một bên. Tiêu Gia Ánh nắm tay y như nắm tay trẻ nhỏ, kéo vào nhà đóng cửa, sau đó mới từ từ buông ra, giữa những ngón tay còn lưu lại cảm giác ấm áp. Chuyện này là thật sao? Hay là bị sốt hỏng đầu rồi? "Em chờ anh một chút, anh muốn....Anh muốn xác định lại một ít việc." Trong không khí ngượng ngùng, thiếu niên tỏ vẻ không sao, gật gật đầu: "Nhanh lên." Tiêu Gia Ánh thử gọi điện thoại, điện thoại không gọi được, mở cửa ban công hét to cũng không có người để ý đến, đi đổ nước, giây tiếp theo nước lại lấp đầy hồ. Những đồ vật khác cũng vậy, cậu có thể chạm đến, có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy nhưng không thể thay đổi. Đây là tạm thời hay vĩnh viễn? Trái tim chợt thắt lại, cậu dứt khoát xoay người đâm đầu vào tường, muốn thử xem sẽ xảy ra chuyện gì.... Ui da!! Đau quá! Mới vừa đứng vững đã có người đứng chặn trước mặt cậu: "Tiêu Gia Ánh, anh làm gì vậy?" "Anh...." Gia Ánh xoa xoa trán, Đàm Mặc dùng ánh mắt chứa đầy nghi vấn nhìn chằm chằm cậu, túm lấy cánh tay cậu, giống như muốn ngăn cản hành động vụng về tiếp theo của cậu. "Em không phát hiện chỗ nào kỳ lạ sao?" "Kỳ lạ chỗ nào?" Tiêu Gia Ánh nói: " Những người khác không nhìn thấy chúng ta." " Vậy thì sao?" Dường như Đàm Mặc không hề để ý, chỉ nhìn Gia Ánh với ánh mắt không vui, mặt mày lạnh lẽo: "Anh không muốn nhìn thấy tôi phải không?" “Cái gì?” Gia Ánh chỉ lo suy nghĩ sự việc trước mắt, Đàm Mặc lại rũ mi nhìn chăm chú vào cậu, chưa đến một phút sau, đột nhiên có sấm sét đánh ầm ầm ngoài cửa sổ. “?” Tiêu Gia Ánh nghẹn họng nhìn trân trối: “Là em đang khống chế sao?” Tiếng sấm nổ vang kèm thêm tia chớp dài ngoằng, mọi thứ tựa hồ là hình tượng hóa hành động và tâm lý của Đàm Mặc. Nhưng chỉ có sấm sét, không có mưa. "Sợ sao?" Bị trẻ nhỏ lạnh nhạt liếc qua, Tiêu Gia Ánh lấy ra sự bình tĩnh của tuổi 30: "Con quỷ như em anh còn không sợ, sợ gì mấy cái sấm sét này?" “Ai là quỷ?” “Em.” Quỷ trẻ con, vui buồn tùy hứng. Cậu không nhịn được mà chạy đến ban công nhìn xung quanh, quan sát mọi thứ qua cửa kính, chưa nhìn được bao lâu, sau lưng chợt có một thân thể cao lớn, khoảng cách còn gần hơn trước. Đàm Mặc gác cằm lên vai Gia Ánh, cắn răng nói: "Anh cảm thấy rất thất vọng phải không? Chuyển nhà rồi mà vẫn không thể thoát khỏi con quỷ này." Tiêu Gia Ánh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. "Nói gì đi chứ?" Đàm Mặc buộc Gia Ánh phải đối diện với y, Gia Ánh đành phải tạm dừng đoán mò, ứng phó với Đàm Mặc phiên bản 21 tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt: " Muốn anh...Nói gì?" "Nói không muốn nhìn thấy tôi, còn chê tôi phiền, chuẩn bị đuổi tôi đi." Ngữ điệu Đàm Mặc nghe như lạnh nhạt, thật ra cực kỳ để ý. Tiêu Gia Ánh nhìn y không chớp mắt, thật tiếc là không nhìn ra được biểu cảm nào khác trên khuôn mặt y, chẳng lẽ y không nhớ được chuyện đã xảy ra giữa hai người? Vậy rốt cuộc cậu nên xem y là gấu hay là Đàm Mặc? Và vì sao y lại xuất hiện ở đây? Nỗi thất vọng lan tràn không thể khống chế, qua một lúc lâu Gia Ánh mới nói nhỏ: "Dĩ nhiên là anh rất vui khi nhìn thấy em." Đàm Mặc liếc mắt: "Biểu cảm vui vẻ của anh là như vậy sao?" Nếu không thì sao? Bị em bỏ rơi, còn là đơn phương từ bỏ, chẳng lẽ không cho anh ôm hận sao? Lớn tuổi thì phải chịu thiệt sao? Nhất định phải thành thục ổn trọng mới được hả? Tiếng sấm cuồn cuộn bên ngoài dần dần nhỏ hơn. Tiêu Gia Ánh nhấp môi: "Có chuyện gì mà tìm anh?" "Quần áo đâu, cho tôi." "Quần áo gì?" Đàm Mặc trừng cậu: "Còn quần áo nào nữa chứ? Đương nhiên là bộ đồ cao bồi kia." " Hôm nay em đến tìm anh chỉ vì bộ đồ đó sao? Nếu là như vậy, em đi đi, anh chưa từng thấy nó bao giờ." Ánh mắt Gia Ánh lóe lên, tiếng nói hơi căng thẳng, cảm xúc rõ ràng là không ổn, Đàm Mặc nhìn biểu cảm của cậu, bấy giờ mới như đứa nhỏ vừa mới trở về sau khi bỏ nhà ra đi, đi đến sô pha ngồi xuống, mặt lạnh phát biểu ngôn từ phản nghịch: "Còn muốn lừa tôi sao? Con thỏ đã nói với tôi rồi." Vốn dĩ Gia Ánh muốn hỏi: Vậy thì thế nào? Anh mua cho em, anh có quyền lấy lại, nhưng cảm thấy như vậy quá trẻ con nên dần lấy lại bình tĩnh. " Được rồi, muốn lấy thì lấy đi, ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau khi lấy rồi thì đừng bao giờ đến tìm anh nữa, anh không nợ em." “Tiêu Gia Ánh! Đừng tưởng rằng tôi thật sự muốn đến tìm anh, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không hề nhớ đến anh!" "Vậy thì tốt." Không khí tĩnh lặng một hồi lâu. Đàm Mặc nản lòng mà mở cửa phòng ngủ, tìm thấy bộ đồ cao bồi, khi ra ngoài cắn răng nói: " Thôi, cho là tôi tự mình đa tình đi, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh vừa lòng rồi chứ? Anh trai!" Nói xong thì tức giận bỏ đi, để một mình Gia Ánh đứng trong phòng khách, tim thắt lại từng cơn. Mình đã làm gì? Tiêu Gia Ánh càng ngày càng không hiểu được chính mình. Mỗi lần đối mặt với Đàm Mặc đều không khống chế được bản thân, ngay cả việc nói chuyện đàng hoàng cũng không làm được, chỉ bởi vì tình cảm không được hồi đáp cân bằng sao? Như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Sấm sét dần tan, giọt mưa tí tách rơi xuống. Tiêu Gia Ánh chịu thua, đi xuống lầu, vốn tưởng rằng sẽ tốn chút thời gian để tìm kiếm nhưng vừa ra thang máy đã dừng lại. Đàm Mặc đang ngồi xổm dựa vào góc tường, biểu cảm suy sụp khổ sở, trên mặt viết đầy: Tôi bị tổn thương, Tiêu Gia Ánh không phải con người. Nghe được tiếng thang máy, cằm y giật giật, đưa ánh mắt ngập tràn u oán nhìn qua rồi lại mạnh mẽ thu về. Giọng Gia Ánh khô khốc: "Anh đi ném rác." "Ừ." Đàm Mặc lạnh giọng: "Rồi sao nữa?" Hai tay trống trơn, giả vờ cái gì? Tiêu Gia Ánh luống cuống bước qua, Đàm Mặc nâng mí mắt nhìn cậu, cậu đành phải duỗi tay kéo y: "Em..." Tiêu Gia Ánh kêu lên một tiếng rồi ngã vào trong ngực Đàm Mặc. Đàm Mặc dùng sức quá mạnh, cánh tay Gia Ánh có hơi đau nhưng y vẫn ôm chặt eo Gia Ánh, nghiến răng, bất mãn nói: "Dỗ dành tôi." “……” Đi thang máy lên lầu, tư thế của Tiêu Gia Ánh cứng ngắc. Cậu chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với một Đàm Mặc như vậy. Phải biết rằng Đàm Mặc vẫn luôn biểu hiện hết sức lễ phép tuy tính chiếm hữu của y rất cao, mặc dù ngủ chung một phòng cũng không làm điều bậy bạ. Ngoại trừ buổi tối đó. Nhưng hành động trong buổi tối đó bị đổ lỗi do cồn chứ không thể quy hết cho Đàm Mặc. "Em uống nước hay coca?" "Coca." Vừa vào cửa Tiêu Gia Ánh liền mượn cớ rời khỏi. Phía sau cậu, Đàm Mặc thở ra một hơi: " Muốn thêm đá." "Anh biết." Thái độ của Gia Ánh rất tốt. Đàm Mặc ngồi trên sô pha lắc lắc cổ tay: "Mở điều hòa đi, nóng." “Điều khiển từ xa ở ngay dưới bàn trà." Đàm Mặc tìm thấy, giữ khuôn mặt lạnh lùng khó chịu bấm xuống 15 độ, sau khi nghe được tiếng hắt xì của Gia Ánh thì lại bấm lên 25. Gia Ánh khui lon nước đưa cho y. "Lúc trước em không cần uống nước mà, bây giờ biến thành người nên muốn uống sao?" Đàm Mặc dường như không muốn giải thích, ngửa đầu uống hết một lon, Tiêu Gia Ánh không nhịn nữa, duỗi tay xoa xoa đầu tóc còn hơi ướt của y, miệng y nói "bỏ tay ra", thân thể lại hoàn toàn không có ý né tránh. Đến bây giờ Gia Ánh vẫn không thể tin rằng Đàm Mặc lại xuất hiện một cách tốt đẹp như vậy, nhưng người thật hiện giờ đang ở đâu? Ở không gian song song sao? Còn chưa kịp hỏi phải ngưng lại vì người nào đó nói rằng rất mệt, muốn ngủ một lúc. " Đêm qua em không ngủ sao?" Y đáp gọn gàng: "Ừ." " Tôi ngủ trên sô pha." " Để anh đi lấy chăn cho em." Chăn lông mỏng chưa kịp dùng từ khi chuyển nhà, vẫn luôn để ở tầng cao nhất của tủ quần áo, Tiêu Gia Ánh lấy ra. Để Đàm Mặc đắp thì có hơi nhỏ, phải cuộn người lại, y bèn cởi áo trên, thoải mái dễ chịu mà nằm dưới chăn. Hơn 8 giờ sáng, Tiêu Gia Ánh không thể tin được mình đang ngủ bù với một con gấu. Rất kỳ lạ, những sự việc được cho là vô lý nhưng khi phát sinh ở gấu lại trở nên thật hợp lý, mà Tiêu Gia Ánh cũng không miệt mài theo đuổi đến cùng có hợp lý hay không, làm chung với nó là được. Cậu lấy laptop ra, ngồi trên tay vịn sô pha. Vừa quay mặt sang đã phát hiện Đàm Mặc đang im lặng nhìn cậu chăm chú, liền hỏi: " Trên mặt anh có chữ à?" " Tiêu Gia Ánh, anh có từng đi tìm tôi không?" Lời nói của Đàm Mặc trở nên trực tiếp hơn, nhưng bộ dạng giống như đang mơ, trong lạnh nhạt mang một chút sắc bén, làm Gia Ánh không rõ là hỏi về 3 năm xa cách kia hay là trong một tháng gần đây. Gia Ánh hơi áy náy, nhẹ nhàng đáp lại: " Muốn tìm nhưng không tìm." "Vì sao không tìm?" Cậu im lặng một hồi. Đàm Mặc nhắm mắt lại: " Thôi, xem như tôi chưa hỏi." Lại qua chốc lát, đại khái khoảng 10 phút, hoặc có lẽ là nửa tiếng, Đàm Mặc tựa hồ đã ngủ say. Thời tiết bên ngoài lại trở về trời trong nắng ấm. Tiêu Gia Ánh ngồi một bên nhìn y. Vết sẹo trên trán không thay đổi, độ cong của mũi cũng không, bộ dạng nhíu mày vẫn vậy, lời nói khắc nghiệt vẫn y như trước. Là Đàm Mặc. Nhưng là Đàm Mặc có bối cảnh bí ẩn, một Đàm Mặc có "pháp lực cao siêu". Bỗng nhiên Đàm Mặc mở bừng mắt. Hai người đối mặt nhau, tầm mắt cực gần, chóp mũi như muốn chạm vào nhau. "Dậy rồi hả?" Tiêu Gia Ánh vội vàng ngồi dậy. Nhưng Đàm Mặc túm chặt tay cậu, không cho cậu đi. “Tiêu Gia Ánh, có phải anh đang giận tôi không?" "Tại sao phải giận em?" " Không biết." Đàm Mặc lạnh nhạt nói: " Nhưng tôi cảm thấy anh thay đổi." Chuyện này mà cũng nhận ra sao? "Anh mơ một giấc mộng, ở đó em làm chuyện có lỗi với anh." " Mộng mà anh cũng tin là thật?" Tiêu Gia Ánh đúng lý hợp tình đáp: “Đương nhiên là tin, em đi học ở nơi khác, nửa năm cũng không gọi điện thoại cho anh, tin nhắn cũng không gửi." Đàm Mặc tức giận: "Di động hỏng rồi, chưa kịp mua mới." "Nói bậy, anh gửi cho em rất nhiều phí sinh hoạt." "Là do đổi số mới." "Sao em không nói bị mất trí nhớ luôn đi?" Tròng mắt Đàm Mặc đen kịt, tuy lạnh nhạt nhưng mỗi khi nhìn Tiêu Gia Ánh lại rất chăm chú, thâm thúy đến có thể nhận ra rất nhiều cảm xúc. " Tôi không thể quên anh." Tiêu Gia Ánh nói: " Nhưng sự thật là em đã quên anh." " Tôi nói, không thể." Đàm Mặc lạnh nhạt nhưng rất chắc chắn. Thôi, không tin thì thôi. Tiêu Gia Ánh đúng lúc đổi đề tài: "Còn em thì sao? Lúc anh nằm mơ em đang làm gì? Vì sao đến bây giờ mới tìm anh?" " Không tìm được đường." Đàm Mặc lời ít mà ý nhiều, Tiêu Gia Ánh lại không hiểu: "Em mà cũng có lúc không tìm được đường sao? Bản lĩnh cao siêu như em, ngay cả mưa mà cũng có thể đưa đến." “……” Đàm Mặc nói: “Không phải chuyện này, tôi bị nhốt ở một nơi rất tối, không tìm thấy đường nào để ra ngoài." "Sau đó thì sao?" "Sau đó nơi đó bị sụp." Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng chấp nhận cách nói như vậy. "Vậy sao em không biến thành gấu?" " Không biến được." Đàm Mặc nói: "Có người đến tìm tôi, nói tôi không cần biến thành gấu nữa." Còn nửa câu chưa nói ra, người nọ còn nói y không được đến tìm Tiêu Gia Ánh nữa, lời nói như vậy y sẽ nghe theo sao? Tiêu Gia Ánh có đi đến chân trời góc biển y cũng sẽ đi tìm. Tiêu Gia Ánh nghe như lọt vào sương mù, huống chi cậu vốn đã hết sức mơ hồ, ở trong thế giới chỉ có cậu và Đàm Mặc này, cậu bị cướp đi năng lực tự hỏi, dường như có ai đó khống chế làm cậu không thể hỏi quá nhiều vấn đề. "Tình trạng này sẽ duy trì rất lâu sao? Ý của anh là tình trạng chúng ta bị ngăn cách khỏi những người khác, em thấy thế nào?" Đàm Mặc không trả lời ngay lập tức, một lát sau y mới đáp: "Hẳn là không bao lâu nữa." "Vì sao?" “Trực giác.” Hỏi xong điều muốn hỏi, Tiêu Gia Ánh đi đến cửa sổ hít thở không khí trong lành. Mới vừa đóng cửa, một đôi tay vươn ra từ phía sau xoay vai của cậu lại, để cậu đứng đối diện với người đó. Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Gia Ánh hơi sửng sốt. Đàm Mặc nắm lấy tay Gia Ánh, bắt cậu vuốt ve vết sẹo trên trán. Xương dưới chân mày nhô cao, cảm giác tồn tại của vết sẹo hết sức rõ ràng. Đầu ngón tay Gia Ánh như bị điện giật, muốn rút tay lại nhưng không được. "Có xấu không?" Lặng im một lát, Đàm Mặc thấp giọng: "Không biết tại sao lại có vết sẹo này? Thật xấu xí, nhìn tôi không còn đẹp trai nữa phải không?" "Dĩ nhiên là không phải." Tiêu Gia Ánh thả nhẹ thanh âm: "Có sẹo hay không đều không ảnh hưởng gì, đừng quan tâm tại sao lại có nó, nếu em không thích anh sẽ dẫn em đi xóa." "Vì sao lại tốt với tôi như vậy?" Tiêu Gia Ánh chợt im lặng. Đàm Mặc hỏi lại một lần nữa: "Vì sao lại tốt với tôi như vậy?" "Bởi vì em là Đàm Mặc." "Vừa nãy tôi mới biết tên tôi là Đàm Mặc, anh đừng trả lời cho qua chuyện." "Đây không phải là câu trả lời cho qua chuyện, đây là lời thật lòng, anh đối xử tốt với em bởi vì đó là em, không có một lý do đặc biệt nào, cũng không tính toán lợi dụng điều gì ở em." Đàm Mặc dùng sức ôm lấy Gia Ánh. Khoảng cách giữa hai trái tim được kéo lại cực gần. "Tiêu Gia Ánh, lần sau anh phải đi tìm tôi." Tiếng nói vang từ đầu vai rất cố chấp: "Năng lực của tôi đang kém dần, Tiêu Gia Ánh, tôi nói nghiêm túc với anh, tôi cảm thấy tôi không còn tồn tại được bao lâu nữa." Tiêu Gia Ánh không biết nên đáp lại thế nào. Cậu rất muốn nói, em là người chủ động rời xa anh nhưng lại không thể nói nên lời, bởi vì cậu bỗng nhiên cảm thấy chân tướng của sự việc không như cậu vẫn nghĩ. "Nói chút gì đó hay ho cho anh nghe đi." Cậu kiềm nén cảm xúc mất mát, nói lời đùa giỡn. Sắc mặt Đàm Mặc vẫn rất lạnh lùng, chỉ là khóe mắt có hơi đỏ, hỏi ngược lại: "Cái gì?" "Em muốn anh đi tìm em, không phải sao? Nếu muốn vậy thì em nói chút gì đó hay ho đi." “……” "Gọi anh trai cũng không được sao?" “……” Tiêu Gia Ánh lắc đầu. Lỗ tai Đàm Mặc đã đỏ lên, còn run run giống như lúc còn là gấu: "Ông đây không gọi." "Vậy thì hết cách." Tiêu Gia Ánh xoay người muốn đi: "Anh có rất nhiều việc cần phải làm, không biết là có thời gian rảnh đi tìm em hay không." + Đàm Mặc lập tức ôm eo Gia Ánh, cả người như nằm bò trên lưng cậu: "Anh trai, đừng bỏ rơi em." “Tiêu Gia Ánh!”
« Trước Sau »