Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 43: Nắm được trọng điểm
« Trước Sau »
43: Nắm được trọng điểm. Edit: J.F "Em lùi lại một chút đi." Vóc dáng nhỏ hơn làm Tiêu Gia Ánh không thể phản kháng, thân thể thiếu niên ôm chặt lấy cậu, giống như đang ôm món đồ yêu thích nhất, sợ bị người khác đoạt đi. Gia Ánh hối hận vì đã đùa với Đàm Mặc. "Em lùi lại một chút, được không?" "Không được." Hơi thở phất qua sau tai giống như có một sợi lông chim quét qua trái tim Gia Ánh. "Anh chỉ đùa với em chút thôi." Cậu cúi đầu nhận thua: "Đâu có nói là không đi tìm em." Đàm Mặc buông tay, quay về phòng khách thay quần áo. Cái áo tay ngắn này là của Gia Ánh đưa cho Đàm Mặc, bởi vì lúc đến đây y ăn mặc giống như một thằng nhóc đi ăn xin, sau khi thay quần áo thì không còn như vậy nữa, áo thun chữ T màu trắng vô cùng đơn giản lại hoàn toàn tôn lên dáng người cao lớn của y, nhưng vết thương trên mũi thì nhìn có vẻ không ổn lắm. "Sao cái mũi lại bị như vậy?" Lần này Đàm Mặc trở về, hỏi một câu thì trả lời không biết ba lần, y cũng không quan tâm đến vết thương trên người mình. Gia Ánh đang nhìn Đàm Mặc thay quần áo, bỗng nhiên Đàm Mặc quay đầu, nhìn cậu hỏi: "Sao anh không thay quần áo?" "Tại sao anh phải thay?" "Đi ra ngoài với tôi." "Đi đâu?" "Đi theo tôi là được." Mọi thứ trong thế giới này chẳng có gì là chân thật, y còn rảnh rỗi mà chơi trò đố vui. Trước khi ra ngoài, Gia Ánh nhét thêm cây dù vào túi xách. Lỡ như nói sai câu nào làm Đàm Mặc "pháp lực cao siêu" này cho sấm sét ầm ầm thì cũng có cái mà che chắn. "Chúng ta phải ra ngoài bao lâu? Ngày mai anh có cuộc họp không thể đến trễ." "Con chó của xã hội" (= xã súc) rất có ý thức tự giác: "Còn nữa, nếu mọi người đều không nhìn thấy chúng ta, vậy chúng ta có thể đi tàu điện ngầm không?" Dường như Đàm Mặc cảm thấy rất phiền, y cắm tay vào túi quần đi lên phía trước. “Đàm Mặc?” “Gọi tôi là Phồn phồn.” Đàm Mặc dừng lại nói. “Vì sao?” "Không có lý do nào hết." Tiêu Gia Ánh vội vàng đuổi kịp: "Lúc trước em không thích cái tên này mà?" Đàm Mặc không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Tiêu Gia Ánh nghiêng đầu nhìn y chăm chú, càng nhìn càng cảm thấy bộ dạng giả vờ kiêu ngạo nói lời dối lòng của y vô cùng đáng yêu: "Phồn phồn, đợi anh." Thế giới trước mắt này đã thu nhỏ hơn, phần nhiều đều chỉ có hình dạng mơ hồ, Tiêu Gia Ánh đã quen với tình trạng này. Đây là lần đầu tiên cậu đi mạo hiểm cùng với gấu trong hình dáng của Đàm Mặc, đường sá không quen thuộc, bởi vì đường luôn biến dạng nên dễ bị vấp ngã. “Cẩn thận.” Đàm Mặc duỗi tay đỡ, Tiêu Gia Ánh bất ngờ phát hiện tay y rất lạnh. "Sao tay em lại lạnh như vậy?" Biểu cảm trên mặt Đàm Mặc vẫn như cũ, vẫn là thái độ không xem bản thân ra gì: "Đi thôi, chúng ta sắp hết thời gian." Sao lại hết thời gian? Hết thảy mọi thứ ở đây đều là tưởng tượng, không thể bị hiện thực ảnh hưởng mới đúng chứ? "Em gấp gáp đi đến nơi đó để làm gì?" "Nếu bị người kia tìm thấy thì tôi không thể ở lại được nữa." "Em đang nói gì? Người nào? Cái người nhốt em phải không?" Đàm Mặc ngước đôi mắt nặng trĩu, trước mặt thình lình xuất hiện cửa vào ga tàu điện ngầm. Đi nhanh như vậy sao?.... Tiêu Gia Ánh ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần. Sau khi đi xuống cầu thang, Đàm Mặc chống đầu gối, cúi đầu thở dốc. “Đàm Mặc?” Cậu nhìn thấy trên trán Đàm Mặc đang đổ mồ hôi: "Em bị bệnh phải không? Để anh xem." "Không có." Đàm Mặc muốn tránh, Tiêu Gia Ánh mạnh mẽ vươn tay sờ trán y, độ ấm vẫn như bình thường. "Đã nói là tôi không bị bệnh." Tiêu Gia Ánh không yên tâm, vẫn luôn nhìn y chằm chằm, nhưng mấy đứa nhỏ đều thích tỏ ra mạnh mẽ, y giữ khuôn mặt không cảm xúc đó mà đi đến trạm dừng. Tàu điện ngầm trống không, giống như chỉ chạy vì hai người, sau khi ngừng hẳn, cửa mở ra, hai người đi lên, tùy tiện tìm hai ghế song song ngồi xuống. "Mỗi ngày đi làm luôn bị chen chúc đến ngã tới ngã lui, vậy mà hôm nay không có một bóng người, nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt quá." Nhìn toa tàu trống rỗng trước mắt, Tiêu Gia Ánh nâng nâng khóe miệng, không ngờ một bên vai chợt nặng hơn. Đàm Mặc tựa đầu vào vai cậu, duỗi dài chân nghiêng về một bên, hai tay chắp lại thả giữa hai chân. "Lại mệt à?" Tiêu Gia Ánh muốn không khí thoải mái hơn một chút, bởi vì Đàm Mặc có vẻ rất mệt: "Thể lực của em như vậy là sao? Mới hơn hai mươi đã "không được" rồi hả? Đàn ông không thể "không được", nghe không?" Tấm kính đối diện phản chiếu bóng dáng của hai người. Đàm Mặc cao lớn dựa vào cậu, tư thế rất thấp, rất suy sụp, im lặng mà nhắm mắt, cậu nhích đầu y vào hõm vai của mình, để y thoải mái mà dựa vào. "Kể anh nghe về cái nơi đã nhốt em đi." "Không tưởng tượng được." Đàm Mặc nói. "Có lớn không?" Đàm Mặc nghiêng mặt sang một chút, vùi đầu vào sâu hơn: " Không lớn, còn không có đèn." "Có giường không?" "Có." "Có bàn không?" Đàm Mặc nhíu nhíu mày: "Tiêu Gia Ánh, sao anh hỏi nhiều quá vậy?" "Tò mò thôi." Tiêu Gia Ánh mỉm cười: " Không muốn nói thì thôi, ngủ một chút đi." Toa tàu trở nên yên tĩnh. Qua một lát, tàu điện ngầm dừng hẳn, cửa mở ra hai bên. " Đến rồi sao?" "Hẳn là vậy." Đàm Mặc đứng dậy, hoạt động tay chân một chút: " Đi ra ngoài xem thử." Kết quả thật bất ngờ, hai người đến một thành phố khác. Tên trạm, tên đường hoàn toàn xa lạ, biển báo giao thông ghi rõ thành phố xx, tỉnh xx, một nơi cách Lâm Giang hàng trăm km. "Sao lại thế này? Chúng ta rời tỉnh." Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, thời tiết cũng khác với bên kia. Lá vàng chồng chất trên đường phố, không khí có chút mát mẻ. Hiện tại là mùa thu. Trước khi đi, cậu chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy nên đứng lặng tại chỗ, không biết tiếp theo phải làm gì, cho đến khi Đàm Mặc nắm lấy cổ tay, cậu mới lấy lại tinh thần. "Đàm Mặc, đây là đâu? Vì sao chúng ta lại đến một nơi xa như vậy?" “Tôi cũng không biết.” Biểu cảm của Đàm Mặc không có vẻ giấu giếm, y nhíu chặt hai đầu chân mày, cũng nhìn chăm chú vào mọi thứ trước mắt: " Nhưng tôi chắc chắn là đã từng đến nơi này." Thành phố lớn như vậy, nơi có thể đi bộ lại rất hạn chế, một đô thị phồn hoa thì không thể như thế này. Hai người đi dọc theo một con đường vắng vẻ, đi ngang qua rất nhiều cửa hàng có tên và có trưng bày vật phẩm, biểu cảm của Đàm Mặc càng lúc càng nghiêm túc hơn, ngay cả Tiêu Gia Ánh cũng đoán được đây có thể là nơi y từng ở. Trong ký ức nhanh chóng xuất hiện một gợi ý: "Đây là nơi em học đại học." Đàm Mặc nhíu mày nhìn cậu: " Tôi từng học đại học sao?" "Kể ra thì dài lắm." Nhìn quanh bốn phía, Tiêu Gia Ánh hít sâu một hơi: " Trước tiên cứ đi đến nơi mà em còn nhớ rõ." Không bao lâu, cảnh tượng trong tầm mắt càng thêm rõ ràng hơn. Đầu tiên là trường học, sau đó là cửa hàng trái cây, siêu thị nhỏ, nhà sách, sau đó nữa là tiệm net. Cửa kính của tiệm net mở rộng, bên trong có mấy chục cái máy tính, có cái đã sáng màn hình, có cái chưa, quầy tiếp khách không có ai, có máy tính tiền và máy kiểm tiền, đồ uống và mì ăn liền chất đầy cái kệ phía sau quầy. " Chắc là chỗ này." Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn Đàm Mặc. Đàm Mặc giống như bị cái gì đó điều khiển, vừa đi đến cửa liền dừng lại: " Tôi không biết chỗ này." "Vào xem thì biết." Đi qua sảnh lớn phía trước và dãy phòng ở giữa, cuối cùng hai người phát hiện một cái nhà kho, bên trong kho hàng chứa đầy các loại đồ uống và thức ăn nhanh, các bộ phận tháo rời, bàn phím và chuột máy tính. "Trước đây, ý anh là cách đây rất lâu, em từng đi làm thêm ở tiệm net gần trường cao trung, nhưng hình như không phải nơi này." Đàm Mặc nâng mí mắt, nhìn Gia Ánh với vẻ khó hiểu: " Tôi à?" "Ừ." Tiêu Gia Ánh nhìn về máy chủ đầy bụi: "Tính tình em không tốt lắm nhưng rất thông minh và làm việc rõ ràng nên ông chủ rất thích em." Đó là việc xảy ra từ rất lâu rồi, có lẽ là khi nghỉ hè. "Anh cho rằng em vào đại học thì không cần đi làm thêm, xem tình hình là không phải như vậy." Tiêu Gia Ánh cắn môi rồi chậm rãi buông ra: "Em không nói với anh là em phải đi làm thêm." Cho dù y từng đi làm thêm ở chỗ này nhưng đến đây để làm gì? Hơn nữa, trong mỗi giấc mộng, Đàm Mặc đều mang cậu đến với thế giới của y, khác hẳn với tình huống lần này. "Có nhớ ra gì không?" Đàm Mặc lắc lắc đầu. " Không sao, cứ từ từ mà nghĩ." Ánh mắt Gia Ánh lướt qua kệ để hàng, phát hiện phía sau hình như có một không gian nhỏ. Có một cái giường. Cậu vỗ vỗ vai Đàm Mặc: "Chúng ta đi qua nhìn xem." Đàm Mặc theo lời Gia Ánh dọn kệ hàng, im lặng mà đi vào, thật ra y đã im lặng từ khi bước vào tiệm net, có lẽ ngay cả bản thân y cũng không rõ chuyện này là như thế nào và vì sao ký ức của y muốn đưa y đến đây. Đó là một cái giường rất nhỏ, không đủ cho một người ngủ, nếu để người có vóc dáng cao lớn như Đàm Mặc nằm lên, không chỉ quá nhỏ, chiều dài cũng không đủ, chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu. Tiêu Gia Ánh và Đàm Mặc cùng ngồi xuống giường, chiếc giường kẽo kẹt vang lên, bốn cái chân giường bằng sắt run run rẩy rẩy như muốn sụp xuống, không biết làm sao mà ngủ được. Có một cái đèn nhỏ nhưng cũng rất tối. " Tôi nghèo như vậy sao?" Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn Đàm Mặc. Y cúi đầu, môi mỏng mày rậm, khuôn mặt sắc sảo nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ lại rất trẻ con. “Tiêu Gia Ánh, sao tôi lại nghèo như vậy?" Tiêu Gia Ánh ngồi dậy ôm lấy y. "Nghèo hả? Sao anh không thấy? Bên cạnh gối đầu của em có cuốn sách." Đàm Mặc nghiêng đầu, ỷ lại mà dựa lên vai Gia Ánh: "Đó là sổ ghi chú." Ồ! Vậy hả? Tiêu Gia Ánh lấy cuốn sổ, còn chưa kịp lật đã bị Đàm Mặc đoạt đi. "Đừng xem." “?” "Lỡ đâu là nhật ký thì sao?" Tiêu Gia Ánh dở khóc dở cười: "Nếu em mà viết nhật ký thì mặt trời mọc từ đằng tây, yên tâm đi, không phải đâu, em không có viết nhật ký." Đàm Mặc nghiêng người xem trước, xem một hồi lâu vẫn không hiểu được gì. " Đây là chữ của ai?" Y không nhận ra được chữ của chính mình. "Cho anh xem." Tiêu Gia Ánh lại lấy cuốn sổ, liếc mắt nhìn qua đã biết là do Đàm Mặc viết, nhìn tới nhìn lui cảm thấy thật khó hiểu: "Hình như em đang thống kê." Từ trang đầu tiên bắt đầu ký lục việc thiếu tiền, chủ nợ là những người không quen biết, chỉ có hai cái tên cậu biết, một là chính cậu, Tiêu Gia Ánh, một người là ông Dư. Ngày nọ tháng nọ năm nọ, Tiêu Gia Ánh đưa cơm, tổng xx đồng. Ngày nọ tháng nọ năm nọ, áo khoác của Tiêu Gia Ánh áo khoác, tổng xx đồng. Ngày nọ tháng nọ năm nọ, ông Dư vay tiền, tổng xxx đồng. …… Cứ vậy mà viết ra từng khoản, từ 5 năm trước cho đến hai năm rưỡi trước, bút tích mới đột nhiên dừng lại. Giữa chừng Đàm Mặc có kết toán, y thiếu Tiêu Gia Ánh hơn 4000 đồng, khoản lớn nhất dĩ nhiên là 2000 đồng trong áo khoác kia; thiếu ông Dư hơn 5000, mượn ba lần; còn có hai ba vị bác sĩ ở bệnh viện, những người khác, cơ bản là đếm không hết. Trang lót của cuốn sổ ghi số điện thoại, bao gồm cả ông Dư là mười mấy số, không có của Tiêu Gia Ánh. Xem rồi xem, Gia Ánh cảm thấy có gì đó không hợp lý nhưng không thể phản ứng ngay được, lật đến giữa cuốn sổ mà vẫn không rõ nguyên nhân của cảm giác mơ hồ này là ở đâu, nhưng cậu đột nhiên phát hiện có thể lật ngược cuốn sổ để xem. Có lẽ là không có tiền mua sổ khác, Đàm Mặc lật ngược cuốn sổ, bắt đầu viết từ trang cuối lên. Gia Ánh cho rằng y vẫn là ghi sổ nợ nên trêu chọc người bên cạnh: "Còn trẻ mà sao lại thiếu nợ nhiều như vậy hả em?" Đàm Mặc quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt hơi khó chịu. " Cũng đâu có bảo anh trả." " Nếu anh không giúp thì sao em trả nổi? Thôi vậy đi, một tiếng anh trai trả một trăm đồng." " Tiêu Gia Ánh, anh càng lúc càng quá đáng rồi đó." "Không đùa với em nữa." Tiêu Gia Ánh nhịn cười, đổi giọng: " Để anh nhìn xem Tiểu Đàm của chúng ta còn mượn tiền của ai và đang làm những chuyện gì." Nhưng Tiêu Gia Ánh nhanh chóng phát hiện những dòng chữ đó không phải là ghi sổ nợ. Là chữ của Đàm Mặc, không phải nợ mà là một ít việc lặt vặt. Ngày đó đến trường cao trung xin thôi học, đi xe buýt thế nào, ngày đó phải đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ, mỗi loại lấy bao nhiêu, ngày đó là ngày giỗ ông bà, nhà cũ bán bao nhiêu tiền, ba đi tù ở nhà giam nào, khi nào ra tù. Còn có, ngày nào đó mượn máy tính của Tiêu Gia Ánh, mật mã khởi động máy là bao nhiêu, ngày nào đó phát hiện di thư của Tiêu Gia Ánh trong máy tính, khi học đại học tìm kiếm bác sĩ tâm lý trợ giúp điều trị. Nhìn những chữ này, Tiêu Gia Ánh sững sờ. Cậu không nhớ rõ từ khi nào thì mình bắt đầu viết di thư, cũng không nhớ đã lưu trong máy tính bao nhiêu, có xóa hay không. Chỉ mơ hồ nhớ rằng đã từng khóc rất lớn tiếng khi viết di thư. Bị bạn học trường cao trung cười nhạo là ẻo lả, bị mối tình đầu làm mất mặt trước gia đình và giáo viên, bị bạn cùng phòng trường đại học vu khống trộm tiền, bị cha mẹ giáo dục đạo đức và đánh đòn vô số lần Những chuyện này cậu đều viết hết vào trong di thư, bởi vì không viết cũng chỉ có thể cắt cổ tay, nhưng cắt cổ tay sẽ bị cha mẹ phát hiện, càng đưa đến những lời chửi rủa bén nhọn, chỉ trích cậu không làm đúng trách nhiệm, không có tính tự giác. Tiêu Gia Ánh hoàn toàn không nhớ đến việc mình đã từng viết ra những điều này.
« Trước Sau »