Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 44: Nắm được trọng điểm
« Trước Sau »
Năm đó Đàm Mặc cũng không có biểu hiện là đã từng xem qua. Y không nói cho Gia Ánh biết là y đã từng xem, không nói y xem được những gì, sau khi xem xong thì suy nghĩ thế nào, chỉ nhớ kỹ trong đầu những sự việc đó. Sao lại có một đứa trẻ có thể....trầm ổn....đến mức như vậy? Thầm lặng quan tâm đến nỗi khổ của một người xa lạ như thế? Ánh mắt Đàm Mặc nghiêm túc dừng ở người trước mặt: "Anh từng viết di thư sao?" "Ừ." “Tiêu Gia Ánh, ý anh là sao? Chuyện quan trọng như vậy mà không nói với tôi!" Tiêu Gia Ánh chỉ có thể giải thích từ từ: "Việc xảy ra từ lâu lắm rồi, nội dung cụ thể anh còn không nhớ rõ, mỗi người đều có những phút yếu lòng, chuyện này rất bình thường, sau khi khắc phục được thì không sao nữa." "Vậy bây giờ anh thế nào?" "Dĩ nhiên là rất tốt." Đàm Mặc im lặng một hồi, xoay người đi ra khỏi tiệm net. Tiêu Gia Ánh đuổi theo: "Giận à?" " Tại sao phải giận?" Đàm Mặc bâng quơ. Tính tình thật lớn. Tiêu Gia Ánh kéo tóc y, động tác hết sức thân mật, còn có cảm xúc ấm áp khi ngón tay cọ qua vành tai, Đàm Mặc nghiêng người, tay cắm túi quần, môi mỏng nhẹ nhấp, đôi mắt lạnh lùng nhưng lỗ tai có hơi đỏ. " Tiêu Gia Ánh, anh có thấy phiền không?" "Đùa em một chút." Tiêu Gia Ánh cười nói: " Lần quay về này em trở nên kiêu ngạo hơn, lúc trước nói nhiều như vậy, bây giờ hỏi em vài câu, em mới trả lời một câu, nhưng anh là người rộng lượng, không có nhỏ mọn như em." " Tôi keo kiệt, anh quan tâm làm gì?" Đàm Mặc hỏi nhẹ nhàng nhưng trúng ngay điểm mấu chốt. Tiêu Gia Ánh bị y làm nghẹn lời, nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu đánh trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy đây chính là sự kết hợp của gấu và Đàm Mặc, phiên bản thăng cấp__lạnh lùng, hiếu thắng, nghĩ một đằng nói một nẻo, không thích tiếp xúc thân thể. À, thích uống coca vẫn không thay đổi. Vừa không chú ý, Đàm Mặc đã đi đến trước quầy cầm lon nước lên uống: “Đừng uống!” Tiêu Gia Ánh vội vàng ngăn cản: "Chắc chắn đã hết hạn sử dụng." “……” Thả nước xuống, Đàm Mặc liếc cậu: "Sao anh biết?" "Bởi vì bây giờ là hai năm trước." Tiêu Gia Ánh nói có chứng cứ: "Trên cuốn sổ có ghi ngày, bây giờ ít nhất là hai năm rưỡi trước." "Vì sao không có nội dung của những năm gần đây?" Đây cũng là điều mà Tiêu Gia Ánh muốn hỏi. Cậu đi đến trước mặt Đàm Mặc xoa tóc y: "Có lẽ mấy năm nay em là gấu nên không thể viết chữ." Nói xong, Tiêu Gia Ánh kéo đầu Đàm Mặc đến, vuốt ngay ngắn đầu tóc bị mình xoa rối tung, kiểu tóc lại khôi phục vẻ đẹp trai của y tuy có hơi lộn xộn. Vẻ mặt Đàm Mặc lạnh nhạt, thờ ơ nghiêng đầu đi: "Anh không đi thì tôi đi đây." "Khoan đã!" Tiêu Gia Ánh theo kịp y, giơ lên cuốn sổ trong tay: "Mang cái này đi đi, tuy anh không biết có lợi ích gì không." Đàm Mặc cũng không biết nó có lợi ích gì. Có một cánh tay bí ẩn đẩy y đến nơi này, như muốn y hoàn thành việc chưa làm xong, hoặc nói ra những lời chưa nói. Y không tìm thấy điểm đột phá nhưng thể lực lại càng lúc càng kém đi. Một đường đi tới, không phải tiêu hao thời gian mà là tinh thần và ý chí, điểm này không thể nghi ngờ, Đàm Mặc có thể cảm nhận được tay chân dần mất đi tri giác, đầu óc dần trở nên mơ hồ hơn, khi Tiêu Gia Ánh hỏi y điều gì, thời gian để phản ứng cũng dài hơn. Y đoán là mình sẽ không tồn tại bao lâu nữa. Bước đi rất chậm, dần dần bị Gia Ánh bỏ lại sau lưng, hoàng hôn mùa thu như dùng bút vẽ nên, phác họa bóng dáng xinh đẹp của Gia Ánh, chỉ liếc mắt nhìn một lần sẽ không bao giờ quên được. " Nơi này là nơi chúng ta từng ở, Đàm Mặc, em mau đến xem, chính là nơi này, chúng ta ở đây hơn hai năm." Nghe được tiếng nói của Tiêu Gia Ánh, Đàm Mặc gắng gượng bước nhanh đến. Địa phương nhìn thấy là một tòa nhà cũ, cực kỳ cũ nát, tường ngoài loang lổ, gạch men nứt ra, ở giữa là một đoạn đường dốc hẹp uốn lượn, bên cạnh còn có cống ngầm, nếu đi ở gần khu vực này vào ban đêm thì không bảo đảm an toàn. Tay áo bị kéo nhẹ. Y dời ánh mắt, nhìn thấy Tiêu Gia Ánh đang mỉm cười nhìn y. "Rất tốt phải không? Em thấy đó, đối diện là bệnh viện, đi mấy bước là đến tàu điện ngầm, xung quanh còn có chợ và siêu thị nhỏ, khuyết điểm là đèn đường không được sáng lắm, ban đêm mà không cẩn thận dễ bị vấp ngã, nhưng tiền thuê nhà rất thấp, phòng của anh còn có cửa sổ, ban ngày có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời." "Anh cảm thấy hoàn cảnh như vậy rất tốt sao?" " Đúng rồi, em không nghĩ vậy à?" Tiêu Gia Ánh rầu rĩ nhìn Đàm Mặc: "Lúc trước em rất thích nơi này, còn nói là nếu có thể ở đây mãi mãi thì tốt quá." Mình còn nói những lời như vậy sao? Đàm Mặc nhíu mày. Tiếp tục đi về phía trước, hai người đi đến tòa nhà, leo cầu thang lên lầu, dĩ nhiên là không có chìa khóa nhưng cũng không cần phải có, chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã mở ra. Bố trí của căn nhà vẫn giống như trong ký ức, phòng Đàm Mặc dán poster, phòng Tiêu Gia Ánh vẫn chưa dọn ra chỗ ngủ ở dưới đất cho Đàm Mặc, ở đó để đầy sách và tài liệu, laptop còn ở vị trí cũ, âu phục đi làm vẫn lẳng lặng nằm yên trong tủ quần áo. Thoạt nhìn thì dường như thời gian đã lùi thêm 3 năm trước. Mở máy tính ra, Tiêu Gia Ánh thử xóa đi di thư đã viết năm đó, nhưng mỗi lần xóa xong, hai giây sau văn kiện vẫn xuất hiện nguyên vẹn. Thôi, bỏ đi. Đàm Mặc cắm tay vào túi quần đứng ở cửa phòng, Tiêu Gia Ánh vừa nhìn về phía y, y liền nói ra suy đoán của mình: " Tôi thường xuyên đến ngủ ở phòng anh phải không?" "Sao có thể?" Tiêu Gia Ánh lập tức phản bác: "Em có phòng của em, sao lại thường xuyên đến ngủ ở đây được?" "Nếu vậy thì tại sao tôi lại nhớ rõ từng chi tiết trong căn phòng này?" Nếu y không nhớ rõ, căn phòng này sẽ không thể sinh động như vậy. “……” “Tiêu Gia Ánh, anh lại gạt tôi.” "Anh chỉ sợ em suy nghĩ lung tung." Rốt cuộc thì ai là người suy nghĩ lung tung? Đàm Mặc thản nhiên hỏi: "Chúng ta ngủ chung hay ngủ riêng?" " Đương nhiên là ngủ riêng!" Lời nói của người này không thể tin được. Đàm Mặc không để ý đến cậu, nhanh chóng bước đến trước tủ quần áo: "Vậy thì vì nguyên nhân gì mà ngay cả áo ngủ tôi cũng nhớ rõ?" “……” Tiêu Gia Ánh đẩy y ra cửa: "Đi thôi, xem từ nãy đến giờ là đủ rồi, em kéo anh đến đây chỉ vì thăm lại chốn cũ sao?" Mới vừa ra khỏi hàng hiên, bỗng nhiên cậu rùng mình một cái. Nhiệt độ ở bên ngoài hạ xuống vài độ, cơ hồ đã sắp đến mùa đông, y phục hai người đang mặc không đủ để giữ ấm. "Có thể biến về thời tiết của mùa hè không?" Tiêu Gia Ánh hỏi. Đàm Mặc hay nói mấy lời châm chọc giống gấu, chỉ là hơi trầm thấp, không kiêu ngạo như gấu: " Đã nói với anh từ sớm là tôi không phải vạn năng, đến mùa hè anh lại bảo tôi biến thành mùa ĐSo? Tôi cũng không phải là cái máy điều hòa nhiệt độ." Sau khi nói xong, y lại đi lên lầu, lấy cái áo lông vũ xuống: "Mặc vào." Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nhìn cái áo khoác. Chính là cái kia. Là cái áo khoác mà cậu đã đưa cho Đàm Mặc trong hiện thực. Cho rằng Gia Ánh không thích nên không chịu mặc, hai tay Đàm Mặc cắm vào túi quần, nâng mí mắt lặp lại: "Mặc vào." "Còn em thì sao?" Theo bản năng, Tiêu Gia Ánh hỏi lại y giống như năm đó. "Tôi không lạnh." Một chữ không khác, cũng như quan hệ của hai người. Không thể phân biệt đâu là hiện thực, đâu là mộng, bởi vì quần áo là thật, đối thoại lại là mộng. Khoác áo lông vũ lên người, quanh thân Tiêu Gia Ánh như có một dòng nước ấm bao vây. Hai người im lặng đi xuống đoạn đường dốc, rất nhanh đã đến một địa phương khác, đối với Gia Ánh thì là một chỗ càng xa lạ hơn. Từ đô thị phồn hoa đến nông thôn, rồi đến một thị trấn nhỏ. Tư thế đi đường của Đàm Mặc không thoải mái lắm, Tiêu Gia Ánh kéo tay y lại, cất vào túi áo khoác của mình, lúc này mới phát hiện cả năm đầu ngón tay đều sắp đông cứng. "Lạnh mà cũng không nói được hả?" Đàm Mặc không đáp. Tiêu Gia Ánh muốn nổi giận và thật sự đã nổi giận: "Đàm Mặc, anh không thích em ở điểm này, em là người trưởng thành sớm, anh biết, so với những đứa trẻ khác em vô cùng hiểu chuyện, nhưng anh không thích em như vậy, anh thích em giống gấu muốn nói gì thì nói, cho dù em có lỡ lời thì vẫn tốt hơn là không nói gì cả, đừng giấu giếm tất cả mọi chuyện ở trong lòng, được không?" Đàm Mặc dừng lại nhìn Gia Ánh. Cậu nghiêng đầu đi, hơi hối hận vì mình đã nặng lời, lo sợ Đàm Mặc sẽ gây chiến tranh lạnh hoặc sẽ rời khỏi cậu. Không ngờ Đàm Mặc chỉ nói một chữ: "Được." Sau đó, hai bàn tay trong túi áo từ nắm lấy chuyển thành mười ngón đan vào nhau, là Đàm Mặc chủ động. "Được là thế nào?" "Tôi sẽ cố gắng sửa." Trái tim Gia Ánh hẫng một nhịp, vừa định nói thêm gì đó, Đàm Mặc lại kéo hai tay ra ngoài, thổi thổi vào mu bàn tay: "Không lạnh nữa." Vừa dứt lời trước mắt liền xuất hiện một khu nhà thấp, có hai tầng, có một tầng, còn có một ít nhà rất giống biệt thự nhỏ trong thành phố. Không cần suy nghĩ, nơi này nhất định là quê hương của Đàm Mặc. Tiêu Gia Ánh hỏi: "Nhà em ở chỗ nào?" Đàm Mặc nâng nâng cằm về hướng xa xa: "Gian nhà dán chữ phúc kia." Đúng là chỉ có một gian. Gian nhà được xây ở một nơi cách đường lớn khá xa, trước là nhà sau là vườn, thoạt nhìn có vẻ như đã 20 năm không được sửa sang, chỉ có một tầng nhưng có thể leo lên mái nhà, có một cây thang được đặt ở ngay bên cạnh. Ngẩng đầu, ánh nắng ấm áp xuyên qua ngọn tóc. Tiêu Gia Ánh thoải mái mà híp mắt. Cậu nhớ Đàm Mặc đã từng nói, bán nhà ở quê để chi trả tiền chữa bệnh cho mẹ y, xem ra là Đàm Mặc bỗng nhiên tưởng niệm đến nơi y sinh ra và lớn lên. Đẩy cửa ra, bên trong đóng một lớp bụi dày, giống như bị bỏ hoang từ lâu. Nơi này sẽ lưu lại cái gì? Từ sổ ghi chú đến áo khoác lông, có khi nào ở đây cũng có đồ vật liên quan đến mình? Gia Ánh tỏ vẻ không biết. Dạo qua một vòng, đáng tiếc là không tìm được đồ vật nào đặc biệt, chỉ có một ít sách bài tập và văn phòng phẩm. Bút chì mà Đàm Mặc từng dùng đều bị gọt đến ngắn ngủn, chỉ dài hơn nửa ngón tay, muốn cầm lấy cũng khó, sách cũng không nhiều lắm nhưng phần lớn đều bị lật đến mòn, bị quăn góc, rách bìa, còn có bài thi được chấm điểm và giấy khen, huy hiệu, từ tiểu học đến cao trung đều còn đủ. Tiêu Gia Ánh lật xem, thành tích ở cấp một rất tốt, lên cao trung mới dần tuột dốc. "Trước kia, gấu của chúng ta là một học sinh giỏi nha!" "Không phải." Đàm Mặc lắc đầu: "Tôi thường xuyên trốn học, chưa bao giờ nghe giáo viên giảng bài, đừng xem tôi giống như mấy con mọt sách kia." "Nhưng điểm thi của em rất tốt." "Khó lắm sao?" Quá kiêu ngạo. Tiêu Gia Ánh ôm mặt của y lắc qua lắc lại. Nếu ba y không gây trở ngại cho y, nếu y không phải nhọc lòng vì bệnh của mẹ, có lẽ y sẽ trở thành một học sinh ưu tú, có khi y đã thật sự là một học sinh ưu tú, nếu không thì làm sao mà thi đậu vào trường trong thành phố? Chỉ là, quá khó để y bước tiếp mà thôi. Hai người không ở đây quá lâu vì Đàm Mặc nói muốn đi nơi khác. Đường trong trấn nhỏ không được tu sửa kỹ càng, mỗi bước đi đều có cảm giác nghiêng ngả, nhân sinh cũng theo đó mà trở nên bấp bênh. "Bây giờ có thể nói được chưa? Tại sao muốn dẫn anh đi qua mấy chỗ này?" Tiêu Gia Ánh hỏi xong, Đàm Mặc bước sang bên cạnh hai bước, kéo Gia Ánh lên nền gạch, để cậu bước trên nền gạch vỡ. Làm vậy thì cậu phải luôn để Đàm Mặc nắm tay để khỏi bị vấp ngã. "Tôi muốn anh đi thăm nhà cùng tôi, xem nó như thế nào." Đàm Mặc thấp giọng nói: "Nhìn nơi tôi lớn lên, miễn cưỡng có thể xem như là nhà." Dưới bóng hoàng hôn, sắc mặt y có chút ảm đạm, tay phải nắm tay Gia Ánh, tay trái rũ xuống. Bóng dáng y ánh lên màu cam, làm Gia Ánh nhớ đến túi cam chua khi đó. "Tôi vẫn luôn đi tìm người thân, kết quả là không tìm được gì, ngay từ đầu đã không có." "Anh đã biết từ sớm phải không, Tiêu Gia Ánh? Còn tôi thì chẳng hay biết gì." Tình hình có vẻ không ổn. Môi Gia Ánh giật giật, tựa hồ đã đoán ra điều gì. Dường như Đàm Mặc đã suy nghĩ rất nhiều lần, lời muốn nói cũng đã chuẩn bị trong đầu nên không đợi Gia Ánh trả lời mà tiếp tục nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng, sau khi tìm được người thân tôi có thể theo đuổi anh như một người bình thường, hiện giờ xem ra là không được, rất nhiều việc đã không thể thay đổi, tôi không có tư cách đó, buổi sáng tôi nói sau này anh phải đi tìm tôi, tôi...." Y tạm dừng. Chính xác là...chần chờ. Tay Gia Ánh vẫn bị y nắm, ánh mắt cũng bị y thu hút, y tạm dừng, y chần chờ, y lắc đầu rất nhẹ. "Tôi chỉ muốn nghe anh nói là sẽ đi tìm tôi, chỉ thế mà thôi." Dứt lời liền buông tay Gia Ánh. Tiêu Gia Ánh kinh ngạc. Sau đó là tức giận: "Em đang nói cái gì vậy? Cái gì chỉ thế mà thôi? Nói cho rõ ràng." "Cứ như vậy đi." Đàm Mặc nói. "Khoan đã!" Đàm Mặc lui về phía sau, Tiêu Gia Ánh muốn kéo y lại, duỗi tay ra lại không nắm được gì. Ngón tay dừng giữa không trung giống như thước phim bị bấm tạm dừng, thời gian bị kéo dài, kéo dài vô hạn, sau khi dừng lại vài giây đột nhiên khởi động lại, mọi thứ liền bắt đầu tăng tốc. Thế giới được xây dựng bởi giả thuyết bỗng sụp xuống trước mắt Tiêu Gia Ánh. Những ngọn núi phía xa, những hàng cây gần đó, những con đường cũ bị ép đến mức biến dạng, uốn cong trên không trung, tách biệt Gia Ánh và Đàm Mặc ở hai đầu ngoài tầm với. “Đàm Mặc!” Tiêu Gia Ánh hét lên, hét lên trong vô thức, bởi vì cậu đột nhiên nhận ra điều mà trước đó cậu chưa nhận ra. Không đúng. Hoàn toàn không đúng. Những nơi Đàm Mặc dẫn cậu đi qua không hề có vết tích của những năm kia. Phòng của năm xưa, những điều viết trong sổ ghi chú cũng ngừng lại ở năm đó, chúng phát triển theo chiều hướng ban đầu, chưa từng phát sinh thêm bất cứ điều gì. Ba năm hai người sống chung với nhau, ỷ lại lẫn nhau đâu rồi? “Đàm Mặc! Giải thích!” Giải thích đi. Anh muốn em giải thích. Em rời khỏi trấn nhỏ, lên thành phố, đến đô thị phồn hoa, đi một vòng sao lại về tới trấn nhỏ này? Vận mệnh của em không phải đã được thay đổi sao? Em đã là sinh viên, vì sao không dẫn anh đi xem trường đại học? Vì sao từ người biến thành gấu? Rồi lại từ gấu biến thành người? Đến cuối cùng, ngay cả việc nắm tay anh cũng phải che giấu. Can đảm của em đâu? Mở lời xác nhận tâm ý của anh mà cũng không dám sao? “Đàm Mặc!” Trước khi lâm vào bóng tối, Tiêu Gia Ánh mở to mắt, nhìn về hướng bóng dáng sớm đã biến mất, dùng hết sức lực mà hét lên: + "Anh sẽ đi tìm em!"
« Trước Sau »