Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 48: Kỳ ngủ đông
« Trước Sau »
" Đàm Mặc, cho dù trễ thế nào, anh vẫn chờ cuộc gọi của em." " Đàm Mặc, anh cảm thấy hơi thất vọng về em." Đều là lỗi của y, nhưng y không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Cho nên..... “Đàm Mặc, đứng lại!” Trong cơn mưa nặng hạt, thật sự có người đuổi theo y. Bước chân phù phiếm, hơi thở dồn dập. Tiếng nói thể hiện sự lo lắng, quan tâm. Tiêu Gia Ánh dùng hết sức mà đuổi theo, bây giờ cả người đã run rẩy: "Em thử đi thêm một bước nữa xem?" CHƯƠNG 48: Bản kinh cầu nguyện Edit: J.F Mưa đã giảm bớt nhưng hai người vẫn không nhìn rõ mặt nhau. Không phải vì khoảng cách quá xa mà vì hai người đều nghèo đến mức không có một cây dù, nước mưa che khuất đi tầm mắt. Tiêu Gia Ánh mơ hồ nhìn thấy Đàm Mặc dừng lại, đứng yên trong vài giây rồi lại tiếp tục bước về phía trước. "Thỏ!" Tiêu Gia Ánh gọi: "Em giúp anh một chút đi!" "Đang giúp đây!" Con thỏ vừa đáp lời vừa nhảy đến ôm lấy chân Đàm Mặc. Vèo... Bộp! Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Mặc cho rằng mình bị ảo giác, y xách cái thứ đang ôm lấy chân mình lên, nghiêm túc quan sát. Cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng đuổi đến nơi, cậu vừa thở dốc vừa hỏi: "Bảo em dừng lại, không nghe thấy sao?" "Vội vã đi tìm chết như vậy à?" "Ba em không có nhân tính, ép em trả nợ cho ông ta, em cứ nghe lời ông ta như vậy sao? Để ông ta phá hoại tương lai của mình? Cái kiểu ngang ngược mà em từng thể hiện trước mặt anh đâu rồi? Chỉ biết ức hiếp người nhà phải không? Gặp người thật sự độc ác như ba em thì biến thành chim cút, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng thôi sao?" Nói một hơi thật dài, mỗi câu gần như hét lên, Tiêu Gia Ánh chưa bao giờ "đanh đá" như hôm nay, Đàm Mặc đứng trước mặt cậu, vẻ mặt chuyển từ nghi vấn sang lạnh lẽo: "Anh là ai? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi?" Cả người y ướt đẫm, đứng im không nhúc nhích, trạng thái đề phòng rõ ràng. "Đi với anh." "Rốt cuộc thì anh là ai?" "Anh nói là đi với anh!" Tiêu Gia Ánh lôi kéo Đàm Mặc, kéo thẳng đến cửa của một cửa hàng, nơi mà mưa không thể xối đến mới buông tay Đàm Mặc ra. Cách một lớp cửa kính, hàng hóa trên kệ muôn màu muôn vẻ. Tấm kính phản chiếu bóng dáng của hai người. Đàm Mặc nghiêm mặt, Tiêu Gia Ánh nhìn y chằm chằm, y cũng nhìn lại Tiêu Gia Ánh. Gia Ánh cúi đầu vuốt sạch nước mưa trên mặt, bình ổn hơi thở rối loạn do chạy vội, sau đó Đàm Mặc liền bị ngây ngẩn. Thời gian lắng đọng như nước trong hồ. Con thỏ nhảy đến, ngưỡng cổ nhìn Gia Ánh, lại nhìn sang Đàm Mặc, quả thật rất giống vật nuôi của hai người: "Này, gấu, Tiêu Gia Ánh, sao hai người lại im lặng như vậy?" Tiêu Gia Ánh nhấp nhấp môi, vươn tay về hướng Đàm Mặc, lòng bàn tay mở ra: "Dao đâu? Lấy ra đây." Hầu kết Đàm Mặc khẽ động: "Anh là Tiêu Gia Ánh?" Rất tốt. Vẫn còn nhớ được chút ít. “Đúng vậy.” Đàm Mặc không cảm thấy kỳ lạ khi có một con thỏ biết nói, cũng không bất ngờ khi hồi ức trong mơ thoáng hiện lên, y chỉ không rõ nguyên nhân Tiêu Gia Ánh đến đây. Tiêu Gia Ánh đã giải thích trước khi y hỏi: "Anh đến đây để tìm em." Đàm Mặc nghiêng đầu đi, vẻ mặt cố gắng giả vờ lạnh nhạt: "Bây giờ tôi không có tiền để trả cho anh." "Ai cần em trả tiền?" "Vậy anh đến làm gì?" "Anh..." Tiêu Gia Ánh ngừng lại một chút: "Nếu anh không đến, em tính đi liều mạng với ông ta sao? Ông ta sẽ hại chết em. Em có biết không? Ông ta hại em thôi học, hại em ngồi tù giống ông ta, tương lai của em sẽ bị hủy hoại." Đàm Mặc im lặng một hồi rồi hỏi lại: "Vậy thì liên quan gì đến anh?" Thằng nhóc không có lương tâm. "Tóm lại là không cho đi." Tiêu Gia Ánh không dong dài với y: "Thỏ, trói em ấy lại." "Trói? Trói như thế nào...." Con thỏ ấp úng: "Tôi không biết trói, cho dù có biết cũng không làm, gấu là người bạn tốt nhất của tôi." "Vậy nhốt em ấy lại." Tiêu Gia Ánh sắp bị tức hộc máu, bởi vì suýt chút nữa đã nhìn thấy Đàm Mặc nhảy vào vực sâu: "Hai đứa đứng đây chờ anh, anh đi gặp người kia, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải lấy lại công bằng cho em." Cậu thấp giọng lẩm bẩm để tăng thêm tự tin, nắm chặt tay rồi xoay người đi. Cậu nhớ con thỏ có nói: không đủ thời gian. Nửa ngày nhanh như chớp mắt, phải tận lực làm được nhiều việc nhất, làm càng nhiều, tinh thần của Đàm Mặc ngoài hiện thực càng tốt hơn. Xung quanh cũng có người qua lại nhưng không nhìn rõ mặt, đường rất khó đi, Gia Ánh lại không quen thuộc với nơi đây, chỉ có thể tiến về phía trước bằng cảm giác. Cậu giơ tay vuốt nước mưa trên trán, bước ngắn bước dài qua những vũng nước không biết sâu cạn, lúc sắp trượt chân thì được một bàn tay đỡ lấy. Nhìn thấy Đàm Mặc đứng sau lưng, cậu mím môi: " Đã nói là em đứng chờ ở đằng kia, không nghe được sao? Anh có thể giải quyết." Đàm Mặc rút tay lại: "Không cần." Vội vàng từ lúc đi vào thế giới này nên Tiêu Gia Ánh vẫn chưa nhìn kỹ Đàm Mặc. Thời gian cách xa ở trong mộng, cộng thêm một năm nhảy vọt, là năm mà hai người chỉ liên lạc với nhau bằng những cuộc gọi và tin nhắn hết sức ít ỏi kia. Đến thời điểm này, gấu của cậu càng trở nên thành thục hơn. Khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ, quầng thâm mắt màu xanh nhàn nhạt, nhưng vì gầy đi nhiều nên ngũ quan càng thêm rõ ràng, đường nét sắc sảo hơn, hốc mắt cũng sâu hơn. Hai người đứng ở góc đường, nhìn nhau dưới màn mưa, hình ảnh hết sức kỳ dị. Tiêu Gia Ánh vẫn luôn tự hỏi vì sao Tào Thế Quý còn chưa xuất hiện, phải chờ đến khi nào mới có thể kết thúc mọi chuyện thay Đàm Mặc, bản thân có đến đúng lúc hay không? Đàm Mặc lại đang suy nghĩ về Tiêu Gia Ánh. "Tôi đang nằm mơ phải không?" "Em nói gì vậy?" Tiếng nói quá nhỏ nên Tiêu Gia Ánh không nghe rõ. "Không có gì." Đàm Mặc không muốn hỏi nữa. Đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Gia Ánh hỏi: "Ba em có đến hay không?" "Ông ta đã hẹn thì nhất định sẽ đến." "Ừ." Tiêu Gia Ánh cũng không vội vàng. Ở bên cạnh Đàm Mặc, cho dù thời tiết không tốt cậu cũng rất yên tâm, chỉ cần nhìn y lành lặn đứng đó, không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Mưa đang ngớt dần, không khí vô cùng ẩm ướt. “Đàm Mặc.” "Sao?" "Mấy năm qua em sống thế nào?" Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc, biểu cảm trên mặt y không hề có một chút oán trách: "Cũng tạm." "Thật sao?" "Ừ, còn anh? Vẫn như vậy à?" "Không." Tiêu Gia Ánh lắc lắc đầu: "Sức khỏe tâm lý của anh đã tốt hơn nhiều." Đàm Mặc hơi kinh ngạc. Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nở một nụ cười với y: "Cảm ơn em rất nhiều, Đàm Mặc." "Tại sao lại cảm ơn tôi?" "Anh biết em từng đọc di thư của anh, biết em luôn đặt anh ở trong lòng, chưa bao giờ quên đi." Đàm Mặc bỗng quay mặt đi, nét cằm hơi căng lên. Tiêu Gia Ánh đè nén cảm giác thẹn thùng, tiếp tục trải lòng với y: "Em đừng vội phủ nhận, anh không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn em mà thôi, anh không ngờ anh lại được một người tôn trọng đến mức như vậy, một người luôn để anh vào tim mà anh không hề hay biết, thật lòng anh thấy có chút hổ thẹn." "Anh luôn cho rằng bản thân mình là một người hết sức tầm thường, cho dù ngày nào đó anh thật sự t.ự s.át cũng sẽ không có một ai quan tâm đến, cùng lắm thì mẹ anh sẽ đau lòng một thời gian mà thôi, những người khác có lẽ sẽ lấy cuộc đời anh làm đề tài trong những buổi tán gẫu, công ty sẽ tuyển người mới, ba anh còn có một đứa con trai khác, anh cũng không có nhiều bạn thân, không ai thật lòng tiếc nuối cho anh, mẹ anh sẽ cảm thấy anh quá yếu đuối, cho rằng anh là một đứa con bất hiếu, những người khác lại cho rằng anh đang cố ra vẻ mà thôi." " Chính là em, được quen biết em, người vẫn luôn hiểu rõ mọi chuyện, em đã làm anh thức tỉnh, Đàm Mặc!" Tiêu Gia Ánh ngừng lại, điều chỉnh giọng điệu của mình: "Ngay lúc này, em là người quan trọng nhất đối với anh, cho dù em có tin hay không." Đàm Mặc rũ đầu rất thấp. Tiêu Gia Ánh không biết y có hiểu ý của mình không, có lẽ sẽ không hoàn toàn hiểu hết, bởi vì y không có ký ức về những việc đó. Vậy mà y cũng không hỏi han gì. Số phận đã an bài ký ức chôn sâu nơi đáy lòng, mặc dù tạm thời quên mất vẫn không thể phủ nhận mỗi người đều là người quan trọng nhất của nhau, là một phần vô cùng quan trọng không thể thiếu. "Cho nên..." Tiêu Gia Ánh nói: "Vì anh, em phải giữ lấy bản thân mình, bởi vì anh không thể sống nếu thiếu em." Lời nói hết sức đơn giản. Lại làm người ta cảm thấy chua xót. Hiện thực không cho hai người cơ hội để giải bày nỗi lòng nên chỉ có thể dựa vào hồi tưởng để làm điều đó. Giá như anh có thể quay ngược thời gian, giá như anh có đủ bản lĩnh, anh sẽ không để em bước vào đường cùng, ở nơi mà em không thể thoát khỏi cái gọi là định mệnh. Giá mà chúng ta đều trưởng thành hơn, giá mà chúng ta quen biết nhau sớm hơn chút nữa. Giọt mưa theo gió phả vào mặt thật sự rất lạnh, gió thổi khô làn da ẩm ướt làm nó căng ra. Tiêu Gia Ánh vuốt qua đôi mắt: "Em sẽ ôm anh nếu như chúng ta vẫn còn như trước." Sau khi câu này kết thúc. Đàm Mặc muốn nâng cánh tay lên nhưng động tác lại chậm chạp, suy cho cùng thì y vẫn còn trẻ, không biết phải đối đãi với tình cảm của người khác như thế nào, không thể làm được việc cần phải làm ở thời điểm cần đến. Cho nên Tiêu Gia Ánh liền ôm lấy y. Rất chặt. Tiêu Gia Ánh dựa cả thân thể lên người Đàm Mặc, vùi đầu vào ngực y như đã từng làm với gấu, ôm không buông tay. Cảm nhận cảm xúc của y, nhiệt độ cơ thể, khung xương thon gầy lại cao lớn, linh hồn còn chưa kịp trưởng thành lại phải tự mình liếm láp miệng vết thương của y, hết thảy đều làm Gia Ánh chua xót không chịu nổi. "Anh đang khóc sao?" "Không, em nghe lầm rồi." Rốt cuộc Đàm Mặc cũng ôm lại Gia Ánh. Bàn tay y áp lên lưng cậu, dường như vuốt dường như không: "Anh đang run rẩy?" "Ôm anh chặt một chút." Giọng nói Gia Ánh hơi khàn: "Như vậy anh sẽ không run nữa." Kéo cậu vào ngực mình, Đàm Mặc dùng sức rất mạnh. Lúc còn là gấu y luôn đánh vỡ đồ dùng của Gia Ánh, nhưng cũng là y khâu lại từng mảnh đã vỡ ra từ trên người cậu. Mọi điều tốt đẹp trên thế giới này đều ở nơi hai người hiểu nhau, nâng đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Mưa ngừng hẳn. Tiêu Gia Ánh không biết vì sao Tào Thế Quý vẫn chưa đến. "Như vậy mãi cũng không được, anh sẽ bị cảm lạnh." Đàm Mặc nhíu chặt mày: "Tôi đi mua cho anh một ly thức uống nóng." “Không cần.” Tiêu Gia Ánh không muốn để Đàm Mặc rời khỏi đây nhưng y lại muốn đi cho bằng được, cũng may là cửa hàng tiện lợi ở ngay trong tầm mắt: "Anh đi với em." "Ở đây chờ tôi, nếu ba tôi đến thì gọi tên tôi." Tiêu Gia Ánh nhìn y đi về phía cửa hàng tiện lợi, nhìn y mở cửa bước vào. Khoan đã, con thỏ đâu rồi? Quay đầu tìm xung quanh, không thấy dấu vết của con thỏ, một sợi lông cũng không thấy, đang buồn bực, khóe mắt Tiêu Gia Ánh đột nhiên chú ý đến một người khác cũng bước vào cửa hàng tiện lợi. Thời gian qua rất lâu làm Gia Ánh không nhớ rõ Tào Thế Quý trông như thế nào, huống chi khuôn mặt người đó rất mơ hồ. Nhưng cậu vẫn lập tức chạy qua. Tuy rất mơ hồ nhưng cậu có trực giác rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cho dù cậu có nỗ lực như thế nào đi nữa, hết thảy đều sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Chạy đến cửa hàng tiện lợi, liếc mắt một cái đã thấy hai người đang đánh nhau ở bên trong. Cảnh tượng chuyển từ góc đường hẻo lánh đến cửa hàng tiện lợi, thời gian từ ban đêm chuyển thành ban ngày, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn vài độ, cho dù có thay đổi thế nào, Đàm Mặc vẫn không thể thoát khỏi ba của y, không thể thoát khỏi vận mệnh trớ trêu ấy. Sự khác biệt là có thêm Tiêu Gia Ánh. Tiêu Gia Ánh sẽ không để Đàm Mặc xảy ra chuyện ở trước mặt mình. Đẩy cửa kính ra, cậu vọt vào, dùng sức đập mấy cái thùng hàng vào lưng và đầu của Tào Thế Quý! “Cút ngay!” Tào Thế Quý giống một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, quay đầu đánh về phía cậu làm cậu ngã xuống đất. Gia Ánh dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, quay đầu nhìn, phát hiện Đàm Mặc nằm trên mặt đất, cái trán đang đổ máu, trên mu bàn tay, trên cổ đều là vết dao cắt. “Đàm Mặc! Đàm Mặc?” Cậu quỳ gối bên người Đàm Mặc, đôi tay run rẩy đè lại những vết thương kia, nhưng vẫn không che được hết, máu vẫn chảy ra qua những kẽ ngón tay. Giống như Đàm Mặc đã từng làm lúc hai người mới quen biết nhau, ở trong căn phòng tối tăm đó, y dùng mu bàn tay che đi vết sẹo trên trán mình, không cho Tiêu Gia Ánh nhìn thấy. [ Vì sao em cứ hay che mặt?] [Trên mặt tôi có sẹo.] [Em đã từng ngồi tù thật sao?] [Tôi chưa từng ngồi tù.] [Đồ lừa đảo!] "Đàm Mặc, em đừng sợ...Vết thương của em không nặng, em sẽ không chết." Tiêu Gia Ánh nói năng lộn xộn: "Em đồng ý với anh là sẽ trị thương đàng hoàng, không được nản lòng thoái chí, được không? Em còn có anh, anh sẽ chờ đến khi em nhớ ra anh, Đàm Mặc, Đàm Mặc...." Khuôn mặt trắng bệch, không khí lạnh lẽo, máu tươi đỏ thắm. Hết thảy tuyệt vọng nằm lại ở nơi mà nó phát sinh. Bàn tay đang rũ trên sàn nhà của Đàm Mặc bỗng mấp máy. Sự thật chứng minh, cho dù có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, sự việc cần phát sinh vĩnh viễn sẽ phát sinh. Tiêu Gia Ánh vẫn sẽ bị bạn học xa lánh, vẫn bị mối tình đầu vứt bỏ, vẫn bị nhận thức vặn vẹo của cha mẹ ép tới không còn một hơi thở. Đàm Mặc vẫn bị mồ côi mẹ, sẽ thôi học, sẽ không có cơm ăn, sẽ bị đẩy vào tuyệt vọng. Rồi lại giẫm lên vết xe đổ. Nhưng bởi vì gặp được nhau, mỗi người không hề cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng. Giãy giụa trong bùn lầy, tự giải thoát trong đau khổ, khi bất lực vẫn gắng gượng bước về phía trước. “Đàm Mặc…… Đàm Mặc!” Tiêu Gia Ánh bừng tỉnh trên sô pha ở phòng khách. Khuôn mặt cậu ướt đẫm, lạnh lẽo nhưng trên người lại ấm áp. Có người đắp chăn cho cậu. “……” Đàm Mặc của cậu đang ngồi bấm chuyển kênh truyền hình ở bên cạnh, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, màu da ở bên tai lại không như bình thường: + "Kêu cái gì? Nghe thấy rồi."
« Trước Sau »