Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 51: Cảng tránh gió (Bến bờ bình yên)
51: Cảng tránh gió (Bến bờ bình yên)
Edit: J.F
Ai....vuốt....ai?
Tiêu Gia Ánh cứng đờ, bị rớt mạng.
Đàm Mặc liền nắm tay Gia Ánh vuốt lên tóc mình, khuôn mặt lấm tấm râu dán lên cổ cậu:
"Vuốt đi chứ? Tôi lạ lắm sao?"
“……”
"Lúc trước, chuyện anh thích nhất là chà đạp tôi, không phải sao?"
“……”
Chà đạp cái gì?
"Này, Tiêu Gia Ánh, tôi muốn anh vuốt đầu tôi."
Ép mặt vào cổ cậu, nam sinh trong ngực kiêu căng mà ỷ lại:
"Anh muốn vuốt chỗ khác cũng được, có nghe hay không Tiêu Gia Ánh?"
{ ???? }
Khoảng cách này có phải là quá thân cận rồi không?
Sau vài phút ngây ngốc ngắn ngủi, Tiêu Gia Ánh đã tỉnh táo hơn một chút.
Chắc là Đàm Mặc lại phát bệnh.
Lùi thân trên ra phía sau, Tiêu Gia Ánh kéo khoảng cách ra một chút, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn y:
"Em có ổn không?"
" Tôi rất ổn."
Từ trong cổ họng lăn ra một câu trầm thấp, dường như bị đả kích rất nặng mà khép chặt mí mắt:
"Mn, không nể mặt thì thôi."
Ném tay Gia Ánh ra, y quay mặt vào bên trong, bộ dạng như mèo đang huênh hoang bị người ta nắm đuôi:
Tiêu Gia Ánh đỡ trán, cố gắng hết sức điều chỉnh hô hấp của mình:
"Ngồi dậy trước đi, em đè lên chân anh...."
" Không."
“……”
Những hành động liên tiếp xảy ra từ nãy đến giờ đại diện cho rất nhiều thứ, ví dụ như sự quen thuộc lẫn nhau, cùng với sự khát khao được yêu thương của Đàm Mặc.
Dĩ nhiên là Tiêu Gia Ánh rất hưởng thụ điều này, nhưng đồng thời với nó là cảm giác bất an, ngực cậu hơi nóng, mặt cũng nóng.
Tuy rằng hai người cũng từng thân mật nhưng nói chung là phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ phép, huống chi lúc này cậu lại không say:
"Sao em lại đến đây? Chủ nhiệm Bạch không phát hiện sao? Tiểu Lưu cũng mặc kệ em sao?"
Đàm Mặc cọ cọ trán, kiêu ngạo cho rằng mình đúng:
"Ông muốn đi đâu thì đi, ai dám quản ông?"
“……”
Lo ngại Đàm Mặc xuất hiện hành vi kích động hoặc là tức giận rồi đột nhiên chạy trốn, Tiêu Gia Ánh đành phải dùng lời trấn an:
"Ừ, ừ, ừ, gấu của chúng ta là lợi hại nhất."
"Anh không hề đến thăm tôi."
"?"
Từ đâu mà kết luận câu này?
Tiêu Gia Ánh nói:
"Tại em không trả lời tin nhắn của anh."
"Anh cho rằng tôi không muốn trả lời sao? Tôi không trả lời được."
Đàm Mặc ôm cậu lăn trên sô pha, như một con gấu chưa trưởng thành tìm kiếm sự an ủi ở người tin tưởng nhất sau khi bị kích thích, âm điệu cũng nặng nề hơn mọi khi:
"Ông đây bị nhốt ở một nơi vô cùng tối tăm. "
Tiêu Gia Ánh nao nao, ngón tay thong thả khảy khảy giữa tóc y:
"Nơi nào?"
"Tôi cũng không biết."
Đàm Mặc hơi nghẹn:
" Giống một tầng hầm ngầm, rất tối, đi hướng nào cũng không ra được, không chỉ có tôi ở bên trong, còn có ba mẹ tôi."
Nói đến đây, y ngước cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, dường như chờ mong đối phương hỏi điều gì đó.
Tiêu Gia Ánh không rõ nguyên nhân, muốn biết càng nhiều chi tiết hơn nên chỉ im lặng.
Đàm Mặc đợi một hồi, lại hờn dỗi mà cúi đầu, tiếp tục nói:
"Ba tôi ở một phòng, mẹ tôi ở một phòng khác, tôi không vào được, tôi nói chuyện thì cả hai người đều không nghe được, nhưng tôi có thể nhìn thấy bọn họ."
" Nơi đó chỉ có hai phòng thôi sao?"
"Còn có những phòng khác, nhưng đều trống không, không có ai ở."
Tiêu Gia Ánh chưa từng tiếp xúc với người bệnh tâm thần phân liệt, nhưng cậu chắc chắn là Đàm Mặc đang miêu tả thế giới tinh thần của mình, nơi đang vây khốn y:
"Còn gì nữa không?"
"Còn cái gì mà còn, vuốt mạnh chút đi, qua loa với ông à?"
“……”
Tiêu Gia Ánh quyết tâm, túm áo Đàm Mặc kéo y nằm ngang ngực mình:
"Vậy nằm cho đàng hoàng đi."
"Hừm."
Đàm Mặc úp cái mặt cứng ngắc lên ngực ai đó.
Thân trên của Gia Ánh dựa vào tay vịn, để Đàm Mặc nằm trên đùi cậu, một chút thân mật không quá rõ ràng, sau đó hai tay dùng sức mà xoa tóc, tựa như từng làm với gấu lúc trước:
"Em bị nhốt trong đó ba ngày sao?"
Thiếu niên "xí" một tiếng, tỏ vẻ khinh thường nhắc đến:
" Một mảng tường rách mà cũng muốn nhốt được tôi à? Tôi chỉ lo lắng cho mẹ tôi nên mới qua đêm ở đó, mẹ tôi tự làm đồ chơi cho tôi, quá nhàm chán, thời buổi này ai mà chơi cái món đồ chơi kia."
"Đồ chơi gì?"
Đàm Mặc lắc đầu, lỗ tai giấu giếm mà né tránh một chút:
"Này! Kêu anh vuốt chứ không phải là làm cho xù lên."
Cổ y màu đỏ nhạt, khuôn mặt đẹp trai cũng phủ lên một mảnh hồng, hàng mi hững hờ nửa khép, sâu bên trong là đắn đo giữa xác nhận và do dự.
Tiêu Gia Ánh kéo tai y dựng thẳng lên:
"Ngại quá! Anh có sở thích ngược đãi động vật, trừ khi em gọi một tiếng anh, nếu không thì hôm nay anh sẽ xoa cho em chết."
“……”
Đàm Mặc xoay người, ngước đầu nhìn từ góc 90 độ cho đến khi nhìn thẳng vào Tiêu Gia Ánh:
"Anh ơi."
Tiêu Gia Ánh rũ mắt, lấy một sợi tóc vòng lên ngón tay, sau khi siết chặt lại thả ra.
"Anh ơi?"
"Ừ."
"Anh ơi!"
"Anh đây."
Không khí đặc sệt như trong sương mù, đôi mắt cũng mê mang theo.
Đàm Mặc muốn thử xem Tiêu Gia Ánh có biết giận hay không.
Y ngưỡng cằm, muốn hôn lên.
Tiếng chuông điện thoại bỗng réo rắt.
“…… Mn!”
Lúc ra đến ban công, trái tim của Tiêu Gia Ánh vẫn còn đập thình thịch:
"Chào chủ nhiệm Bạch."
" Đàm Mặc đang ở nhà cậu sao?"
" Đúng vậy. "
"Quả nhiên thằng nhóc đó lại chạy đi tìm cậu, trên thế giới này tôi thấy là nó cũng chỉ nhớ được mỗi cái đường này thôi. "
Rõ ràng là lời nói vô ý, Tiêu Gia Ánh lại vô cớ cảm thấy chột dạ:
"Em ấy nói đi tàu điện ngầm đến đây."
......Vậy mà cũng được luôn hả?....
"Hừm, xem như tạm ổn, thằng nhóc đó vẫn chưa ngốc hẳn."
Chủ nhiệm Bạch cũng không để ý lắm, tiếp tục nói:
"Trạng thái của nó như thế nào?"
Xoay qua nhìn người ngồi trên sô pha, Tiêu Gia Ánh nói:
" Không tốt lắm, giống như ngài nói, nhận thức cá nhân xuất hiện tình trạng hỗn loạn, không phân biệt được mình là người hay gấu, em ấy còn nói đã bị nhốt ở một nơi nào đó rất lâu rồi, nơi đó có hai phòng, ba mẹ của em ấy đều ở bên trong, em ấy không thể giao lưu với bọn họ, cũng không tìm thấy đường ra."
"Xem ra việc đánh vào hồi ức lần trước đã có hiệu quả."
Đầu bên kia điện thoại dùng góc độ khoa học phân tích:
"Thế giới nó tự xây dựng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chống cự, chứng minh rằng trong tiềm thức nó đang cố đóng cửa những cái phòng đó để tìm kiếm đường ra, hẳn là nó ý thức được thế giới bên ngoài có chuyện quan trọng, hoặc là có người quan trọng đang đợi nó, nó muốn rời khỏi."
"Một khi những cái phòng đó bị đóng cửa, Đàm Mặc hoàn chỉnh sẽ quay trở lại."
“Có thể nói như vậy.”
Vậy có nghĩa là những ký ức trong mộng sẽ tan thành mây khói, phiên bản gấu bông của Đàm Mặc cũng không còn nữa, y sẽ trở lại làm một Đàm Mặc xa lạ, mọi thứ lại quay về nơi xuất phát.
Một khởi đầu mới cũng không tệ lắm.
Tiêu Gia Ánh cũng sẵn sàng để đối mặt với điều đó.
Nhưng sâu trong đáy lòng lại không hy vọng điều đó xảy ra.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Gia Ánh hứa là ngày mai sẽ đưa Đàm Mặc về bệnh viện:
"Em ấy thích xem phim, ngày mai tôi dẫn em ấy đến rạp, xem xong sẽ đưa em ấy về."
"Vậy tối nay cậu tìm cách tâm sự với nó, tôi thấy nó rất nghe lời cậu. "
Tiêu Gia Ánh đồng ý.
Cúp điện thoại, cửa ban công bị gõ trong bực bội, cách cửa kính, Đàm Mặc lạnh nhạt nhìn Tiêu Gia Ánh, đến khi Gia Ánh nhìn ngược lại, y mới nhướng mày liếc xuống mặt đất.
"....."
Y làm đổ lon Coca.
"Em bớt nghịch ngợm một chút được không?"
Tiêu Gia Ánh chịu thua mà đi lấy giẻ lau, kêu Đàm Mặc tự mình lau sạch sàn nhà.
Tuy y chịu lau nhà nhưng hai đầu chân mày dính vào nhau, bất mãn mà biện giải:
"Không phải lỗi của tôi, rõ ràng là lon Coca có vấn đề, vừa bật nắp là nó phun ra, huống chi tay tôi lại không linh hoạt, tôi phải làm sao bây giờ? Anh nói như kiểu tôi cố ý phá hư vậy?"
Nhân cách hỗn loạn làm y không phân biệt được mình là người hay là gấu, khi thì thanh tỉnh, khi thì mê mang.
Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ, quyết định ngồi xuống hỗ trợ.
Đàm Mặc lại đột nhiên quay mặt qua, thổi một hơi vào lông mi của Tiêu Gia Ánh.
" Đừng quấy."
Tiêu Gia Ánh thấp giọng.
"Vậy tối nay anh phải đồng ý ngủ chung với tôi."
“?”
Y nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh:
" Được hay không nói thẳng đi? Ông không muốn ngủ trên sô pha."
"....Được."
Nhận ra là mình hiểu sai, Tiêu Gia Ánh lấy cớ có việc phải làm để rời khỏi hiện trường.
Tắm xong, đi ngủ.
Đèn vừa tắt, Đàm Mặc đứng cởi áo ngủ.
Vóc dáng y cao, quần áo lại rộng thùng thình, bề ngoài trông rất gầy, cởi quần áo, đường cong mới có thể hiện ra.
Tuy không rắn chắc như lúc còn làm ở công trường nhưng nền vẫn còn đó, đặc biệt là ở eo, trông có vẻ ngay ngắn, cân xứng hữu lực, hai đường cong trước bụng kéo dài xuống phía dưới.
Nếu phải dùng lời để hình dung thì Đàm Mặc bây giờ đã mang hơi thở của người đàn ông trưởng thành, rút đi sự ngây ngô.
Tiêu Gia Ánh xoay người quay lưng về phía Đàm Mặc:
" Mặc quần áo vào, cẩn thận cảm lạnh."
"Nóng muốn chết."
"Nóng mà không biết bật điều hòa lên à?"
Tiêu Gia Ánh thoải mái mà sai bảo Đàm Mặc.
"Hừm."
Đàm Mặc lười biếng đi ra ngoài lấy điều khiển từ xa, trở về lại lười biếng mà mở điều hòa, chọn độ ấm, chỉnh hướng gió, làm xong mọi việc mới nằm xuống sàn nhà, mắt cá chân lộ ra khỏi chăn.
Mới vừa nhắm mắt lại liền nghe y hỏi:
" Tiêu Gia Ánh, anh ngủ rồi hả?"
"Vẫn chưa."
Dường như Đàm Mặc muốn thổ lộ hết tâm sự trong đêm nay, Gia Ánh có thể cảm nhận được.
Tiêu Gia Ánh mở mắt nhìn y, ánh sáng lờ mờ làm khuôn mặt y đẹp như điêu khắc, nhưng lại chưa được mài giũa hoàn thành nên người khác không phát hiện được mị lực của y.
“Tiêu Gia Ánh, hôm qua mẹ tôi muốn nói chuyện với tôi."
"Sao?"
"Ở trong phòng, bà luôn nhìn về phía tôi, hẳn là có chuyện muốn nói, xì, làm như tôi muốn nghe lắm à?"
Phải không?
Quả nhiên, tính tình của y vẫn không thay đổi:
"Anh cảm thấy bà muốn nói gì?"
Tiêu Gia Ánh:
"Có lẽ muốn khuyên em hãy trân trọng bản thân. "
"Bà chết rồi sao?"
Đây là vấn đề không cần phải trả lời, bởi vì Đàm Mặc đã biết rõ, khi y mang Tiêu Gia Ánh về lại quê hương đã chứng tỏ điều này.
"Thật nực cười!"
Đàm Mặc tự cười mỉa mai bản thân, giọng nói hơi nghẹn:
"Bỏ mặc không quan tâm tôi, bây giờ lại đến khuyên tôi trân trọng bản thân, bà ấy có biết tôi tìm bà ấy rất lâu rồi không? Biết tôi lưu lạc khắp nơi, bị người ta ném vào thùng rác không? Tình thương của mẹ là cái thứ gì? Ông đây không cần."
Y giơ ngang mu bàn tay, dùng sức xoa mắt:
"Nếu không gặp được anh, có lẽ tôi đã ch.ết từ lâu rồi, tôi là đứa mồ côi."
"Quá cực đoan, em không nên nghĩ như vậy. "
Tiêu Gia Ánh nói:
"Mẹ em rất thương em, từ từ em sẽ nhớ lại, trên đời này không có ai thương em bằng bà ấy."
" Tôi không tin."
Thật ra y chỉ cần một câu khẳng định từ người khác, nói cho y, mẹ y rất thương y.
"Đàm Mặc, sống ở đời có rất nhiều việc không thể khống chế, nhưng em phải biết rằng sinh mệnh của em là do bà tạo ra, cho dù là một con gấu thì cũng không thể thay đổi sự thật này."
Không có dì Đàm sẽ không có Đàm Mặc, không có một con gấu vừa độc miệng lại kiêu căng, đó là dì Đàm khâu từng mũi kim chắp vá thâu đêm từ một phế phẩm của nhà xưởng.
Có một sự việc càng tàn khốc hơn mà Tiêu Gia Ánh không đành lòng nói với Đàm Mặc, lúc đó, vì tiền, cũng vì để Đàm Mặc yên tâm quay trở lại trường học, dì Đàm đã giấu đi tình trạng sức khỏe đang chuyển biến xấu của mình, nói dối rằng mình có thể xuất viện.
Đây là kết luận mà Tiêu Gia Ánh đã nghiệm ra sau khi trải qua hết thảy.
Hồi tưởng lại mỗi lần gặp dì Đàm, bà cứ muốn nói lại thôi làm Tiêu Gia Ánh vô cùng lo lắng, còn có thân thể mỗi ngày một yếu đi của bà, mỗi một điều đều là sự đánh đổi cuối cùng vì tương lai của Đàm Mặc.
Tiêu Gia Ánh cho rằng nói với Đàm Mặc như vậy sẽ đem lại niềm an ủi cho y, không ngờ đêm đó y lại đánh mất bản thân.
Nằm trong phòng ngủ tối tăm, vách tường cao đến không thể vượt qua, kêu cứu cũng bất lực.
Đàm Mặc hãm sâu trong vũng bùn ký ức.
Lúc Tiêu Gia Ánh phát hiện đã hơn hai giờ sáng, đầu y đầy mồ hôi, tay chân lại lạnh như băng.
“Đàm Mặc, Đàm Mặc?”
Gọi mãi không tỉnh, Tiêu Gia Ánh nằm xuống sàn ôm chặt y.
Thân thể y căng cứng, lạnh lẽo, bả vai hơi run rẩy.
Xương bả vai nhô ra.
Y là một con gấu không hại người, chỉ biết tự hại mình, một mình dày vò trong mất mát và đau khổ của quá khứ, đâm cho vỡ đầu đổ máu cũng không tìm được lối thoát.
Tiêu Gia Ánh nghe y lẩm bẩm gì đó:
“Đàm Mặc, em nói cái gì?”
Ghé sát lại vẫn chỉ nghe được loáng thoáng, là những câu nói đứt quãng vô cùng mơ hồ, y nói y không cần Tết đến, không cần đi học, y đang hối hận, đang sợ hãi.
" Đàm Mặc!"
Tiêu Gia Ánh lau mồ hôi cho y, dùng hết sức ôm chặt y:
"Đừng sợ, tỉnh lại sẽ không sao nữa."
Hơi thở của Đàm Mặc rối loạn, lúc có lúc không.
Ôm được một lúc, trạng thái của y dần tốt hơn, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng tìm một cái áo khoác đắp thêm cho y, tắt điều hòa rồi ôm y để mồ hôi đổ ra.
Đêm hè nóng bức ép người ta không thở nổi, gấu của y gần như đã thoi thóp.
Tiêu Gia Ánh hổ thẹn vì bản thân đã từng hy vọng gấu mãi mãi không rời đi.
Phiên bản gấu là hạnh phúc nhưng nó tồn tại trên sự đau khổ, đau khổ càng nhiều thì uy lực của nó càng lớn, đau khổ giảm đi thì hình dạng của nó tan rã.
Nó tiêu hao Đàm Mặc, nói cách khác, ảo tưởng về những tốt đẹp và yêu thương đó đang tiêu hao sự sống của y.
Nếu nó cứ mãi tồn tại thì điều gì đang chờ đợi Đàm Mặc ở phía trước? Đáp án không cần phải suy nghĩ.
Tiêu Gia Ánh để y gối đầu lên tay mình, dựa vào mép giường mơ màng đi vào giấc ngủ, trong cái nóng khốc liệt giữa đêm, hai người chưa bao giờ ở bên nhau gần như thế, sự liên kết tuyệt đối về thể xác lẫn tinh thần.
Mới tờ mờ sáng đã được ai đó ôm lên giường.
Tiêu Gia Ánh còn ngủ mơ mơ màng màng:
“…… Đàm Mặc?”
"Ừ."
Y đáp.
"Em không sao chứ?"
Đàm Mặc quay lưng Gia Ánh về phía mình rồi ôm vào trong ngực, cuộn tròn người lại:
"Anh có sợ không?"
" Không sợ."
Giọng Gia Ánh mềm mại, thấp như lẩm bẩm:
"Em rất ngoan."
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật."
Đàm Mặc dừng một chút, khép chặt cánh tay, dùng ngữ điệu hết sức bình đạm:
" Tiêu Gia Ánh, tôi nhìn thấy bà."
"Ai?"
"Mẹ tôi."
Tiêu Gia Ánh tỉnh táo trong nháy mắt.
Cậu nhéo nhéo mũi, đuổi cơn buồn ngủ đi:
"Dì Đàm nói gì với em?"
Đàm Mặc lắc đầu:
"Bà không nhìn thấy tôi, trông rất già, già hơn nhiều so với lần trước tôi gặp bà ấy, ngay cả thuốc cũng không uống nổi, mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp, còn phải quỳ trong bệnh viện. Tiêu Gia Ánh, tại sao lúc đó tôi không ở bên cạnh bà? Tôi đã ở đâu? Làm cái gì?"
"Em đang đi học, bà hy vọng em tiếp tục đến trường."
"Cho nên tôi không biết gì hết?"
Đàm Mặc nhíu mày nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, hiếm khi mà đôi mắt đỏ bừng, lại nghiêng mặt đi, dường như là khổ sổ cùng phẫn nộ:
"Ai cần bà hy sinh vì tôi? Tôi không cần. "
Tiêu Gia Ánh vỗ nhẹ lưng y:
"Trong một đêm đã khóc hai lần, ai là người đã dạy anh phải kiên cường trong cuộc sống vậy?"
Đàm Mặc xoay người lại, hung hăng cắn trên vai Gia Ánh.
"Xuýt!"
Đây là hậu quả của việc ba hoa.
Tiêu Gia Ánh bị đau đến nhăn mặt:
"Thả ra đi!"
Đàm Mặc vẫn cắn mãi không buông, nước mắt nóng bỏng nện lên trên đầu vai, xúc cảm làm cho Tiêu Gia Ánh giật mình.
"Anh ơi!"
"......"
Sao em ấy lại làm người ta dễ mềm lòng như vậy chứ?
Tiêu Gia Ánh quay người, chủ động ôm ngược lại Đàm Mặc, cảm giác toàn bộ trọng lượng của y đang đè lên người mình, được một lúc lại không chịu nổi mới lùi ra sau một chút.
"Anh ơi, em muốn ở bên cạnh anh."
Đàm Mặc dựa vào người Gia Ánh, thấp giọng nói, khấp khởi biểu đạt ý nguyện:
"Chỉ cần ở bên cạnh anh, muốn em làm gì cũng được!"
"Ở bệnh viện không tốt sao?"
" Tốt gì mà tốt? Có tốt cũng không phải là nhà."