Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 54: Giữa đêm hè
« Trước Sau »
Edit: J.F Bên ngoài gió thổi lồng lộng, bên trong lại tràn ngập mùi rượu. Trong gương phản chiếu hai thân thể đang quấn lấy nhau. Kĩ năng hôn môi của Đàm Mặc còn khá vụng về, chứng minh cho sự ngây thơ của y, phía Tiêu Gia Ánh cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Dưới sự kích thích của cồn, cả hai cùng thở dồn dập, góc độ đóng mở của môi biến đổi liên tục, bên tai là tiếng thở dốc cùng tiếng nước bọt đan chéo vào nhau, bị phóng đại vô số lần trong không gian yên tĩnh của phòng vệ sinh, làm người dâng lên kích động cùng hưng phấn. Rõ ràng chỉ là hôn môi mà thôi, tại sao lại đến mức như vậy? Tiêu Gia Ánh cảm giác tay chân mình đang run rẩy, thân thể cũng tự giác mà ngửa ra phía sau, bởi vì Đàm Mặc ép quá chặt, cơ hồ muốn đè cậu xuống bồn rửa tay, eo cậu nỗ lực cong lại, sắp bị mất cân bằng, chỉ có thể nhờ vào lực đỡ của hai bàn tay đang ôm lấy eo cậu. "Ưm....." Một tiếng than nhẹ tràn ra khỏi khoang miệng. Thân trai mới lớn khó tránh khỏi mất kiểm soát khi máu dồn lên não, Tiêu Gia Ánh bị đau, theo bản năng mà làm ra động tác đẩy ngược, bàn tay nắm chặt áo Đàm Mặc: "Em...." Đàm Mặc bỗng dừng lại, khẩn trương nhìn cậu trong khoảng cách cực gần: "Em cắn anh đau à?" "Em nhìn thử xem." Nhưng một Tiêu Gia Ánh như vậy thật sự quá hấp dẫn. Môi đỏ lên, máu như muốn phá da mà ra, cổ áo sơ mi hỗn độn, biểu cảm trên mặt như hoảng hốt lại như mê ly, hết thảy đều là do bản thân mình tạo ra, Đàm Mặc có thể bình tĩnh được sao? Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như có người muốn vào. " Buông anh ra." Tiêu Gia Ánh vẫn còn thở dốc, cúi đầu nắm lấy áo thun trước mặt, ngực hơi phập phồng. Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, thật lòng Đàm Mặc không muốn thả, y nhìn trái nhìn phải sau đó nhanh chóng kéo người vào gian trong cùng. Là gian phòng để dụng cụ của nhân viên vệ sinh, đồ vật bị thả lung tung dưới đất, khó khăn lắm mới có chỗ cho hai người chen chân. Cường độ ánh sáng bị giảm đột ngột làm Gia Ánh càng thêm khẩn trương, huống chi đôi mắt sâu thẳm của Đàm Mặc vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, giống một đứa trẻ không lấy được kẹo thì nhất quyết không bỏ qua, y thấp giọng tuyên bố chủ quyền: "Vẫn chưa hôn xong, không cho trốn." Nói xong lại ấn môi lên hai mảnh môi ướt át kia, dùng sức đoạt lấy không khí trong đó. "Ưm....." Eo Gia Ánh run lên. Cũng may là Đàm Mặc khóa miệng cậu rất chặt, những tiếng than nhẹ đều nuốt vào bên trong, nếu không thì âm thanh vừa rồi chắc chắn sẽ bị người ngoài nghe được. Trong không gian nhỏ hẹp này, hai luồng hơi thở gần như nóng cháy, Tiêu Gia Ánh ngửa đầu, ý thức trở nên mê mang, vừa đắm chìm trong nụ hôn vừa nghe được âm thanh của mình ngập ngừng nơi đầu lưỡi, còn cảm nhận được những chuyển động lả lướt của Đàm Mặc đang rong ruổi bên trong. Không rõ đã mất đi quyền chủ động từ lúc nào, trong toàn bộ quá trình, Đàm Mặc dùng phương pháp nửa vuốt ve nửa cưỡng ép bắt buộc Gia Ánh hé mở khoang miệng, thành kính nhưng lại vội vàng nếm đến hương vị bên trong, hoàn toàn không quan tâm đến miệng cậu có đau không, cổ cậu có mỏi không. Trước kia cũng từng thử tưởng tượng xem first kiss của mình sẽ như thế nào, không ngờ nó lại đến một cách bất ngờ và trơn tru như vậy. Sẽ có người đến đây bất cứ lúc nào, có khi còn xui xẻo bị người đó phát hiện, vậy mà Đàm Mặc chẳng hề để tâm, Tiêu Gia Ánh cũng muốn để ý nhưng phản kháng không có hiệu quả. Đã hơn mười phút kể từ khi bước vào gian phòng nhỏ này, Đàm Mặc vẫn cứ hôn cậu không biết thỏa mãn, không hề cho cậu cơ hội thở dốc, tóc mái đã thấm ướt, trước ngực sau lưng cũng mướt mồ hôi, lòng bàn tay bị nắm lấy càng là nhớp nháp. Đây có xem như là khuyết điểm khi hôn với em trai không? [ Ed: Đã đến mức này mà còn muốn giữ vững hình tượng sao em?] Hormon đã vượt giới hạn, động tác đã đến ngưỡng vượt rào, thời gian cũng đã kéo dài quá lâu, lâu đến mức Tiêu Gia Ánh cho rằng mình sẽ mất đi hô hấp trong cái không gian nhỏ hẹp tối tăm này. Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng người nói chuyện hòa cùng tiếng nước chảy, đèn trên trần còn lập lòe mấy cái, giống như sắp hỏng. Hôn đến nồng Đàm Mặc liên tục nuốt xuống, cụ thể là nuốt cái gì thì không ai dám nói ra. Nhiệt độ trên người Gia Ánh tăng lên không ngừng. Một tia lý trí còn sót lại nói với cậu nên dừng lại, không thể tiếp tục như vậy nữa, nơi đây không phải nhà, còn ở trong phòng vệ sinh, hoàn toàn không phải là một nơi riêng tư và lãng mạn. Cảm xúc mãnh liệt lại nói rằng hãy trung thực với tình cảm của bản thân, hãy để Đàm Mặc làm những gì em ấy muốn, đã một đống tuổi rồi, còn để ý gì đến việc có giữ thể diện hay không, bản thân vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất. Mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí kích thích ra khoái cảm của việc yêu đương vụng trộm trong nụ hôn này. Đàm Mặc muốn vuốt ve cậu nhưng bộ âu phục quá vướng víu, bàn tay cực nóng di chuyển lung tung bên hông, Gia Ánh dứt khoát nắm cái tay kia luồn vào khe hở của áo sơ-mi, để nó có thể bóp chặt vòng eo, vuốt ve làn da nóng nực, an ủi cho cảm xúc đã kìm nén từ lâu của mình. Nếu điện thoại không rung liên tục thì trong địa phương chật chội này đã phát sinh chuyện mà chỉ hai người mới có thể làm được. "......" Tiêu Gia Ánh duỗi tay lấy điện thoại, Đàm Mặc bất mãn mà thấp giọng: " Đừng lấy." " Không, không được, dừng lại một chút đi, xuýt...., đừng cắn anh, Đàm Mặc ngoan nào....." Vết cắn cuối cùng nằm ở trên cổ, lưu lại dấu răng rõ ràng. "A lô?" Tiêu Gia Ánh nỗ lực bình ổn hơi thở, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm oán trách của Đàm Mặc lại nín thở trong chốc lát, đành phải quay người đi: "Ừ, tôi về phòng lấy đồ, sẽ quay lại ngay, mọi người cứ tiếp tục uống đi." Cúp điện thoại, giọng nói cậu vẫn còn rất khàn, vừa nghe là biết có vấn đề: " Chúng ta nên quay lại nhà hàng." "Không được, em vẫn chưa thỏa mãn." Đàm Mặc quay đầu cắn ngón tay Gia Ánh, ánh mắt ướt át nhìn cậu đầy khát khao. "Về nhà đi." Tiêu Gia Ánh ép buộc bản thân phải tỉnh táo: "Chúng ta nên nói rõ ràng trước, xác định quan hệ sau đó....." "Nếu muốn vậy thì bây giờ anh hôn em thêm một cái!" Tiêu Gia Ánh gấp gáp che miệng Đàm Mặc: "Nói nhỏ thôi!" Muốn anh nhảy lầu sao? Đàm Mặc tránh né bàn tay đang che miệng mình, một bước cũng không nhường, Tiêu Gia Ánh không còn cách nào, đành phải nhón chân chủ động dâng đôi môi lên. Cảm giác hai đôi môi chạm vào nhau mỹ diệu không thể tả, vì chức danh khó được này và vì tránh né miệng lưỡi thế gian, nếu không thì Tiêu Gia Ánh đã buông thả cho bản thân mình tiếp tục phóng túng. Sau khi tách ra, cậu nhấp môi nhẹ giọng hỏi: "Như vậy đủ chưa?" "Em không muốn đến đó, bọn họ quá nhàm chán, em phải về phòng." "Tùy em." Tiêu Gia Ánh sửa sang lại vẻ bề ngoài, nhìn tạm ổn mới bước ra, chưa kịp đẩy cửa đã bị Đàm Mặc ôm eo từ sau lưng: "Ăn uống xong thì nhanh chóng quay lại với em, cũng không cho anh thân cận với người khác!" "......" " Tiêu Gia Ánh, anh vẫn chưa nói thích em." Tiêu Gia Ánh không quay đầu lại, ở góc nhìn nghiêng, trông cậu có vẻ chân thật nhưng đầy hàm súc, biểu hiện hoàn toàn không giống một người đã bước sang tuổi trung niên. "Anh cho rằng không cần phải nói." Không thích sẽ cho em hôn như vậy sao? Dây nịt cũng sắp rút ra. Đàm Mặc nâng Gia Ánh từ phía sau, lắc lư qua lại: "Em cũng thích, siêu cấp thích anh của em." Ấu trĩ. Gấu nâu ấu trĩ phiên bản giới hạn. Đi đến nhà hàng, nhiệt độ trên người Gia Ánh vẫn chưa hạ xuống, lượng cồn trong máu giống như số tầng của nhà hàng này, đỉnh điểm, không ngã khỏi cầu thang là do cậu có bản lĩnh. May là các vị ở đây cũng đã say chếnh choáng, không có ý định chuốc nhau đến say mèm. Trở lại buổi tiệc, Tiêu Gia Ánh gọi một ly nước đá, uống hết trong một hơi. Không biết vết cắn trên cổ có rõ ràng không nên cậu chọn ngồi vị trí ở ngay góc, lấy cớ là say đến mơ màng không đi mời rượu mọi người, những người khác đến mời rượu cũng chỉ muốn ngồi nói chuyện. "Ồ, phó tổng Tiêu, bủn rủn không đứng nổi sao?" Dư Diệu lại đến khiêu khích như thường lệ: "Không phải chứ? Thể lực kém như vậy?" "Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt." Tiêu Gia Ánh dùng cái cớ này cũng thấy mất tự nhiên. Dư Diệu cười, quay đầu nhìn, hiếm khi mà hô to một tiếng: "Cái người ở dưới kia có phải em trai anh không?" Khách sạn này cũng không cao lắm, chỉ có 12 tầng mà thôi, liếc mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy bóng dáng của người đi trên đường, Tiêu Gia Ánh không biết Dư Diệu làm sao mà nhận ra, nhưng trông bóng dáng chạy vội kia đúng là rất giống Đàm Mặc. "Đã trễ thế này mà nó còn chạy bộ vòng quanh khách sạn sao? Tinh lực tốt đến bao nhiêu, rất cần phải giải phóng....." Dư Diệu nhìn Gia Ánh bằng ánh mắt ám muội. Bề ngoài bình tĩnh ổn trọng, nhưng việc giữ im lặng của Tiêu Gia Ánh đã làm người khác phải nghi ngờ. Vất vả chờ đến tàn cuộc, cậu lê bước chân phù phiếm về phòng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một cái bóng đen ở đằng xa. Đàm Mặc ngồi xổm ở cuối hành lang dài được trải thảm màu tối, ngay cửa phòng của hai người. "Đàm Mặc?" Nghe tiếng, Đàm Mặc nhìn về phía Gia Ánh, cậu vẫy tay: " Không mang thẻ....." Phòng sao? Hai chữ sau còn chưa kịp nói ra, hai chân đã rời khỏi mặt đất, Đàm Mặc đội chiếc mũ lưỡi trai đã lâu không dùng, luồn tay vào dưới vai và đầu gối bế ngang cậu lên, khuôn mặt lạnh như núi băng cúi xuống cọ vào mũi cậu. Không ngờ sẽ bị ôm lên, càng không ngờ là kiểu ôm công chúa. .....Hết sức thẹn thùng. "Có camera theo dõi, em không thấy mất mặt sao?" Nằm trong khuỷu tay Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh gỡ mũ của y ra, nhìn chăm chú vào mắt y nói. Đàm Mặc vẫy vẫy tóc, hất người trong tay lên mới đáp lời: "Vậy em đi nhanh một chút." "......" Cửa bị chân đá văng, Tiêu Gia Ánh say chếnh choáng được Đàm Mặc ném lên giường, động tác không quá thô lỗ. Không mở đèn trần nhưng có ánh trăng chiếu vào cũng đủ nhìn thấy nhau. Tiêu Gia Ánh nằm im, cánh tay đè lên mắt, Đàm Mặc ngồi ở mép giường, cúi đầu sát vào cậu: "Choáng váng sao?" "Có một chút." "Đáng đời, em đã nói là anh đừng uống nhiều như vậy." "......." Thằng nhóc này muốn ăn đòn sao? Tiêu Gia Ánh nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, hơi ngước lên nhìn Đàm Mặc: "Em ra ngoài chạy bộ à?" Đàm Mặc tỏ vẻ y không muốn như vậy. "Bôn ba cả ngày em không mệt sao?" "Mệt chứ!" "Mệt mà còn chạy bộ?" "....." Đàm Mặc bỗng im lặng, sau đó lại thẳng thắn: " Tiêu Gia Ánh, thích một người thật là kỳ lạ." "Sao lại nói vậy?" "Anh có muốn cắn em không?" Y sờ sờ lỗ tai, ánh mắt hơi né tránh: "Em phát hiện là em muốn cắn anh, đặc biệt là lúc nãy, em xấu lắm phải không? Có phải do em là gấu nên mới như vậy? Lúc 10 giờ em rất muốn gọi điện thoại cho anh, nói với anh là đừng có ngốc nghếch mà ở bên cạnh em đêm nay, nhưng suy nghĩ một hồi lại không gọi." Y thở dài một tiếng hiếm hoi. "Anh sẽ bị thương, nếu như ở bên em." Phút chốc yên tĩnh. Vừa ngẩng đầu, Đàm Mặc thấy Tiêu Gia Ánh chôn đầu dưới gối. "Buồn cười lắm sao?" Giật mạnh cái gối ra, ngũ quan của người nào đó chất đầy dịu dàng và vui vẻ, đúng là đang cười nhưng không mang ý trào phúng. "....." Gấu lặng lẽ chấp nhận: "Thôi, anh cứ cười đi, em bảo đảm sẽ không làm anh bị thương." Dưới ánh đèn nhu hòa, đôi mắt sáng ngời đầy thần thái. Tiêu Gia Ánh nói: "Đàm Mặc, em có biết là em rất đáng yêu không?" ".....?" "Ở mọi thời điểm, cho dù là người hay là gấu, đều vô cùng đáng yêu." "Im đi." Đàm Mặc đỏ mặt: "Ông không thích nghe." Vẫn còn men say, Tiêu Gia Ánh dùng tay trái chống đầu, nghiêng người nhìn y: "Vậy anh nói điều gì đó mà em thích nghe nhé?" "Điều gì?" "Thích em." Đàm Mặc ngây ngẩn, ngước mắt nhìn lên. "Anh cũng không xác định được khi nào thì bắt đầu, cái chuyện thích em đó, lúc mới gặp nhau em vẫn chưa thành niên, hiện tại em đã 22 rồi, thời gian trôi thật nhanh. Anh muốn nói rằng, mấy năm nay may mắn có em ở bên, khôi phục lại cuộc sống gần như hỏng mất của anh, chậm rãi giúp anh quay về sinh hoạt như một người bình thường, tựa như bừng tỉnh khỏi ác mộng." "Đàm Mặc, đêm nay anh say rồi, nhưng những chuyện này hẳn là phải nói với em từ sớm nên không thể tính là thấy sắc nảy lòng tham. Lúc đầu anh ngần ngại vì sự khác biệt về tuổi tác, sau khi bước qua được thì lại lo lắng tình cảm của em không đủ kiên định. Anh sợ đó chỉ là tình cảm trong khoảnh khắc em xúc động hoặc do thói quen dựa dẫm vào anh, qua mấy năm em sẽ ngán ngẩm và muốn kết thúc. Nếu thật sự có một ngày như vậy, có lẽ anh sẽ không chịu đựng nổi, em cũng biết từ lúc mười mấy tuổi anh đã.....Thôi, nói chung là bây giờ anh không còn ngần ngại gì nữa, tình yêu dành cho em khiến anh có đủ dũng khí để tồn tại, dù cho tất cả mọi người trên thế giới này quay lưng lại với anh." Bởi vì anh tin tưởng, anh tin chắc rằng có ít nhất một người sẽ quan tâm đến anh. Một người nhưng đủ sức làm cho người kia trở nên mạnh mẽ, tuy có những lúc yếu đuối nhưng điều đó sẽ không thể trở thành chướng ngại trên con đường bước về phía trước. Đây là suy nghĩ mà Tiêu Gia Ánh muốn biểu đạt. Một khi say rượu, lời nói thường sẽ không có trật tự, cậu không biết là Đàm Mặc có hiểu đúng ý cậu hay không. Lời bộc bạch dừng đã lâu nhưng trong phòng vẫn im ắng, ngay cả hô hấp cũng bình thản, giống như dung nham trôi lững thững trước khi bị núi lửa kích động mà dâng trào. Hai tay Gia Ánh ôm mặt, bình tĩnh một hồi mới nằm ngửa ra, sau đó vỗ vỗ giường ý nói Đàm Mặc leo lên. Đàm Mặc không làm, hành động này y cho là thiếu suy nghĩ. Tiêu Gia Ánh hỏi: "Em tắm chưa?" Đàm Mặc thấp giọng đáp "rồi". "Vậy thì có thể leo lên." Được cho phép, Đàm Mặc mới nằm xuống bên cạnh Gia Ánh. Những năm kia Đàm Mặc đã ngủ chung với cậu rất nhiều lần, dưới sàn nhà trong phòng ngủ hiện nay cũng đã được mấy ngày đêm, có ngày nào mà cần phải có được sự đồng ý như hôm nay? "Nói không chừng sáng mai thức dậy em sẽ quên hết chuyện đêm nay." " Chuyện đó không thể xảy ra." Tiêu Gia Ánh ung dung nhìn y: "Có quên cũng không sao, anh tin là em sẽ nhanh chóng nhớ lại." "Em....." Đàm Mặc muốn phản đối nhưng lời nói bị chặn lại. Vì Tiêu Gia Ánh đã trượt người xuống, dừng lại ở bên hông y, thân trên ngẩng lên nhìn y. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương: + "Trả lại em một lần, khi cơn say vẫn còn đây."
« Trước Sau »