Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 56: Vị ngọt dâu tây
56: Vị ngọt dâu tây
Edit: J.F
Mấy ngày qua Đàm Mặc rất kỳ lạ.
Bắt đầu từ hôm đi du lịch về, chính xác hơn là từ buổi sáng hôm đó.
Ngày đó Tiêu Gia Ánh làm việc xong mới nhìn thấy tin nhắn [ Em đi tìm anh.] của Đàm Mặc, thời gian cũng đã trôi qua 3 tiếng đồng hồ.
Cậu tranh thủ gọi điện thoại cho Đàm Mặc, Đàm Mặc không nhận, gửi tin nhắn cũng không thấy phản hồi.
[ Em đâu rồi?]
[ Đàm Mặc, em ở đâu thì gọi điện thoại báo cho anh biết.]
Em đang làm gì......
Khách sạn báo rằng trong phòng không có người, không biết y đã chạy đến nơi nào, Tiêu Gia Ánh lại không thể rời khỏi vị trí làm việc để đi tìm y, trong lúc bối rối thì điện thoại lại rung nhẹ một cái.
[ Đặt cho em một vé xe lửa, em muốn về bệnh viện.]
Tiêu Gia Ánh lập tức rời khỏi văn phòng, đi đến cuối hành lang thử gọi điện thoại nhưng y vẫn không bắt máy, đành phải gửi tin nhắn.
[ Xảy ra chuyện gì?]
Cảm xúc chán nản của Đàm Mặc cũng bị gửi qua theo tin nhắn.
[ Em muốn về gặp chủ nhiệm Bạch.]
Chắc là cái thói ương ngạnh cố chấp lại nổi lên rồi, Tiêu Gia Ánh thầm nghĩ, vì cậu không quan tâm y nên y lại muốn chơi cùng với Tiểu Lưu và những hộ sĩ khác, hoặc là đi kiếm chuyện với tóc giả của chủ nhiệm Bạch.
[ Nếu anh không đi cùng, em tự về được không?]
Qua ba bốn phút, Đàm Mặc gửi đi lời nói tự tổn thương:
[ Ngay cả anh cũng cảm thấy tinh thần tôi có vấn đề sao?]
Nói thêm một câu sẽ lập tức cãi nhau.
Không còn cách nào, Tiêu Gia Ánh đành phải đặt vé xe lửa trên mạng, sau đó gửi cho Đàm Mặc một ít tiền.
Từ lúc này, Đàm Mặc bắt đầu im lặng.
Trên đường trở về, y không gửi một tin nhắn nào, đến bệnh viện cũng không báo cho Tiêu Gia Ánh, cậu chỉ biết khi được Tiểu Lưu báo cho.
Không nghĩ ra được một lý do nào, Tiêu Gia Ánh chỉ có thể đổ lỗi cho cảm xúc bất ổn của nhóm tuổi vị thành niên, nói không chừng qua hai ngày là ổn.
Vậy mà hai ngày sau lại nhận được cuộc gọi mách lẻo của Tiểu Lưu:
" Không biết thằng nhóc Đàm Mặc này lại lên cơn gì rồi, từ lúc trở về đến giờ đều từ chối uống thuốc và trị liệu, ngay cả chủ nhiệm Bạch nói cũng không chịu nghe. Hai người ra ngoài chơi không vui sao? Tôi thấy nó ngồi cả ngày bên cửa sổ rầu rĩ không vui, cũng không chịu nói chuyện."
"Nhờ cô đưa điện thoại cho em ấy."
Tiểu Lưu đi vào trong giao lưu một phen, trong chốc lát lại bất đắc dĩ nhỏ giọng:
"Ôi chao, nó không chịu nhận, không lẽ lại trầm cảm nữa sao, đúng là nhà dột mà còn gặp mưa, Tiêu tiên sinh à, anh có rảnh thì đến đây một chuyến, chúng ta thật sự hết cách với nó."
Thứ bảy, Tiêu Gia Ánh mang theo vài bộ quần áo mua cho Đàm Mặc, trên đường nhìn thấy dâu tây mới mẻ lại mua thêm hai hộp xách theo.
[ Em ăn trưa chưa? Anh đang ở trên tàu điện ngầm, một tiếng sau sẽ đến.]
[ Mua đồ ăn ngon cho em.]
Không có phản hồi.
Đường đến bệnh viện vẫn xa như vậy, ngồi xe muốn ngủ gục, nhưng điện thoại không hề có chút động tĩnh, một cái biểu tượng cảm xúc Đàm Mặc cũng không gửi đến.
Xuống xe, ánh mặt trời chói mắt, Tiêu Gia Ánh điều chỉnh tốt tâm trạng.
Cho dù thế nào cũng không thể cãi nhau với em ấy.
Vừa đi tới tòa nhà nội trú, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi trên bệ cửa sổ, Đàm Mặc ngồi đó, hai cái đùi treo ngoài cửa sổ.
Tiêu Gia Ánh muốn ngừng thở:
"Đàm Mặc, em đang làm gì đó? Mau leo vào trong!!"
Đàm Mặc dường như đang ngây ngẩn, nghe được tiếng la, y dời mắt xuống, sau khi thấy rõ là ai, nhanh nhảu chống tay nhảy vào phòng, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Ba bước thành hai, Tiêu Gia Ánh nôn nóng chạy lên lầu.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang, phòng bệnh nhỏ hẹp bị chiếu đến rõ ràng, Đàm Mặc ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cửa, đầu hơi rũ xuống, giống bạn nhỏ ăn năn khi phạm lỗi, làm người ta vô cớ mà mềm lòng.
"Em lại phát bệnh sao? Cửa sổ là nơi để ngồi chơi hả? Lỡ đâu ngã xuống...."
Nói đến đây, Tiêu Gia Ánh dừng lại, bởi vì nhìn thấy cằm Đàm Mặc giật giật mà y lại không xoay người qua.
Chính xác là, Đàm Mặc quét mắt liếc cậu một cái nhưng không có phản ứng.
Tiêu Gia Ánh tức giận ném hết đồ lên giường, hộp dâu tây bay thẳng, cọ qua tai Đàm Mặc nhưng y không hề né tránh, chỉ hơi nhíu mày:
"Sao anh lại đến đây?"
"Đúng vậy, anh tới đây làm chi? Tốt nhất là không nên quan tâm em nữa."
"Ừ."
"Em...."
Tiêu Gia Ánh suýt bị sặc chết:
"Em xoay qua đây cho anh!!"
Đàm Mặc vẫn giữ nguyên khoảng cách, ánh mắt lạnh lùng mà thiếu đánh, mí mắt xốc lên nhìn Tiêu Gia Ánh một cái:
"Xoay qua rồi, làm sao nữa?"
"....."
Từ đâu mà ra con gấu vô tâm vô tình này, lúc trước không nên nhặt nó ra khỏi thùng rác.
Không còn sức mà cãi cọ với Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh quay đầu gọi người, Tiểu Lưu vừa vội vàng chạy đến vừa lải nhải:
"Sao vậy? Sao vậy?"
"Lúc nãy em ấy muốn nhảy lầu."
Miệng Tiểu Lưu mở thành hình chữ O:
"Ai?!"
"Đàm Mặc."
Đàm Mặc liếc mắt sang chỗ khác:
"Không có."
"Vậy em ngồi trên bệ cửa sổ làm gì? Ngắm cảnh à?"
Tiêu Gia Ánh tức giận.
" Tôi đang ngồi ngẫm nghĩ."
"Em thì có chuyện gì mà ngẫm nghĩ?"
Chỉ tự hỏi bản thân là người hay là gấu mà thôi.
" Đừng cãi nhau được không?"
Tiểu Lưu trong vai người hòa giải, không muốn gây thêm rắc rối:
" Muốn gì thì nói chuyện đàng hoàng, rắc rối thì cứ nói rõ rồi cùng nhau giải quyết."
Đàm Mặc rũ mắt:
"Anh đi đi, thời gian này tạm thời đừng đến đây thăm tôi."
Một hơi chạy đến bệnh viện, ngay cả cơm trưa Tiêu Gia Ánh cũng không muốn ăn, vậy mà bây giờ lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Một lần nữa lên tiếng, giọng cậu đã nghẹn ngào:
"Em cho rằng em là ai? Muốn anh đến thì phải đến, muốn anh đi thì phải đi? Sau này không muốn anh đến thăm nữa thì cứ nói thẳng, anh còn có nhiều thứ khác phải bận tâm, cũng có rất nhiều việc cần phải làm, thế giới của anh không chỉ quay chung quanh em."
Trưởng thành cùng nhân cách không cho phép Tiêu Gia Ánh so đo với Đàm Mặc, nhưng khi đối mặt với một Đàm Mặc như vậy, cậu vẫn là muốn so đo.
Lúc trước cậu trách Đàm Mặc không giữ liên lạc, trách y tết không về nhà, bây giờ lại trách thái độ của y lúc lạnh lúc nóng, trách y không xem trọng tính mạng của bản thân.
Tính cách trầm ổn biểu hiện hằng ngày đều là giả dối, ở trước mặt Đàm Mặc dễ dàng bị lộ nguyên hình, trở nên tính toán chi li, chi li đến từng chút một, mỗi khi cảm xúc biến hóa, cho dù chỉ là cực nhỏ cũng mẫn cảm mà phát hiện.
"Sao không trả lời đi?"
Cậu nhíu mày nhìn chằm chằm Đàm Mặc, môi mím chặt lại thả ra:
"Mới nãy còn ý kiến ý cò lắm mà? Bây giờ câm rồi sao?"
Đàm Mặc lại quay lưng, một lần nữa trở lại dáng ngồi không đoán được cảm xúc lúc Tiêu Gia Ánh mới vào phòng.
Tỏ thái độ từ chối giao lưu.
" Được, vậy em cứ câm miệng cả đời đi."
Tiêu Gia Ánh đứng tại chỗ hết nửa phút, sau đó bước qua nhặt quần áo và hộp trái cây, chịu đựng khó chịu nơi yết hầu, không nhìn Đàm Mặc dù chỉ một cái.
Chắc chắn sẽ nhận được một thái độ cực kỳ dửng dưng, hoặc là vô cùng hững hờ, một biểu cảm nắng mưa cũng không thay đổi, cậu hít sâu một hơi, đặt đồ vật lên tủ đầu giường, không muốn tự rước lấy nhục nhã.
Tay còn chưa đặt lên nắm cửa, Đàm Mặc bỗng gọi cậu, thấp giọng nói:
"Tiêu Gia Ánh, con thỏ chết rồi."
Không khí như đọng lại.
Tiêu Gia Ánh khiếp sợ quay đầu nhìn:
"Xảy ra khi nào? Làm sao em biết?"
Đàm Mặc rũ mắt, cong lưng:
"Đã chết từ lâu, ngay từ lúc bắt đầu, nó đã không hề tồn tại, là do tôi tự tưởng tượng ra đúng không? Tiêu Gia Ánh, tinh thần tôi có vấn đề, con thỏ đã chết trước đó."
Nói xong, môi y mím thành một đường thẳng, đôi mắt càng ủ rũ hơn:
"Anh nói đúng, đừng quan tâm đến tôi nữa, tôi cũng không nên tiếp cận anh, tôi là cái gì chứ....Tôi có gì mà đòi chiếm lấy anh, anh giúp tôi nhiều như vậy, mà thứ tôi mang lại cho anh mãi mãi chỉ là phiền toái, phiền toái vô cùng vô tận, hãy tránh xa tôi ra, nếu không thì tôi sẽ liên lụy đến anh, chuyện này là sự thật không thể thay đổi."
Lưng y cong lại, xương cột sống lộ ra khỏi áo ngoài, cái đầu đang rũ xuống cũng lắc nhẹ.
Tiêu Gia Ánh chậm rãi lấy lại tinh thần, ý thức được một sự kiện....
Đàm Mặc đang ngồi ở đây nhưng tâm hồn lại bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, với bốn bức tường vững không thể phá nên mãi không tìm được lối thoát:
"Đàm Mặc."
Đầu y rũ cực thấp, hai tay che qua đầu, rồi lại bưng kín mặt, bởi vì dùng sức quá mạnh, những ngón tay thiếu máu đến trắng bệch:
"Tiêu Gia Ánh, đừng đụng đến tôi, không thể cứu vãn được nữa, đừng chuyển nhà vì tôi, anh thích ở đâu thì cứ ở đó, cũng đừng đưa tiền cho tôi, đó là cái động không đáy, anh không nên chìm xuống bùn lầy cùng tôi, thật sự là không còn cách nào để cứu vãn, đừng làm bất cứ chuyện gì vì tôi nữa, tôi không xứng đáng."
Đây là những lời mà y đã muốn nói từ rất lâu, những lời chôn sâu dưới đáy lòng, cho dù lúc đó y mới nhận ra tình cảm của mình.
Xuất phát từ những nguyên nhân không thể thay đổi, y bức ép bản thân phải rời đi thật xa, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất đối với chính mình, đồng thời còn muốn làm cho sự tổn thương đối với Tiêu Gia Ánh giảm đến thấp nhất.
Một Đàm Mặc hoàn chỉnh chỉ tồn tại trong một năm sống chung nhà với Tiêu Gia Ánh, thời gian còn lại là y tự mình tra tấn bản thân, tra tấn đến mức mất đi cả linh hồn, còn suýt mất đi cả thể xác.
Áy náy với mẹ, hận thù với cha, bất lực trước cảnh bần hàn, tình yêu sâu đậm dành cho Gia Ánh, mâu thuẫn đè nặng lên cảm tình làm Đàm Mặc năm 20 tuổi đó không đủ sức gánh nổi áp lực, thế giới tinh thần phá thành mảnh nhỏ.
Y tình nguyện chui rúc trong căn phòng tối tăm đó chứ không chịu bước ra ngoài hại mình rồi hại người.
Chủ nhiệm Bạch đến cho Đàm Mặc dùng thuốc, y yên tĩnh trong chốc lát rồi nằm ngủ say trên giường.
Vào phòng khám, Tiêu Gia Ánh cảm thấy hơi hoảng hốt:
"Tại sao Đàm Mặc lại như vậy?"
"Cậu vẫn chưa phát hiện sao?"
Chủ nhiệm Bạch nói:
"Nó đang tự hỏi về các vấn đề xuất hiện sau khi trị liệu."
Đúng vậy.
Nhất định là em ấy đã phát hiện điều gì đó.
"Cũng vì nguyên nhân này mà nó bắt đầu kháng cự việc trị liệu."
Chủ nhiệm Bạch nhìn về phía Tiêu Gia Ánh:
"Việc tái thiết lại tinh thần đã sụp đổ là một quá trình rất nguy hiểm, có thể nó sẽ cắn răng nhịn cho qua, từ đó khôi phục thành người bình thường, cũng có thể nó sẽ...."
"Mất hẳn khả năng tư duy."
Tiêu Gia Ánh nói rất khẽ.
Chủ nhiệm Bạch gật đầu:
" Đúng vậy, nhưng tôi đoán, đây có thể là căn phòng cuối cùng."
Trở lại phòng bệnh, Đàm Mặc vẫn còn ngủ.
Tiêu Gia Ánh cởi giày, leo lên giường nằm bên cạnh y.
Trong không khí phảng phất vị ngọt của dâu tây, nhiệt độ trên người Đàm Mặc rất cao, sau lưng đã là một lớp mồ hôi.
Tiêu Gia Ánh ôm y từ phía sau, phần ngực dán lên đường cong uốn lượn của cơ lưng, một tay luồn dưới cổ, một tay luồn qua eo, siết chặt vòng tay, gác cằm lên vai y, rất giống tư thế sưởi ấm, trong khi bên ngoài là thời tiết mùa hè nóng như muốn mạng.
Chỉ chốc lát sau Đàm Mặc đã tỉnh vì nóng.
Ý thức không quá rõ ràng, nhưng khi xoay đầu qua nhìn, y vẫn nhận ra là ai:
"Tiêu Gia Ánh."
Tư thế này chắc chắn là không thoải mái cho nên Đàm Mặc nhúc nhích một chút, nhưng Tiêu Gia Ánh lại lặng lẽ ôm người càng chặt hơn.
"Tôi nóng."
Đàm Mặc thấp giọng oán trách:
"Còn đổ mồ hôi."
"Cứ chịu nóng đi."
Tiêu Gia Ánh cắn môi:
"Trừ khi em không thích anh ôm em."
Một chiêu trúng tim.
Quả nhiên là không động đậy nữa.
Một lúc sau, môi Gia Ánh dán vào sau cổ y, thấp giọng nói khẽ:
"Cơ thể em cứ hay đổ mồ hôi, trước kia cũng vậy, chưa làm gì đã một thân mồ hôi, sau đó phải mở điều hòa, vì em mà tiền điện trong nhà rất cao, toàn bộ là do một mình anh trả."
"Hừm."
Đàm Mặc không có sức mà đáp lời, vì tác dụng của thuốc chưa hết, nhưng vẫn cố xoay người, hai tay hai chân quấn lấy Tiêu Gia Ánh, cách một lớp quần áo, cơ bụng tuy mỏng nhưng áp lên người lại cảm thấy nóng bỏng vô cùng.
"Anh không giận em sao?"
Đàm Mặc vùi mặt vào xương quai xanh của ai đó, giọng nói ủ rũ:
"Lúc nãy em hung dữ với anh."
"....."
"Em không cố ý làm như vậy, con thỏ chết làm em rất đau khổ."
Lời giải thích nghiêm túc làm trái tim như tan ra.
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh vỗ vỗ lưng Đàm Mặc:
"Anh hiểu, em ấy là người bạn tốt nhất của em."
Đàm Mặc lắc đầu:
"Con thỏ là người bạn duy nhất của em."
Phòng được kéo màn nên khi ánh hoàng hôn chiếu vào, nó biến thành màu cam.
Yên tĩnh một hồi lâu.
Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Còn gì nữa không?"
"Còn cái gì nữa?"
" Chắc chắn là em đã nhớ được điều gì đó."
Đàm Mặc vùi đầu từ chối tiết lộ.
Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ, kéo tấm chăn mỏng phủ lên hai người, bắt đầu hôn từ hầu kết, hôn thẳng xuống dưới, chậm rãi hôn đến ngực, đôi môi mềm ấm lưu luyến ở nơi đó.
Nếm được vị mặn của mồ hôi, Gia Ánh vươn lưỡi liếm nhẹ.
Thân trai mới lớn nào chịu nổi khiêu khích như vậy, giọng nói lập tức bị khàn đi:
"Tiêu Gia Ánh, từ từ hãy...."
"Gọi anh."
Môi Tiêu Gia Ánh mút nhẹ, hàm răng khẽ cắn.
"Anh ơi...."
Không vượt qua được nghịch cảnh làm Đàm Mặc rất đau khổ, nhưng Tiêu Gia Ánh luôn có biện pháp làm nỗi đau không quá đau đớn, cho dù ở hiện tại hay là trong quá khứ, Tiêu Gia Ánh vẫn luôn là nơi chốn ấm áp để y tìm về, là người quan trọng nhất trong đời y.
Xốc chăn lên nhìn Tiêu Gia Ánh, khóe mắt Đàm Mặc phiếm hồng, ánh mắt sâu thẳm.
Ánh mắt Tiêu Gia Ánh lảng tránh:
"Có gì đẹp mà nhìn, chưa từng thấy ai chủ động à?"
Đàm Mặc hỏi:
" Đây mà gọi là chủ động sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Ờm..."
Khuôn mặt lạnh như núi băng rõ ràng xuất hiện một khe nứt:
"Em chỉ muốn xác nhận ý của anh thế nào."
"Xác nhận xong rồi thì sau đó làm gì?"
"Không làm gì hết."
Biết rằng giọng nói kia đã bị tình ý lấn át, nhưng Tiêu Gia Ánh lại không hối hận.
Đàm Mặc kéo cả người Tiêu Gia Ánh lên trên, trở mình rồi ôm mặt cậu hôn xuống.
Tiêu Gia Ánh sắp bị nghẹt thở.
Gối đầu bị hai người đè bẹp dúm, khăn trải giường nhăn dúm dó như giẻ lau, không khí loãng đến làm người ù tai hoa mắt.
Đàm Mặc vừa hôn vừa thở, bàn tay ôm bên hông Gia Ánh không ngừng vuốt ve, hôn đến khi Gia Ánh cảm thấy hoảng hốt mới dừng lại một chút:
"Em phải chiếm lấy anh."
"....Hửm?"
Tiêu Gia Ánh nào nghe được âm thanh.
"Em nói..."
Nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, giọng nói khàn khàn chứng tỏ đây chính là Đàm Mặc, nhưng cách nói chuyện lại bá đạo như gấu:
"Cút cmn chứ liên lụy, em nhất quyết phải chiếm được anh."