Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế – Đam Mỹ Xuyên Thư Giới Giải Trí Ngọt Sủng Hài Hước
Chương 140
Kỳ Kỳ vừa nghe phải bị đuổi ra, nghĩ đến mình còn chưa nhìn thấy ba ba, hơi khổ sở, lôi kéo tay áo Bác Nghiên, hỏi nhóc, "Tại sao phải đuổi chúng ta ra ngoài a?"
Bác Nghiên thấy bé lo lắng, vội vàng nói, "Không sao, chúng ta sẽ không ra ngoài."
Trương Thông nghe vậy, cười lạnh một tiếng, "Con nít bây giờ đúng là cái gì cũng dám nói, nghĩ mình là ai đây!" Hắn nhìn về phía trợ lý của mình, "Đi kêu người phụ trách lại đây, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, nhìn là phiền."
Bác Nghiên nghe hắn nói như vậy, nhịn không được trả lời, "Anh mới phiền đấy." Dù sao nhóc cũng là thiếu gia nhà giàu lớn lên trong cẩm y ngọc thực, từ nhỏ đến lớn, trừ Bác Phong ra, không có ai dám nói nhóc không tốt, bây giờ lại bị một người xa lạ nói tới nói lui như thế, tính tình của Bác Nghiên cũng nổi đây, "Chúng tôi chơi của chúng tôi, liên quan gì đến anh, anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi!"
Trương Thông thấy nhóc dám tranh luận với mình, không khỏi cười một tiếng, "Nhìn không ra a, còn nhỏ mà tính tình đã lớn vậy rồi, chỗ đóng phim của bọn tao, mày không tuân thủ quy tắc mà vào địa bàn của người khác, nói mày hai câu cũng không được hả? Không giáo dưỡng!"
Bác Nghiên vừa nghe hắn nói "không giáo dưỡng", tức giận nắm chặt tay, lớn tiếng nói, "Anh mới không giáo dưỡng, mẹ tôi là Phó Mẫn Chi, mẹ tôi để tôi chơi ở đây, anh dựa vào đâu mà nói tôi!"
Trương Thông nghe nhóc nói xong, nháy mắt nở nụ cười, "Phó Mẫn Chi? Ai không biết Phó đạo độc thân, từ đâu ra một đứa con trai như mày? Vậy mà mày cũng biết tên này, Tô Tinh nói cho mày đi. Mẹ mày là Phó Mẫn Chi? Vợ tao là Phó Mẫn Chi mới phải chứ? Thấy người là kêu mẹ, mẹ mày dạy mày vậy à, không phải mày có mẹ sinh không mẹ dạy chứ?"
Bác Nghiên nghe được lời này, đôi mắt đỏ lên, nhóc chạy qua, giơ nắm tay nhào về phía Trương Thông, Trương Thông ỷ vào mình là người trưởng thành, đẩy Bác Nghiên té xuống đất.
"Nghiên Nghiên." Kỳ Kỳ thấy tiểu đồng bọn của mình bị đẩy ngã, vội vàng chạy đến đỡ Bác Nghiên. Bé đỡ Bác Nghiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Trương Thông, bé không biết mắng người, nhưng lại tức giận Trương
Nhưng Bác Nghiên quật cường hơn bé nhiều, Bác Nghiên đứng lên, tránh khỏi Kỳ Kỳ, muốn tiếp tục đánh Trương Thông.
Trương Thông bắt lấy nhóc như bắt một con gà con, Kỳ Kỳ chạy qua, vươn tay đánh cánh tay hắn để hắn buông Bác Nghiên ra.
Trương Thông thấy bé phiền, đẩy bé ra, Kỳ Kỳ lùi về sau hai bước, thiếu chút nữa đã té ngã, lại được người ôm lấy từ phía sau, Kỳ Kỳ quay đầu lại, đã thấy Yến Thanh Trì lo lắng nhìn bé, "Không sao chứ bảo bảo?"
Hốc mắt Kỳ Kỳ chua xót lên trong nháy mắt, ủy khuất hô, "Ba ba."
Yến Thanh Trì vội vàng ôm bé vào ngực, vỗ lưng bé dỗ dành, "Không khóc không khóc, Kỳ Kỳ ngoan."
Y giương mắt nhìn Trương Thông, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng y không cần ra tay, bởi vì Giang Mặc Thần đã đánh gục hắn ta.
Giang Mặc Thần nhìn người ngã trên mặt đất, nghĩ đến hắn và Yến Thanh Trì vừa đi đến khúc cong, từ rất xa đã nhìn thấy cảnh Trương Thông khi dễ hai đứa nhỏ, trong lòng đã không áp được lửa giận.
Hắn đang định nói chuyện, đã thấy Bác Nghiên giống như mọt viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, một chân đá vào người Trương Thông, mắng, "Anh mới có mẹ sinh không mẹ dạy, anh mới không giáo dưỡng!"
Bác Nghiên mắng xong, hồng mắt trừng hắn ta.
Giang Mặc Thần vội vàng kéo Bác Nghiên ra sau lưng mình.
Trương Thông thình lình bị Bác Nghiên đá một chân, sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, vừa đứng lên, vừa nhìn Giang Mặc Thần, "Giang Mặc Thần, anh không phải người của đoàn phim này đi, anh ở đoàn phim chúng tôi, đánh diễn viên của đoàn phim chúng tôi, anh cảm thấy việc này anh có lý sao?"
Yến Thanh Trì nghe vậy thì một tiếng cười lạnh, "Anh ấy không phải nhưng tôi phải, cậu cảm thấy anh ấy không có tư cách đánh cậu đúng không, được thôi." Yến Thanh Trì buông Kỳ Kỳ ra, đi tới tặng Trương Thông một quyền, trực tiếp đánh Trương Thông đến lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất.
Yến Thanh Trì lắc lắc tay, "Tôi luôn có tư cách đánh cậu mà."
Lúc trợ lý của Trương Thông mang người phụ trách tới, chỉ nhìn thấy màn Yến Thanh Trì đánh Trương Thông, người phụ trách và trợ lý hai mặt nhìn nhau, vội vàng chạy tới, hỏi có chuyện gì.
Yến Thanh Trì không phản ứng bọn họ, đi tới trước mặt Kỳ Kỳ, hỏi Kỳ Kỳ, "Vừa rồi hắn ta có làm con đau không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Con không sao, nhưng chú ta đẩy Nghiên Nghiên ngã, chú ta còn bắt lấy Nghiên Nghiên không bỏ."
Yến Thanh Trì thấy bé không sao, lúc này mới yên lòng, sờ sờ tóc bé, "Không sao."
Kỳ Kỳ gật đầu, lại nghĩ một quyền của Yến Thanh Trì bé mới nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Ba ba thật lợi hại."
Yến Thanh Trì ôn nhu cười cười với bé, để ngón trỏ trên miệng miệng, "Suỵt."
Kỳ Kỳ nhớ bé đã đồng ý với Giang Mặc Thần không thể kêu Yến Thanh Trì là ba ba ở phim trường, nên lập tức che kín miệng, gật đầu với y.
Yến Thanh Trì nhéo nhéo mặt bé, "Thật ngoan."
Từ khi vào giới đến giờ, Trương Thông dựa vào Vương tổng phía sau, chưa từng bị người đánh mặt mũi như vậy, hắn không phục Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đánh hắn, muốn đánh lại ngay lập tức. Yến Thanh Trì cố kỵ Giang Mặc Thần không phải người của đoàn phim, nên không để hắn động thủ nữa, Trương Thông động một cái, y sẽ đánh trả Trương Thông một cái, trợ lý của Trương Thông thấy Yến Thanh Trì đánh Trương Thông như đánh một con chuột cống, một bên khuyên giải, một bên bảo người phụ trách đi tìm Phó Mẫn Chi.
Phó Mẫn Chi làm sao cũng không nghĩ đến đoàn phim của mình sẽ xảy ra sự kiện ẩu đả như vậy, cô nhìn người trước mặt, từ Bác Nghiên đôi mắt hồng hồng đến Trương Thông tuy rằng trên mặt đã có màu nhưng vẫn không cam lòng, khó hiểu nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau?"
Cô nhìn Bác Nghiên, "Nghiên Nghiên con nói, làm sao vậy?"
Bác Nghiên nói không nên lời, cúi đầu không nói lời nào.
Khoảnh khắc Trương Thông nghe được Phó Mẫn Chi kêu đứa nhỏ trước mặt là Nghiên Nghiên kia, đã biết mình xong rồi. Hắn nhìn Phó Mẫn Chi, trong mắt tràn đầy không thể tin được, không phải cô ta độc thân sao? Không phải cô ta là loại nữ cường nhân độc lập tự chủ thích làm việc sao? Không phải cả đời cô ta đều theo đuổi sự nghiệp điện ảnh của mình sao? Sao cô ta lại có một đứa con trai lớn như vậy?!
Trương Thông nuốt nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Yến Thanh Trì nhìn hắn như vậy, nhịn không được cười lạnh một tiếng. Khác với diễn viên, dù là đạo diễn lớn nổi danh như Phó Mẫn Chi thì đại đa số người cũng chỉ biết cô có tác phẩm gì, không biết sinh hoạt cá nhân của cô thế nào, từng kết hôn với ai, từng có con với ai.
Yến Thanh Trì đã sớm đoán được chắc là Trương Thông không biết thân phận của Bác Nghiên và Kỳ Kỳ, theo quán tính đội trên đạp dưới, thấy hai đứa bé còn nhỏ, lại chơi cùng Tô Tinh, nên mới muốn khi dễ bọn họ.
Phó Mẫn Chi nghe tiếng cười lạnh của y, hỏi y, "Cuối cùng là chuyện gì?"
Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, con nói cho dì Phó sao lại thế này đi."
Kỳ Kỳ gật đầu, nhìn Phó Mẫn Chi, rất nỗ lực thuật lại chuyện mới xảy ra, "Con và Nghiên Nghiên còn có chị đang chơi với chó con, đột nhiên anh này dữ với chúng con, nói muốn đuổi đuổi chúng con ra ngoài, Nghiên Nghiên nói dì Phó là mẹ của cậu ấy, dì cho chúng con chơi ở đây, thì anh đó nói Nghiên Nghiên không giáo dưỡng, nói Nghiên Nghiên......"
"Kỳ Kỳ không cho cậu nói!" Bác Nghiên hô, nước mắt đều chảy ra, "Không cho cậu nói."
Phó Mẫn Chi vừa thấy Bác Nghiên như vậy, đã biết chắc là Trương Thông nói chút lời khó nghe, nhưng cô không biết Trương Thông nói cái gì mà có thể làm Bác Nghiên khẩn trương đến như vậy, cô nhìn Bác Nghiên, trấn an: "Nghiên Nghiên ngoan." Sau đó, lại nhìn Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, con nói cho dì nghe, cậu ta nói cái gì?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, không chịu nói.
"Kỳ Kỳ......" Phó Mẫn Chi còn muốn tiếp tục dỗ bé.
Yến Thanh Trì mở miệng ngắt lời cô, "Nó sẽ không nói đâu, Nghiên Nghiên không cho nó nói, nó sẽ không nói nữa."
Phó mẫn nghe vậy, quay đầu nhìn Trương Thông, "Cậu vừa mới nói với nó cái gì?"
Trương Thông nào dám nói, chỉ cúi đầu xin lỗi, "Tôi sai rồi, tôi không biết nó là con trai ngài."
"Vậy nó không phải con trai tôi, thì cậu có thể tùy tiện nạt tụi nó, mắng tụi nó không giáo dưỡng sao?"
"Thật xin lỗi, Phó đạo."
"Trương Thông, tôi biết cậu cảm thấy mình có bối cảnh, nên cảm thấy mình chính là cao nhân nhất đẳng, nhưng tôi đã nói rồi, quay được thì quay, không được thì chạy lấy người đi, cậu muốn chạy à?"
"Đương nhiên không phải, thật xin lỗi Phó đạo."
"Cậu không cần xin lỗi tôi, cậu xin lỗi mấy đứa nhỏ là được."
Trương Thông lập tức quay đầu nói với Bác Nghiên và Kỳ Kỳ, "Thật xin lỗi."
"Anh cút!" Bác Nghiên căm hận nói, "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi không tha thứ cho anh."
Phó Mẫn Chi nhìn bộ dáng kích động của Bác Nghiên, hơi kinh ngạc, Bác Nghiên cũng không phải đứa nhỏ vô cớ gây rối, cũng rất ít khi có cảm xúc kịch liệt như vậy. Cô càng thêm tò mò rốt cuộc Trương Thông vừa nói gì, có thể làm Bác Nghiên chán ghét hắn như vậy. Cô thấy Tô Tinh an tĩnh đứng bên kia, nhớ tới Kỳ Kỳ vừa nói —— bé và Nghiên Nghiên còn có Tô Tinh cùng chơi. Nhưng lại ngại vừa rồi Bác Nghiên rõ ràng không muốn để cô biết, không cách nào trực tiếp hỏi Tô Tinh tại chỗ này.
Kỳ Kỳ nghe Bác Nghiên nói không tha thứ cho Trương Thông, cũng phụ họa tỏ vẻ, "Nghiên Nghiên không tha thứ cho anh ta, con cũng không tha thứ cho anh ta."
Yến Thanh Trì không nghĩ tới bé lại có cùng kẻ địch với tiểu đồng bọn của mình như vậy, nhất thời không nhịn được cười.
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, Yến Thanh Trì cười cười với bé, Kỳ Kỳ rất nghiêm túc nói, "Vừa rồi anh đó nói thật khó nghe, Nghiên Nghiên rất tức giận, Nghiên Nghiên không tha thứ cho anh ta, thì con cũng không tha thứ."
"Được." Yến Thanh Trì sờ sờ mặt bé, "Nghe lời con."
Kỳ Kỳ thấy y không tức giận, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Phó Mẫn Chi cảm thấy hơi đầu đau, Trương Thông xin lỗi, nhưng hai đứa nhỏ không tiếp thu, vậy làm sao bây giờ? Bởi vì ân oán tư nhân của Trương Thông và Bác Nghiên, Kỳ Kỳ, thì khai trừ Trương Thông ra khỏi đoàn phim sao? Dù cô không hài lòng Trương Thông, nhưng nếu vì nguyên nhân này cũng không tránh khỏi chuyện bé xé ra to.
Cô đang lo, thì Bác Phong đã trở lại, thấy bên này tụ tập nhiều người như vậy, xung quanh chỗ này đã bị vây lại, hình như cũng không phải chỗ chuyên môn dùng để nói chuyện, hơi tò mò, "Làm sao vậy?"
Bác Nghiên nghe thấy âm thanh của hắn, nước mắt lập tức rớt ra. Nhóc xoay người chạy tới chỗ Bác Phong, một đầu chui vào ngực hắn ôm hắn.
Nhóc bị ủy khuất, cảm thấy khó chịu, nhưng nhóc không thể nói chuyện làm nhóc khó chịu cho Phó Mẫn Chi, nhóc không muốn để Phó Mẫn Chi nghe thấy người khác nói nhóc như vậy, nên chỉ có thể chịu đựng. Bây giờ Bác Phong xuất hiện, Bác Nghiên cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được chỗ dựa vào, nhịn không được chạy đến ôm hắn, không tiếng động khóc thút thít.
Bác Phong không nghĩ tới mình mới đi nghe điện thoại một lúc, trở về con trai mình đã khóc, con trai của hắn rất lợi hại a, kéo hành lý là có thể bỏ nhà đi, vậy mà giờ lại khóc.
"Làm sao vậy?" Bác Phong vừa lau nước mắt cho nhóc vừa hỏi, "Không phải nam tử hán sao? Sao còn khóc?"
Bác Nghiên thật ủy khuất, chỉ vào Trương Thông cáo trạng, "Anh đó mắng con."
Bác Phong cười cười, "Cậu ta mắng con, con mắng lại là được, đáng để con khóc sao."
Bác Nghiên nhỏ giọng nói: "Anh ta còn nói là chồng của mẹ."
Bác Phong:......
Bác Nghiên cắn cắn môi, nhìn ba ba mình, âm thanh nhỏ đến gần như không nghe được, nước mắt chảy xuống theo lời nói, "Anh ta còn nói con có mẹ sinh không mẹ dạy, nói con không giáo dưỡng, ba ba, vì sao ba lại ly hôn với mẹ chứ?"
Bác Phong nghe câu đó, lặp tức nổi giận, hắn cong lưng xoa xoa nước mắt cho Bác Nghiên, đè lửa giận xuống, nói: "Đừng nghe cậu ta nói bừa, con là đứa bé ngoan, chuyện của ba và mẹ không liên quan gì với con, con là bé ngoan, ngoan."
Nói xong, Bác Phong nhẹ nhàng đẩy Bác Nghiên ra, đi đến trước mặt Trương Thông, đè nặng Trương Thông hành hung một trận, Trương Thông đột nhiên bị hắn đánh, không kịp phòng ngừa, ôm đầu xin tha.
Phó Mẫn Chi đi đến kéo hắn, "Có chuyện thì nói được rồi, anh đánh cậu ta làm gì?"
"Con trai cô ở đoàn phim của cô còn phải chịu ủy khuất, có người mẹ nào như cô sao?"
"Nếu vừa rồi anh ở cạnh trông chừng nó, nó còn phải chịu ủy khuất sao?"
"Cho nên, vẫn là vấn đề của tôi à?" Bác Phong cười lạnh, "Người kia là ai đấy, nổi danh không? Kỹ thuật diễn tốt không? Loại diễn viên đức hạnh như vậy cô cũng dùng, tình cảm nghệ thuật của cô chỉ có nhiêu đó thôi sao? Tôi nói cho cô biết, làm hắn ta cút, đừng để tôi nhìn thấy hắn ta ở đoàn phim của cô lần nữa!"
"Bác Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi, anh nhất định phải hành động theo cảm tính như vậy sao?"
"Vậy cô rất lí trí sao? Nên mặc cho con trai cô bị người mắng, cô còn muốn nâng người mắng nó."
"Tôi không phải muốn nâng cậu ta, phía sau cậu ta là Vương Hâm, cậu ta đi, Vương Hâm rút đầu tư không nói, tôi còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!"
"Còn không phải là tiền sao?" Bác Phong cười lạnh một tiếng, "Muốn bao nhiêu cô nói đi, đời này cái khác tôi không có, nhưng tiền thì có rất nhiều, tôi và cô không giống nhau, tôi tuyệt đối không cho phép có người khi dễ con trai tôi, còn có thể tung tăng nhảy nhót như không có việc gì." Hắn nhìn Phó Mẫn Chi, hạ giọng hỏi, "Cô biết vừa rồi hắn ta nói Nghiên Nghiên cái gì không?"
Lòng Phó Mẫn Chi run lên, "Nói thế nào?"
Bác Phong nhìn cô, trong mắt tràn đầy hận ý, "Hắn ta nói Nghiên Nghiên có mẹ sinh không mẹ dạy, nên không giáo dưỡng. Phó Mẫn Chi, uổng cho cô là mẹ của Nghiên Nghiên, vậy mà để nó chịu loại nhục nhã này ở đoàn phim của cô! Cả đời này cô đều có lỗi với Nghiên Nghiên!"
Phó Mẫn Chi chưa nghĩ đến Trương Thông lại mắng Bác Nghiên như vậy, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Bác Nghiên chết sống không muốn cho Kỳ Kỳ nói ra trước mặt mọi người, không muốn tha thứ cho Trương Thông.
Cô cắn cắn môi, trong lòng một mảnh chua xót, mũi cũng cay, cô quay đầu nhìn Trương Thông, hung hăng tát hắn một cái, lạnh lùng nói: "Trần Hi, nói với nhà làm phim, chị nói, bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng chị trả, Vương Hâm muốn rút đầu tư thì để hắn ta rút, đời này, Trương Thông đừng nghĩ bước vào đoàn phim của chị nữa. Nếu anh ta không đồng ý, em để anh ta đến tìm chị!"
Cô nói xong, đi đến trước mặt Bác Nghiên còn rươm rướm nước mắt, nhìn bộ dáng mới vừa khóc xong của nhóc, trong lòng khó chịu, cô vươn tay ôm lấy Bác Nghiên, nói với nhóc, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Nghiên Nghiên."
Bác Nghiên không biết vì sao cô phải xin lỗi, nhóc không biết ba nhóc đã nói câu kia với mẹ nhóc, chỉ mím môi, lắc lắc đầu.
Phó Mẫn Chi bế nhóc lên, đi ra khỏi chỗ đó.
Yến Thanh Trì nhìn thân ảnh rời đi của Phó Mẫn Chi, quay đầu lại chỉ thấy Bác Phong hung hăng đá Trương Thông một chân, đuổi theo Phó Mẫn Chi.
Yến Thanh Trì "Chậc chậc" hai tiếng, nhìn về phía Trương Thông, "Trước đó đã nhắc nhở cậu rồi, cậu không nghe, bây giờ đá phải tấm ván sắt rồi."
Trương Thông còn chưa tỉnh táo khỏi chuyện Phó Mẫn Chi khai trừ hắn ta, đã nghe được những lời này của Yến Thanh Trì, căm hận nhìn Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, vừa nãy anh đó mắng con thế nào, bây giờ con có thể mắng lại."
"Yến Thanh Trì!" Trương Thông phẫn nộ nói.
"Thế nào, còn muốn được tôi đánh à, cậu còn chưa bị đánh đủ sao?"
Trương Thông nghe vậy, nhất thời nói không ra lời.
Kỳ Kỳ không biết mắng chửi người, nghẹn hồi lâu, chỉ có thể thở phì phì nói, "Anh mới không giáo dưỡng! Anh đi ra ngoài!"
Bé nói xong, ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì mỉm cười nói, "Nói rất đúng."
Giang Mặc Thần thấy mọi chuyện gần như đã giải quyết xong, nên nhắc nhở Yến Thanh Trì, "Đi thôi."
Yến Thanh Trì gật đầu, lôi kéo Kỳ Kỳ, thuận tiện mang theo Tô Tinh, đi đến lều nhỏ chờ diễn với cô bé.
Tô Tinh cúi đầu, đi được hai bước, lại nhịn không được nhìn Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần thấy cô bé luôn nhìn lén mình, mới hỏi, "Làm sao vậy?"
Tô Tinh vội vàng nói, "Không, không có gì."
Yến Thanh Trì chọc cô bé, "Giang Mặc Thần cũng là nam thần của em sao?"
Tô Tinh vội vàng bày tỏ chân thành: "Không phải đâu Lận ca, chỉ có anh là nam thần của em. Nhưng mà," Cô bé hơi ngượng ngùng, "Trước giờ em chỉ từng nghe nói về anh Giang Mặc Thần, chưa từng gặp anh ấy lần nào, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nên hơi tò mò."
"Phải không? Anh đẹp trai hay Giang Mặc Thần đẹp trai?" Yến Thanh Trì hỏi cô bé.
Tô Tinh không cần nghĩ đã trả lời, "Anh đẹp trai, anh Giang Mặc Thần cũng đẹp, nhưng không đẹp bằng anh."
Yến Thanh Trì mỉm cười.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ.
Tô Tinh nhìn nhìn Kỳ Kỳ, hỏi y, "Bạn nhỏ này là em trai Lận ca sao? Hay là em trai anh Giang Mặc Thần?"
Lúc Kỳ Kỳ kêu Yến Thanh Trì một tiếng "ba ba", âm thanh rất nhẹ, nên trừ Yến Thanh Trì, cũng không có người khác nghe được.
Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần nói với Tô Tinh, "Không phải em trai, nhưng là một người rất rất rất thân."
Tô Tinh thấy hắn nói chuyện mà không phải Yến Thanh Trì, nghĩ chắc là đứa nhỏ nhà thân thích của Giang Mặc Thần, giao cho hắn trông, nên đến đây chơi với hắn.
Cô bé gật gật đầu, "Ồ" một tiếng.
Bọn họ nhanh chóng về đến lều nhỏ của Tô Tinh, Tô Tinh cảm ơn bọn họ, "Cảm ơn."
Yến Thanh Trì nhìn cô bé, vẫn hơi lo lắng cho cô, Trương Thông bị khai trừ khỏi đoàn phim "Võ Lâm Trong Sương Mù", tất nhiên sẽ oán hận với những người mới ở đó. Nhưng dù là y, Phó Mẫn Chi, Kỳ Kỳ hay Bác Nghiên, bọn họ đều không phải người mà Trương Thông hay chỗ dựa Vương Hâm sau lưng hắn ta có thể đối phó. Chỉ có một người dễ xuống tay nhất, chính là Tô Tinh.
Y nhìn Tô Tinh, hỏi cô bé, "Em biết vì sao anh không kêu em trình bày mọi chuyện xảy ra không?"
Tô Tinh lắc đầu.
Yến Thanh Trì nói, "Bởi vì anh sợ Trương Thông sẽ vì cái này mà ghi hận em, em biết đấy, em ở trong cái vòng này, hắn ta cũng ở trong cái vòng này, sau lưng cậu ta lại có chỗ dựa, em thì không có gì cả, cậu ta muốn khi dễ em, rất dễ dàng."
Tô Tinh gật gật đầu, "Em biết rồi ạ." Tựa như những quân Nhật đó, muốn khi dễ ai cũng không dễ bằng khi dễ Ngân Linh.
Cô bé nhìn Yến Thanh Trì, "Nhưng không sao hết, cùng lắm thì sau này em không đóng phim. Em không ở trong cái vòng này, anh ta sẽ không thể khi dễ em được."
Yến Thanh Trì mỉm cười, y đã xem Tô Tinh và Khương Tiểu Minh đóng phim, cô bé là một hạt giống tốt, không lý nào chỉ vì Trương Thông mà phải rời khỏi cái vòng này.
"Vậy em biết vừa nãy vì sao anh không để em trình bày mọi chuyện mà lại để Kỳ Kỳ nói không?"
Tô Tinh nhìn thoáng qua Kỳ Kỳ, hỏi y, "Vì sao?"
"Bởi vì sẽ có người bảo vệ Kỳ Kỳ, Trương Thông không dám khi dễ nó."
"Anh Giang Mặc Thần sao?" Tô Tinh hỏi y.
"Đúng vậy."
Tô Tinh cười cười, cảm thấy thật tốt.
"Em có WeChat của anh, cũng biết Weibo của anh đúng không?"
Tô Tinh gật đầu.
"Vậy chờ em lớn, nếu em còn muốn phát triển trong cái vòng này, nếu em muốn tiếp tục đóng phim, thì nói với anh. Đừng tùy tiện ký với công ty quản lí nào, nói anh biết trước, có được không?"
Tô Tinh không hiểu lắm, nhưng việc này cũng không gây trở ngại Yến Thanh Trì là nam thần của cô bé, nên cô tín nhiệm Yến Thanh Trì vô điều kiện, "Được ạ, vậy Lận ca anh đừng đổi số a."
"Được." Yến Thanh Trì ôn nhu nói.
Giang Mặc Thần nhìn bọn họ, nghe Yến Thanh Trì và Tô Tinh nói chuyện với nhau, khoảnh khắc kia, hắn cảm thấy mình thấy được "truyền thừa" —— hắn thấy được mình đã từng trên người Yến Thanh Trì.
Hắn đi một người lâu như vậy rồi, cực cực khổ khổ một tay phát triển Nam Tranh, hắn cũng sẽ thấy mệt, muốn rời khỏi cái vòng này, dừng lại nghỉ ngơi, nhưng lại không có điều kiện như vậy. Mà bây giờ, hình như hắn đã tìm được người có thể tiếp nhận hắn, có thể để hắn yên tâm rời đi, nhưng lại không cần lo lắng sau khi mình rời khỏi, Nam Tranh có thể suy yếu hay không.
Giang Mặc Thần cảm thấy hình như mình đã có thể an tâm lui vòng*.
*giải nghệ
——————
mấy hôm nay tui thi hk, nên lên chương ít hơn bth, chắc hết tháng này tui mới thi xong, mn thông cảm nhaaaaaa ~ luv