Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta – Ngôn Tình Hiện Đại Học Đường, Chậm Nhiệt, Ngọt Ngào
Chương 79
Edit: Thư Quân.
Rain cats and dogs.
Tháng mười một, hai người mới xác định quan hệ không lâu, trường học đã ồn ào. Từ Chi biết tin đồn lan truyền nhanh chóng, nhưng không nghĩ lại nhanh tới vậy. Vào một buổi chiều nọ, khi đang học lớp chuyên ngành, Chu Ngưỡng Khởi nhắn hai tin qua Wechat cho cô, trong đó có một bức ảnh cap màn hình.
Chu Ngưỡng Khởi:【Chậc chậc, là người thứ ba của chiều nay, mấy cô gái Nhất Trung của bọn tôi chạy tới hỏi trước kia cậu học trường cấp ba nào.】
Từ Chi:【?】
Chu Ngưỡng Khởi:【Yêu cậu ta là chuyện rất bình thường, dù sao cũng có rất nhiều nữ sinh cấp ba phải lòng cậu ta. Cậu ta không quan tâm tới bất kỳ ai, mọi người đều nghĩ cậu ta sẽ độc thân đến lúc tốt nghiệp đại học, không ngờ, vừa tốt nghiệp cấp ba cái đã có người yêu rồi, chuyện này đã làm tổn thương trái tim các cô gái ở trường bọn tôi. Sau lần này chắc chắn sẽ có nhiều người tới hỏi thăm cậu. Nhưng mà cậu yên tâm, cậu ta là anh em của tôi, tôi sẽ không nói lung tung về cậu, tôi đã nói là cậu là tiên nữ tốt nghiệp cấp ba, trông vô cùng xinh đẹp.】
Từ Chi:【Hình như con gái ở lớp cậu ấy từng gặp tôi.】
Chu Ngưỡng Khởi:【Một phần nhỏ thôi, cậu tưởng là ở Nhất Trung chỉ có con gái lớp Trần Lộ Chu biết cậu ta thôi sao? Ngay cả con gái ở khu nghệ thuật bọn tôi không ai là không biết cậu ta, đấy là còn chưa đăng lên vòng bạn bè đấy, nếu có ngày cậu ta đăng lên vòng bạn bè, tôi đoán chắc điện thoại của tôi sẽ nổ mất.】
Từ Chi:【Vậy thì sao bọn họ biết được?】
Chu Ngưỡng Khởi:【Trường của cậu có không ít bạn học cấp ba cũ của chúng tôi, hình như có một người bạn khi tìm Trần Lộ Chu không cẩn thận gửi tin nhắn lên nhóm thi đua lúc trước, hỏi những người khác là Trần Lộ Chu đang ở đâu, sau đó có người trả lời là đang ở nhà ăn ăn cơm với cậu, sau đó tôi liên tục nhận được lời hỏi thăm từ các chị các em. Chờ nghỉ đông đi rồi cậu sẽ biết trước kia ở trường bọn tôi cậu ta lợi hại cỡ nào, khi ấy không thể nào thiếu được bữa liên hoan.】
….
Lúc ấy Trần Lộ Chu đang chơi bóng trên sân, vứt điện thoại trên thảm dưới khung bóng rổ. Khi cậu ngồi xuống đất nghỉ ngơi, chống hai tay ra phía sau, vẻ mặt chăm chú nhìn mọi người phối hợp chơi bóng. Có người nhìn thấy điện thoại của cậu sáng lên mấy lần, bèn cầm lấy đưa cho cậu, “Thảo, điện thoại của cậu này.”
Điện thoại trượt từ trên vai xuống, Trần Lộ Chu mặc một bộ quần áo thể thao màu xám rộng rãi, kéo khóa lên hết cỡ, đủ để che nửa cằm. Cậu ngồi uể oải, duỗi một tay ra đỡ điện thoại, thờ ơ giữ vào trong ngực, không vội vàng nghe máy mà không nhanh không chậm nhắc những người đang chơi trên sân, “Đếm ngược này, không ra tay nữa cậu sẽ bị lu mờ đấy.”
Vì lúc này đã muộn, vừa nói xong.
“Bịch…” Quả bóng được bật ra từ đỉnh đầu, bay thẳng về phía Trần Lộ Chu.
Cậu dự đoán chính xác và phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh đi, chỉnh lại tư thế, khoanh chân ngồi thẳng, thở dài nhìn xuống điện thoại.
Người bên cạnh không thể nghi ngờ về khả năng dự đoán trước của cậu, xúc động từ tận đáy lòng: “Thảo à, khả năng dự đoán của cậu tuyệt thật đấy.”
“Góc độ tốt mà thôi,” Trần Lộ Chu chỉ nói thế, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không ngẩng lên mà hỏi, “Làm gì có điện thoại đâu?”
Nhìn kỹ hơn mới thấy là Wechat, cái tên kia hơi xa lạ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là cô gái không chịu nổi áp lực năm lớp 11, sau đó chuyển khỏi lớp bọn họ.
Trương Dư:【Cậu không đi du học sao?】
Cr:【Ừ, có chuyện gì thế?】
Trương Dư:【Không có gì, mới ở trong group lớp thấy các bạn nhắc đến cậu, tôi mới nhớ ra, lần trước nghe nói cậu sẽ xuất ngoại, không ngờ là cậu vẫn tới đại học A, nhóm Lý Khoa cũng ở đó phải không? Tôi ở đại học B, có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm?】
Cr:【Nói sau đi, gần đây tôi bận.】
Trương Dư:【Được.】
Một giây sau, lại có thêm tin nhắn, không phải của Trương Dư mà là một tài khoản Wechat với tên ghi chú là “Rain cats and Dog”.
Rain cats and dogs:【Ở đâu?】
Cr:【Sân bóng, tan học rồi?】
Rain cats and dogs:【Vẫn chưa, có hơi….】
Cr:【Đói?】
Rain cats and dogs:【…. Nhớ anh.】
Tuần đầu tiên hai người họ mới quen nhau, cuộc nói chuyện qua Wechat còn tương đối nghiêm túc.
【Ở đâu?】
【Thư viện.】
【Lát nữa ăn cơm chung không?】
【Được, buổi chiều có tiết không?】
【Không có, không biết có phải họp không nữa. Em muốn ăn cua.】
【Ừm, lát nữa anh sẽ dẫn em đi.】
Chẳng hạn như vậy.
Sau này, khi quen dần, bản chất của hai người bị bại lộ, cuộc đối thoại mới bắt đầu có vẻ hơi thẳng thắn, nhưng cũng chỉ nói thẳng là em nhớ anh và anh có nhớ em không thôi, không có câu nào thừa.
Trần Lộ Chu đang định trả lời, đúng lúc có người xông vào họng súng. Chu Ngưỡng Khởi gọi điện thoại tới, cậu ta vừa mới cãi nhau với bạn cùng phòng xong, nghe thấy giọng thở hổn hển của Trần Lộ Chu thì trong lòng có một điềm báo bất thường, nổi giận: “Cậu thở hổn hển như thế làm gì? Lại thở không ra hơi? Bạn gái lại ôm cậu quá chặt?”
Trần Lộ Chu cười, “Tôi đang chơi nóng mà, chiều nay không có tiết.”
Chu Ngưỡng Khởi thở phào nhẹ nhõm, đang tính nói chuyện.
Trần Lộ Chu lại bổ sung một câu, “Nhưng mà cô ấy vừa nói nhớ tôi không chịu nổi.” Cậu ngửa người ra sau, chống một tay lên sân cỏ, xấu xa nói, “À này, Chu Ngưỡng Khởi, cậu có bạn gái không?”
Chu Ngưỡng Khởi suýt nữa thì tức chết, cắn răng nghiến lợi hỏi thăm tổ tiên nhà cậu: “…. Cậu còn có lương tâm không vậy?”
Trần Lộ Chu hết cười, bây giờ mới nói bằng giọng đứng đắn: “Gọi cho tôi làm gì?”
Chu Ngưỡng Khởi mệt mỏi rã rời, nói: “Chắc chắn tôi không thể chịu nổi trong phòng ngủ có hai tên điên này được nữa, hôm nào cũng cãi nhau, tôi định sang học kỳ sau sẽ thuê nhà bên ngoài, cậu có muốn thuê chung với tôi không?”
Trần Lộ Chu ngồi thẳng dậy, thay đổi tư thế, gác một tay lên đầu gối và nói: “Trường học của hai chúng ta cách xa như thế, thuê chung kiểu gì?”
Chu Ngưỡng Khởi nói: “Cùng lắm thì tôi chịu thiệt một chút, thuê chỗ nào ở gần trường cậu, dù sao tôi cũng có ít tiết học, một tuần chỉ học mấy lớp chuyên ngành.”
“Không… tiện lắm đâu.” Trần Lộ Chu ngửa đầu suy nghĩ, nhẹ nhàng lăn lộn yết hầu, thong thả nói.
Chu Ngưỡng Khởi biết cậu có bạn gái còn có nỗi băn khoăn, nhưng ban nãy cậu ta bị bạn cùng phòng làm cho tức quá, cắm đầu rót một chai Sprite, lòng nóng như lửa đốt, cũng không nhịn được nói: “Cậu đang nghĩ cho Từ Chi sao? Tôi ở cùng hai cậu cũng không có vấn đề gì….”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Trần Lộ Chu nói, “Trường tôi lên năm hai mới cho phép đi thực tập, lúc đó bên phía Lý Khoa cũng định dọn ra ngoài, cậu ta định xây dựng quỹ lập nghiệp vào học kỳ sau, ở bên ngoài sẽ tiện hơn. Tôi thuê chung phòng với cậu ta, nếu cậu muốn ở cùng, để tôi bảo Lý Khoa tìm chỗ nào gần trường cậu, nếu học kỳ sao cậu không ngủ được ở phòng ngủ thì tạm thời tìm chỗ nào đó thuê tạm trước đi.”
“Từ Chi không định thuê chung với cậu sao? Mấy cặp tình nhân trong trường tôi đã thuê phòng ở chung từ lâu rồi.”
Trần Lộ Chu bó tay thở dài, nhìn những người đang hoạt động trên sân bóng, chỗ này không có nơi chắn gió, cậu nói: “Tới lúc đó trường học mà biết sẽ đồn thổi như thế nào, hai chúng tôi nghiêm túc hôn nhau ở trong trường cũng phải đi vòng hơn nửa khu dạy học tìm chỗ, sợ bị người ta nhìn thấy.”
Từ Chi lại thích hôn như thế.
Bị người ta nhìn thấy rất phiền phức, sẽ chụp ảnh lại, đến lúc đó lại đăng lung tung lên vòng bạn bè, ảnh hưởng không tốt. Chu Ngưỡng Khởi thấu hiểu, dù sao cũng là trường đại học hàng đầu, mà từ trước tới nay Trần Lộ Chu luôn rất có chừng mực, “Cũng đúng, dù sao từ nhỏ cậu đã ngây thơ thuần khiết.”
Yêu đương cuồng nhiệt luôn có những lúc ngọt ngấy, thật ra bây giờ Chu Ngưỡng Khởi còn chưa lấy lại tinh thần, từ nhỏ cậu đã là người giữ mình trong sạch, không biết người anh em vừa ngây thơ vừa nham hiểm này khi yêu đương với bạn gái sẽ như thế nào.
Ở trước mặt mọi người chắc chắn sẽ không cợt nhả, mà sẽ âm thầm sau lưng.
Ngay sau đó, Trần Lộ Chu lại hỏi một câu, “Tuần này cậu có tới không?”
Chu Ngưỡng Khởi rất cảnh giác, “Tới làm gì, cho chó ăn thức ăn à?”
Trần Lộ Chu bật cười, uể oải: “Là sinh nhật tôi, sau khi xác định quan hệ với cô ấy tôi vẫn chưa mời cậu và Lý Khoa ăn cơm, nhân cơ hội này đi ăn sinh nhật luôn.”
“Hai cậu không trải qua sinh nhật riêng với nhau?” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Nếu là tôi, độc thân lâu bao năm, sinh nhật lần đầu tiên tiên khi yêu sẽ để bạn gái chuẩn bị bất ngờ cho mình.”
Trần Lộ Chu đã từng nghĩ về vấn đề này, cuối cùng vẫn cảm thấy không cần thiết, thở dài nói: “Không được đâu, tôi không nỡ để bạn gái làm vậy, chuẩn bị bất ngờ rất mệt mỏi, dạo này cô ấy đang bận.”
Chu Ngưỡng Khởi hơi sửng sốt, “Cậu bớt bớt lại đi, đồ lập dị nhà cậu chẳng phải đặt nặng cảm giác nghi thức lắm sao?”
“Chuyên ngành của Từ Chi không thể so sánh với những chuyên ngành khác, nó đòi hỏi nhiều chất xám. Các đàn anh đàn chị trong khoa còn đang đùa cùng lắm bọn họ cũng chỉ cống hiến được cho tổ quốc năm đến mười năm nữa thôi. Có những lúc thấy cô ấy thức đêm làm đồ án, tôi cũng rất muộn phiền, tôi còn muốn để cô ấy sống lâu hơn nữa.” Trần Lộ Chu cau mày, nói: “Mới khai giảng không lâu, cô ấy đã uống rất nhiều cà phê rồi.”
Cho nên từ mấy ngày trước, Trần Lộ Chu đã nói đi nói lại với cô rằng không cần chuẩn bị sinh nhật, chỉ cần bên cạnh cậu là được rồi.
Ngày sinh nhật trên giấy tờ tùy thân của Trần Lộ Chu là vào tháng ba, nhưng một số bạn bè thân thiết đều biết cậu sinh vào tháng mười một, đúng vào ngày lễ độc thân. Hồi học phổ thông, thật ra cậu cũng không tổ chức linh đình, nếu không phải là năm nào Chu Ngưỡng Khởi cũng rủ một đám người đi uống rượu ca hát thì cậu cũng trùm chăn kín đầu ngủ ngon ở nhà như thường ngày. Bởi vì ngày này thực sự không phải là ngày tốt lành gì với cậu.
Nhưng không ngờ, năm nay Khương Thành lại gửi quà sinh nhật cho cậu, còn có mấy người bạn cấp ba không thân quen mấy gửi lời chúc mừng sinh nhật qua Wechat.
Trần Tinh Tề cũng gửi cho cậu một tin.
【Anh trai, chúc mừng sinh nhật.】
Sau khi tòa án giao Trần Tinh Tề cho Trần Kế Thân, hai người chưa từng liên lạc. Đêm hôm đó khi cậu và Liên Huệ thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự, Trần Tinh Tề đã túm lấy cổ cậu như một món đồ trang sức, mãi không chịu buông tay, khóc lóc hỏi cậu rằng: Anh ơi, em có đi theo anh không. Em không muốn sống cùng bọn họ.
Trạng thái của Trần Lộ Chu mấy ngày đó rất kém, cổ họng khản đặc, lời nói ra gần như không có tiếng, “Không được, anh còn phải vừa học vừa làm, sao nuôi nổi mày.”
Trần Tinh Tề khóc sưng húp hai mắt, vẫn nói tỉ tê: “Em rất dễ nuôi, anh cho em ăn cơm là được.”
Quần áo của Trần Lộ Chu lúc đó gần như sắp bị thằng bé xé ra, bả vai lộ ra một nửa, sau đó cậu liếc nhìn Liên Huệ, Liên Huệ đang đứng cạnh cửa xe không nói lời nào. Cuối cùng cậu vẫn ôm Trần Tinh Tề xuống, dỗ dành, “Ở nhà đi, có thời gian anh sẽ trở về thăm mày.”
Nhưng Trần Tinh Tề biết là cậu đang lừa nó, hét lên ngay tại chỗ, “Nói dối! Anh và mẹ sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Trần Lộ Chu không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Liên Huệ không nói một lời bước lên kéo Trần Tinh Tề vào trong nhà, khóa cửa lại, để mặc cho Trần Tinh Tề đang gào khóc bên trong, đập cửa điên cuồng như con chó nhỏ.
Cũng chính vào lúc đó, Trần Lộ Chu như nhìn thấy lại chính mình của năm đó.
Lần đầu tiên Liên Huệ vứt bỏ cậu chắc chắn còn dứt khoát hơn bây giờ.
Sau đó lên xe, bầu không khí im lặng một lúc, Liên Huệ bảo tài xế đỗ bên lề đường, bà xuống xe hút một điếu thuốc, sau khi quay lại, bà lấy một chiếc chìa khóa nhà mới từ trong túi xách đưa cho cậu, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, mới nói: “Nếu như mẹ biết ông ta sẽ đưa con vào viện phúc lợi thì ban đầu mẹ sẽ không giao con cho ông ta. Khi đó mẹ và ông ta có vấn đề tình cảm, sau khi chia tay, mẹ phát hiện mình mang thai, vốn định bỏ con đi, nhưng trước đêm vào bệnh viện mẹ đã nằm mơ, mơ thấy con cứ gọi mẹ là mẹ, đứa bé trong mơ ấy rất giống con, mẹ không nỡ phá bỏ. Nhưng mẹ và ông ta đã hết tình cảm rồi, sau khi biết mẹ có thai, ông ta còn nói muốn kết hôn với mẹ, thật buồn cười.”
Bà tạm dừng một lúc, dường như ký ức khiến bà đau đớn, khóe mắt nhăn lại: “Con chưa từng gặp ông ta, con không biết ông ta là người như thế nào đâu. Ông ta nói dối như cơm bữa, mang một đống nợ đào hoa. Lúc ở bên nhau toàn là ông ta nuôi mẹ, sau này chia tay, mẹ không còn cách nào khác, mẹ không có kế sinh nhai nên chỉ biết vác cái bụng lớn đi làm, rồi gặp Trần Kế Thân. Khi ấy Trần Kế Thân đã có chút tiền lẻ, nói không ngại đứa con trong bụng mẹ, sinh ra ông ấy sẽ nuôi dưỡng. Sau này người đó đã tìm thấy mẹ và cãi nhau một trận, cảnh tượng rất khó coi, còn làm loạn đến tận công ty của Trần Kế Thân. Ông ta nói nếu như mẹ muốn kết hôn thì phải giao con cho ông ta, không thể để người đàn ông khác nuôi con. Mặc dù ông ta là đồ cặn bã nhưng gia đình cũng có chút của cải.”
Từng chiếc xe lướt qua bọn họ, đèn xe màu đỏ cam lúc gần lúc xa, nói đến đây, Liên Huệ bất lực mỉm cười, “Lúc ấy mẹ nghĩ, nếu mẹ kết hôn với Trần Kế Thân mang theo con, mẹ sẽ lại người yếu thế, mọi thứ đều phải dựa vào ông ấy, công việc ở đài truyền hình cũng là ông ấy cho mẹ, sau này Trần Kế Thân có con ruột của mình, con sẽ phải nhìn sắc mặt mọi người mà sống. Nhưng nếu như con đi theo người đàn ông kia, dù sau này ông ta kết hôn với ai, con cũng là con trai trưởng, con hiểu không? Dù sao đó cũng là bố ruột của con, mọi thứ của ông ta, con nhất định sẽ có một phần.”
“Vì sao ông ấy lại không cần con?” Trần Lộ Chu đang dựa vào ghế sau, mặt không biến sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói không nghe ra vui buồn, khàn đến mức chỉ nghe thấy vài từ.
“Trước đây ông ta đua xe với người khác, trẻ tuổi điên rồ, làm phật lòng không ít người, sau đó xảy ra tai nạn, hôn mê mất ba bốn năm. Cũng vào lúc đó vì chuyện đua xe mà bố ông ta bị bắt vì gây ra tội, mẹ ông ta mắc chứng tâm thần phân liệt, đưa con vào trong viện phúc lợi. Lúc ông ta tỉnh lại chắc phải mất rất lâu mới nhớ ra mình còn có một đứa con trai, sau đó ông ta đi tìm con, nhưng ông ta chính là đồ đểu cáng, không nhớ nổi ngày sinh nhật của con trai mình, trước khi xảy ra tai nạn cũng đưa con cho bảo mẫu nuôi.”
“Ba bốn năm trôi qua, ông ta không nhớ được con trông như thế nào, cùng đường phải tới tìm mẹ, bảo mẹ tới viện phúc lợi nhận lại con. Khi ấy mẹ tức điên, nhưng mẹ không thể giao con cho ông ta được nữa, rồi mẹ lừa ông ta rằng con đã bị người ta nhận nuôi mất rồi. Mẹ quay về thương lượng với Trần Kế Thân, ông ấy đồng ý, nhưng lại yêu cầu mẹ phải đưa con ra nước ngoài sau khi trưởng thành. Lúc ấy mẹ mới biết làm sao ông ấy có thể dễ dãi như thế, sao có thể thật sự không để ý được.”
Cổ họng căng lên như đang giằng co. Trần Lộ Chu đã không nói được lời nào, mấy ngày trước, cậu đã hét đến khản cả giọng, cảm giác suy sụp và tuyệt vọng đó, cậu đã sớm kiệt sức vào ngày biết được sự thật rồi. Lúc đó trong lòng cậu chỉ có một vũng bùn lầy, giống như một pho tượng gỗ, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, “Nên mẹ mượn chuyện bát tự làm cái cớ lừa ông ấy?”
Cổ họng Liên Huệ cũng đã khô khốc, nói xong câu cuối cùng, bà nghẹn ngào hít một hơi, nhưng lời nói của bà rời rạc, gần như chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng: “Không phải, thời gian đó Trần Tinh Tề thật sự bị sốt, mẹ biết ông ấy mê tín nên đã tìm người đi bói mệnh của Trần Tinh Tề, thế nào lại trúng. Ông thầy tướng số kia nói Trần Tinh Tề nên nhận một người mẹ nuôi, nhưng mẹ không đồng ý, rồi ông ta nói rằng nhận anh trai cũng được, nói trong số mệnh Trần Tinh Tề còn có một người anh trai. Khi ấy trong lòng mẹ và Trần Kế Thân đều hiểu rõ, lúc đi tới viện phúc lợi làm thủ tục là lúc con sáu tuổi, con không hề có khúc mắc gì, ngoan ngoãn gọi chúng ta là bố mẹ, vô cùng nghe lời. Đột nhiên mẹ không dám nói thật cho con biết, mẹ sợ con lại có mâu thuẫn với mẹ, cũng sợ con không thể chấp nhận được. Mẹ nghĩ, chờ sau này có cơ hội thích hợp rồi sẽ nói với con.”
Bà cúi đầu cười một mình, dù làn da bảo dưỡng tốt đến đâu, mịn màng đến mấy thì khóe mắt vẫn có vết chân chim, “Từ trước tới nay con đều không có ngăn cách gì với bố mẹ, vốn mẹ định nói cho con biết vào năm con mười tuổi, nhưng con và Trần Kế Thân lại thân thiết như hai bố con ruột, thậm chí còn thân thiết hơn cả Trần Tinh Tề, mẹ không dám đánh vỡ sự cân bằng này, nên vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với con. Nhưng tận trong xương Trần Kế Thân vẫn còn một người suy đồi và bảo thủ, khi công việc kinh doanh của ông ấy ngày càng lớn, ông ấy không chỉ bắt đầu phòng bị con mà còn đề phòng cả mẹ. Dù mẹ có cẩn thận dè dặt đến mấy thì ông ấy vẫn luôn cảm thấy, mặc dù mẹ đối xử tốt với Trần Tinh Tề nhưng trong tâm vẫn luôn thiên vị con. Cho nên vào ngày con gọi điện cho mẹ lúc nửa đêm, mẹ không nhận, đúng là mẹ không có cuộc họp ở đài, là vì ông ấy đang ở ngay bên cạnh.”
“Vì một giây trước mẹ vừa mới cúp điện thoại của Trần Tinh Tề, mấy hôm đó thằng bé cứ la hét om sòm đòi mua giày đá bóng, mẹ biết nên không nghe máy. Trần Kế Thân nói mẹ lạnh lùng với thằng bé, kết quả sau đó con lại gọi tới. Sau này con hỏi vì sao mẹ lại kiên trì muốn đưa con ra nước ngoài, là bởi vì thái độ của mẹ càng kiên định, thì ông ấy mới càng yên tâm. Khi đó mẹ luôn nghĩ, dù như thế nào, Trần Kế Thân cũng là người duy nhất mà hai mẹ con chúng ta có thể dựa vào, chỉ cần nghe theo ông ấy là được.”
Trong yên lặng khoảng hai giây, Trần Lộ Chu đẩy cửa muốn bước xuống xe, lúc này tâm trạng đã tản đi gần hết, nhưng cậu cũng không biết nên nói gì với Liên Huệ. Có một số thứ, phá bỏ rồi thì sẽ hỏng, không ai có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi biết được sự thật, cậu chỉ cảm thấy hình như mình thật sự không nên tồn tại trên thế giới này.
Cậu tựa người vào ghế sau, đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại hai giây, sau đó nhìn lên nóc xe, dựa nửa đầu vào ghế xe, yết hầu lãnh đạm lăn nhẹ hai cái, cổ họng khô đặc, nuốt nước bọt cũng thấy gai đau. Cả người cậu mệt rã rời, lạnh lùng nhìn lên nóc xe, sau đó mới uể oải hé miệng, vì cổ họng gần như không phát ra tiếng, tựa như một chiếc băng thu nhạc bị mắc kẹt, tự giễu nói một câu: “Con người đôi lúc phải yêu một thứ gì đó mới có thể sống được.”
Cách nói chuyện vẫn cà lơ phất phơ, nhưng lại giống như một con cá mắc cạn, tâm như tro tàn, đã từ bỏ việc vùng vẫy, mặc cho mưa cuốn bèo trôi, lá chuối ngổn ngang, còn tiều tụy hơn trước, mang theo chút tàn nhẫn chết người.
Sắc mặt Liên Huệ tái nhợt, lại cười nói: “Tình yêu là thứ huyễn hoặc nhất, có những lúc, tình yêu ở một mức độ nào đó chỉ là một loại cảm giác rẻ tiền và ảo giác tinh thần.”
Trần Lộ Chu chỉ lặng lẽ quan sát ngoài cửa sổ, không trả lời bà.
Edit: Thư Quân.
Rain cats and dogs.
Trần Lộ Chu gọi lại cho Trần Tinh Tề.
Bén kia tắt máy, gọi lại bằng video nhưng không nhìn thấy người đâu, chỉ nhìn thấy đống sách bài tập chất chồng như núi, trên bàn đặt ngổn ngang vài chiếc PSP. Trần Tinh Tề còn chưa tới lúc vỡ giọng, là người cuối cùng chưa dậy thì trong lớp, nghe giọng vẫn giống một đứa trẻ, “Anh!”
Trần Lộ Chu đang ở ký túc xá, bạn cùng phòng nghe thấy tiếng này còn tưởng là mới gần mười tuổi, khi nhìn thấy chồng sách bài tập như một đống cỏ trên bàn, cậu ta không nhịn được trêu, “Bây giờ bài tập của học sinh tiểu học nhiều thật đấy.”
“Học sinh trung học, vỡ giọng muộn.” Trần Lộ Chu trả lời.
Cậu đang mở rộng hai chân tựa vào chế, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, áo khoác vắt trên lưng ghế, bị cậu đè lên. Dáng người của cậu vẫn cao ráo gầy gò như trước, Trần Tinh Tề vừa nhìn thấy đôi vai rộng rãi quen thuộc của anh trai thì tự nhiên sinh ra cảm giác an toàn, bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ lần trước chơi game trong lòng cậu, chỉ muốn nép vào ngực cậu, thèm thuồng nhìn khuôn ngực rộng lớn, “Anh, sao anh vẫn còn mặc áo cộc tay thế, chắc ở Bắc Kinh có tuyết rồi đúng không? Em thấy ở vùng Đông Bắc tuyết đang rơi rất nhiều.”
Trần Lộ Chu lắc cái ghế hai lần, quay điện thoại về phía mình, không quan tâm đến câu hỏi của thằng bé, “Anh vừa mới thấy cái gì kỳ lạ. Mày quay camera vào mặt mình đi xem nào.”
Lúc Trần Tinh Tề mới mở video đã quen quay ngược camera, cho nên thứ ban đầu lộ ra chính là mặt của nhóc, quả nhiên anh trai đã nhìn thấy.
“Mày nhuộm tóc?” Trần Lộ Chu cau mày, cạn lời nhìn màn hình, “Đây là màu gì?”
Trần Tinh Tề thờ ơ nói: “Màu vàng xanh.”
“Con đường gì thế?” Trần Lộ Chu khó hiểu nhìn nó.
“Con đường tức chết bố em.”
Trần Lộ Chu im lặng cúi đầu, lười lý luận với nó, hỏi bâng quơ: “Đã ra ngoài chưa?”
“Ra rồi, em nhuộm được mấy ngày rồi.” Trần Tinh Tề vừa chơi PSP vừa ngẩng đầu nhìn lên video nói.
“Không có ai nghĩ mày là đèn giao thông à?”
Trần Tinh Tề nói: “Anh nói em mới nhớ, hôm qua bố em lái xe suýt chút nữa đã đâm trúng em, có phải ông ấy coi em là đèn giao thông không?”
“Chắc ông ấy muốn đâm trúng mày thật.”
“Mặc kệ, dù sao bây giờ ông ấy cũng chỉ có một đứa con trai là em, đâm chết rồi sẽ không có ai chăm sóc ông ấy lúc về già đâu.”
“Trần Tinh Tề,” Lúc này Trần Lộ Chu mới nghiêm túc gọi tên nó. Nghe thấy tiếng này, PSP cũng đặt xuống, nhìn cậu với dáng vẻ thiếu niên nổi loạn không nghe lời, dĩ nhiên là Trần Lộ Chu cũng không quan tâm nó có nghe hay không, chỉ nói mấy câu, “Không cần phải như thế, mày vẫn là mày, học cho tốt đi, nhuộm lại tóc.”
“Vậy em có thể tới Bắc Kinh tìm anh không?”
“Thi đậu Nhất Trung thành phố, tới Bắc Kinh anh sẽ dẫn mày đi chơi.”
“Nhất Trung thành phố á, em cũng đâu phải là anh. Anh, rốt cuộc anh ăn gì mà thông minh thế? Hôm qua giáo viên của bọn em còn nói, thật ra người bình thường muốn thi đậu trường đại học trọng điểm chỉ cần hơi cố gắng, nhưng nếu muốn thi đậu trường đại học danh tiếng thì người bình thường không thể làm được, dù có học chăm chỉ cỡ nào. Sau đó giáo viên của bọn em nói, có thể thi vào trường đại A của anh toàn là những người có tài năng thiên bẩm nhưng lại cực kỳ cố gắng. Em không tưởng tượng nổi những người như các anh xúm lại một chỗ với nhau sẽ nói chuyện về vấn đề gì, nói về cách phóng tên lửa sao?”
Trần Lộ Chu lười phải nói chuyện với nó, “Cái gì cũng nói hết. Có tài năng thiên bẩm hay không anh không biết, nhưng anh biết những người ở đây đều thật sự cố gắng. Mày hãy chăm chỉ học tập đi, nếu không theo kịp anh sẽ tìm gia sư cho mày, ở đại học Khánh chắc sẽ có bạn của anh. Đừng nói với bố mẹ, sau này liên lạc riêng thôi.”
Cúp máy, Trần Lộ Chu ném điện thoại lên bàn, quay đầu hỏi người bạn cùng phòng vừa mới nói chen vào, “Có kết quả thi giữa kỳ chưa?”
Kỳ học chỉ có vài môn cơ bản, chưa thi các môn chuyên ngành, toàn là vi tích phân và tiếng Anh. Lớp thực nghiệm Nhân văn thì thi nhiều môn hơn, bởi vì bọn họ học lẫn lộn.
Trần Lộ Chu, Giải tích: 96, Tiếng Anh đạt điểm tối đa.
“Cậu rất giỏi, tới muộn một tháng mà còn thi được từng này điểm vi tích phân.” Bạn cùng phòng nói.
Nhưng Lý Khoa rất khiếp sợ, “Cậu mà không được điểm tối đa vi tích phân? Không thể nào, chẳng phải môn Giải tích của các cậu dễ nhất sao? Tôi vừa nghe nói ở Học viện Nhân văn có người được điểm tối đa môn tiếng Anh và Giải tích, tôi còn đoán chắc là cậu. Có phải tình yêu làm ảnh hưởng đến cậu rồi không?”
Lúc ấy cả hai đang đi ra ngoài trường, xung quanh toàn là những bạn học, Lý Khoa nhìn tới nhìn lui bốn phía, sau đó lặng lẽ ghé vào tai cậu, nghiêm túc nói nhỏ: “Tôi nghe nói, cái gì ý nhỉ, sau khi mất zin, trí tuệ và sinh lực đều sẽ giảm xuống, có phải cậu không biết kiềm chế không?”
Trần Lộ Chu: “…”
Địa điểm hẹn ăn cơm là quán ăn đối diện trường học, lúc bọn họ đi tới, Chu Ngưỡng Khởi đã ngồi đó gõ bát đợi từ sớm, nhìn thấy họ rồi lại nhìn ra sau, “Từ Chi đâu?”
Trần Lộ Chu kéo ghế ngồi xuống đối diện, Lý Khoa thì tự động ngồi xuống bên cạnh Chu Ngưỡng Khởi. Trần Lộ Chu tựa vào ghế, cầm lấy bát đũa bọc ni lông để ở chỗ trống bên cạnh, cuộn màng ni lông thành một cục trong lòng bàn tay, “Đang học, lát nữa sẽ tới.”
“Trải qua sinh nhật ở quán ăn vỉa hè sao, cậu nghĩ gì vậy.” Chu Ngưỡng Khởi nói.
Vẫn ngồi bên lề đường, cậu nhìn quanh, xung quanh không có nhiều người, nhưng cũng là trạng thái bình thường của trường học này, thứ sáu hoặc là ra ngoài đi chơi, hoặc là ở hết trong thư viện.
“Làm hoành tráng làm gì? Đừng dọa cô ấy, chỉ là sinh nhật mà thôi.” Trần Lộ Chu thờ ơ cụp mắt, nói rất hời hợt, bày bát đũa ra cho cô rồi mới đi bóc của mình.
“Được rồi, cậu biết thương người.” Chu Ngưỡng Khởi chẹp miệng.
Quán hải sản ven đường này mấy ngày trước đã đóng cửa rất lâu, gần đây mới hoạt động trở lại, nghe mấy đàn anh đàn trị trong khoa nói quán ăn này mang hương vị ở quê nhà bọn họ, Từ Chi chưa ăn bao giờ nên Trần Lộ Chu đã chọn tới đây. Bên cạnh vẫn có hai ba cái bàn nữa, nhưng đều là nghiên cứu sinh từ phòng thí nghiệm đi ra, hiển nhiên là họ cũng chú ý tới bàn của Trần Lộ Chu, không nhịn được nhìn hai lần, xúc động nói mấy câu năm tháng vô tình, nhớ lại thì năm ấy bọn họ cũng có đôi mắt trong veo sạch sẽ như sao trời ấy.
Quán ăn đang mở bài hát mới nổi gần đây, tên là 《Mang》.
Chu Ngưỡng Khởi không thích bài hát này, nó gần như giải thích nỗi cô đơn đến tận cùng, lời bài hát nghe rất đau lòng, cái gì mà mọi nhà đều có đèn đuốc, nhưng không có ngọn đèn nào lưu lại cho tôi.
Lý Khoa cầm mấy chai coca quay lại, đưa cho Trần Lộ Chu một chai, lại không nhịn được nhắc: “Này, chuyện tôi vừa mới nói với cậu, cậu suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Nghĩ gì vậy?” Chu Ngưỡng Khởi tò mò hỏi.
“Không có gì, hai chúng tôi định tham gia cuộc thi mô phỏng kỹ thuật số, nhưng dạo này trạng thái của cậu ta không tốt, tôi cảm thấy tình yêu ảnh hưởng tới cậu ta phần nào rồi.” Lý Khoa tò mò hỏi, “Này, cậu biết thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thường khoảng mấy tháng không?”
“Ba tháng chăng?” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Cái này còn phải tùy người, còn cậu ta khó nói lắm, có khi là một năm không biết chừng, cậu ta bị bệnh yêu đương bại não.”
“Vậy thì không được, đến lúc đó cuộc thi kết thúc rồi.”
Trần Lộ Chu vui vẻ, thở dài, vặn mở coca rồi cũng hào phóng thừa nhận, “Tóm lại chắc chắn là không dồi dào như hồi cấp ba, tinh thần và thể lực chắc chắn sẽ bị phân tán.”
“Phân tán cái gì cơ?” Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, Từ Chi ngồi xuống, tò mò hỏi.
Quần áo của hai người còn rất hợp nhau, Trần Lộ Chu mặc một chiếc áo len trắng và áo phông trắng bên trong, để lộ ít viền màu trắng bên dưới, mặc một chiếc quần thể thao màu đen, bên ngoài là áo khoác cổ đứng màu đen, làm nổi bật đường nét sạch sẽ gọn gàng trên người. Từ Chi cũng mặc một bộ quần áo màu đen xám, áo khoác len màu xám, quần tây đen, bên trong còn mặc một chiếc áo len màu xám, đường nét mềm mại.
Vốn dĩ Trần Lộ Chu đang ngồi đó một mình, đẹp trai nhưng lại cô độc, không thể tưởng tượng nổi ai có thể ngồi bên cạnh cậu. Nhưng Từ Chi vừa ngồi xuống, bức tranh hoàn toàn trở nên tự nhiên. Cạnh đó là hai trường học hàng đầu trong nước, đèn đường chiếu sáng rực rỡ trên con đường cũ kỹ ố vàng, đèn xe màu đỏ cam trên con đường bên cạnh đổ xuống sông, có lẽ như là nét phác thảo cơ thể rắn chắc và đường cong xinh đẹp trong bức tranh hỗn độn, làm cho hai người càng thêm nổi bật, nhìn tỉnh táo độc lập, lại dịu dàng kiên định.
Trần Lộ Chu tựa vào ghế, một cánh tay cà lơ phất phơ vịn trên lưng ghế, một tay khác đặt trên bàn, trên cổ tay còn có dây chun buộc tóc màu đen, dùng ngón trỏ gõ nhẹ, nghiêng người nhìn cô, lướt nhìn từ trên xuống dưới như quay tơ bóc kén, cuối cùng ánh mắt hờ hững nhìn ra chiếc túi cô đeo phía sau, thong thả nói một câu đầu ẩn ý, “Sinh nhật của bạn trai mà em đến tay không à?”
Bên vệ đường có lan can màu trắng, bàn của họ ở ngay bên cạnh lan can. Khi đó Bắc Kinh đã vào đông, tình cờ lại là ngày mười một tháng mười một, trước cổng trường đậu mấy chiếc xe giao hàng nhanh, đang dỡ hàng. Từ Chi lỡ đãng nhìn lướt qua bên đó rồi quay đầu nhìn cậu, mỉm cười, ánh mắt rơi vào cổ tay gầy gò trắng lạnh của cậu: “Anh nói là không cần phải chuẩn bị gì mà?”
“Được.”
Khi bọn họ ngừng nói, Chu Ngưỡng Khởi sững sờ nhìn họ, nhưng người nọ vẫn uể oải dựa vào ghế, nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó lười biếng chỉ vào chiếc túi sau lưng cô, “Có phải ở trong túi không? Nhanh lên, lấy ra đi.” Dáng vẻ như thể cô không thể không chuẩn bị gì được.
Từ Chi dở khóc dở cười, cầm lấy chai coca của cậu nhấp một ngụm, nhưng vẫn nói: “Thật sự không có mà.”
“Thật sự không có?”
“Không có.”
Trần Lộ Chu cũng không tức giận, chỉ là có chút thất vọng. Nhưng cậu cũng biết dạo này Từ Chi rất bận, mấy ngày trước còn phải thức đêm để làm bài tập giữa kỳ cho môn chuyên ngành, khoa Kiến trúc nổi tiếng là khoa không có ngày cuối tuần, nộp bài tập xong là cô về phòng ngủ ngủ bù một ngày một đêm.
Người nọ nghiêng người, thở dài, cúi đầu suy nghĩ một hồi. Dẫu sao bây giờ cũng đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cậu có thể thông cảm, nhưng để sau này không lấy chuyện này ra cãi nhau với cô, cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân, khẽ hất cằm lên, xuyên qua dòng xe đông đúc như nước chảy, gần đó có mấy xe giao hàng nhanh đang bận rộn dỡ hàng, cậu tự cho mình một nấc thang, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có một cửa hàng bán bóng rổ gần đó, giọng điệu của cậu vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng: “Em đi mua tạm cho anh quả bóng rổ đi, đừng mua loại đắt, coi nó là quà sinh nhật. Nếu sau này anh lấy chuyện này ra cãi nhau với em thì em cứ dùng nó đập anh.”
Từ Chi cúi đầu cười, Trần Kiều Kiểu vẫn là Trần Kiều Kiều. Cô không nói hai lời, lập tức ngoan ngoãn đứng lên.
Chờ cô quay lại, thức ăn trên bàn đã sẵn sàng, mấy người đang nói về thành tích thi giữa kỳ. Trần Lộ Chu kéo ghế ra giúp cô, duỗi một tay ra, Từ Chi thả một chiếc móc khóa bóng rổ vào trong lòng bàn tay cậu, là đồ của hãng Spalding, chắc không rẻ hơn bóng rổ bình thường. Cậu sửng sốt, quăng đũa ra, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô.
Da của Từ Chi vốn trắng, khi gió Bắc Kinh thổi tới, cả khuôn mặt căng tròn, thanh tú, làn da mềm mịn gần như không chê vào đâu được. Mái tóc đen dài hơi xoăn xõa phía sau lưng, cô ngồi xuống, sau đó tự nhiên lấy dây chun buộc tóc trên cổ tay Trần Lộ Chu để buộc tóc, nói: “Em hỏi ông chủ loại bóng nào đập vào không đau, ông chủ nói chỉ có móc khóa là không. Anh thích giận như thế, em phải mua cái nào an toàn một chút. Đây có phải là cái dây lúc nghỉ hè không?”
Cậu đáp ừ, “Rơi trong phòng ngủ của anh.”
“Không giận sao?” Từ Chi nói, “Vậy em có thể đưa ra yêu cầu không?”
Trần Lộ Chu tức cười, một tay nhàn rỗi vịn lên lưng ghế của cô, nghiêng đầu, “Lên mặt đấy à?”
Từ Chi cảm thấy không ổn khi nói trước mặt hai người kia, vì vậy cô lấy điện thoại trong túi ra, gửi Wechat cho cậu.
Rain cats and dogs:【Tối nay ở bên ngoài nhé?】
Kết quả Từ Chi vừa mới gõ cạch cạch, điện thoại Trần Lộ Chu đặt trên bàn đã lập tức kêu ding dong.
Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa: “…”
Hai cậu có thể rõ ràng hơn nữa không?
Trần Lộ Chu không trả lời, Lý Khoa còn đang nói với cậu về cuộc thi mô hình toán học, cậu ta nói rất hùng hồn hăng hái, khiến những nghiên cứu sinh nhiều tuổi bên cạnh liên tục nhìn cậu ta, cảm thấy bây giờ những người trẻ tuổi thật ngông cuồng, không biết trời cao đất dày. Nhưng năng lượng nhiệt huyết này cũng khiến người ta cảm thấy như đã từng trải qua, chẳng phải bọn họ đã từng như thế sao?
Lý Khoa: “Tôi hỏi rồi, trường chúng ta dù không tham gia thi đấu quốc gia cũng có thể trực tiếp tham gia cuộc thi sắc đẹp, nếu thắng cuộc thi mô hình toán học thì còn có thể bảo vệ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ba năm cấp ba chúng ta tham gia thi đua, đây cung coi như là vốn ban đầu phải không? Nhưng mà cuộc thi Toán học không giống vậy, tôi cảm thấy mô hình toán học thú vị hơn.”
“Tôi sẽ xem xét.” Trần Lộ Chu nghĩ ngợi vài giây rồi đáp.
Kết quả Từ Chi lại nói: “Tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi toán quốc gia, môn Giải tích, cuộc thi vòng loại diễn ra vào cuối tháng.”
Lý Khoa: “Cậu đăng ký sao? Vậy thì tốt rồi, cuộc thi Toán nhường cho bạn gái cậu ra trận, cậu tham dự cuộc thi mô hình toán học với tôi. Trước kia cậu từng tham gia cuộc thi nào chưa?”
Từ Chi nói: “Chưa từng, nên tôi tính học hỏi kinh nghiệm từ các cậu.”
Lý Khoa cười nói: “Thế thì bạn trai của cậu là chuyên gia rồi, cậu ta từng đạt giải nhất cuộc thi quốc gia, từng vào đội tập huấn, nếu không phải vì năm ngoái tỉnh chúng ta cải cách giáo dục thời kỳ đặc biệt, hủy bỏ tư cách được cử đi học, chỉ tặng thêm điểm thì cậu ta đã được cử đi học từ lâu rồi.”
Người bên cạnh không biết là do đắc ý hay thế nào mà còn khẽ ngâm nga, thanh âm trầm thấp, rõ ràng từng câu chữ, rất dễ nghe, bởi vì quán ăn ven đường đang phát bài này nên giọng cậu cũng cuốn theo nhịp, cực kỳ rõ ràng.
“Đã không còn sự lãng mạn của tôi, bọn họ đâu có sự lãng mạn, em chỉ có thể nuối tiếc…”
Có lẽ Trần Lộ Chu còn chưa nhận ra, cứ thế ngâm nga theo nhịp điệu, ngậm càng cua trong miệng nghe hai người nói chuyện phiếm.
Đợi đến khi tiếng nói chuyện im bặt, cậu mới nhận ra mấy người trên bàn đều đang nhìn cậu. Trần Lộ Chu ném càng cua vào trong bát của Từ Chi, ho khẽ, “Nhìn tôi làm gì? Hát cũng trái pháp luật?”
Từ Chi cười hỏi cậu: “Đã xem Wechat chưa?”
“Rồi.”
“Có được không? Em có quà muốn tặng cho anh.”
Một cánh tay Trần Lộ Chu còn đang gác lên ghế của Từ Chi, còn đang đeo găng tay, lột từng chiếc càng cua bỏ vào trong bát của cô, vẻ mặt thờ ơ, sâu xa nhìn cô một cái, rồi nói: “Tặng quà?”
“Em muốn được khen thưởng đúng không?” Cậu nhạt nhẽo bổ sung thêm một câu.