Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Chương 4: Chương 4
« Trước Sau »
Ta tên là Hứa Thanh Uyển, ta bị ép gả cho Nhiếp chính vương, kẻ thù của cha. Năm đó ta vừa tròn mười sáu tuổi, còn Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành đã hai mươi lăm. Năm Gia Hòa thứ ba, ngày mười tám tháng sáu, ta gả cho Triệu Tư Hành. Ngày cưới ta khóc đến suýt ngất đi, ta nói với cha rằng ta sẽ an phận thủ thường, nhất định sẽ sống tốt. Sau đó khi kiệu hoa vừa nhấc lên, ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Ta nói với cha: “Cha, Tiểu Uyển Nhi thích ăn cháo rau dưa muối nhất ạ.” Đêm tân hôn, phủ Hành vương khách khứa nườm nượp, vô cùng náo nhiệt. Triệu Tư Hành vào rất nhanh, có lẽ là do danh tiếng tàn bạo của hắn, nên chẳng ai dám ép rượu hắn cả. Hắn vén khăn voan của ta lên, ta liền chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm kia. Hắn dáng vóc cao lớn, cường tráng mạnh mẽ, nhưng cũng không cơ bắp cuồn cuộn như những tướng quân bình thường khác. Tư Hành, nghe cái tên hẳn là một vị lang quân ôn nhuận như ngọc, nhưng người này lại uy nghiêm túc mục, chẳng hề cười nói. Hắn hơn ta chín tuổi, quả thật có hơi già, thảo nào các cô nương trong kinh thành không chịu hắn. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, liền không chịu nổi, vội vàng dời ánh mắt đi. “Sao, nàng sợ ta?” Hắn liếc nhìn ta một cái, ta nghẹn lời, cái tên ma đầu dít người, biến thái này, ai mà không sợ ngươi chứ, ngươi không biết xấu hổ à? Nhưng ta đoán chắc hắn dù có biến thái đến đâu cũng không thể đánh chửi vợ mới cưới được. Ta nghiến răng, cố tỏ ra trấn định: “Thiếp không hề sợ hãi, có thể gả cho Vương gia là phúc phận mà biết bao cô nương muốn còn chẳng được, vả lại Vương gia tuấn tú, chẳng có gì đáng sợ cả.” “Ồ, thật sao?” Hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, ánh nến đỏ bên cạnh hắt lên đôi mắt hắn, thì ra không phải màu đen tuyền, mà là màu hổ phách trong suốt. Ta gật đầu, hắn không nói gì nữa. Khi hai người ta ngồi bên mép giường uống rượu giao bôi, hơi thở của hắn chậm rãi phả vào mặt ta, hai má ta nóng bừng, tim đập như trống, đây là lần đầu tiên ta ở gần một nam tử xa lạ đến vậy. Ta đang khẩn trương, liền nghe hắn nói: “Vương phi nghỉ ngơi sớm đi, bản vương còn công vụ chưa xử lý xong, Vương phi không cần đợi đâu.” Nói xong hắn phất tay áo rời đi thẳng. Ta hơi giật mình, ta lại nhớ tới lời đồn đại kia. Người ta đều nói Nhiếp chính vương tướng mạo đường đường, hai mươi lăm tuổi vẫn chưa cưới vợ, có lẽ là có bệnh kín gì chăng. Lan Nhi và Chỉ Nhi đẩy cửa bước vào, Chỉ Nhi hỏi ta: “Tiểu thư, Vương gia đi đâu vậy ạ?” Lan Nhi gõ nhẹ lên trán Chỉ Nhi: “Sau này phải gọi là Vương phi.” Hai tỷ muội từ nhỏ đã hầu hạ ta, lần này cũng chỉ mang theo hai người họ đến đây. Lan Nhi lớn hơn ta vài tuổi, trầm ổn nhất. Chỉ Nhi nhỏ hơn ta một tuổi, lại hoạt bát đáng yêu. Như tuổi của hắn, có người con cái đã bảy tám tuổi rồi, mà hắn vẫn chưa thành hôn, nghĩ đến cũng có khả năng là thật như lời đồn. Nhưng như vậy cũng tốt, khỏi phải ngủ chung giường, đỡ phải ngại ngùng. Hôm nay mệt mỏi đến eo đau lưng mỏi, ngâm mình trong bồn tắm xong ta liền đi ngủ sớm. Đêm đó, ta hình như mơ thấy mẹ. Ta đã quên từ lâu dáng vẻ của mẹ, nhưng chính là biết, người phụ nữ dịu dàng trong mơ kia là mẹ. Người cứ mỉm cười với ta, cười cười rồi biến mất không thấy tăm hơi.
« Trước Sau »