Tháp Cách - Y Hu Hi Áp (Full) | Đam Mỹ Cổ Đại Cung Đình
Chương 42
Trận loạn bộ tộc trên thảo nguyên Mạc Bắc giằng co suốt gần hai tháng, cho đến khi Tang Lam bắt sống được Thác Đồ, phản quân mất đi thủ lĩnh, chẳng mấy chốc liền tan rã, chia năm xẻ bảy, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới vó ngựa thiết kỵ vương triều.
Vì vậy, cục diện phản loạn và dã tâm mưu nghịch cũng chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày đã được dẹp yên toàn bộ.
Gần như cùng lúc, tân đế Đại Thịnh ban ra chiếu thư, công bố thân phận thực sự của Hoàng hậu đã khuất - kỳ thực là vương tử Mạc Bắc, đồng thời truy phong thụy hiệu và cử hành quốc tang trọng thể.
Bởi vì hành vi điên cuồng của Tạ Lưu Đình trước đó, văn võ bá quan trong triều không một ai dám dị nghị, càng không ai dám đề nghị triều đình làm rõ sự việc với Mạc Bắc. Suy cho cùng, chẳng ai muốn chọc giận vị quân vương sau khi Hoàng hậu "băng hà" liền trở nên khó dò hỉ nộ này.
Cũng trong khoảng thời gian đó, sau khi bình định phản loạn, Mạc Bắc vương thuận thế thoái vị, tuyên bố truyền ngôi cho trưởng công chúa Tang Lan, đồng thời giao phó toàn bộ trọng trách cải tổ thảo nguyên lại cho nàng.
Từ đó, vùng thảo nguyên từng bị máu tươi nhuộm đỏ dưới gió lớn và tuyết trắng ấy, cuối cùng cũng đón chào một chủ nhân mới - người trẻ tuổi, ngồi trên lưng ưng, kế thừa vương tọa của phương bắc.
Sau khi theo vương quân bình định xong cuộc phản loạn, Tang Lam rốt cuộc cũng hồi triều, gặp lại người thân đã xa cách gần một năm.
Tuyết đầu mùa vừa rơi, ánh trăng bạc treo cao trên trời. Vó ngựa giẫm qua lớp tuyết trên bụi cỏ hai bên đường, vang lên âm thanh giòn giã.
Tang Lam cưỡi ngựa đi đầu, xuyên qua màn tuyết bay lả tả, từ xa đã trông thấy ba bóng người đang đứng chờ trước doanh trướng.
Y lập tức xuống ngựa, cất bước chậm rãi mà dồn dập chạy tới.
Tà áo nhuốm máu theo nhịp bước gấp gáp mà vẽ thành một đường cong mềm mại như trăng tròn giữa trời đêm, áo choàng phập phồng, mái tóc dài đen nhánh xen lẫn những hạt trắng phất phơ giữa nền tuyết mỏng.
"A phụ, a mẫu, a tỷ."
Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên, xa xôi mà ấm áp, chậm rãi xua tan hàn ý đang lơ lửng trong không khí.
Tang Lam nhẹ nhàng thở hắt ra hai hơi, hơi thở hóa thành từng đợt sương trắng mờ mịt trước mắt, đôi mắt y sáng ngời như những vì tinh tú nhấp nháy nơi chân trời.
Y đứng giữa vùng đất bị tuyết dày bao phủ, trên người chỉ mặc chiếc áo nhạt màu, nhưng lại rực rỡ nổi bật như một ngọn lửa bừng cháy.
Mà ba người y vừa cất giọng gọi, gương mặt đều hiện lên nụ cười ấm áp như ánh dương đang từ từ tan chảy lớp tuyết giá lạnh.
Mạc Bắc vương vẫn giữ vẻ trầm ổn, gương mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có ánh mắt nhìn Tang Lam là pha lẫn nửa phần vui mừng, nửa phần an ủi - một vị phụ thân đang nhìn hài tử của mình đơn độc chinh chiến trở về.
Vương hậu bên cạnh thì không kiềm được mà bước lên một bước, ánh mắt nhu hòa, nắm tay Tang Lam tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng, tất cả hóa thành một câu thực khẽ khàng:
"Bình an trở về là tốt rồi."
Nữ tử phía sau Mạc Bắc vương cũng rũ mắt, khẽ gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Tựa như hạt giống đã từng bị gió thổi bay khắp nơi, nay cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ chìm vào trong tầng đất ẩm dày.
Mãi đến lúc này, Tang Lam mới thật sự có được cảm giác quay về quê nhà.
"A Lam chuyến này đến Đại Thịnh trở về, thân thủ vẫn như trước, không hề suy giảm a."
Tang Lan nhìn đệ đệ mình dường như cao hơn lần trước gặp mặt một ít, khóe môi nở nụ cười, đưa tay tiến lên, không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ lên lưng y.
"Nghĩ chắc ngày thường không có bỏ bê luyện võ chứ?"
Tang Lam - kẻ vì sống trong cảnh quá yên bình mà lười biếng suốt một thời gian - không biêt nên nói gì: "......"
Y chỉ cười khan, không để lộ ra chút sơ hở nào, sau đó dứt khoát chuyển đề tài:
"A tỷ cũng vậy, lúc ra tay vẫn thật kiêu dũng như trước."
"Nói đến chuyện này, lần phản loạn này, có phải cũng nằm trong tính toán của phụ hoàng?"
Lời vừa dứt, sắc mặt ba người còn lại thoáng thu liễm, cuối cùng vẫn là vương hậu nhẹ thở dài một hơi, nói:
"Chuyện này dài lắm, bên ngoài gió lớn, A Lam nếu muốn biết rõ, vẫn nên vào trong trướng sưởi ấm trước rồi hẵng nói."
Vì vậy, cả đoàn người cùng tiến vào phía trong, Tang Lam cũng rốt cuộc biết được toàn bộ quá trình sự việc.
Thì ra, kế hoạch mưu phản của Thác Đồ đã được nung nấu từ rất lâu trước đó. Tuy hắn che giấu vô cùng kỹ lưỡng, nhưng vẫn bị thuộc hạ do Mạc Bắc vương âm thầm phái đi phát hiện manh mối.
Kế hoạch ban đầu của Thác Đồ là sử dụng thủ đoạn khiến Tang Lan lâm vào hôn mê dài ngày. Hắn tính rằng để tránh bị Đại Thịnh chất vấn việc hôn sự không thành, Mạc Bắc vương sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Tang Lam thay mặt tỷ tỷ tiến đến Đại Thịnh. Như vậy, cả hai vị vương trữ đều tạm thời mất đi quyền kế thừa ngôi vị, và hắn có thể thuận thế khiến người thừa kế xuất thân từ bộ tộc khác lên thay.
Thế nhưng Mạc Bắc vương lại mệnh Tang Lan tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế mà rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó đưa Tang Lam xuất phát đến Đại Thịnh, khiến Thác Đồ tin rằng âm mưu của mình đã thành, từ đó buông lỏng cảnh giác. Mãi đến khi toàn bộ hệ thống mật tuyến đã bị nắm trong tay, Tang Lan mới "tỉnh lại" từ cơn mê giả tạo ấy.
Sau khi nghe xong, Tang Lam trầm mặc rất lâu. Trong khoảnh khắc, y thậm chí không biết phải mở miệng từ đâu.
Nguy cơ bị Đại Thịnh vấn tội và mối họa phản loạn đều được giải quyết trong một lần, hơn nữa còn nhân cơ hội này thanh trừng tận gốc những kẻ ăn bám trong bộ tộc - theo lý, y hẳn là nên cảm thấy vui mừng, mà quả thực trong lòng cũng có vui mừng.
Chỉ là, phía sau những cảm xúc quang minh và hào sảng đó, Tang Lam vẫn khó tránh khỏi dâng lên một tia mất mát mơ hồ.
Bọn họ mưu tính kín kẽ, kế hoạch chu toàn, gần như không có bất kỳ sơ hở nào - duy chỉ có điều, trong mọi toan tính ấy, lại chưa từng có sự hiện diện của y. Thậm chí, không một ai từng nói qua với y dù chỉ nửa lời.
Ngay khi y còn đang yên lặng cân nhắc, người đang ngồi trên chủ vị - Mạc Bắc vương - rốt cuộc cũng mở miệng, giọng chậm rãi mà ôn hòa:
"Thật ra, nếu hắn hạ độc là loại có thể lập tức đoạt mạng Lan nhi, trẫm tuyệt đối sẽ không để con bắt sống hắn, mà là phải giết ngay tại chỗ."
"Đó là lẽ đương nhiên." Tang Lam rũ mắt, sắc mặt không đổi, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Nếu quả thực như thế, không cần phụ vương phân phó, nhi thần cũng nhất định sẽ làm như vậy."
Bờ sông Ô Lan, gió lớn phần phật, sương tuyết nặng trĩu khiến những cọng cỏ cứng cáp cũng bị ép cong mình. Cả vùng đất đều bị bao phủ bởi một màu trắng vô biên thuần khiết.
Tang Lam ngồi xổm nơi mép sông, chậm rãi đưa tay chạm vào lớp băng dày trên mặt nước đã đóng lại, mí mắt cụp xuống, lặng lẽ nhìn về một điểm phía bờ bên kia, thần sắc thất thần.
Cảm giác lạnh lẽo tê dại từ lòng bàn tay truyền lên, khiến tâm trí y cũng dần trở nên bình tĩnh.
Chẳng bao lâu, có người lặng lẽ tiến đến bên cạnh y, giọng nói ôn hòa vang lên từ đỉnh đầu:
"Con từ nhỏ đến lớn, hễ có tâm sự là lại chạy đến chỗ này. Mỗi lần chạm đến dòng nước Ô Lan, tâm tình liền dường như tốt hơn rất nhiều."
Tang Lam nghe vậy khẽ chớp mắt, ngẩng đầu lên: "A mẫu."
"Còn đang giận chúng ta vì không nói cho con biết chuyện?"
Tang Lam thu lại ánh nhìn, không nói lời nào.
Gió nơi bờ sông ngày càng lớn, từng cơn cuốn qua như những lưỡi dao sắc bén, xẹt qua làn da đau rát. Trước sức mạnh thiên nhiên, lời nói của con người bỗng trở nên nhỏ bé và mong manh lạ thường.
"...... Thật ra sau khi suy nghĩ kỹ, chúng ta mới cảm thấy không nói ra có lẽ là lựa chọn tốt nhất." Vương hậu khẽ thở dài, từ tốn nói:
"Con từ nhỏ đã có tinh thần trách nhiệm, bên ngoài tuy có vẻ ham chơi, tản mạn, nhưng trong xương lại cực kỳ chín chắn và cẩn trọng. Nếu khi đó nói rõ với con, chỉ e con sẽ chẳng thể yên lòng ở lại Đại Thịnh, sớm muộn gì cũng tìm cách trở về."
"Chi bằng cứ để con rời đi như thế -- tuy nói lần này đối với Mạc Bắc mà xem là một hồi sỉ nhục, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có. Không còn gánh vác nặng nề, A Lam chuyến này có thể tự do ngắm nhìn phong cảnh và nhân tình nơi xứ người, khác biệt với Mạc Bắc."
Vương hậu nói rồi nở một nụ cười dịu dàng,
"Chỉ là... khiến con thấy tủi thân lắm, phải không?"
Tang Lam khựng lại, lúc này mới chợt nhận ra cảm giác xót xa mơ hồ trong lòng mình rốt cuộc đến từ đâu.
Thì ra... là vì tủi thân.
Rõ ràng trước nay chưa từng là người dễ vì chuyện như thế mà để bụng, vậy mà giờ đây, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng lại sinh ra một chút "kiều khí" - như thể được ai đó dỗ dành, chiều chuộng, liền chẳng kìm được muốn làm nũng.
"...... Con xin lỗi." Y khẽ cúi đầu.
"A Lam sao lại phải xin lỗi?"
Vương hậu nhẹ nhàng cười,
"Con trưởng thành rồi, còn chịu quay về làm nũng với ta, là ta nên vui mới phải."
"Hơn nữa nhìn dáng vẻ con ở Đại Thịnh, xem ra cũng sống rất tốt, như vậy chúng ta mới có thể yên lòng."
Từng nghĩ rằng sau lần đó, y sẽ trở nên tiều tụy khiến người xót xa, không ngờ lại ngược lại - so với ban đầu, càng thêm sáng rỡ chói mắt, như là được người tỉ mỉ chải chuốt bộ lông vũ, cẩn thận bao bọc và bảo hộ, trở nên thanh lệ mà rực rỡ.
"Vâng." Tang Lam mím môi, ngón tay vô thức khẽ cuộn lại rồi lại thả ra trên mặt băng, "Đại khái... đã gặp một người cũng coi như không tệ."
Vương hậu nghe vậy, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy. Bà nhớ tới khi Tang Lan hồi phủ từng mập mờ nói mấy câu với mình, lúc này liền bắt chước dáng ngồi nửa xổm của Tang Lam, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:
"A Lam à..."
"Con yêu vị tân đế của Đại Thịnh sao?"
Tim bỗng như bị ai bóp chặt một cái.
Tang Lam thu tay lại khỏi mặt băng, rồi vòng hai tay ôm đầu gối, lùi người ngồi tựa trên nền tuyết. Một đôi mắt trong suốt như nước, tĩnh lặng nhìn về phía phiến đá bên kia bờ sông, ánh mắt lạc thần.
Thật lâu sau, vương hậu mới nghe được một tiếng rất khẽ, nhẹ đến nỗi gần như bị gió thổi tan.
"......Ừm." Tang Lam vùi mặt lên đầu gối, cánh tay vòng quanh cũng khẽ siết chặt, giọng nói thấp đi, hơi nặng nề: "A mẫu, con có phải thật vô dụng không? Ngay cả tấm chân tình cũng không giữ nổi."
Nghe vậy, vương hậu trái lại lại có chút bất ngờ. Bà khẽ tiến đến, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái tóc Tang Lam:
"Sao lại vô dụng? Người không phải sắt đá, biết động lòng là điều rất tự nhiên. Huống hồ, A Lam của ta từ nhỏ đã có chủ kiến, nếu con thích một người, ắt hẳn người đó có chỗ đáng để yêu."
"Chỉ là người ở cạnh đế vương, nơi đó vốn là vực sâu không thấy đáy. A Lam nếu muốn đi, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ."
"......Vậy còn A mẫu?" Tang Lam khựng lại, nhỏ giọng hỏi: "Biết rõ a phụ... Tại sao người vẫn muốn..."
"À." Vương hậu khẽ nheo mắt, nét mặt dịu dàng hiện lên một nụ cười mang theo hồi ức: "Khi đó, ta thật sự không nghĩ nhiều đến vậy."
"Người thảo nguyên luôn hướng tới tự do, nên chẳng bị gò bó bởi quá nhiều quy củ. Muốn làm gì thì cứ làm thôi." Bà đưa tay, chỉ vào ngực mình, rồi lại chỉ lên ngực Tang Lam, "Tâm ta chọn phụ thân con, là theo trái tim mà đi."
"-May mắn là, cũng không chọn sai."
"A Lam cũng vậy. Con nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy."
"Dù là đúng đường hay sai đường, thì cũng phải tự mình đi một chuyến, mới hiểu rõ được."
Nói rồi, Tang Lam bỗng thấy vai mình khẽ trĩu xuống, một bàn tay vững chãi đặt lên, kèm theo là tiếng nói dịu dàng đầy lực lượng vang bên tai, ấm áp xuyên qua gió lạnh:
"Đừng sợ, người nhà mãi mãi là chỗ dựa của con, còn Mạc Bắc... mãi mãi là nhà của A Lam."
Tân vương đăng cơ, không tránh khỏi phải đối diện với vô số mâu thuẫn và đổi thay. Từ sau khi kế vị, công việc Tang Lan phải xử lý vốn đã nhiều lại càng thêm chất chồng, trong khi hai vị phụ mẫu sớm đã hoàn toàn buông tay, chỉ thi thoảng mới chịu khó ra mặt góp vài lời nhắc nhở lúc thật cần thiết.
Là đệ đệ của đương nhiệm Mạc Bắc vương, Tang Lam tự nhiên cũng không thể thoát khỏi trọng trách phụ tá trưởng tỷ hoàn thành công cuộc cải tổ đại mệnh của thảo nguyên. Quãng thời gian này, y theo sát Tang Lan xử lý chính vụ, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Tuy không thông thạo chính sự như trưởng tỷ, nhưng y vốn thông minh lanh lợi, lại được nuôi dạy theo tiêu chuẩn người thừa kế từ nhỏ, nên đối với những công việc này tuyệt không phải hoàn toàn mù mờ.
Lại thêm trước đây, y từng ở bên cạnh Tạ Lưu Đình một thời gian dài, quen nhìn cách người kia xử lý công vụ, đối đãi thuộc hạ ra sao, lâu ngày cũng thấm nhuần ít nhiều. Huống hồ trong quãng thời gian ấy, nam nhân kia có ý vô tình cũng truyền dạy cho y không ít điều. Nhờ vậy, tuy ban đầu có hơi bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh, Tang Lam đã có thể xử lý công việc một cách gọn gàng, đâu vào đấy.
Chỉ là y đôi khi lại quá chuyên tâm, bận rộn đến mức bữa trưa cũng quên ăn, có lúc còn chong đèn đến tận sáng. Dáng vẻ ấy rơi vào mắt Từ Phong và Từ Ảnh - hai người thân cận bên cạnh - khiến bọn họ khuyên răn mãi không được, cuối cùng đành lén tìm đến Tang Lan cáo trạng.
Vì vậy, vào một buổi trưa nắng trong lành, cửa trướng của Tang Lam bỗng bị người thô bạo vén lên.
"A Lam."
Tang Lan hành động gọn ghẽ, vài bước liền đứng ngay trước mặt y.
Tang Lam, đang cầm bút viết dở, động tác khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ ngạc nhiên: "A tỷ? Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm đệ à?"
Tang Lan sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua đống công văn chồng chất như núi trên bàn y, thấp giọng trách cứ: "Đệ mới trở về được mấy ngày? Còn chưa nghỉ ngơi tử tế đã vùi đầu vào công việc như thế này, nếu mệt đến sinh bệnh thì phải làm sao?"
"Không sao, ta biết chừng mực mà."
Lời vừa dứt, ngay cả bản thân Tang Lam cũng cảm thấy hơi chột dạ.
Quả nhiên --
"Có chừng mực?" Tang Lan liếc về phía bữa trưa bị gác sang một bên chưa động tới, sắc mặt đã không còn chút ôn hòa thường ngày: "A tỷ của đệ còn chưa đến tuổi phải lo hoa mắt đâu."
Không để Tang Lam kịp phân bua, nàng khe khẽ thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Trước đây không phải đệ vốn chẳng ưa mấy việc chính vụ này sao? Sao giờ lại suốt ngày vùi đầu vào bàn, ngay cả cưỡi ngựa cũng không còn thấy đâu?"
Tang Lam nghe vậy, đặt bút xuống, mỉm cười bình thản: "Chỉ là công việc nhiều quá, ta muốn giúp A tỷ san sẻ một phần thôi."
“Nhưng dù có chia sẻ thế nào, cũng không thể làm đến mức này. Mọi việc vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng.”
Tang Lan cụp mắt nhìn thẳng vào mắt Tang Lam, rồi bước lên vài bước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay y đang ngồi sau án thư, khẽ nâng lên: “Được rồi, đệ cũng đã lâu rồi chưa trở về, hôm nay đừng lo đến mấy việc vụn vặt này nữa —— trước tiên ăn chút gì đã, sau đó theo A tỷ ra ngoài cưỡi ngựa, thế nào?”
Tang Lam chớp mắt, thuận thế đứng dậy, ngoan ngoãn gật đầu:
“Được.”
Tuy nhiệt độ bên ngoài không còn hạ quá thấp, tuyết cũng đã ngừng, thêm vào đó ánh dương sáng rỡ, quả là một ngày rất thích hợp để ra ngoài.
Tang Lam mặc một thân áo lông đỏ sậm thêu kim tuyến, bên trong để lộ cổ tay áo màu trắng điểm vân tinh tế, chiếc thắt lưng ngũ sắc khéo léo buộc ngang eo thon gọn, hai bên tua rua nhẹ nhàng đong đưa theo từng cử động, ánh lên dưới nắng trông càng thêm linh hoạt và đầy sức sống.
Y giơ tay vung roi ngựa, liền nghe tiếng hí vang vọng bên tai, vó ngựa tung bay, dẫm lên tuyết đọng mà phóng như bay, từng lớp bông tuyết nặng nề bị hất lên cao như hoa trắng nở rộ trong gió, rồi lại bị gió cuốn tán đi.
Ánh nắng nhu hòa chiếu rọi, khiến y có thể dễ dàng ngẩng đầu nhìn về phía xa ——
Cỏ non xuyên tuyết mọc lên, gió rét gào thét tấu thành khúc nhạc dữ dội, từng đàn nhạn đỏ xẹt qua bên tai, nơi xa là những đàn dê bò thong dong của dân du mục, tất cả trải ra giữa một mảnh không trung xanh trong như được gột rửa.
Trước mắt chỉ là khoảng trời bát ngát vô bờ.
Ngựa chạy càng nhanh, gió lạnh càng sắc, quất vào mặt vành tai khiến đỏ ửng cả lên.
Nhưng Tang Lam chẳng hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy hiếm hoi một tia khoái hoạt.
“A Lam, A Lam!”
Tiếng gọi có phần gấp gáp của Tang Lan vang lên phía sau: “…… Đừng chạy nhanh như thế!”
“A tỷ ——” Tang Lam hơi nghiêng đầu lại, hàm dưới hơi nhếch, ánh mắt sáng ngời, “Đừng cản ta!”
“Thật là……” Tang Lan nhìn bóng người phía trước ngày một xa, đành bất đắc dĩ kéo dây cương cho ngựa dừng lại, khẽ thở dài, “Vẫn là dáng vẻ ngày xưa.”
Nhưng như vậy, cũng tốt.
Trong lòng nàng, rốt cuộc cũng buông lơi được một phần lo lắng.
So với dáng vẻ quá đỗi trầm lặng và điềm tĩnh khi trước, vẫn là dáng vẻ tiêu sái, tự do phóng khoáng lúc này càng hợp với y hơn.
...
Phía xa xa, trên một rặng đồi thấp thoáng như không mấy nổi bật, lặng yên đứng đó là hai bóng người.
Một người trong số họ có dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú, vận bạch y thuần sắc phủ áo dài, mái tóc trắng tuyết được buộc lỏng thả sau lưng, khiến hắn như hòa vào khung cảnh mênh mang trắng xóa của nền tuyết xung quanh.
“Bệ hạ tận mắt trông thấy người kia rồi, hẳn là hài lòng rồi chứ?”
Một lúc sau, nữ tử thấp hơn hắn một cái đầu đứng bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
Tạ Lưu Đình không lập tức trả lời.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại nơi thân ảnh đang thúc ngựa phóng nhanh ngoài kia, lông mi thậm chí không hề khẽ động, trong con ngươi thâm trầm như chỉ phản chiếu duy nhất dải áo đỏ rực ấy giữa nền trời tuyết trắng.
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tang Lam mặc nam trang.
Gương mặt xinh đẹp đến tinh tế vốn có phần rực rỡ kia, khi ẩn trong bộ phục sức nam tử, lại mang theo một vẻ phong trần ngạo khí, phóng khoáng tiêu sái độc thuộc thảo nguyên. Xa xa nhìn lại, quả thật là một thiếu niên anh tuấn rạng rỡ, tinh thần phơi phới, gương mặt tràn đầy ý cười không vướng chút u buồn, tựa như ánh mặt trời chói lọi chiếu qua tầng tuyết mỏng, rực rỡ tựa vầng quang vụn vỡ, khiến người không thể dời mắt.
Có lẽ là do gió nơi thảo nguyên quá mức thuần khiết, hoặc cũng có thể vì ý cười bên khóe môi người ấy quá mức rạng rỡ, mà tầng âm u nặng trĩu trong lòng Tạ Lưu Đình vào khoảnh khắc đó lại bất giác lặng lẽ được vuốt phẳng.
Nhưng mà ——
“Không đủ.”
Thanh âm trầm thấp ôn hòa như gỗ trầm cũ kỹ, lại ẩn ẩn lộ ra một tia lạnh lẽo khản đục, vang lên mang theo vài phần khiếp người.
Nữ tử bên cạnh nghe vậy, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ nhếch môi cười: “Vậy sao…… Vậy thì bệ hạ muốn thế nào mới có thể hài lòng?”
Muốn thế nào mới có thể hài lòng?
Đương nhiên là — đem Tang Lam mang về, giấu đi, nhốt vào sâu thẳm trong cung đình, phong hết công lực, lấy huyền thiết cứng rắn nhất khóa bên giường, khiến y không thể phản kháng, vô luận xảy ra chuyện gì… đều chỉ có thể hoàn toàn dựa vào một mình Tạ Lưu Đình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Lưu Đình khẽ lay động, tầm nhìn như tơ nhện chầm chậm quấn quanh thân ảnh thiếu niên đang thúc ngựa bay nhanh ngoài xa, thần sắc chuyên chú, lại pha chút cố chấp — như đang chăm chú dõi theo một món đồ từng thuộc về mình, mang dấu ấn của riêng mình, nhưng đã bị lạc mất.
“Nghe có lẽ sẽ khiến người không vui —— nhưng chuyến này ta đến, thực sự là đã hạ quyết tâm sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đưa y đi, dù cho phải uy hiếp, cưỡng ép, thậm chí là… khiến y hận ta.”
Tạ Lưu Đình khẽ rũ mi, rất lâu sau mới miễn cưỡng thu lại ánh nhìn, như thể đang tự mình cắt đứt một sợi dây vô hình nối với bóng dáng ấy.
“Nếu đã vậy, bệ hạ cứ theo lời mình mà làm là được rồi.”
Nữ tử kia nhướng mày, thản nhiên nói, “Thế thì vì sao còn cố ý đến tìm ta và a phụ của nó, quỳ xuống trước mặt, rõ ràng đến vậy mà cầu xin?”
Đường đường Đại Thịnh đế vương, khi đó vậy mà thật sự quỳ xuống, thần sắc nghiêm túc, lời lẽ tha thiết, khiến người khác không khỏi bàng hoàng.
Không chỉ vậy, còn dâng lên một phần “sính lễ” vô cùng hậu hĩnh. Gọi là sính lễ, lại chẳng phải vàng bạc châu báu hay binh khí quý hiếm gì, mà chỉ là một phần công văn đơn giản mà nặng trĩu.
Trong công văn ấy, Tạ Lưu Đình không chút do dự xóa bỏ danh nghĩa phụ thuộc của Mạc Bắc, còn đưa ra những điều khoản đủ để đảm bảo mảnh đất này sẽ không cần lo nghĩ về ngoại xâm ít nhất trong năm mươi năm tới — cho phép Mạc Bắc chân chính tự do hưng thịnh, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Theo lý mà nói, điều kiện ấy không ai có thể từ chối.
Nhưng phu phụ tiền nhiệm Mạc Bắc vương chỉ bình thản nói một câu: việc này, phải để Tang Lam tự mình quyết định.
May là, Tạ Lưu Đình cũng chưa từng dùng phần “sính lễ” kia làm điều kiện trao đổi để đổi lấy Tang Lam. Hắn dường như thực sự chỉ đang, như bao người bình thường kết giao, trao ra thành ý, cầu thân.
Nghĩ đến đây, trên mặt vương hậu không khỏi hiện lên một tia biểu cảm kỳ quái — rõ ràng Tang Lam còn đang êm đẹp ở lại Mạc Bắc, vậy mà nàng lại sinh ra ảo giác như đang “gả con gái đi xa”.
Mãi đến lúc này, nàng mới nhận được hồi đáp cho câu hỏi đã giấu trong lòng rất lâu.
Thanh âm kia nhẹ đến gần như không thể nghe, vang lên bên tai tựa như một cánh hoa nặng trĩu nước mưa, đột nhiên rơi xuống trong gió, chứa đựng thứ cảm xúc sâu đậm khiến người không thể xem thường.
“... Ta không muốn y phải chịu khổ.”
Cũng giống như lúc trước, sợi dây chuyền vàng mảnh buộc quanh cổ tay vốn không có lực uy hiếp thực sự — Tạ Lưu Đình từ đầu đến cuối chưa từng chân chính trói buộc Tang Lam. Hắn muốn khống chế, muốn chiếm hữu, nhưng lại chưa từng thật sự hủy đi tự do của người ấy.
Chính là thứ khát vọng ấy, trong quãng thời gian sau khi hắn hay tin Tang Lam “chết giả”, đã như loài măng mọc sau mưa, nảy sinh dữ dội trong cô độc và đêm tối hoang hoải, đến mức gần như khiến hắn phát điên.
—— Thế nhưng, hắn chưa bao giờ đem tình cảm ấy thành hành động cưỡng cầu, chưa từng dùng danh nghĩa yêu mà làm tổn thương người kia — người mà hắn luôn cẩn trọng giữ sâu nơi đáy lòng.
Tình yêu, là xâm chiếm, là đoạt lấy, là không chút che giấu khát vọng và sự chiếm hữu.
Nhưng đồng thời, tình yêu cũng là tôn trọng, là bảo vệ, là dòng nước chậm rãi lặng lẽ chảy, là chờ đợi âm thầm và thương yêu không lời.
Điều đó, hắn vẫn luôn hiểu rõ.
Từ khoảnh khắc tình cảm ấy nảy sinh một cách vô thanh vô tức, hắn đã khát vọng người thiếu niên đeo mặt nạ kia có thể thoát khỏi mọi trói buộc, trở về với dáng vẻ chân thật nhất của mình. Dù sau này có phải rời xa, dù nơi này từng sinh ra biết bao khúc mắc và dằn vặt, thì tâm nguyện ban đầu ấy — hắn chưa từng thay đổi.
Chim ưng tung cánh nơi chân trời không thể bị giam cầm trong lồ ng son, cũng như đóa cách hoa thanh khiết nhất chỉ có thể nở rộ trên thảo nguyên Mạc Bắc đã sinh ra và nuôi dưỡng nó.
“Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.”
Tạ Lưu Đình nói dứt lời, khẽ siết lòng bàn tay một cái như muốn cưỡng chế bản thân đè nén cảm xúc dâng trào, rồi bất ngờ xoay người lại.
“Hôm nay không mời mà đến đã là đường đột, trẫm cũng nên hồi cung rồi.”
Chỉ cần ở lại thêm một chút nữa, hắn thật sự sợ mình sẽ không kiềm được mà mạnh mẽ giữ người ấy bên cạnh, bất chấp tất cả.
“Bệ hạ thật sự không muốn cùng A Lam gặp mặt một lần?”
“…… Không cần.”
Tạ Lưu Đình thu lại mọi cảm xúc, trong thoáng chốc đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn và kiêu ngạo của một đế vương.
“Hiện tại, vẫn chưa phải thời điểm tốt nhất.”
Chuyến đi hôm nay, đã không bị xua đuổi hay ngăn trở, với hắn mà nói, đó đã là một sự khoan dung hiếm có. Hắn không muốn, cũng không thể, đem gương mặt chất chứa khát vọng chưa được che giấu đó mà đối diện với người đang ngày đêm canh giữ trong tim mình — khi mọi thứ còn chưa chuẩn bị vẹn toàn.
Tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, vương hậu với gương mặt ôn nhu chậm rãi nở một nụ cười. Chỉ là, nụ cười ấy lại như giấu sau đó một lưỡi dao sắc bén mà vô hình.
“Nếu ngài lấy thân phận hoàng đế Đại Thịnh mà đến, chúng ta tất nhiên phải ‘kỹ càng chiêu đãi’ ngài một phen.”
“Nhưng nếu người đã mang thân phận hôn phu của A Lam đến, vậy thì… ngài cũng là người nhà.”
Như một kiểu thừa nhận biến tướng, vương hậu ngước mắt nhìn về phía hai bóng người đang cưỡi ngựa giữa thảo nguyên bát ngát dưới chân đồi, khẽ khàng thở dài.
“Làm cha mẹ, đôi khi cũng phải nhắm một mắt, mở một mắt với con cái mình thôi.”
Khi thốt ra những lời này, trong giọng nói vương hậu vẫn lộ ra vài phần không cam lòng. Nhưng nàng thực ra đã sớm nhận ra — sau khi Tang Lam đến Đại Thịnh, không những không khổ sở như mình từng lo sợ, mà ngược lại còn trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ đến hẳn là đã được người kia chăm sóc tỉ mỉ từ trong ra ngoài, lại từ trong quan hệ chung đụng giữa hai người mà học được không ít điều quý giá.
Tạ Lưu Đình nhất thời sững người.
Hắn vốn tưởng với cách đến bất ngờ lần này, lại còn nói ra những lời có phần mạo muội khi xưa, sẽ khó tránh khỏi nhận lấy sự lạnh nhạt hay thậm chí chối từ — tuy nói, từ đầu tới giờ, hắn vốn chẳng để tâm người khác nhìn mình thế nào.
Nhưng dù sao… bọn họ vẫn là cha mẹ của Tang Lam.
Tạ Lưu Đình chưa từng nghĩ đến, bản thân lại có thể nhận được sự bao dung như thế từ hai vị trưởng bối ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên hiểu ra — vì sao tiểu sư tử nhà hắn lại có thể trưởng thành thành một người vừa cứng cỏi, vừa rạng rỡ tươi sáng đến thế, khiến ai nhìn vào cũng khó lòng không yêu thích.
“Chỉ là dựa vào ngài bây giờ,” Vương hậu nghiêng đầu, bên môi khẽ nhếch một nụ cười, ánh mắt lại vô cùng bình thản, “Muốn mang A Lam đi, vẫn còn quá sớm.”
“Ngài hẳn là hiểu, nó vì sao lại rời xa ngài theo cách đó?”
—— bằng một phương thức tàn nhẫn và quyết tuyệt đến thế.
“Ta biết.” Lần này, Tạ Lưu Đình đáp lại rất nhanh, dứt khoát mà kiên định.
“Ngài có thể tìm được đến đây, chứng tỏ hài tử kia cũng không thực sự muốn trốn khỏi ngài hoàn toàn —— nhưng điều đó không có nghĩa là, nso sẽ nguyện ý đi cùng ngài.”
“Ngài muốn cưỡng ép, ta cùng phụ vương nó, cùng A Tỷ nó, còn có mấy vạn thiết kỵ quân Mạc Bắc này — sẽ không đồng ý. Ngài hiểu chứ?”
“…… Tất nhiên.”
Lời vừa dứt, cơn gió chợt nổi lên, rét lạnh len lỏi vào da thịt, như thể báo hiệu điều gì đó sâu xa hơn.
Vương hậu nghe được câu trả lời như ý, liếc mắt nhìn Tạ Lưu Đình một cái, sau đó phất tay, không nói thêm gì nữa với hắn, chỉ dời mắt về phía xa — nơi chân trời phủ tuyết trải dài vô tận.
“Nghe nói hôm nay là sinh thần của bệ hạ?” Nàng nhẹ giọng nói, “Theo tập tục Trung Nguyên các ngài… chi bằng ăn một chén mì trường thọ rồi hãy đi?”
Tạ Lưu Đình vốn đã nhấc chân chuẩn bị quay người rời đi, nhưng bước chân đột nhiên khựng lại. Hắn không quay đầu, chỉ khẽ hỏi:
“…… Ngài làm sao biết?”
Vương hậu chỉ mỉm cười, không trả lời. Bà đưa ánh mắt nhìn về phía màu đỏ rực duy nhất giữa một vùng trắng xóa xa xa — như lặng lẽ xác nhận suy đoán trong lòng.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, thân hình nam nhân cao gầy kia như bị đông cứng lại thành tượng băng, đứng bất động giữa gió lạnh, ngay cả cách cử động cũng dường như bị lãng quên.
Rất lâu sau, đầu ngón tay hắn khẽ run rẩy. Tạ Lưu Đình khẽ mấp máy môi, thanh âm mang theo khàn khàn nghẹn ngào, nặng nề hơn trong gió lạnh.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không thể nói ra điều gì.
Vương hậu đứng bên cạnh nhìn hắn như vậy, trong mắt dâng lên vài phần thương xót hiếm hoi.
“Phải rồi,” nàng chậm rãi lên tiếng.
“A Lam còn nhờ ta chuyển lời đến ngài.”
“… Là gì vậy?”
“A Lam nói rằng…” Vương hậu ngừng lại một thoáng, rồi bắt chước ngữ điệu của Tang Lam, giọng nói trở nên dịu dàng nhưng kiên định:
“Tình cảm ngài dành cho ta, từ đầu đến cuối, chưa từng là một gánh nặng.”
“Chưa từng.”
Ở nơi xa, thiếu niên siết chặt dây cương, chậm rãi thúc ngựa tiến về phía trước. Thời gian dường như lặng lẽ trôi đi bên cạnh y, trở nên dịu dàng và luyến lưu.
Nhìn thấy đế vương trẻ tuổi nơi hốc mắt ánh lên sắc đỏ, vương hậu bỗng nhiên hiểu ra vì sao con trai bà lại nhất quyết gửi lời nhắn này trước khi cả hai gặp lại.
Nói trực tiếp sợ rằng sẽ tạo nên ràng buộc bằng sinh mệnh, nhưng nếu không nói...
Đứa trẻ kia quá đỗi mềm lòng — nghĩ đến người mình yêu thương sẽ phải ôm mối tưởng niệm này mà chịu đựng dày vò lâu dài, chắc chắn sẽ không đành lòng.
Phong tuyết lại nổi.
Từng đợt đại tuyết như tơ ngỗng từ chân trời chậm rãi rơi xuống, che trời lấp đất, như thể đang tiếc nuối tiễn biệt người lâu ngày khó gặp lại.
Tạ Lưu Đình, tựa như đến khi tuyết khởi, liền lặng lẽ ẩn mình trong màn tuyết, chậm rãi rời đi.
Phu xe kéo màn xe nhìn thấy một người toàn thân phủ đầy phong tuyết trở về — sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, không khỏi thoáng kinh ngạc.
Hắn cúi mình, dè dặt hỏi: “Bệ hạ, phải lên đường rồi sao?”
“Ừm.”
Thế là tiếng vó ngựa dần vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phương xa nơi biên giới xa xôi mà đi.
Nửa đường, bỗng nhiên một trận gió lớn nổi lên, thổi tung một góc rèm xe, mở ra một khoảng trống. Trong làn gió, từng cánh tuyết trắng xen lẫn vài cánh hoa lam nhạt lặng lẽ bay vào trong khoang xe, nhẹ nhàng rơi bên cạnh nam nhân đang ngồi ngay ngắn.
Những cánh hoa ấy, như nhiễm lấy sắc trời tuyết, mong manh mà mỹ lệ.
Tạ Lưu Đình giơ tay, tùy ý để vài cánh hoa rơi vào lòng bàn tay. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi siết tay lại, khẽ thì thầm:
“Lần này… coi như buông tha cho ngươi.”
Nhưng đến lần gặp lại sau này, hắn đã hạ quyết tâm — sẽ không còn như hôm nay, dễ dàng buông tay như thế nữa.