Cuộc Sống Sinh Tồn Hằng Ngày Của Bé Báo Tuyết - Mang Quả Thảo Môi Thỏ (Full) | Đam Mỹ Mạt Thế Dị Năng

Chương 28
« Trước Sau »
Chắc anh Hổ không biết mình đã trải qua những ngày tháng thế nào đâu. Nếu tinh thần vực của cậu mà thành ra như vậy, e rằng đã sớm không chịu nổi, tinh thần suy sụp rồi.   Vậy mà anh Hổ cứ như người không sao ấy, một mình lặng lẽ chịu đựng sự đau khổ giày vò này. Thật đáng thương quá! Thế nên Diệp Trừng quyết định trước khi dị năng của mình cạn kiệt, có thể chữa trị được bao nhiêu thì chữa bấy nhiêu.   Để thể hiện quyết tâm của mình, Diệp Trừng như con tắc kè bám chặt vào người đàn ông trước mặt, tránh bị anh Hổ đá văng ra ngoài.   Đứng trước Lục Vân Tiêu cao 1m9, chiều cao hơn 1m7 của Diệp Trừng hoàn toàn không đủ so sánh. Dù Diệp Trừng có đi chân trần giẫm lên mu bàn chân hắn, đỉnh đầu cậu vẫn chưa tới vai anh.   Hơi thở nóng rực của Diệp Trừng phả qua lớp áo sơ mi mỏng manh, phả vào ngực Lục Vân Tiêu, khiến cả người hắn chấn động. Bắp thịt cuồn cuộn do luyện tập quanh năm lập tức căng cứng lại, cơ ngực và cơ bụng mềm mại cũng trở nên rắn chắc.   "Hồ đồ!"   Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng đối diện với Diệp Trừng đang ôm chặt mình như khỉ leo cây, Lục Vân Tiêu không biết nên bắt đầu từ đâu để không làm hỏng chàng thiếu niên tay chân mảnh khảnh, gan dạ này.   Thấy đối phương mặc phong phanh, chỉ một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng mỏng manh, Lục Vân Tiêu không nghĩ ngợi liền cởi áo khoác gió của mình, khoác lên người Diệp Trừng.   Diệp Trừng cảm thấy vai mình nặng trĩu, quay đầu lại liền thấy anh Hổ đã cho mình áo khoác.   Tuy rằng cậu bây giờ là do tinh thần lực cấu thành, không lạnh cũng không đói, nhưng vẫn cảm động và ấm áp trước hành động này của anh Hổ.   "Cảm ơn anh Hổ."   Diệp Trừng ngẩng đầu, cười nói cảm ơn Lục Vân Tiêu, lại phát hiện anh Hổ hóa ra lại là một đại soái ca.   Vành mũ quân đội che khuất mái tóc ngắn màu xám bạc, đường nét ngũ quan tinh xảo hoa lệ lại không mất đi vẻ sắc bén cứng rắn.   Sống mũi cao thẳng, đôi mày kiếm rậm rạp, cùng đôi mắt màu tím pha lê đầy vẻ thần bí, khi nhìn về phía Diệp Trừng lại thoáng qua vài tia dịu dàng khó phát hiện.   Chiếc áo sơ mi đen vừa vặn tôn lên vóc dáng đẹp của Lục Vân Tiêu, cúc áo cài đến tận chiếc trên cùng, kín mít che chắn mọi ánh mắt muốn dò xét, ngược lại làm nổi bật yết hầu trên cổ anh.   Khi yết hầu lên xuống, khiến Diệp Trừng không nhịn được muốn đưa tay chạm vào xem, tiếc là cậu có lòng mà không có gan.   Cậu đâu ngờ anh Hổ lại sâu không lường được như vậy, nếu sớm biết anh Hổ đẹp trai thế này, cậu còn làm đàn em làm gì, lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể nha.   Lục Vân Tiêu cúi đầu, lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt Diệp Trừng.   Mày như núi xa, mắt tựa hoa đào, dù sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần bệnh khí, vẫn không hề tổn hại đến vẻ đẹp tinh xảo diễm lệ của cậu, giống như hồ ly tinh hút hồn người trong phim ảnh, chỉ là Diệp Trừng là một con báo tuyết còn non nớt chưa trải sự đời.   Khí chất thuần khiết của Diệp Trừng dung hòa rất tốt vẻ đẹp quá mức diễm lệ của cậu, khiến người ta vô thức tập trung ánh mắt nhiều hơn vào khí chất cao quý tự nhiên của cậu, từ đó không nảy sinh thêm những ý nghĩ xằng bậy.   Nhưng điều này không hề cản trở Lục Vân Tiêu, hắn thưởng thức khí chất của Diệp Trừng, cũng thích sự tinh nghịch quyến rũ của cậu trước mặt hắn, quyến rũ đến nỗi con hổ lớn như hắn nguyện ý vì cậu mà chạy trước chạy sau, xông pha lửa nước, mặc cậu tùy ý đùa nghịch.   Nụ cười rạng rỡ tươi sáng trên khuôn mặt Diệp Trừng như ánh nắng ấm áp chiếu sáng vùng tinh thần vực u ám này, khiến Lục Vân Tiêu hoàn toàn không nỡ rời mắt.   Nhìn nhau hồi lâu, người đầu tiên không chịu nổi là Diệp Trừng, hai má cậu đỏ ửng đến tận mang tai, nhanh chóng chớp chớp đôi mắt xanh biếc vài lần, dời ánh mắt sang chỗ khác, muốn tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí có chút mập mờ này.   "Anh Hổ, cái đánh dấu tạm thời mà anh vừa nói, Omega là có ý gì vậy ạ?"   Diệp Trừng buông hai tay ra, kéo chặt chiếc áo khoác gió trên vai, lặng lẽ lau mồ hôi lòng bàn tay vào đường may quần, mím đôi môi hồng nhạt, nhỏ giọng hỏi.   "Cậu không biết gì về ABO sao? Cậu có bằng lòng kể cho tôi nghe về thân thế của cậu không?"   Lục Vân Tiêu nghiêng đầu, đánh giá Diệp Trừng đang mặc bộ đồ bệnh nhân, ánh mắt tràn đầy dò xét.   Diệp Trừng nhíu mày, tuy rằng cậu rất tin tưởng anh Hổ, nhưng chuyện xuyên không này vẫn là không nên tùy tiện nói cho người khác biết thì tốt hơn, cậu cứ nói là ký ức của nguyên chủ bị lẫn lộn vậy.   "Tôi sinh ra đã không thấy mẹ mình, là một con báo tuyết tốt bụng nhận nuôi tôi, nuôi tôi lớn, đến khi cả đàn chúng tôi sắp trưởng thành thì bị đuổi ra ngoài tự sống.   Hôm đó tôi xui xẻo đắc tội với một đôi vợ chồng chim ưng vàng nên mới vội vàng chạy trốn vào rừng nguyên sinh, định dưỡng thương xong sẽ quay về cao nguyên tuyết sơn, không ngờ lại gặp được anh Hổ."   "Tôi tên là Lục Vân Tiêu, cậu có thể gọi tôi là anh Lục."   Trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Lục Vân Tiêu, khẽ lộ ra một tia ấm áp, anh mới phát hiện mình vẫn chưa nói tên cho Diệp Trừng biết.   Trước đây là không muốn bại lộ thân phận, bây giờ đã lộ rồi thì không sao cả, cứ anh Hổ, anh Hổ mãi nghe cũng không hay.   "Vâng, đều nghe anh Lục ạ."   Diệp Trừng gật đầu, cảm thấy cái tên này nghe rất hợp với vẻ chính trực hào hùng của anh Hổ.   Lăng vân tráng chí trùng vân tiêu, ngạo cốt tranh nhiên lập càn khôn.   "Cậu vừa sinh ra đã đến đây, chắc chắn không biết gì về thế giới loài người, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu, nhưng đã có thể biến thành người, vậy cậu tuyệt đối không phải là cái gọi là động vật hoang dã bình thường, chắc chắn là do con người sinh ra."   Nghe Diệp Trừng miêu tả, Lục Vân Tiêu cảm thấy Diệp Trừng chắc chắn là vừa sinh ra đã bị bọn buôn người bắt cóc, không biết sau đó xảy ra chuyện gì, không bị bán cho bọn hải tặc vũ trụ, mà bị vứt bỏ trên hành tinh nguyên thủy này.   Nhưng may mắn là Diệp Trừng được một con báo tuyết tốt bụng nhặt được nuôi sống, bất hạnh là mất đi cơ hội nhận giáo dục của loài người.   Lục Vân Tiêu biết Diệp Trừng chắc chắn còn có bí mật chưa nói, bởi vì một người chưa từng nhận giáo dục của loài người, luôn sống ở nơi hoang dã, sẽ không biết những từ ngữ miêu tả như "nhân vật chính", "bàn tay vàng" các loại.   Dù Diệp Trừng không nói, Lục Vân Tiêu cũng có thể đoán ra, cậu có khả năng là xuyên không đến từ một thế giới nào đó, không phải là con báo tuyết nhỏ ban đầu.   Vũ trụ bao la không thiếu chuyện kỳ lạ, theo hắn biết, lịch sử đế quốc từng xuất hiện vài người xuyên không đến từ thế giới khác, chỉ cần họ không làm chuyện gì gây hại đến an nguy của đế quốc, đế quốc sẽ không quản họ.   Cho nên việc Diệp Trừng xuyên không đến không phải là chuyện hiếm lạ, Lục Vân Tiêu chấp nhận điều này rất tốt.   "Giới thiệu lại bản thân một chút, tôi là Lục Vân Tiêu, Bạch Hổ Alpha, đến từ Đế quốc Zoe của tinh tế, Zoe trong tiếng cổ có nghĩa là "sinh mệnh". Ngoài Đế quốc Zoe, trong tinh vực còn có một vài quốc gia nhỏ và các tổ chức liên bang, nhưng Đế quốc Zoe hiện là quốc gia lớn nhất trong toàn bộ Tinh vực Dema."   "Ban đầu, loài người đã trải qua trăm năm đại kiếp nạn, đột phá khoa học kỹ thuật tìm thấy Tinh vực Dema, và xây dựng căn cứ ở đây. Sau này, để đấu tranh với sinh vật bản địa và mở rộng lãnh thổ, trải qua hàng vạn năm tiến hóa, loài người ngày nay được chia thành sáu giới tính."   "Chính là Omega, Beta và Alpha mà cậu hỏi, trong đó ba loại này lại được chia thành hai giới tính nam và nữ. Alpha thường là người lãnh đạo xã hội, có sức mạnh và địa vị chủ đạo. Beta có số lượng đông nhất, tương đối bình thường, đóng vai trò như kiến thợ trong xã hội. Còn Omega, chính là giới tính mà cậu vừa phân hóa, thường đại diện cho bên yếu đuối, thụ động hơn, là bạn đời của Alpha, chịu trách nhiệm sinh sản."   "Về phương diện thức tỉnh dị năng và hình thú, tỷ lệ AO thức tỉnh thường cao hơn Beta. Phần lớn Beta không thể thức tỉnh dị năng và hình thú, chỉ một số ít Beta cực kỳ ưu tú mới có khả năng thức tỉnh dị năng."   "Còn việc thức tỉnh dị năng và hình thú hay không, thì phải xem gen di truyền của cả bố và mẹ, nhưng không tuyệt đối, luôn có một vài trường hợp đột biến gen, phần lớn đều thức tỉnh theo di truyền."   Lục Vân Tiêu tóm tắt kiến thức về loài người tinh tế một lượt, hắn   không hy vọng Diệp Trừng có thể hiểu hết ngay lập tức, ít nhất cũng có một ấn tượng sơ bộ.   "Vậy... đánh dấu tạm thời là gì ạ?"   Diệp Trừng kinh ngạc khi biết mình không chỉ phân hóa thành Omega mà còn là loại có thể mang thai sinh con, vậy thì khác gì biến thành phụ nữ?   Không có ý nói phụ nữ không tốt, chỉ là cậu đã làm con trai mười tám năm đột nhiên biến thành con gái, thế nào cũng có chút khó chấp nhận, có lẽ sau này quen dần sẽ tốt hơn.   Diệp Trừng rất lạc quan, cậu bây giờ có một cơ thể khỏe mạnh, còn có thể biến lại thành người đã rất mãn nguyện rồi, chuyện là con trai hay con gái thật sự không quan trọng đến vậy.   "Cậu biết đấy, Omega sau khi trưởng thành mỗi năm sẽ có một kỳ ph át tình, khi kỳ ph át tình đến sẽ tiết ra pheromone từ tuyến thể ở sau gáy. Pheromone là một loại mùi hương, ví dụ pheromone của tôi là mùi khói súng.   Pheromone ph át tình của Omega sẽ khiến Alpha ngửi thấy cũng rơi vào ph át tình, trong lòng chỉ có một ý niệm là đánh dấu Omega.   Giống như động vật cái khi ph át tình sẽ tiết ra hormone vậy, thông qua cách này để báo cho con đực biết nó đã sẵn sàng thụ thai, cho nên Omega ph át tình thật sự không phải chuyện đùa, sơ sẩy một chút, cậu cứ chờ bụng to ra đi."   Lời thô nhưng thật, Lục Vân Tiêu chỉ muốn nói hậu quả nghiêm trọng hơn một chút, để Diệp Trừng không xem thường, nếu sau này trở về đế quốc, Diệp Trừng không coi trọng kỳ ph át tình mà bị người khác sàm sỡ, hắn thật sự khóc cũng không có chỗ khóc.   "Đánh dấu tạm thời là một biện pháp để giảm bớt khó chịu khi cậu ph át tình, thông qua việc tiêm pheromone Alpha của tôi vào tuyến thể của cậu, có pheromone Alpha trung hòa sẽ dễ chịu hơn nhiều.   Và pheromone Alpha cũng sẽ tạo thành một dấu hiệu, biểu thị cậu là người được tôi che chở, những Alpha khác sẽ không dám động vào cậu."   Lục Vân Tiêu không dám nói quá rõ ràng quá trình, sợ làm Diệp Trừng sợ hãi, còn dấu hiệu vĩnh viễn thì sau này có cơ hội sẽ giải thích.   "Cái đó... kỳ ph át tình của Omega có phải sẽ cảm thấy cái cục u sau gáy nóng hầm hập, căng tức, cả người nóng ran không chịu nổi, thậm chí chỗ nào đó còn... còn có phản ứng đặc biệt, rồi trước đó tôi còn ngửi thấy một mùi hương trà thanh mát, có phải đó là pheromone của tôi không?"   Sắc mặt Diệp Trừng có chút khó coi, ánh mắt nhìn Lục Vân Tiêu đột nhiên trở nên né tránh, cậu dường như cảm thấy bản thể của mình ở bên ngoài hình như lại bắt đầu phát sốt rồi.   "Đúng vậy, cậu nói không sai, tất cả phản ứng cơ thể cậu xuất hiện khi ph át tình đều là để chuẩn bị cho hoạt động sinh sản sắp tới.   Mùi hương trà đó chính là pheromone mà cậu tỏa ra, chính nhờ mùi hương đó mà tôi mới có thể nhanh chóng tìm thấy cậu ở đáy thung lũng."   Lục Vân Tiêu vẻ mặt nghiêm túc giải thích nghi hoặc cho Diệp Trừng, Diệp Trừng đang cúi đầu hoàn toàn không phát hiện ra cả cổ đối phương đều ửng hồng.   Tuy rằng ở trường học, môn s1nh lý ABO của hắn đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng khi hắn phải giải thích cặn kẽ cho Diệp Trừng thế nào là đánh dấu AO, thế nào là kỳ ph át tình, hắn vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.   Trời biết, hắn độc thân hai mươi tám chín năm, trước khi gặp Diệp Trừng còn chưa từng nắm tay một Omega nhỏ nào, bây giờ lại phải giảng giải cho tiểu Omega mình thích về những chuyện OOXX giữa AO, thật sự quá nghẹt thở.   Nhưng may mắn là Lục Vân Tiêu đã luyện được một khuôn mặt vô cảm, không đến nỗi để Diệp Trừng nhìn ra hắn cũng ngại, nếu không đến lúc đó lúng túng sẽ là cả hai người.   Không biết từ khi nào, Lục Vân Tiêu đã phát hiện ánh mắt mình vô thức đuổi theo bóng dáng Diệp Trừng, tình không biết từ đâu mà đến, lại càng lún sâu hơn trong những ngày tháng ở chung.   Có lẽ là trước đây mỗi khi đến nửa đêm, rõ ràng đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi, vẫn phải bò đến bên cạnh anh truyền dị năng chữa trị cho hắn, có lẽ là dù rất đói cũng phải để lại phần non nhất cho hắn, có lẽ là đối phương dù không làm gì, chỉ cần làm nũng nũng nịu với một mình hắn. Có lẽ lúc đó cảm xúc chưa thực sự sâu đậm, nhưng cứ từng chút một tích tụ lại, lặng lẽ bén rễ và nảy mầm trong lòng. Cho đến tận đêm qua, khi hắn đánh dấu tạm thời Diệp Trừng, cảm giác thỏa mãn trào dâng cùng với d ục vọng chiếm hữu Diệp Trừng không thể nào giả tạo được. Điều đó khiến hắn nhận ra rằng, thực ra trong lòng hắn đã âm thầm khao khát Diệp Trừng từ rất lâu rồi, chỉ là vì bệnh tật mà buộc phải kìm nén tình cảm của mình. Lục Vân Kiêu phân biệt rõ ràng rằng hắn không hề bị ảnh hưởng bởi pheromone phù hợp một trăm phần trăm, mà hắn nhận thức rất rõ tình cảm của mình dành cho Diệp Trừng. Cho dù hắn và Diệp Trừng không hoàn toàn phù hợp, hắn vẫn sẽ bị Diệp Trừng thu hút và yêu thích tâm hồn thuần khiết của cậu. "Thơm không? Pheromone của tôi, em có thích không?" Diệp Trừng nhớ lại lúc người đàn ông tìm thấy cậu trước đây, giống như mèo vờn bạc hà, cứ dụi mặt vào gáy cậu mà cắn cắn, li3m láp, gặm nhấm, chắc chắn là rất thích pheromone của cậu. Diệp Trừng cố gắng kìm nén niềm vui kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, cậu hơi kiêu ngạo quay đầu lại hỏi Lục Vân Kiêu. "Nếu anh thích ngửi thì sau này em đều cho anh ngửi được không? Chỉ cho một mình anh thôi." Diệp Trừng không hiểu sao mình lại như bị ma xui quỷ khiến, tự nhiên học được những lời quyến rũ như vậy. Nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lục Vân Kiêu, trong lòng cậu lại trào dâng biết bao ý nghĩ khó diễn tả thành lời. Nghe vậy, con ngươi màu tím của Lục Vân Kiêu lập tức co lại thành một đường dọc sắc lạnh, d ục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của kẻ săn mồi thượng đẳng chỉ thoáng hiện lên một giây rồi nhanh chóng biến mất, không để Diệp Trừng cảm thấy khó chịu chút nào. "Em có biết mình đang nói gì không?" Pheromone đối với mỗi người là một thứ riêng tư vô cùng kín đáo, bình thường rất ít người phô bày pheromone của mình cho người khác. Nếu có trường hợp đó xảy ra, thì phần lớn cũng chỉ là thú vui phòng the trêu chọc, tán tỉnh giữa các cặp đôi. Cho nên, lời Diệp Trừng vừa nói chẳng khác nào một lời mời gọi đầy nhiệt tình và thẳng thắn dành cho hắn, mời hắn thích cậu, mời hắn... đi vào cơ thể cậu. "Anh thích thì em cho anh ngửi mà, có gì đâu ghê gớm, sao anh tự dưng lại giận rồi? Em thấy dạo này anh Lục giúp em nhiều lắm, sở thích nhỏ này của anh, em vẫn chiều được." Giống như có người thích nước hoa vậy, Diệp Trừng nghĩ Lục Vân Kiêu chỉ đơn thuần thích mùi pheromone của cậu, vậy thì sau này mỗi ngày cậu cho Lục Vân Kiêu ngửi cũng có sao đâu. "Việc để Alpha ngửi pheromone của em là một hành động rất nguy hiểm. Nếu em nói với bất kỳ Alpha nào như vậy, người khác sẽ nghĩ em đang tán tỉnh anh ta, thậm chí còn cho rằng em rất dễ dãi, tùy tiện tìm người để ngủ." Lục Vân Kiêu gạt bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, ân cần giải thích với Diệp Trừng. May mắn là Diệp Trừng gặp được hắn, nếu là Alpha khác bị một Omega xinh đẹp như vậy dụ dỗ, e rằng giây tiếp theo đã nhào tới rồi. "Vậy... em muốn ngửi pheromone của anh." Ánh mắt Diệp Trừng mơ màng nhìn chằm chằm đôi môi mỏng gợi cảm đang khép mở của Lục Vân Kiêu, không kìm được thốt ra một câu như vậy, rồi liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mà cậu đã thầm ao ước từ lâu. "Ưm!" Lục Vân Kiêu không ngờ Diệp Trừng lại táo bạo đến vậy, hắn hoàn toàn không kịp né tránh, bị hôn một cái thật mạnh. Cảm giác mềm mại, đàn hồi như thạch rau câu, thơm ngát lan tỏa giữa môi khiến hắn có chút rục rịch muốn đưa lưỡi ra nếm thử kỹ càng. Không được! Hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn còn chưa mập mờ, tỏ tình, xác định quan hệ rồi mới hôn Diệp Trừng mà, sao vừa bắt đầu đã là một màn k1ch thích như vậy rồi. Lục Vân Kiêu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đôi mắt xanh biếc của Diệp Trừng đã mất tiêu cự. Hắn biết Diệp Trừng khi tỉnh táo chắc chắn sẽ không làm ra hành động nóng bỏng, táo bạo như vậy. Bây giờ cậu ấy có lẽ lại rơi vào kỳ ph át tình rồi. Tinh thần thể đã bị ảnh hưởng rồi, vậy thì cơ thể bên ngoài của Diệp Trừng chắc chắn tình hình không ổn. Không ngờ lần đánh dấu tạm thời trước chỉ có tác dụng năm sáu tiếng, quả nhiên độ phù hợp một trăm phần trăm là khác biệt. Lục Vân Kiêu gỡ Diệp Trừng ra khỏi miệng mình, rồi truyền sức mạnh tinh thần thuộc về Diệp Trừng ra khỏi vùng tinh thần của hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đợi đến khi hắn ra khỏi vùng tinh thần, trở về thực tại, hắn mới nhận ra mình đã thở phào quá sớm. Không biết từ lúc nào, hắn đã biến từ bạch hổ thành hình người, đang tr@n truồng ôm chặt Diệp Trừng. Sau lưng hắn là mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, trước ngực hắn là Diệp Trừng đang nóng rực vặn vẹo, lại một lần nữa rơi vào kỳ ph át tình. Có lẽ là dị năng chữa trị của Diệp Trừng đã giúp hắn khôi phục một phần vùng tinh thần, cho hắn năng lượng để biến thành hình người, chỉ là không biết hình người này có thể duy trì được bao lâu. Lục Vân Kiêu hít sâu một hơi, không dám nhìn th ân thể trắng nõn quyến rũ trong lòng, mà lấy từ cổ chân xuống một chiếc nút không gian nhỏ bằng viên sỏi. Từ khi họ quyết định rời khỏi hang động đi về phía nam tìm biển, Lục Vân Kiêu đã đặc biệt đào chiếc nút không gian từ dưới đất lên mang theo bên mình. Nút không gian không lớn, giấu trong lông của hắn căn bản không ai phát hiện ra. Hơn nữa, nút không gian chống nước chống lửa, dây xích có thể tùy ý phóng to thu nhỏ, mang theo bên người rất tiện lợi. Lục Vân Kiêu lấy từ nút không gian ra một bộ chăn nệm nén, nhanh chóng mở ra, trải trên đất, rồi đặt Diệp Trừng đang cựa quậy trên người mình lên trên chăn nệm, sau đó thì đơn giản khoác lên mình một chiếc áo khoác. Hắn là một Alpha, không chuẩn bị thuốc ức chế dùng cho Omega. Hơn nữa, thuốc ức chế là dùng trước khi kỳ ph át tình đến, bây giờ Diệp Trừng đã bước vào kỳ ph át tình rồi, tiêm vào cũng chẳng còn tác dụng bao nhiêu. Cầm lấy một ống thuốc ức chế Alpha, Lục Vân Kiêu không biết thuốc có hết hạn hay không, cứ tiêm thẳng vào, coi như còn nước còn tát. Nếu hắn không thể giữ được tỉnh táo, đợi qua ba ngày kỳ phát nhiệt, hai người chắc chắn sẽ làm những chuyện không nên làm. Nếu may mắn "một phát ăn ngay" cũng có khả năng, dù sao ở đây cũng không có thuốc tránh thai hay biện pháp an toàn nào. Nếu Diệp Trừng thực sự ở bên hắn, hắn còn muốn tận hưởng thêm vài năm thế giới riêng của hai người, không muốn sớm bị đứa nhỏ quấy rầy. Đừng nghĩ những chuyện vô ích nữa, Lục Vân Kiêu làm xong công việc chuẩn bị, rồi nhớ lại kiến thức mà hắn đã học trong sách giáo khoa hồi còn đi học. "Omega trong kỳ ph át tình sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng và nước, nếu không kịp thời bổ sung nước rất có thể sẽ bị mất nước dẫn đến hôn mê." Liếc nhìn Diệp Trừng mồ hôi đầm đìa, môi đã bắt đầu nứt nẻ, Lục Vân Kiêu không dám lơ là cảnh giác, lấy từ nút không gian ra bình đựng nước, bên trong còn một ít, hắn quyết định cho Diệp Trừng uống một chút trước. Về phần thức ăn bổ sung năng lượng, trong nút không gian của hắn còn vài gói bánh quy nén, chắc là đủ cho Diệp Trừng chống chọi qua kỳ ph át tình này. "Tỉnh lại đi, Diệp Trừng, nghe thấy tôi nói không?" Lục Vân Kiêu ngồi xổm bên chăn nệm, nhẹ nhàng lay lay Diệp Trừng, hy vọng cậu vẫn còn ý thức, đừng để d ục vọng chiếm lấy lý trí. "Nóng... ư ư ư... khát quá... khó chịu quá..." Diệp Trừng vẫn là lần đầu tiên trải qua sự khó khăn như vậy, hoàn toàn khác với sự đau đớn giày vò khi ốm yếu trước đây. Kỳ ph át tình khiến toàn thân cậu nóng ran khó chịu, muốn phá hủy thứ gì đó, lại đặc biệt khao khát được lấp đầy. "Nào, uống chút nước cho đỡ khô họng." Lục Vân Kiêu nghe thấy tiếng khóc nức nở khàn khàn của Diệp Trừng, có chút đau lòng. Việc đánh dấu tạm thời chỉ là giải pháp tạm thời, có lẽ còn khiến Diệp Trừng sinh ra sự phụ thuộc vào pheromone của hắn, như vậy Diệp Trừng sẽ càng không thể rời xa hắn. Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, dựa vào việc đánh dấu tạm thời để vượt qua đã là cách ít gây tổn thương nhất rồi. Hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn, cũng không muốn Diệp Trừng sau khi tỉnh lại sẽ hận hắn. Đỡ Diệp Trừng ngồi dậy từ trên chăn nệm, ôm chặt cậu vào lòng, Lục Vân Kiêu đưa ống hút mềm vào giữa đôi môi cậu, ra hiệu cho cậu nhanh chóng uống nước để bổ sung độ ẩm. Mưa bên ngoài nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn lất phất rơi, đập vào lá cây phát ra tiếng tí tách. Gió nhẹ thổi những hạt mưa li ti vào trong hang, mang theo một chút hơi lạnh. "Thoải mái quá, mát quá." Diệp Trừng ừng ực uống mấy ngụm nước lớn, liền cảm thấy bên ngoài mát hơn trong chăn, không nghĩ ngợi gì liền giơ tay vén tấm chăn mỏng trên người ra. Thân thể ấm nóng phảng phất hương trà nồng đậm, lấm tấm mồ hôi trong suốt, một lần nữa phơi bày trước mắt Lục Vân Kiêu, lần này thì hắn thấy hết cả rồi. Chiếc cổ thon dài như thiên nga, phía dưới là xương quai xanh lõm sâu đến mức có thể nuôi cá, lồ ng ngực được bao phủ bởi lớp da thịt mỏng manh mềm mại là hai đóa hoa nhỏ màu hồng tươi thắm như sắp nhỏ giọt, chiếc bụng nhỏ tròn trịa đáng yêu lúc này đang phập phồng dữ dội, đặc biệt là cái "c@u nhỏ" xinh xắn kia, vẫn đang thẳng đứng đầy kiêu hãnh. Lục Vân Kiêu nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn những điều không nên nhìn, vẫn là nhanh chóng đắp chăn cho Diệp Trừng thôi, lỡ bị cảm lạnh thì không hay. Hiển nhiên là hắn đã quên mất Diệp Trừng có dị năng chữa trị, căn bản sẽ không bị cảm lạnh, cho dù bị cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Đáng tiếc dị năng chữa trị chỉ có thể chữa trị bệnh tật, cơn nóng do kỳ ph át tình mang lại không thuộc phạm vi được chữa trị. "Không muốn, nóng quá, em không muốn đắp, mát quá, thơm quá, ái hì hì." Diệp Trừng không mặc quần áo giống như một con cá trơn tuột, khiến Lục Vân Kiêu hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhào về phía mình, còn sờ s0ạng lung tung. Chiếc áo khoác mỏng manh hắn vừa khoác lên người đã bị báo tuyết nhỏ trong lòng cào rách tả tơi, khuôn mặt nóng hổi của Diệp Trừng dụi mạnh vào cơ ngực rắn chắc của anh, giống như coi hắn là một tảng băng lớn để hạ nhiệt. Diệp Trừng phát ra từng tiếng thở d ốc khó nhọc, hàng mi dài rậm rạp rõ ràng từng sợi bị nước mắt làm ướt, càng làm nổi bật đôi mắt mất tiêu cự của cậu thêm phần quyến rũ, giống như một con báo con đáng thương đang cầu xin yêu thương. Lục Vân Kiêu không rảnh để ý đến cơ ngực của mình bị ngón tay Diệp Trừng cào ra mấy vệt đỏ ái muội, mà nhanh chóng nhặt chăn lên quấn chặt người cậu lại, để trấn an Diệp Trừng đang bồn chồn, hắn còn giải phóng pheromone của mình. "Diệp Trừng, cố gắng vượt qua khoảng thời gian này là được, anh tin em có thể." Tuyệt đối không có thuốc ức chế, không có sự trợ giúp của nhân viên y tế, kỳ ph át tình của Omega muốn bình an vượt qua chỉ có hai cách, một là đánh dấu hoàn toàn, hai là giống như bọn họ hiện tại, dựa vào không ngừng bổ sung đánh dấu tạm thời và thủ công, để Diệp Trừng gắng gượng vượt qua. "Anh Hổ ơi, muốn hôn hôn, huhu..." Kỳ ph át tình sau khi dấu hiệu tạm thời hết hiệu lực đến đặc biệt dữ dội, Diệp Trừng sớm đã mất lý trí, trở thành con rối của d ục vọng, nhìn người đàn ông đang đè lên người mình không cho động đậy lung tung không khỏi cảm thấy tủi thân, nhưng rất nhanh đã bị tin tức tố phả ra khi người đàn ông nói chuyện thu hút sự chú ý. Cậu cần tin tức tố của Alpha, cần thật nhiều thật nhiều mới có thể thoải mái, Diệp Trừng bị quấn chặt như một con nhộng, cố gắng ngẩng cái đầu nhỏ duy nhất lộ ra, nhắm ngay môi liền hôn lên. Lúc này Diệp Trừng ngược lại lộ ra mặt thú tính, động tác nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, cũng may Lục Vân Kiêu phản ứng kịp thời tránh được một chút, nếu không Diệp Trừng mất lý trí không biết nặng nhẹ, hai người đều sẽ bị thương ở miệng. "Đừng vội, lát nữa sẽ cho em thoải mái, ngoan ngoãn nằm yên." Hô hấp của Lục Vân Kiêu trầm xuống, vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Diệp Trừng, tiếp tục nụ hôn vừa bị gián đoạn, lần này đổi lại hắn chủ động. Tuy rằng chưa thấy heo chạy, nhưng cũng đã ăn thịt heo, kỹ thuật của Lục Vân Kiêu so với Diệp Trừng trước kia chỉ biết chạm môi đã tốt hơn nhiều, hơn nữa đàn ông dường như trời sinh đã thông thạo chuyện này, dùng sức m út lấy đôi môi hơi khô khốc của Diệp Trừng. Không thỏa mãn chỉ ở bên ngoài dò xét, Lục Vân Kiêu cảm thấy thời cơ đã đến, liền vươn đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở đôi môi ẩm ướt và hàm răng trắng như ngọc của Diệp Trừng, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của cậu cùng nhau khiêu vũ. Tin tức tố của hai người thông qua môi răng quấn quýt liên tục trao đổi, Diệp Trừng có được chút thỏa mãn thoải mái đến mức nheo mắt lại, phát ra tiếng thở dài sung sướng. "Ư... thoải mái quá... ưm..." Nghe được lời khen ngợi không rõ ràng của Diệp Trừng, ánh mắt Lục Vân Kiêu nồng đậm như mực tàu, động tác đáp lại càng thêm nhiệt tình, hô hấp hòa quyện vào nhau, anh dường như nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của cả hai. "Muốn thoải mái hơn không, tiểu báo tuyết?" Không biết qua bao lâu, Lục Vân Kiêu thấy chỉ dựa vào hôn môi đã không thể làm Diệp Trừng thỏa mãn, liền cảm thấy đã đến lúc chuyển sang giai đoạn tiếp theo, vì thế cúi người ghé sát vào bên tai ửng đỏ của Diệp Trừng dụ dỗ. "Ưm ưm, muốn!" Giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo từ tính vang lên bên tai, khiến Diệp Trừng lập tức mê mẩn đến mức không còn mảnh vải che thân, vội vàng nuốt xuống nước bọt không kịp nuốt khi hôn trước đó, hưng phấn gật đầu đồng ý. Bị một đôi mắt long lanh tràn đầy chờ mong nóng bỏng nhìn chằm chằm, Lục Vân Kiêu nở một nụ cười, "Nhắm mắt lại và tận hưởng đi." Sở dĩ bảo Diệp Trừng nhắm mắt lại, là vì bị Diệp Trừng nhìn như vậy Lục Vân Kiêu cảm thấy có chút áp lực. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này với Omega, lo lắng có chỗ nào làm không tốt bị Diệp Trừng phát hiện, vậy thì uy danh cả đời của đại mãnh A của hắn chẳng phải là tiêu tan hết sao? Hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm khi người đàn ông nói chuyện, khiến Diệp Trừng không kìm được rùng mình một cái, nhưng điều khiến cậu cảm thấy kh0ái cảm như điện giật hơn, chính là những nụ hôn m ơn trớn của Lục Vân Kiêu trên mặt, cổ, thậm chí là xương quai xanh của cậu. "Ư... ưm, đừng mà, anh Lục..." Sau khi nhắm chặt mắt mất đi thị giác, các giác quan khác của Diệp Trừng lại trở nên nhạy cảm hơn, khi đầu lưỡi ấm áp mềm mại của người đàn ông chạm vào một nốt đậu đỏ nhỏ nhắn nào đó của cậu, Diệp Trừng cuối cùng không chịu nổi mà khóc nấc lên. Tuy nhiên tiếng nức nở nhỏ bé của Diệp Trừng không đổi lại được sự thương xót của người đàn ông, ngược lại càng thêm dữ dội tấn công, quyết tâm phải khiến đối phương bại dưới tay mình. Rất nhanh, vòng eo thon thả chỉ vừa một bàn tay nắm của Diệp Trừng, dưới bàn tay của Lục Vân Kiêu đã nở rộ ra vẻ yêu kiều, dưới lớp chăn, mười ngón chân tròn trịa như ngọc của Diệp Trừng cũng co rút lại, mu bàn chân cong lên. Đồng thời, toàn bộ hang động trong nháy mắt tràn ngập một mùi hương trà tươi mát nồng đậm, k1ch thích Lục Vân Kiêu lại tiêm cho mình một mũi ức chế, mới đỏ mắt giữ được chút tỉnh táo cuối cùng. Theo lý thuyết, tốt nhất không nên dùng thuốc ức chế liên tục, nhưng Lục Vân Kiêu không quản nhiều như vậy nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà đánh dấu hoàn toàn Diệp Trừng. Lúc này Diệp Trừng mồ hôi đầm đìa nằm liệt trên giường thở d ốc, sau khi dịu bớt, vẻ mặt cậu trông không còn khó chịu như trước nữa. Lục Vân Kiêu thấy vậy chậm rãi thở ra một hơi, xoay người bước ra khỏi hang động, hắn cần phải bình tĩnh lại, cơn mưa lớn bên ngoài vừa hay có thể giúp hắn hạ nhiệt. Cứ như vậy, ba ngày sau, kỳ ph át tình của Diệp Trừng cuối cùng cũng kết thúc, trải nghiệm đột ngột lần này, dù là đối với Diệp Trừng hay Lục Vân Kiêu đều là một sự dày vò không nhỏ. "Mấy ngày nay đa tạ anh Lục đã chăm sóc tôi." Diệp Trừng mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, quỳ ngồi trên lưng Bạch Hổ lớn, bọn họ ra ngoài đã quá lâu, bây giờ kỳ ph át tình của Diệp Trừng cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ cũng phải trở về tìm A Kim và trứng nhân ngư để hội hợp. "Không cần cảm ơn, đều là việc tôi nên làm." Sau khi khôi phục lý trí, quan hệ giữa hai người dường như xa lạ hơn trước kia, nhưng lại cảm thấy dường như có một loại tình cảm đặc biệt nào đó đang lan tỏa giữa hai người. Lục Vân Kiêu biết sau khi Diệp Trừng tỉnh lại, chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ lúng túng, nhưng hắn không ngờ rằng giữa hai người lại trở nên khách khí hơn như vậy. Vụng về trong lời nói, hắn cũng không biết nên phá vỡ cục diện này như thế nào, chỉ có thể cùng nhau lúng túng, hy vọng theo thời gian hai người có thể trở lại mối quan hệ thân mật như ban đầu. "Anh Lục, anh có thể kể cho tôi nghe vì sao anh lại biến thành hổ, một mình sống trong rừng nguyên sinh không?" Sau một hồi im lặng rất lâu, Diệp Trừng cuối cùng cũng lấy hết can đảm, hỏi ra vấn đề mà cậu nghi ngờ bấy lâu nay. "Nếu không tiện thì thôi ạ, em chỉ hỏi vu vơ thôi, ngại quá." Thấy Đại Bạch Hổ chậm bước chân, Diệp Trừng tưởng mình đã chạm đến nỗi đau của hắn, vội vàng xin lỗi. "Không có gì to tát cả, vừa hay trên đường không có việc gì, nói chuyện với em cũng không sao." Lục Vân Kiêu rất vui khi Diệp Trừng muốn tìm hiểu về quá khứ của hắn, như vậy quan hệ giữa hai người mới trở nên thân mật hơn. "Trong vũ trụ rộng lớn, thực ra không chỉ có loài người chúng ta, còn có những chủng tộc muôn hình vạn trạng khác, ví dụ như trùng tộc, long tộc, tinh linh tộc, người lùn tộc, người cá tộc, ví dụ như quả trứng nhân ngư chúng ta nhặt được, chính là ấu tể của tộc người cá." "Không biết nó làm sao rơi xuống hành tinh nguyên thủy này, còn may mắn được em nhặt được, nếu không chờ đợi nó chỉ có một chữ chết." "Mà loài người để có thể đứng vững gót chân trong vũ trụ, liền tiến hóa ra dị năng và thú hình, dị năng là thông qua hạch tinh thần trong tinh thần vực khống chế, mà tinh thần vực thì khống chế sự thức tỉnh và biến đổi của thú hình." "Trong một trận đại chiến với trùng tộc, tôi ôm tâm lý cùng chết với trùng mẫu, dẫn dắt binh lính giành chiến thắng trận chiến đó, mà tôi cũng bị trùng mẫu trọng thương, tinh thần vực vỡ nát, hạch tinh thần cũng bị độc trùng quấn lấy, hoàn toàn trở thành một phế nhân." Trải qua mấy tháng thoát khỏi thân phận thái tử đế quốc, sống những ngày tháng thoải mái trong rừng rậm, Lục Vân Kiêu phát hiện mình đã sớm nhẹ nhàng vượt qua muôn trùng núi non rồi, chuyện trước kia đều đã qua, nói ra cũng giống như đang kể chuyện của người khác vậy. "Tinh thần vực vỡ nát sẽ khiến người ta không khống chế được lý trí của mình, thoái hóa thành dã thú, cuối cùng cuồng bạo kiệt sức mà chết, thêm vào đó còn có độc tố kịch liệt của trùng mẫu, toàn bộ đế quốc đều không có cách nào chữa khỏi cho tôi." Lục Vân Kiêu tự giễu cười một tiếng, "Để tôi không mất lý trí, gây ra nguy hại lớn hơn cho xã hội, tôi liền đồng ý để mẹ kế lưu đày tôi đến hành tinh nguyên thủy này chờ chết." "Hả? Sao có thể như vậy! Anh Hổ rõ ràng là đại anh hùng bảo vệ đất nước, bọn họ không nghĩ cách chữa bệnh cho anh thì thôi, sao có thể lưu đày anh đến đây chờ chết?" Diệp Trừng tức giận đến mức không chịu nổi, đừng thấy anh Hổ bây giờ bộ dạng uy phong lẫm liệt, khí phách ngút trời, không ngờ lại là một tiểu đáng thương bị ức hiếp đủ đường, có lẽ ông trời thấy anh Hổ đáng thương, mới bảo cậu đến cứu anh Hổ. Nếu không sao cậu vừa hay lại thức tỉnh dị năng chữa trị có thể chữa khỏi cho anh Hổ, quả nhiên, cậu chính là con cưng của số phận! Diệp Trừng hưng phấn hẳn lên, thì ra cậu không phải là nhân vật chính, mà là ngoại quải của nhân vật chính à, vậy cốt truyện tiếp theo có phải là giúp anh Hổ chữa khỏi bệnh, sau đó trở về vả mặt nghịch tập kế thừa gia nghiệp một đường không? "Đừng giận, bây giờ tôi thấy cuộc sống nhàn nhã như vậy cũng không tệ, nếu tôi không bị lưu đày, cũng sẽ không gặp được em, nghĩ như vậy, tôi còn lời to ấy chứ." Lục Vân Kiêu cảm thấy Diệp Trừng bênh vực mình đáng yêu vô cùng, hắn đột nhiên có chút cảm ơn người mẹ kế đã đưa hắn đến đây, nếu không hắn cũng sẽ không gặp được lương duyên như Diệp Trừng. "Hừ hừ~ gặp được tôi, anh Lục cứ việc mà vui thầm đi, thiếu gia đây có năng lực chữa khỏi tinh thần vực cho anh đấy, hơn nữa còn không lấy tiền của anh, xem tôi tốt với anh chưa này." Diệp Trừng không biết xấu hổ nhận lấy lời khen của Lục Vân Kiêu, còn kiêu ngạo tự khen mình một phen, một chút cũng không biết khiêm tốn. "Vâng vâng vâng, đa tạ Diệp thiếu gia đã cứu tôi ra khỏi vòng nước xoáy lửa bỏng, sau này tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của Diệp thiếu gia." Lục Vân Kiêu mỉm cười hùa theo Diệp Trừng diễn kịch. "Ôi dào, chuyện nhỏ thôi mà, nói gì báo đáp hay không báo đáp, Diệp thiếu gia tôi không thiếu tiền." Hai người vừa trêu đùa nhau, rất nhanh đã đến chân dốc núi nơi trước đó bị rơi xuống. Diệp Trừng xuống khỏi lưng hổ, đợi Lục Vân Kiêu khôi phục hình người mặc quần áo xong, liền từ không gian lấy ra dụng cụ chuyên dụng để leo núi dã ngoại, sau đó cố định Diệp Trừng và mình lại với nhau.
« Trước Sau »