Độc Chiếm Nàng - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (Full) | Bách Hợp Ngược Luyến

Chương 23
« Trước Sau »
(*) Thiệt ra tui cũng không rõ lắm nó là sao =)))))))))) Ban đêm khí trời thay đổi vô cùng nhanh chóng, đầu hôm thì nóng nực oi bức nhưng sau nửa đêm lại có mưa phùn, những hạt mưa rơi dày đặc tí tách, cửa kính cũng bị dội ướt, toàn bộ thành phố C đều được mưa cọ rửa qua một lần. Nguyên Nhược mơ một giấc mơ, trong căn phòng mờ mịt, ánh đèn ảm đạm, quang ảnh hư ảo, mơ hồ, bầu không khí bị đè nén đến cực điểm, cô ôm bả vai đối phương, chiếc cằm mịn màng khẽ nâng lên, ngón tay trắng nõn xuyên qua mái tóc đen dày của người kia... Giấc mơ dài vô cùng mà không chân thực, lại rối loạn không thể phân biệt được thực ảo. Tim cô đập thình thịch, một hồi lại một hồi như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Ngoài cửa sổ mưa lất phất, triền miên không dứt. Trong mộng, rèm cửa sổ trong phòng được kéo thật chặt, cho dù xung quanh sáng hay tối, ánh đèn đường xa xa cũng đều không thể phá vỡ nét ảm đạm nơi này. Người kia nhỏ giọng nói với cô: "Nguyên Nhược....." Cho đến trước khi trời hửng sáng, cô đột ngột tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt ra lại thấy bản thân đang nằm trên giường, mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, đùng đùng đùng đùng rơi vào cửa kính, tiếng gió gào thét bên ngoài tòa nhà cao tầng, vù vù vang vọng, thật làm người ta sợ hãi. Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, rèm cửa sổ không có kéo lên, một bên cửa sổ đã mở ra, có một khoảng nước nhỏ do bị nước mưa làm thấm ướt, chỉ còn khung cửa sổ lẻ loi che chắn cơn mưa dội vào, tất cả những thứ này hoàn toàn khác với cảnh trong mơ. Nguyên Nhược phản ứng chậm chạp hồi lâu, cảm giác được từng trận gió mát thổi qua, một lúc sau mới động đậy. Quần áo của cô vẫn nguyên vẹn như đêm qua, trên người vẫn còn mùi rượu khó chịu. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua, chỉ mơ hồ nhớ rằng rốt cuộc là Thẩm Đường đã đưa cô vào phòng, còn những chuyện khác thì cô quên mất. Tối hôm qua Nguyên Nhược uống rượu đỏ nồng độ cao, tác dụng chậm, những chuyện nhỏ nhặt sau đó cô đã triệt để quên mất, hoàn toàn không nhớ ra được đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Say rượu cảm giác không dễ chịu, đau đầu, còn có chút buồn nôn, nằm yên trên giường một lúc, Nguyên Nhược nằm co chân lên, cảm thấy có chút không thoải mái nên đứng dậy đi vào phòng tắm. Nước cô chỉnh hơi nóng nhưng khí trời mát mẻ nên ngâm mình khá là thoải mái. Cô dùng nước thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, sau đó đắp lên mặt, cứ như vậy nằm thẳng người trong bồn tắm, chậm rãi tĩnh tâm lại. Bên ngoài tiếng mưa thật đáng ghét, gió gào mây tụ, đất trời tối sầm, trong phòng tắm cũng không có bật đèn, rất âm u nặng nề. Nước trong bồn tắm quá đầy, không ngừng chảy ra ngoài, bắn tung tóe lên mặt đất xung quanh, gương trên tường bị một lớp hơi nước bao phủ. Suy nghĩ của cô thật sự bị xáo trộn không thể bình tĩnh lại được, Nguyên Nhược lấy khăn trên mặt xuống, lồng ngực phập phồng hai lần, cô lại hít thở lấy không khí trong lành. Cô cố gắng hết sức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng càng làm như vậy lại càng không thể nhớ được, chỉ mơ hồ nhớ bản thân mình bị Thẩm Đường đẩy vào ghế sô pha, đối phương tiến tới...... Sau đó........ Ký ức đứt đoạn ở đây mất, mơ mơ hồ hồ. Đại khái là giấc mơ đêm qua quá sâu sắc, cô không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là mơ, cũng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, có một số việc là thật đã xảy ra hay chỉ là mộng ảo? Mọi thứ đều hư ảo, như gió rít bên ngoài rồi tan biến trong chốc lát. Nguyên Nhược cau mày, trong đầu chợt hiện lên một vài hình ảnh. Thẩm Đường bế cô vào phòng, đặt cô lên giường, trong phòng tối om, cửa đóng chặt, trong bóng tối đối phương rót nước cho cô, giống như lần trước cô chăm sóc người này, tiếp theo cho cô uống nước, cô uống có chút vội vàng, nước đều bị đổ ra bên ngoài. Không lâu sau, không biết là Thẩm Đường chủ động ôm cô, hay là bản thân cô đem đối phương ôm lấy, hai người liền ngã xuống giường. Tiếp theo...... Nguyên Nhược không có bất kỳ ấn tượng nào, đầu óc trống rỗng. Chắc là không sao đâu, nếu không thì cô cũng cảm nhận được rồi, chỉ là cô có chút phiền lòng, trong lòng hơi bất an thôi. Trước đây cô cũng từng say rượu nhưng chưa bao giờ xằng bậy, đều là uống say thì ngoan ngoãn ngủ một giấc. Lần này là ngoại lệ duy nhất. Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra sau đó hay không, cô và Thẩm Đường ở trên sô pha nghiêng ngã, ôm ấp nhau cùng một chỗ là sự thật, thân mật không kẽ hở như vậy là đã vượt qua ranh giới vốn nên có. Khi đó cô vẫn tỉnh táo, không say đến mức không biết mình đang làm gì. Nguyên Nhược vốc một nắm nước vỗ lên cổ, lại lau nước trên mặt lần nữa rồi chìm vào trong bồn tắm một chút. Quả nhiên là bị rượu làm hồ đồ rồi mới có thể làm ra những hành vi không thể tưởng tượng nổi thế này. Cô ngoi dậy, ngẩng đầu nằm yên lặng hơn mười phút, tâm trạng mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, lúc này mới cầm lấy khăn lau mặt, lau người. Sau khi tắm xong, cô choàng thêm một chiếc khăn tắm, đứng trước gương vài giây rồi bật đèn lên. Khung cảnh tối tăm bị ánh sáng trắng nhẹ nhàng của đèn xua tan, cảnh vật trong gương thay đổi đột ngột, một giọt nước chảy dọc xuống trước gương, tạo thành một vệt nước dài. Nguyên Nhược đưa tay lau mặt gương, xõa ra mái tóc rối tung. Sắc mặt cô trong gương cũng ổn, đôi môi ướt át đỏ mọng, bên tai trái còn dính nước. Cô nhìn mình trong gương một lúc, luôn cảm thấy không giống với lúc trước nhưng lại không nói ra được là cỗ nào không giống, cô lau đi giọt nước trên tai, không tự chủ được dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng. Dường như nơi đó vẫn còn sót lại một chút ấm áp do được chạm vào một cách dịu dàng. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, chính bản thân Nguyên Nhược cũng sửng sốt một chút, lập tức dừng lại, không thể nghĩ bậy nữa. Cô cầm khăn mặt lau tóc, dùng máy sấy thổi khô một nửa rồi mới đi ra ngoài. Bởi vì cửa sổ không đóng, cô vừa mới tắm rửa sạch sẽ bước ra nên cảm thấy trong phòng có chút lạnh, Nguyên Nhược không khỏi quấn chặt khăn tắm nhìn ra bên ngoài. Sắc trời u ám, từng đám mây đen to lớn bao phủ phía bên trên bầu trời, nhìn có vẻ như trời sẽ tiếp tục mưa, trong chốc lát sẽ không thể tạnh. Những con phố phía xa vắng vẻ, xe cộ thưa thớt, trời mưa nên cũng không ai ra đường, ngay cả tiểu khu cũng trở nên yên tĩnh, trầm mặc và thanh tịnh. Những hạt mưa bị gió cuốn thổi vào trong phòng, khung cửa sổ không thể ngăn được. Nguyên Nhược lập tức đi tới đóng cửa sổ, sau đó kéo rèm cửa lại, bật đèn lên, mở tủ tìm quần áo. Trận mưa kéo dài suốt đêm, đến rạng sáng thì nhiệt độ cũng giảm đi không ít. Thời tiết này mà mặc quần áo thông thường thì có chút lạnh nên cô chỉ có thể mặc quần áo dài. Cô tùy tiện tìm một bộ quần áo để thay, sau đó dọn dẹp một hồi rồi mở rèm cửa sổ ra. Loại thời tiết này khiến Nguyên Nhược có chút không thỏai mái. Mấy hôm trước trời vẫn nóng nực đến khó chịu mà bây giờ ngủ một giấc thức dậy thời tiết lại biến đổi như thế. Cô không biết nên ứng phó thế nào, ngập ngừng nhìn ra bên ngoài, cuối cùng thở dài lấy điện thoại ra xem. Có rất nhiều tin nhắn trên WeChat. Chị Văn và Hà Dư gửi rất nhiều tin nhắn đến, tất cả đều được gửi vào tối hôm qua, hỏi xem cô đã về nhà an toàn chưa. Tin nhắn mới nhất là do Thẩm Đường gửi đến. Người này lúc hơn sáu giờ đã rời nhà, nhắn rằng buổi chiều mới trở về, không nói là ra ngoài làm gì. Nguyên Nhược mím môi, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không trả lời tin nhắn người này. Chuyện tối hôm qua đã đủ hoang đường rồi, cô nghĩ trước tiên từng người nên bình tĩnh lại một chút. Vì bên ngoài trời mưa nên nhìn bầu trời đoán không ra thời gian, thì ra đã sắp mười một giờ rồi. Cô tùy tiện tìm thứ gì đó để ăn và gửi tin nhắn cho tiểu Trần để hôm nay em ấy không nhận đơn đặt hàng online. Buổi chiều mưa nhỏ hơn một chút, cô lái xe đến cửa hàng. Thực ra cửa hàng cũng không có gì bận cả, không đến cũng không sao nhưng cô lại muốn đến. Loại thời tiết này không thích hợp cho việc kinh doanh, trên đường cũng không được mấy bóng người, tiểu Trần ở quầy thu ngân đang chơi điện thoại, còn Triệu Giản vẫn như cũ đang chơi game. Nguyên Nhược cũng đang ngồi ở quầy thu ngân nhưng cô không chơi điện thoại mà đang lơ đễnh, buồn chán thì nhìn ra đường xá bên ngoài hoặc kiểm tra những loại bánh trên kệ xem có quá hạn hay không. Triệu Giản đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Chị chủ, em đã kiểm tra rồi chị không cần kiểm lại, không quá hạn đâu, tất cả những món sắp hết hạn đều được đưa lên kệ khuyến mãi rồi". Nguyên Nhược ngừng một chút rồi vẫn tiếp tục kiểm tra. "Chị xem lại một lần nữa". Triệu Giản không nói gì. Tiểu Trần chán nản ngáp một cái, nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi lại nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Thời tiết gì thế này!! Lúc thì nóng nực muốn chết, lúc thì mưa liên tục". "Năm nào cũng vậy mà", Triệu Giản nói: "Quen là tốt rồi". "Đâu có, thấy năm ngoái trời đâu mưa nhiều". "Hồi tiểu Đường ra ngoài tham gia cuộc thi trời mưa tận mấy ngày, cậu quên rồi hả?" .... Hai người cậu một câu tôi một câu nói chuyện phiếm với nhau, không lâu sau chủ đề lại kéo tới trên người Thẩm Đường. Tiểu Trần đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, hỏi Nguyên Nhược: "Chị chủ, chị Đường hôm nay không tới sao?" Nguyên Nhược còn đang sắp xếp hàng hóa trên kệ, đưa lưng về phía cô ấy trả lời: "Em ấy có chút việc không đến được". "Có chuyện gì vậy?", tiểu Trần hỏi với giọng điệu tiếc nuối, cô ấy đang ngóng trông Thẩm Đường có thể đến đây, không quen với việc Thẩm Đường không đến. Nguyên Nhược cũng không rõ lắm nên không trả lời, chỉ tự bận việc của mình. Tầm năm, sáu giờ trời tạnh mưa, mặt trời ló dạng. Một ít ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu lên cửa kính, toàn bộ cửa hàng bánh đều được ánh nắng làm nổi bật lên, cả con đường cũng như được nhuộm một màu vàng hoàng hôn ấm áp. Con đường phía đông có nhiều cửa hàng nhưng sau một trận mưa to trên đường hầu như không có một bóng người, thậm chí ngay cả một chiếc xe cũng không nhìn thấy. Liếc nhìn thời gian, Nguyên Nhược do dự không biết có nên về hay không, cô thoáng nghĩ tới trong nhà còn có một người nên trong lòng vẫn còn do dự. Cô đi tới phòng nghỉ ngơi định ở một mình trong chốc lát nhưng còn chưa kịp thì tiểu Trần đã nói: "Chị Đường đến rồi!". Nguyên Nhược dừng lại, quay đầu nhìn sang. Thẩm Đường mang theo cơm hộp tới, cả bốn người ai cũng có phần. Tiểu Trần vội vàng chạy tới giúp xách đồ, Nguyên Nhược cũng nói với Thẩm Đường: "Còn tưởng hôm nay em không đến, đi thôi, chúng ta ra phía sau". Thẩm đường không dấu vết liếc mắt nhìn Nguyên Nhược, giải thích: "Em đến tìm Triệu Giản có chút việc". Triệu Giản đang vui đầu chơi game, nói: "Ngày hôm qua em làm chút việc nhưng xảy ra một vấn đề nhỏ nên em nhờ tiểu Đường đến đây xem giùm em". Bọn họ đều là sinh viên công nghệ thông tin, đúng là nên tìm Thẩm Đường. Nguyên Nhược đứng một bên nhìn, không lên tiếng, chỉ không chút biến sắc mà liếc nhìn Triệu Giản. Trùng hợp lúc này Triệu Giản để điện thoại xuống, đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm, cậu ta vô tình bắt gặp ánh mắt của Nguyên Nhược. Bị nhìn như vậy trong lòng cậu hơi sợ, không tự chủ sờ sờ mũi mình, vẻ mặt không được tự nhiên hỏi: "Chị chủ muốn cùng ăn cơm không?" Tiểu Trần ở một bên tò mò nhìn về phía cậu ta, chắn lời Nnguyên Nhược mà nói: "Chúng ta phải cùng ăn cơm chứ, mưa mới tạnh mà, hơn nữa chị Đường cũng mua bốn phần tới sao lại không ăn cùng nhau!". Triệu Giản mất tự nhiên cười cười, bước tới giúp xách đồ. Mặc dù là mua cơm hộp nhưng bữa cơm này khá là thịnh soạn, bốn mặn một canh, ngoài ra có một món hầm. Nguyên Nhược ăn không nhiều, chỉ động mấy đũa, Thẩm Đường đặt một chén canh nhỏ trước mặt cô nhưng cô không uống ngay. Triệu Giản húp một ngụm canh, cười nói với tiểu Trần: "Món canh này thật ngon, cậu cũng nếm thử xem". Tiểu Trần cái gì cũng không biết chỉ ngây ngốc mà nghe theo, thực sự múc một chén canh uống cạn, còn thỏa mãn mà nói: "Đúng là ngon thật, chị Đường, chị mua ở đâu vậy?". Thẩm Đường nói: "Cửa tiệm ở đầu phố, ngay ngã ba đường". Ba người đang tán gẫu, Nguyên Nhược không nói lời nào, chỉ ở bên cạnh lắng nghe, cuối cùng cũng bưng canh lên uống. Muộn một chút, Nguyên Nhược lái xe cùng Thẩm Đường trở về. Thẩm Đường không ngồi ở ghế phụ mà ra hàng sau ngồi. Dọc theo đường đi trong xe đều yên tĩnh, lái xe trên đường vắng nên chẳng mấy chốc xe đã đến con phố phía tước tiểu khu. Cuối cùng vẫn là Thẩm Đường lên tiếng trước, người này giống như vô ý nói: "Hôm nay em đến trường học một chuyến, có một đàn anh gọi em, chuyện có chút gấp". Giải thích lý do tại sao lúc sáng không có ở nhà, không phải em ấy cố ý tránh né. Nguyên Nhược thoáng dùng sức siết chặt tay lái, nhìn con đường bị mưa ướt trước mặt, một lúc mới ừm một tiếng, hỏi: "Giờ sao rồi?" "Vấn đề đã được giải quyết, có một vấn đề nhỏ với dữ liệu thôi." Cả hai bên đều giữ im lặng về mọi chuyện xảy ra đêm qua, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nguyên Nhược không thích nghi được với cục diện cứng ngắc thế này nên cô lơ đãng nói mấy chuyện không quan trọng rồi chuyện học hành... Hai ba phút sau xe tiến vào bãi đậu xe của tiểu khu, hai người xuống xe đi thang máy lên. Lúc này là giờ cao điểm tan làm về nhà, không chỉ có hai người bọn họ vào thang máy, tầng trệt có bốn người, đến lầu một càng nhiều người vào, thậm chí có một người đang đẩy xe hàng hóa vào. Nguyên Nhược và Thẩm Đường là những người vào thang máy đầu tiên nên không khỏi bị ép vào góc, không biết bị ai đẩy một hồi suýt nữa Nguyên Nhược đã không đứng vững, cũng may là được Thẩm Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo. Hai người bị đẩy dồn đến một chỗ, bởi vì bên cạnh có một chiếc xe đẩy mà không gian thì có hạn, ngay cả chỗ xoay người cũng không có. Nguyên Nhược không thể nhúc nhích, đằng sau cô có một người đàn ông xách túi, đối phương đang ở rất gần cô, nếu cô không chú ý thì sẽ đụng trúng, không có cách nào khác, cô chỉ có thể duy trì một tư thế này. Thẩm Đường dựa lưng vào góc thang máy, đôi mắt dài rũ xuống, sau đó em ấy kéo Nguyên Nhược lại, vòng tay qua lưng cô. Cơ thể Nguyên Nhược cứng đờ, cô cảm giác được bàn tay của đối phương ở phía sau, nhưng vẫn không né tránh. Coi như muốn tránh thì trước sau trái phải cũng không có chỗ cho cô tránh. Hai người họ đứng rất gần nhau nhưng không chạm vào nhau, ở giữa có một khoảng cách nho nhỏ. Nguyên Nhược hơi ngẩng đầu lên, trùng hợp Thẩm Đường lúc này hơi cúi người xuống, hai người suýt chút nữa môi chạm môi, trong nháy mắt lướt qua. Nguyên Nhược sửng sốt, tay nắm chặt thành thang máy, cô thẳng tắp đối diện tầm mắt Thẩm Đường, không khỏi âm thầm cắn chặt môi dưới, nhưng sau đó trở lại bình thường, làm như không để ý. Mặc dù không có chạm vào nhau nhưng hơi thở ấm áp thoáng qua khiến người ta không thể không chú ý đến, dáng vẻ chạm như không chạm thế này làm cả hai nhớ đến cảnh tượng trên ghế sô pha. Cũng giống như lúc đó, mùi rượu giữa hai người thoảng qua, hơi thở còn nóng hơn bây giờ, Nguyên Nhược nắm lấy góc quần áo của Thẩm Đường mà Thẩm Đường thì lại đưa tay ôm cổ Nguyên Nhược. Chỉ thiếu một chút, một chút xíu khoảng cách như vậy nữa thôi là môi hai người sẽ chạm vào nhau. Những cư dân đi thang máy này đều sống ở các tầng cao, người đẩy xe đi ra trước, trong thang máy thoáng chốc hiện ra một khoảng không gian rộng lớn. Người đàn ông phía trước bước sang một bên hướng về giữa, những người khác cũng lần lượt bước một bước nhỏ về phía giữa, Nguyên Nhược chần chờ một lát, vẫn chọn di chuyển theo mọi người, hướng cửa thang máy. Thang máy lên trên thì dừng một chút, hai người các cô là người kế cuối bước ra. Trước tiên Nguyên Nhược mở cửa, sau khi vào nhà thì đổi giày, bỏ túi xách xuống, không đợi Thẩm Đường. Có người gọi điện thoại đến, cô nhanh chóng nhấc máy, là Dương Hà Anh gọi. Thẩm Đường vào cửa sau một bước, không nhanh không chậm thu dọn lối vào rồi mới đi vào. Cuộc gọi không kéo dài bao lâu, kết thúc sau chưa đầy ba phút. Nguyên Nhược trở về phòng mình, thật lâu cũng không đi ra, mãi đến tận gần mười một giờ mới ra ngoài rót ly nước uống. Thẩm Đường còn đang bên ngoài, đã tắt đèn trong phòng khách, ngồi trên sô pha xem TV. Nghe thấy âm thanh, em ấy quay đầu lại nhìn, ánh mắt khẽ động, nhưng không nói lời nào. Nguyên Nhược chân như bị dính chặt lại, sau đó lặng lẽ rót hai ly nước, một cho mình, một ly khác đặt trên bàn trà cho người kia. Cô nhẹ nhàng nói: "Đừng thức khuya quá, ngủ sớm đi". "Uhm", Thẩm Đường đáp, cầm ly lên. Nguyên Nhược đang muốn rời đi, nhưng chưa kịp quay người lại, người trước mặt đột nhiên hỏi: "Có muốn xem TV một lát không?" Cô sững sờ không thể giải thích được, còn chưa kịp phản ứng cơ thể đã yên vị ngồi xuống. Trên TV chiếu bộ phim truyền hình nơi công sở, đóng vai nam nữ chính đều là những ngôi sao tương đối nổi tiếng hiện tại, dung mạo tuấn tú, xinh đẹp. Thực ra, Nguyên Nhược không thích loại phim truyền hình này, không thích xem TV, bình thường làm ổ trên sô pha xem phim truyền hình chủ yếu để giết thời gian, vừa nãy đi ra đây cô chỉ định rót ly nước uống rồi về phòng thôi nhưng không hiểu sao lại yên vị ngồi đây. Cô dùng dư quang liếc nhìn Thẩm Đường, người này một tay cầm ly, vẻ mặt bình thường, ánh mắt luôn hướng về màn hình. Có lẽ là cảm nhận được rằng cô đang nhìn trộm mình, Thẩm Đường còn nói: "Lúc sáng ở trường em gặp Ngải Ninh, cậu ấy đang đi cùng bạn của mình". Nguyên Ngải Ninh không phải là sinh viên của Đại học C, con bé học Tiếng Anh thương mại ở một trường đại học khác. Nguyên Nhược hỏi: "Nó tới đó làm gì?" "Hình như đang tìm người", Thẩm Đường nói, "Đến sân thể thao bên kia". Nguyên Nhược gật đầu, uống một ngụm nước, cố gắng tìm điều gì đó để nói. Trời đã rất khuya, dần dần bọn họ cũng có chút buồn ngủ, nhưng cũng không ai kêu ai về phòng nghỉ ngơi, hai người có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều không có nhắc tới những chuyện đó, cũng không có ai để ý đến nội dung bộ phim trên TV. Đến cuối cùng vẫn là Nguyên Nhược thật sự mệt đến sắp không mở được mí mắt, cô ngửa ra sau, cánh tay cũng chống phía sau nhưng lại vô tình đè lên mu bàn tay của Thẩm Đường. Động thái này thực sự là vô tình, muốn tránh cũng đã muộn. Nguyên Nhược theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng thoạt nhìn có vẻ cố ý quá, cô chậm một lát, không tự chủ được siết chặt tay. Thẩm Đường tay lạnh ngắt, có lẽ là do ban đêm em ấy mặc quá mỏng manh. Khoảnh khắc tay bị đè xuống, em ấy theo phản xạ giật giật ngón tay, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay Nguyên Nhược khẽ di chuyển. Xúc cảm như có như không khiến lưng Nguyên Nhược cứng đờ, lòng bàn tay như là bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, có chút ngứa. Đúng lúc này Nguyên Nhược kịp thời bỏ tay ra, đổi tay chống. Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn, một lúc sau, em ấy lại xem TV. Sau đó cũng không ai nói chuyện nữa rồi Nguyên Nhược trở về phòng trước. Một đêm gió nhẹ thổi qua, ngủ một giấc đến hừng đông. - ----------- Hôm sau là một ngày đẹp trời, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ vừa phải. Bởi vì cuộc điện thoại tối hôm qua của Dương Hà Anh mà hôm nay Nguyên Nhược không đến cửa hàng, Thẩm Đường cũng không có đi học. Đôi vợ chồng cùng nhau tới đây, mang theo tám con cua còn tươi rói. Trước và sau Tết Trung thu là khoảng thời gian ăn cua, hai vợ chồng đặt hàng sớm, cua vừa được bắt lên đã được lái buôn gửi đến tận nơi, hai người mang đến đây cho cô và Thẩm Đường, tiện thể ghé thăm nhà con gái một chút. Nguyên Nhược lúc sáng sớm đã ra ngoài mua chút đồ ăn, chờ Dương Hà Anh với Nguyên Lợi Hòa đến nơi là cô bắt đầu làm việc, còn Thẩm Đường thì phụ giúp việc pha trà rót nước. Bốn người ngồi hàn huyên tán gẫu, lúc sắp đến giờ, Nguyên Lợi Hòa cùng với Thẩm Đường vào bếp nấu ăn, còn mẹ con hai người họ ở lại phòng khách vừa xem TV vừa nhặt rau. Dương Hà Anh thích xem mấy bộ phim truyền hình gia đình, tâm trạng bà ấy rất tốt. Nguyên Nhược cũng cùng bà xem phim đồng thời tán gẫu một số chuyện trong nhà, Dương Hà Anh nói này nọ một hồi lâu, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Nguyên Nhược, nhỏ giọng hỏi: "Người bạn kia của con đâu? Lần trước không phải nói con có rảnh thì dẫn người về nhà sao, hay là trưa nay gọi người ta đến cùng nhau ăn bữa cơm đi?" Nguyên Nhược bị lời này làm cho hết hồn, cô chưa bao giờ nghĩ tới từ lúc nào mà Dương Hà Anh lại trở nên thế này, như là lo cô tìm không ra đối tượng vậy, thậm chí còn có ý nghĩ giữa trưa gọi người ta tới ăn cơm. Cô có chút bất đắc dĩ, buồn cười nói: "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy? Bạn nào ở đâu ra?" Dương Hà Anh có chút bất mãn: "Con nói xem là người bạn nào?" "Không phải như vậy đâu, là Ngải Ninh nhầm lẫn, lúc đó con có giải thích với mẹ nhưng mẹ lại không tin", Nguyên Nhược nói, cũng bó tay với mẹ luôn, mà cô lại không thể nói nặng lời: "Con không liên quan gì đến người đó, đã không còn liên lạc từ lâu rồi". Nói xong, cô giải thích thêm vài câu, dù sao cũng không thể để Dương Hà Anh tiếp tục hiểu lầm. Biết rằng Dương Hà Anh đang sốt ruột và lo lắng cho cô nhưng những chuyện thế này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn. Dương Hà Anh vốn đang rất chờ mong có thể nhìn thấy Dư Tuyền, bà bây giờ cũng được khai sáng hơn nhiều, nghĩ chỉ cần Nguyên Nhược có thể tìm được một cô gái thích hợp để ổn định cuộc sống là tốt rồi, dù tư tưởng của bà vẫn còn có chút bảo thủ nhưng chung quy cũng vì lo lắng chuyện đại sự cả đời của con gái. Nghe Nguyên Nhược giải thích như vậy, Dương Hà Anh không khỏi có chút mất mát mà lẩm bẩm vài câu. Nguyên Nhược liền giả câm giả điếc, lời đi vào tai trái ra tai phải. Chỉ là lúc cô vừa mới ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Đường đang đứng cách đó không xa, tay bưng một đĩa trái cây, cũng không biết em ấy đã đứng ở đó bao lâu rồi. Người này hẳn đã nghe thấy những lời cô nói về Dư Tuyền. Nguyên Nhược nhìn TV giả vờ không nhìn thấy em ấy. Thẩm Đường đi tới, đặc đĩa trái cây lên bàn, nói với Dương Hà Anh: "Bác gái ăn trái cây đi ạ". Dương Hà Anh mỉm cười, khen em ấy hiểu chuyện. Thực ra bốn năm trước khi Nguyên Nhược thu nhận giúp đỡ Thẩm Đường, Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa đã chủ động muốn Thẩm Đường ở cùng hai người, dù sao lúc đó Nguyên Nhược cũng không có đủ năng lực kia, bản thân cô cũng vô cùng khó khăn thế nhưng Nguyên Nhược không đồng ý, muốn để cho Thẩm Đường ở lại bên mình. Mặc dù bình thường Thẩm Đường đều ở tại trường học nhưng ngày lễ Tết vẫn phải rời khỏi trường, em ấy cùng hai vợ chồng họ Nguyên không có quan hệ sâu sắc, không những là không quen biết sâu mà khoảng cách thế hệ cũng rất lớn, không thích hợp ở lại nhà cũ bên kia. Bây giờ nhìn thấy Thẩm Đường sống cũng ổn, lại còn là cô gái ưu tú, Dương Hà Anh có chút cảm khái, cũng hiểu rõ được sự vất vả của Nguyên Nhược. Chờ Thẩm Đường quay trở lại nhà bếp Dương Hà Anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Đường cũng không dễ dàng gì, đứa nhỏ này thật sự rất nghe lời". Nguyên Nhược cười cười: "Vài ngày nữa em ấy sẽ quay lại trường học, tháng mười hai này sẽ tham gia kì thi nghiên cứu sinh. Gần đây em ấy rất chăm chỉ, hầu như mỗi ngày đều bận bịu chuyện phòng thực nghiệm". "Con cũng vậy, mấy năm qua đã nhọc lòng rồi", Dương Hà Anh nói, tất nhiên là bà đang đau lòng cho con gái. Chuyện giúp người khác nuôi đứa nhỏ như vậy đặt trên người khác còn không thể chịu nổi mấy lời nói bóng nói gió, may là Nguyên Nhược đã sớm dọn ra ngoài ở một mình, hàng xóm xung quanh cũng không ai hiểu rõ mấy chuyện này. Nhưng ngoài những điều này ra Nguyên Nhược còn phải chịu rất nhiều áp lực, không phải nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài. Nguyên Nhược không quá quan tâm những thứ này, cô trả lời: "Em ấy khá là ngoan, không cần con phải lo lắng nhiều". Dương Hà Anh không nói thêm gì, chuyển sang nhìn khung ảnh trên tủ TV. Bức ảnh đó được chụp bên cạnh ngôi nhà cũ, thật khó để nói những gì đã xảy ra trong quá khứ. Hơn ba giờ thì hai vợ chồng họ Nguyên rời đi, trước khi đi hai người ráng nhét cho Nguyên Nhược một phong bì, nói rằng sau khi họ đi mới được mở ra. Nguyên Nhược cũng không thể làm gì khác hơn, cuối cùng vẫn nhận lấy, cô biết trong phong bì là cái gì. Là tiền mặt, đủ mười nghìn. Cô còn nợ anh trai mình hơn hai mươi vạn, ba mẹ đều biết rõ, vậy nên hết lần này đến lần khác đem lương hưu tích góp từng chút một lặng lẽ đưa cho cô một ít, hi vọng cô có thể sớm trả xong tiền nợ, giúp được chút nào hay chút ấy. Năm nay cửa hàng bánh kinh doanh thuận lợi, Nguyên Nhược thật sự không thiếu một chút tiền này, cô dự định sang năm sẽ trả hết hơn hai mươi vạn còn nợ, mà bây giờ lại nhận tiền lương hưu của ba mẹ, vừa bất lực vừa cảm động. Sau khi đưa ba mẹ đi, Nguyên Nhược nhờ Thẩm Đường dọn dẹp nhà cửa, tiện thể dọn luôn phòng ngủ và phòng khách. "Bác trai đã kể cho em nghe rất nhiều chuyện trước kia của chị", Thẩm Đường đột ngột nói. Nguyên Nhược hiếu kỳ: "Chuyện gì?" "Mấy chuyện khi còn nhỏ, nói em lúc nhỏ hay chạy theo chị, còn thường đến nhà chị chơi". Đúng là như vậy thật. Hồi đó Thẩm Đường là một đứa nhỏ lầm lì, không giống như bây giờ. Nguyên Nhược hồi tưởng lại, đáp: "Đúng là vậy nhưng mà em không để ý tới chị, còn sợ chị, thấy chị thì luôn muốn chạy trốn". Thẩm Đường vắt khô khăn, liếc nhìn bên này một chút. "Em không nhớ rõ lắm, không có ấn tượng gì". Nguyên Nhược nói về một số chuyện trước kia, một trong số đó có chuyện đặc biệt đáng nhớ. "Lúc em ba, bốn tuổi học mẫu giáo, cách trường tụi chị không xa, có một ngày buổi chiều chú Thẩm quên đi đón em, em liền lén lút chạy ra ngoài, đến trường của tụi chị tìm chị gái, em nhớ chuyện này không?" Thẩm Đường lắc đầu một cái. Nguyên Nhược mỉm cười, "Chị em học lớp số hai, chị học lớp số một, em đi tìm nhầm phòng học liền tới chỗ chị. Lúc đó chị đang tự học trên lớp, không có giáo viên ở đó, em lại không chịu đi, siết góc áo chị không buông ra, nhất định đi theo. Sau đó chị đưa em về nhà, chú Thẩm đã lo lắng đến mức suýt gọi cảnh sát vì sợ rằng em bị bắt cóc". Năm đó Thẩm Đường mới bao lớn đâu, một bé gái nho nhỏ, cũng không biết làm sao tìm được đường đến trường mà đi tới, tới rồi có chết cũng không buông, kéo cũng kéo không ra. Khi nghĩ đến những chuyện này Nguyên Nhược liền cảm khái, lại nói về Thẩm Lê cùng những người khác trong Thẩm gia. Thẩm Đường vẫn đang nghe, dùng khăn lau tủ TV, khi cầm khung ảnh lên, không biết lý do gì mà lại hỏi: "Chị nhớ chị ấy không?" Nguyên Nhược lập tức sửng sốt, nghiễm nhiên không ngờ tới câu hỏi này, thật lâu sau cũng không biết nên trả lời như thế nào. Một lúc sau, cô mới nói: "Chị em rất tốt". Sau khi lau sạch mặt tủ, Thẩm Đường đặt khung ảnh xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Lê trong khung hình, hồi lâu sau mới kể ra một bí mật đã chôn giấu từ lâu. "Chi ấy định tìm chị để quay lại với nhau, sau khi hoàn thành dự án chị ấy sẽ đi tìm chị". Nguyên Nhược trầm mặc, đặt từng chiếc gối lên ghế sofa. Thẩm Đường nói: "Chỉ là chưa kịp..." Trong phòng khách chìm vào im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi. Thời gian gần đây, người ta luôn nhắc đến Thẩm Lê, chị Văn, Dương Hà Anh, ngay cả Thẩm Đường cũng như vậy, Nguyên Nhược không trả lời đối phương, chỉ nói: "Tất cả đều đã qua rồi". Âm thanh rất nhẹ nhưng giọng điệu rất nghiêm túc. Không thể chìm đắm ở trong quá khứ, xưa nay cô đều rất tỉnh táo. Việc này chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, không quan trọng gì. Nguyên Nhược cũng sẽ không để tâm đến điều này, qua hai ngày liền toàn thân tập trung vào công việc trong cửa hàng. Kỳ nghỉ hè hơn một tháng trôi qua nhanh chóng, cuối tháng tám, học sinh sinh viên lục tục trở về tựu trường, làng đại học lại khôi phục vẻ nhộn nhịp, sầm uất như xưa. Cửa hàng rất bận rộn, Nguyên Nhược mỗi ngày đều làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, mệt đến thân thể sắp rệu rã. Lịch làm việc của tiểu Trần cùng Triệu Giản được điều chỉnh lại thành như trước đó, giờ làm việc của cửa hàng được khôi phục lại. Việc hợp tác với nhà sách văn học vô cùng thuận lợi, Nguyên Nhược tranh thủ thời gian đi xem qua một chút, bên kia mười phần phô trương, bánh gửi qua bán được giá gấp hai ba lần, số tiền còn nhiều hơn cô bán ở cửa hàng một mình. Giang Thính Bạch rất biết cách kinh doanh, có nhiều biện pháp kiếm tiền. Điểm ấy đúng là khiến Nguyên Nhược khâm phục. Vào ngày khai giảng học kỳ mới, Nguyên Nhược lái xe đưa Thẩm Đường đến trường học, buổi tối cũng đến đón người. Thẩm Đường ôm một đống đồ vật cùng một bó hoa đi ra, bên cạnh còn có nhóm người Hạ Minh Viễn. Những người này đều cầm trên tay giấy chứng nhận và hộp quà, hình như là giải thưởng, nhưng Thẩm Đường là người duy nhất có hoa. Hạ Minh Viễn và những người khác không đi theo, đến cửa trường học liền từng người chia ra. Thẩm Đường một mình xách đồ lên xe, sau đó mang theo bó hoa đến ghế phụ ngồi. Nguyên Nhược không khỏi liếc nhìn, thuận miệng hỏi: "Bạn học tặng?" "Không phải, trường học phát giải thưởng, trong đó có cái này", Thẩm Đường nói, đem hoa đưa tới: "Thế nào?" Nguyên Nhược khóe miệng hơi nhếch lên, "Không có gì". "Còn phát cả tiền thưởng nữa, thứ hạng trong cuộc thi đã sớm được công bố nhưng giờ mới trao giải". Đêm nay hai người họ về nhà sớm một chút, không đến cửa hàng nữa. Sau khi về đến nhà là Thẩm Đường làm cơm, Nguyên Nhược có chút mệt mỏi liền vào phòng ngủ, trận này cô đã làm quá sức rồi, lấy hơi nghỉ ngơi một chút cũng không có, vừa nằm xuống trên giường đã ngủ thiếp đi. Cũng may cô biết mình sẽ chìm vào giấc ngủ sâu nên đã đặt báo thức trước khi nằm xuống để không ngủ quên quá lâu. Một giờ sau chuông báo thức vang lên, sắp đến giờ ăn. Nguyên Nhược chống tay ngồi dậy, sờ sờ tìm công tắc mở đèn, sau đó liền nhìn thấy hoa trên tủ đầu giường. - - Đó là bó hoa mà Thẩm Đường đoạt giải nhận, đã được tách ra trưng trong bình, còn cắm thêm một ít cành khô để trang trí. Hẳn là nó được mang vào khi cô đang ngủ. Nguyên Nhược thay áo ngủ và đi ra ngoài, vừa kịp giờ ăn tối. Trong nhà có Thẩm Đường, cái gì cũng không cần cô động tay, ăn xong liền đi tắm rửa rồi ra ngoài sô pha ngồi xem TV giải trí. Thẩm Đường ở bên cạnh cùng cô, còn rửa hoa quả, rót nước uống, một lúc sau lại cầm một tấm chăn mỏng ra đắp cho cô. Đãi ngộ như vậy thực sự rất tốt làm cho Nguyên Nhược sinh ra một loại ảo tưởng không nên có, kiểu như cứ tiếp tục như vậy cũng tốt. Có một người tri kỷ ấm áp, có thể dung nhập vào cuộc sống của cô mà cô cũng chấp nhận để họ dung nhập vào. Chấp nhận.... Nguyên Nhược kéo chặt chăn dừng cái ý nghĩ này lại. Bên trong đĩa trái cây có nho không hạt, Nguyên Nhược thích ăn, nhưng cô không ăn vỏ lại không muốn động tay. Thẩm Đường rửa tay sạch sẽ, sau đó dùng tăm lột vỏ nho, bỏ phần thịt đã tách khỏi cùi và vỏ vào một cái chén, đưa cho Nguyên Nhược. Ngón tay của người này mảnh khảnh, không thô ráp như đàn ông, cũng không mềm mại như cô gái nhỏ, giống như bàn tay của một người mẫu tay vậy, đốt ngón tay rõ ràng và đẹp đẽ. Em ấy rất kiên nhẫn, từ từ lột vỏ nho, bàn tay dính nước nho màu tím, đầu ngón tay ẩm ướt nhưng không hề bẩn. Nguyên Nhược không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần, miệng thì ăn nho đã lột vỏ. Rất ngọt, tươi ngon mọng nước. Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào ghế sô pha, dát một vầng sáng dịu lên cả hai người. Cốt truyện của phim truyền hình hơi nhàm chán, những xung đột lặp đi lặp lại không có gì đáng xem. Nguyên Nhược lại không tự chủ âm thầm quan sát Thẩm Đường, đường nét gò má đối phương có chút mơ hồ trong bóng tối, đôi mắt sâu hút hồn mang theo vẻ quyến rũ. Tối nay em ấy mặc một chiếc áo hai dây lửng, xương quai xanh đặc biệt bắt mắt, tóc của em ấy được buộc lên nhưng không cột chắc, một vài sợi buông lơi xuống, có chút mất trật tự nhưng không mất đi vẻ mềm mại. Thẩm Đường như vậy vô tình lộ ra hơi thở phụ nữ trưởng thành, có chút gợi cảm. Một cô gái tuổi hai mươi, độ tuổi ở giữa một cô bé và một người phụ nữ trưởng thành, hai đặc điểm khác nhau hòa quyện trong một cơ thể, phức tạp nhưng hấp dẫn. Nguyên Nhược nhớ những gì chị Văn đã nói, chỉ nói rằng Thẩm Đường cùng Thẩm Lê rất giống nhau, gần như không thể phân biệt được họ. Thực ra, họ có điểm nào giống nhau chứ, Thẩm Đường là Thẩm Đường, hai chị em họ hoàn toàn khác nhau. "Sao chị cứ nhìn em vậy?" Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quanh quẩn không dời đi, Thẩm Đường nhịn một lúc rồi vẫn hỏi. Nguyên Nhược không né tránh, hào phóng thừa nhận: "Chị luôn cảm thấy em có chỗ nào không giống với lúc trước, thay đổi lớn". Nhiều năm qua, cô đều coi Thẩm Đường là một đứa trẻ nhưng gần đây mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều. Thẩm Đường hỏi: "Có gì khác nhau?" Nguyên Nhược lông mày hơi cong lên, cô cười, thay vì trả lời, cô hỏi ngược lại: "Học kỳ mới thế nào, em đã quen chưa?" Thẩm Đường nghiêng đầu đánh giá cô một chút, ánh mắt khẽ động. "Có ít lớp hơn nhưng không có nhiều thay đổi." "Đã nhận thông báo về việc thực tập chưa?" "Em dự định sẽ nộp đơn xin tự tìm nơi thực tập". "Em có thể nói chuyện trước với giáo viên hướng dẫn xem", Nguyên Nhược nhắc nhở, "Về chuyện này phía trường học sẽ không quản lý nghiêm ngặt, cơ bản là có thể thông qua". "Em biết rồi", Thẩm Đường lột quả nho cuối cùng, đem phần thịt để vào chén, một chùm nho lớn đều lột cho Nguyên Nhược hết, bản thân em ấy còn chưa ăn miếng nào. Nguyên Nhược không động nữa, cô xấu hổ nói, "Em ăn đi, chị không ăn nổi nữa." Đối phương cũng không khách sáo, em ấy cầm cây tăm mà Nguyên Nhược đã dùng qua, đổi đầu tăm ăn hết phần nho còn lại. Nguyên Nhược nhìn ở trong mắt, âm thầm kéo chăn trên người. Một cây tăm cũng tương đối dài, đổi đầu tăm cũng đâu có sao. Ăn nho xong, Thẩm Đường cầm chén và đĩa trái cây đi vào bếp rửa, cũng rửa tay sạch sẽ, khi trở lại, tay em ấy đã ướt đẫm, trên mỗi ngón tay đều có nước. Nguyên Nhược cầm hai tờ giấy đưa qua, em ấy cầm lấy, sau đó ngồi bên cạnh lau nước trên tay. Người này thật tỉ mỉ, ngay cả kẽ ngón tay cũng bị lau sạch. Dưới sự thay đổi của ánh sáng từ màn hình TV,bàn tay em ấy nhìn càng dài, trắng nõn và có chút lạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường mạch máu trên mu bàn tay. Thời gian buổi tối luôn không dài lắm, còn không kịp làm gì thì đã đến rạng sáng. Nguyên Nhược liên tục mệt mỏi mấy ngày liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cô tựa vào lưng ghế sô pha, có chút ngã ra phía sau. Thẩm Đường bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, để cô tựa ở trên vai mình mà ngủ. Nguyên Nhược đang ngủ say, không có cảm giác được, mơ mơ màng màng dựa vào vai người kia. Thẩm Đường ôm cô, qua nửa giờ em ấy mới nhẹ giọng gọi, "Nguyên Nhược..." Nhưng mà Nguyên Nhược ngủ quá sâu, không có đáp lời. Em ấy giúp cô vuốt tóc trên trán, cuối cùng Thẩm Đường đem người ôm trở về phòng, ở đó một lúc, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. Đêm yên tĩnh. Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, Nguyên Nhược có tỉnh dậy một lần, sau đó không thể ngủ sâu tiếp. Cô lại nhớ đến giấc mơ mơ hồ thật giả lẫn lộn đó, rất nhiều cảnh tượng ập tới, từng cảnh từng cảnh hiện về, cô vẫn không thể nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể chạm vào tay người đó. Trắng nõn, thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng. Cả người cô đều mê man, như một chiếc thyền trôi trong dòng chảy hỗn loạn, lắc lư theo sóng, trôi dạt khắp nơi, trước sau không tìm được phương hướng. Trong chăn ấm áp thoải mái, ngủ thẳng giấc đến tự tỉnh dậy. Nằm trên giường, Nguyên Nhược bất động hồi lâu, ngơ ngác nhìn trần nhà. Vốn tưởng rằng cô đã quên từ lâu, kết quả cô vẫn nhớ rõ như vậy. Ánh mặt trời sáng sớm chói lọi chiếu vào trong phòng, cả phòng đều bừng sáng. Sau khi đóng rèm cửa lại, Nguyên Nhược nằm trên giường nửa tiếng nữa mới dậy, sau đó thu dọn quần áo, vào phòng tắm thay đồ. Những bông hoa trên tủ đầu giường thậm chí còn xinh đẹp hơn trước, sau khi được nước thâm nhập và nuôi dưỡng, nụ hoa đã hoàn toàn nở ra. Trưa hôm nay có lớp, Thẩm Đường từ sớm đã ra khỏi nhà, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Nguyên Nhược, có hơi vắng vẻ. Trong cửa hàng còn có việc, Nguyên Nhược tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đi ra ngoài. Buổi sáng trời có sương mù, khắp nơi mơ hồ, đường có chút tắc, nhưng cũng may khoảng cách không xa, không lâu lắm đã đến đường Đông. Sinh viên trở lại nên làng đại học khôi phục dáng vẻ bình thường, công việc kinh doanh trong cửa hàng đang dần khởi sắc. Nguyên Nhược thừa dịp này tung ra một số sản phẩm mới, sau đó đưa ra chương trình giảm giá khi đăng ký thẻ hội viên. Vì học kỳ này không có nhiều lớp nên thời gian Thẩm Đường ở trường học không lâu lắm, nhiều nhất là nửa ngày, thời gian còn lại hoặc là đến cửa hàng ôn bài, hoặc là ở nhà. Trong một khoảng thời gian, Hạ Minh Viễn và những người khác rất ít khi xuất hiện, Nguyên Nhược cũng không có gặp lại bọn họ. Cô vẫn nhớ chuyện Thẩm Đường và Hạ Minh Viễn đứng nói chuyện tương đối gần nhau, cô không biết những người trẻ tuổi này đang nghĩ gì, thật khiến người ta khó nhìn ra. Nguyên Nhược hỏi: "Hạ Minh Viễn đâu, sao gần đây không thấy cậu ấy?" Thẩm Đường không quá để ý, "Em không biết". "Không phải các em đang tốt vô cùng sao, cãi nhau rồi hả?", Nguyên Nhược hiếu kỳ. Câu hỏi này không thể giải thích được. Thẩm Đường quay đầu nhìn sang, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn thấu cô. Một lúc lâu, người này nói: "Chỉ là bạn bè thôi. Bình thường bọn họ đều bận chuyện của mình, em và cậu ấy không có quan hệ gì hết". Nguyên Nhược ngồi co chân trên sô pha, ngã người tựa vào lưng ghế, không lên tiếng. Ban ngày có gió ấm, hoa dâm bụt dưới lầu đang nở rộ tuyệt đẹp, gần như nở ra cùng lúc, đỏ, tím, trắng, từng đóa từng đóa lớn, mang theo mùi vị mục nát của ngày hè (xin lỗi tui cũng không biết là gì luôn) Cô cầm chiếc ly trên bàn cà phê lên, định làm ẩm miệng hơi khô nhưng vô tình làm đổ một ít nước, trên mặt bàn lập tức ướt một vũng nhỏ. Nắng hè chiếu vào nhà khiến vạn vật bừng sáng, nhớ nhung và lý trí hòa quyện vào nhau không thể tách rời. Nguyên Nhược sau đó nằm nhoài trên sô pha, nhướng mi, nhìn Thẩm Đường ở đằng kia.
« Trước Sau »