Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 104: Năm mới
Bánh gạo quả nhiên vẫn là để đến ngày hôm sau mới làm.
Có điều, làm bánh gạo cũng không phiền toái như đậu hũ.
Do trong nhà không có cối đá xay, lúc trước Bùi Nhuận thấy cửa tiệm gạo có bán sẵn bột nếp đã nghiền mịn, bèn mua luôn một bao về dùng.
Bột nếp chỉ cần cho chút nước nóng, dùng đũa khuấy đều đến khi không còn bột khô, kế đó là bước nhào bột.
Lấy bột đã nhão ra nhào đều, nhào cho tới khi tơi ra thành từng sợi bông rời rạc, như vậy mới xem như nhào đạt.
Việc này cần hai người cùng làm, 7361 kéo tay áo lên, bắt chước dáng vẻ của Bùi Nhuận, hai tay nâng nắm bột nếp lên, nhẹ nhàng xoa đều.
Bột nếp sau khi được xoa kỹ mềm mịn như tơ, từ trong tay rơi xuống chậu, chỉ chốc lát sau đã tạo thành một ngọn núi nhỏ nhọn nhô lên.
Chậu gốm to chứa bột nếp chẳng mấy chốc đã xoa xong, chỉ còn lại một ít, 7361 và Bùi Nhuận cùng lúc đưa tay ra, hai đôi tay cứ thế chạm vào nhau một cách tự nhiên.
Đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, cảm giác tê tê như có gì đó ngứa ngáy.
7361 ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với Bùi Nhuận, ngay sau đó như nổi hứng nghịch ngợm, bất ngờ vươn tay bắt lấy tay y.
"Ha ha, huynh trốn không thoát rồi!"
Vài hôm trước, 7361 từng thấy tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu trong thôn chơi một trò chơi giống như thế này, cảm thấy rất thú vị, giờ phút này linh cơ khẽ động, cũng học theo bắt lấy tay Bùi Nhuận, chỉ chờ y rút tay ra né tránh.
Nào ngờ Bùi Nhuận lại chẳng hề tránh né, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào cậu, sau đó ngón tay khẽ đan vào giữa những ngón tay cậu, ung dung xoay chuyển tình thế, ngược lại nắm chặt lấy tay cậu.
"Vậy cứ như thế đi."
7361 tròn mắt nhìn y, như thể không ngờ lại xảy ra chuyện này: "Bùi Nhuận, huynh..."
Tim lại bắt đầu đập thình thịch hai cái, vốn là người chẳng biết xấu hổ là gì, vậy mà chẳng hiểu sao lần này 7361 lại thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào y, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao huynh không né đi chứ..."
Bùi Nhuận khẽ cười, tay hơi dùng sức, nhẹ nhàng kéo 7361 lại gần mình một chút, rồi đặt một nụ hôn cực kỳ tự nhiên lên chóp mũi cậu.
Tách ra rồi, y lại không nhịn được cúi đầu, dùng mũi cọ cọ vào 7361.
Trong lòng Bùi Nhuận chỉ cảm thấy A Dao của y là tiểu phu lang đáng yêu nhất trần đời, sao có thể nỡ lòng mà tránh né chứ.
"Ta vì sao phải trốn? A Dao có thể thân mật với ta, ta còn mừng không kịp." Y dịu dàng nói.
7361 nghĩ lại cũng đúng, nếu đổi lại là Bùi Nhuận chủ động như thế, cậu cũng sẽ không nỡ né đi. Tuy trò chơi không còn chơi được nữa, nhưng trong lòng 7361 vẫn vui như thường.
Ngửa đầu lên bắt chước dáng vẻ của Bùi Nhuận, 7361 muốn chạm mũi với y, khổ nỗi chiều cao không đủ, chỉ chạm được tới cằm của Bùi Nhuận.
Nụ hôn "chụt" một tiếng vang rõ ràng, 7361 vui vẻ nói: "Huynh nói đúng!"
Khăn xô phủ kín xửng hấp, 7361 nghe xong lời Bùi Nhuận, liền trải một lớp bột nếp lên trước, sau đó lại rải táo đỏ đã ngâm mềm lên trên.
Những quả táo đỏ chín đỏ sẫm gần như đen nằm rải rác trên nền bột nếp trắng như tuyết, trông đẹp lạ thường.
7361 và Bùi Nhuận mỗi người cầm một chiếc đũa, chọc chọc vài cái lên mặt bánh.
"Phải thế này mới có thể hấp chín được."
Đối với 7361 mà nói, đây chẳng khác nào một trò chơi mới mẻ và thú vị. Bất kể việc gì, chỉ cần được làm cùng với Bùi Nhuận, đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Chờ chọc xong hết bề mặt, Bùi Nhuận đậy nắp xửng hấp lại. 7361 nhìn phần bột và táo đỏ còn dư lại bên cạnh, tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, chỗ dư lại thì sao?"
Bùi Nhuận đậy nắp xong, đáp: "Phần dư để một khắc nữa, rồi trải tiếp lên."
"À."
Lửa trong bếp cháy đỏ rực, xửng hấp nhanh chóng bốc lên làn hơi trắng nghi ngút, kèm theo đó là mùi thơm thanh ngọt đặc trưng của bánh gạo nếp dần lan tỏa ra.
7361 hít hít mũi, nhìn Bùi Nhuận mở nắp xửng, lại làm y như lần trước: trải bột nếp và táo đỏ lên, lặp lại hai lượt như vậy, lớp bánh gạo từ một tầng mỏng dần dần cao lên bằng nửa bàn tay.
Lại hấp thêm một canh giờ, bánh gạo mới thật sự hoàn thành.
Nhấc ra khỏi nồi, để nguội, cắt thành từng khối, chuẩn bị sẵn trên khay trúc đan kỹ, đặt cùng với đậu phụ đông, chờ tới đúng ngày cần ăn thì mang ra hấp lại hoặc chiên giòn, đều là món chính vừa chắc bụng lại thơm ngon.
7361 lấy một miếng bánh gạo còn nóng hổi cho vào chén, thổi thổi rồi cắn một miếng.
Bột nếp mềm dẻo dính răng hòa quyện với vị ngọt của táo đỏ, khiến một kẻ vốn đã mê đồ ngọt như 7361 phải nheo cả mắt lại.
"Bùi Nhuận, cái này ngon hơn ngoài tiệm." 7361 nhận xét, "Ngọt thật, táo cũng ngon nữa."
Dĩ nhiên rồi, là tự tay mình làm, hai người lại không tiếc tiền nguyên liệu, chọn toàn thứ ngon nhất, chỉ riêng mấy quả táo đỏ thôi cũng to bằng quả trứng gà, đương nhiên phải ngon hơn mấy cái bán ngoài hàng.
"Nếu A Dao thích ăn bánh gạo chiên, mai lúc chiên thịt viên, có thể chiên thêm mấy miếng nữa."
7361 sao lại không đồng ý, lập tức gật đầu cái rụp.
Chờ đến ngày hôm sau, đã là ngày 26 tháng Chạp. Giai đoạn này, từng nhà trong thôn Vương Gia đều đang bận rộn chuẩn bị đón Tết.
Những nhà khá giả như nhà của 7361 thì làm đậu hũ, bánh gạo, mổ heo thịt, thứ gì cũng có, nhiều hay ít đều chuẩn bị tươm tất. Còn những nhà không khá giả, cũng sẽ cắn răng lo lấy một hai món.
Nhà Hòe Hoa tất nhiên cũng vậy. Tuy rằng nhà họ mới dọn ra riêng chưa bao lâu, cũng coi như vừa mới tách hộ, đáng lẽ ra phải rất khó khăn.
Nhưng nhờ có 7361 giúp đỡ, thêm vào đó nương của Hòe Hoa lại chăm chỉ chịu khó, mùa đông năm nay cả nhà kiếm được không ít tiền. Tuy số tiền nợ 7361 vẫn chưa trả hết, nhưng Tết nhất cũng không phải quá dè sẻn, cần mua gì thì mua nấy, còn mua không ít thịt heo để làm thịt hun khói.
Chờ đến khi mẻ thịt hun khói kia gần xong, nương Hòe Hoa đích thân dẫn theo Hòe Hoa mang ba miếng đến tặng cho 7361.
"Đều là của nhà làm, cầm nếm thử đi." Nương Hòe Hoa nói.
Hòe Hoa lập tức phụ họa: "A Dao, tay nghề làm thịt khô của nương ta là nhất đấy. Trước kia có bao nhiêu thẩm trong thôn làm món này đều mời nương ta đến giúp đỡ."
7361 không khách sáo, nhận lấy, rồi tặng lại mấy miếng bánh gạo đã cắt sẵn.
"Ta làm cùng Bùi Nhuận hôm qua đó, ăn ngon lắm."
Hòe Hoa cười hớn hở, hai tay đón lấy: "Vậy ta cũng không khách khí nữa!"
Nói xong, Hòe Hoa liếc nhìn về phía chỗ Bùi Nhuận đang đứng, nhỏ giọng nói: "Dạo này không phải ngươi bận thì là ta bận, ta còn chưa hỏi ngươi sau khi thành thân rồi thế nào."
"Tú tài công... đối với ngươi có tốt không?" Dù sao cũng chưa thật sự thành thân, Hòe Hoa vừa nói vừa hơi đỏ mặt.
"Rất tốt" 7361 trả lời rất kiên quyết, còn không quên tự chứng minh, "Ta đối với y cũng rất tốt."
Hòe Hoa lại liếc mắt nhìn 7361 một cái, nói: "Ta cũng thấy vậy, mấy ngày nay nhìn ngươi hình như béo lên một chút đó."
7361: ?
Cậu chỉ vào mình, không chắc chắn nói: "Ta béo à?"
Hòe Hoa gật đầu, rồi vội vàng bổ sung: "Nhìn trên mặt có thịt hơn, trước kia ngươi gầy quá."
7361 vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, sờ mãi mà vẫn không tìm ra được lý do gì hợp lý.
Chờ hai người Hòe Hoa đi rồi, 7361 liền chạy tới hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, huynh sờ thử xem, mặt ta có béo không?"
Quả thật là có béo hơn một chút, gương mặt cũng đầy đặn hơn so với trước.
Ngày nào cũng nghiên cứu món ngon, lại không phải làm việc nặng, người bình thường cũng sẽ béo lên.
Khi đó Bùi Nhuận đang chuẩn bị nguyên liệu để buổi chiều chiên thịt viên.
Nghe thấy 7361 nói vậy, y dừng tay lại, giả vờ nghiêm túc nhìn cậu một lúc, rồi khẽ cười nói: "Béo thì ta nhìn không ra, ta chỉ thấy A Dao dạo này càng ngày càng đẹp mắt."
"Thật hả?" Tuy rằng 7361 vốn không quá để ý đến dung mạo của mình, nhưng mà ai lại ghét bộ dạng của mình càng đẹp hơn một chút chứ.
Thế nên, cậu cũng chẳng rối rắm gì chuyện béo hay không béo nữa, tiến tới trước mặt Bùi Nhuận, nhìn y dùng đũa quấy nhân thịt trong thau.
Phần nhân thịt kia là do 7361 đã băm sẵn từ sáng sớm, Bùi Nhuận phụ trách nêm nếm gia vị.
Nếu đã muốn chiên bánh gạo, vốn dĩ cũng sẽ dùng đến nhiều dầu, vậy thì chi bằng nhân tiện chiên luôn thịt viên định làm từ trước.
Không chỉ có thịt viên, Bùi Nhuận còn chuẩn bị cả viên rau củ và viên đậu hũ để chiên cùng.
Chuẩn bị nhân xong, vo tròn trong lòng bàn tay một cái rồi thả vào chảo dầu, chờ chiên đến khi vàng giòn thì vớt ra, xếp lên khay trúc thành từng ngọn núi nhỏ, trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn nuốt nước miếng.
Đến khi một nồi thịt viên vừa chiên xong được vớt ra, 7361 đột nhiên cảm thấy mấy cái bánh gạo mình chiên trước đó đều không còn thơm nữa.
Bùi Nhuận dùng đũa gắp một viên thịt, đưa đến trước mặt cậu: "Nếm thử xem có ngon không."
Dĩ nhiên là ngon rồi, xốp giòn, đậm đà, vừa cắn một miếng đã trào hương.
Dùng nguyên liệu tốt như vậy, lại chiên ngập dầu, làm sao mà không ngon cho được.
7361 ăn đến má phồng phềnh, gật đầu với Bùi Nhuận một cái, miệng lúng búng nói không rõ: "Ngon lắm."
"Vậy nồi tiếp theo chiên đậu hũ nhé, vị khác đấy." Bùi Nhuận nói.
Cả buổi chiều, mùi đồ chiên thơm lừng lan khắp sân nhỏ có hàng rào tre, cũng may nhà 7361 ở ngoài rìa thôn Vương Gia, nếu không thì giờ trước cửa chắc chắn đứng đầy trẻ con chảy nước miếng.
Nhưng mà giờ cũng chẳng khác bao nhiêu, trước bếp đã có một người một chó đang nhìn chằm chằm chảo dầu mà nuốt nước bọt.
7361 là chủ tốt, mình có viên ăn thì Tiểu Hắc cũng phải có phần.
Một người một chó, chỉ ăn viên thôi mà bụng đã căng tròn, nếu không bị Bùi Nhuận ngăn lại, 7361 cảm thấy mình chắc còn có thể nhét thêm mười cái nữa.
Chiên xong viên, mấy ngày sau, Bùi Nhuận lại làm thêm ít kẹo đậu phộng với bánh đậu xanh. Hai người cùng vào huyện, đến Bách Duyệt Hiên lấy phần chia doanh thu tháng trước, còn mua gà vịt và cá tươi.
Chờ mấy thứ này chuẩn bị gần xong, chớp mắt đã đến đêm 30 Tết.
Sáng sớm, 7361 đã dậy, kéo Bùi Nhuận dán câu đối xuân hai người đã viết hôm qua.
Giấy đỏ mực tàu, cộng thêm nét chữ thư pháp bay bướm của Bùi Nhuận, nhìn vào vừa vui mắt vừa đẹp. Cửa ngoài, nhà chính đều dán.
Ngoài ra còn rất nhiều chỗ khác nữa, kho thóc, giếng nước, bếp lò, bất kể nơi có thể gọi tên được, đều dán một mảnh lên.
Tất nhiên, mấy cái đó cũng không phải đều do Bùi Nhuận viết, hơn phân nửa là do 7361 viết. Tuy rằng, cậu chủ yếu viết chữ "Phúc", nét bút vẫn còn vụng về, nhưng ít ra cũng ngay hàng thẳng lối, nhìn qua vừa chỉnh tề lại vừa đáng yêu.
Dán xong câu đối xuân, không khí Tết càng thêm đậm đà.
Thời gian còn lại là để chuẩn bị cơm tất niên.
Tuy chỉ có hai người, nhưng chuẩn bị cơm tất niên thì chẳng qua loa chút nào. Riêng sủi cảo đã làm tận ba loại: hẹ trứng, cà rốt thịt dê, cải trắng thịt heo.
Món ăn thì chuẩn bị đến bảy tám món, gà vịt thịt cá thứ gì nên có đều có.
Đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, bên ngoài trời đã tối.
Mấy chiếc đèn lồng từng dùng khi thành thân lại được treo lên lần nữa, dưới ánh sáng đèn dầu, cả sân phủ một tầng ánh đỏ náo nhiệt.
Xa xa ngoài sân, ở thôn Vương Gia, không biết nhà ai sốt ruột, đã bắt đầu đốt pháo.
7361 đương nhiên cũng không muốn bỏ qua náo nhiệt như vậy, cơm nước xong xuôi liền kéo Bùi Nhuận ra sân đốt pháo.
Mấy xâu pháo gói giấy đỏ được treo lên tường, lửa vừa bén, tiếng nổ lách tách vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc.
Tiểu Hắc sớm đã sợ hãi chạy trốn, còn 7361 thì đội mũ lông thỏ, nhảy nhót cười toe toét, vui vẻ không chịu nổi.
Bùi Nhuận đứng dưới hành lang, nhìn 7361 bên cạnh, trên mặt cũng mang theo nụ cười dịu dàng.
Chờ mấy tràng pháo nổ xong, 7361 chạy lại hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, vừa rồi pháo có nổ to không?"
Bùi Nhuận nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của 7361, áp trong tay mình sưởi, rồi khẽ đáp: "Ừ."
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi pháo, chơi cũng đủ rồi, 7361 tựa vào vai Bùi Nhuận, nhìn đèn lồng đỏ trong sân.
Giờ Hợi đã sắp đến, 7361 vẫn còn nhớ lời Vương thẩm dặn: phu phu phải cùng nhau thức canh đêm.
Nhưng mà hôm nay bận rộn cả ngày, 7361 đã sớm buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật lên gật xuống, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gục.
Nhưng cậu còn muốn thức, cho nên quay sang dặn Bùi Nhuận một cách hàm hồ: "Nếu ta ngủ, huynh nhớ đem ta đánh thức."
Lời vừa dứt không bao lâu, 7361 liền thiếp đi, ngủ thật sâu.
Bùi Nhuận một tay ôm lấy bả vai cậu, mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu.
Y không làm theo lời 7361 đánh thức đối phương, mà hết sức cẩn thận bế cậu lên, bồng vào phòng ngủ của hai người.
Đợi 7361 ngủ say, y mới giúp cậu cởi áo tháo thắt lưng, rồi cũng như thường lệ mà lên giường.
Người trên giường dường như có cảm ứng, xoay người một vòng liền nhào vào trong lòng Bùi Nhuận.
Ngoài màn trướng, ánh nến vẫn chưa tắt, bởi là đêm trừ tịch nên phải để đèn cháy suốt một đêm.
Trong làn sáng mông lung, Bùi Nhuận dịu dàng hôn lên trán 7361.
Y thấp giọng thì thầm: "Nguyện cùng người đi qua năm tháng, mãi mãi làm bạn bên nhau... Ngủ đi, A Dao của ta."