Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 107: Quá khứ
7361 đến nhà họ Cao, không ngoài dự đoán, cậu được tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.
Đỗ thị chắc ngày thường bị Cao Trì làm cho đau đầu, giờ thấy một tiểu phu lang nhuyễn manh thế này, liền hận không thể đem người ôm vào lòng mà cưng chiều cho đủ.
"Ai u, tâm can của ta đây rồi! Trông sao trăng sao cuối cùng cũng mong được người tới. Mau lại đây, vào lòng bá mẫu để ta nhìn cho kỹ kỹ một chút nào."
Vừa xuống xe, 7361 đã bị Đỗ thị kéo vào lòng, săm soi trái phải trên dưới một lượt, còn thân thiết khoác tay cậu. Nhìn dáng vẻ kia, nếu được phép, Đỗ thị hận không thể thơm một cái lên trán 7361 luôn cho rồi.
7361 ngoan ngoãn gọi: "Bá mẫu."
Dừng lại một chút, cậu lại lễ phép nói thêm: "Ăn Tết vui vẻ......"
Cậu chỉ là nhớ lại những lời học trò chúc Tết mấy ngày trước, muốn nói thêm vài câu theo lệ, nhưng... đột nhiên quên mất phía sau phải nói gì.
Đỗ thị tất nhiên chẳng hay biết gì, chỉ cảm thấy câu kia ngọt tận trong tim, liền cười đến rạng rỡ: "A Dao ngoan quá, lát nữa vào phòng, bá mẫu cho cháu một cái bao lì xì đỏ thật to."
Nói rồi bà kéo 7361 đi vào nhà, giữa đường còn không quên quay đầu quở trách nhi tử của mình.
"Còn không mau đỡ lấy đồ trong tay A Nhuận? Không thấy chân đệ đệ con mới vừa lành hẳn sao, còn để A Nhuận xách đồ nặng?"
Cao Trì còn có thể nói gì, chỉ đành cố ý lớn tiếng nói với Bùi Nhuận: "Nghe chưa, đệ đệ? Mau đưa sọt đây cho vi huynh, không thì hôm nay về tới nhà, chỉ sợ nương ta chẳng thèm cho ta bước vô cửa đâu."
Bùi Nhuận không khách sáo, đưa sọt qua: "Vậy làm phiền huynh trưởng."
Lần này đến nhà họ Cao, quà mừng năm mới phần nhiều là rau dưa tươi khó kiếm giữa mùa đông, còn có cả vải vóc và rượu ngon đã mua từ trước Tết.
Rau là để cả nhà cùng dùng, vải vóc tặng Đỗ thị, rượu ngon tự nhiên cha con để Cao Trì thưởng thức.
Vừa vào nhà, Đỗ thị thấy một đống quà lớn, không khỏi lại giận: "Phu phu son các cháu cứ sống an ổn là được, đưa chi mấy thứ vải với rượu làm gì! Lần sau nhớ, không được mua nữa!"
Bùi Nhuận chỉ cười, chắp tay cúi đầu đáp: "Bá mẫu dạy bảo rất phải."
Đỗ thị hiểu rõ tính tình y, cũng chẳng nhiều lời thêm, mà lại quay sang 7361 nói: "Mấy tên nam nhân ấy tiêu tiền chẳng có đầu óc gì, về sau A Dao phải giữ tiền cho chặt, đừng có để nó muốn tiêu gì thì tiêu."
Nghe vậy, 7361 lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Nhưng mà, cháu kiếm tiền là để cho cháu với Bùi Nhuận tiêu mà."
Chứ còn kiếm tiền làm gì?
Kiếm tiền, đương nhiên là để ăn ngon, sống tốt, để ngày tháng của mình trở nên dễ chịu. Giờ cậu và Bùi Nhuận đã thành thân, tiền bạc tất nhiên là vì hai người sống càng ngày càng khá mới phải bỏ công đi kiếm.
Đoán chừng là do giọng điệu của cậu quá mức nghiêm túc, trong phòng lặng im trong chớp mắt, tiếp đó đầu tiên là Cao Trì bật cười, vừa cười vừa định vỗ vai Bùi Nhuận trêu ghẹo.
"Ta chưa từng biết, đệ đệ ta giờ lại là người được phu lang nuôi nha!"
Bùi Nhuận sắc mặt không đổi: "Là ta vô dụng, hiện giờ còn phải dựa vào A Dao, không giống huynh trưởng, luôn là tay làm hàm nhai, đệ đệ thật sự xấu hổ."
Cao Trì cười xong liền dừng lại, y cảm thấy Bùi Nhuận như đang khoe khoang, khoe khoang đồng thời lại muốn đâm cho hắn một đao, nhắc nhở hắn hiện giờ vẫn là kẻ cô đơn.
Đỗ thị lại vui vẻ, nghe hai người nói lời ấy, tự nhiên hiểu được tình cảm giữa hai người rất tốt.
Những lời vừa rồi bà nói, chẳng qua là một trưởng bối chia sẻ đôi chút kinh nghiệm quản gia với hậu bối, còn cụ thể như thế nào, phu phu son người ta nguyện ý sống thế nào thì sống thế ấy, bà sao có thể đi làm một trưởng bối khiến người chán ghét.
Huống hồ, A Nhuận là người bà nhìn lớn lên, đó là đứa trẻ biết chừng mực nhất.
"A Dao nói rất đúng, kiếm tiền vốn dĩ chính là để tiêu."
Ăn Tết thăm người thân, đơn giản chính là ăn uống trò chuyện, nói dăm ba câu chuyện trong nhà dạo gần đây.
7361 ít lời, hơn nữa Đỗ thị đã bày sẵn rất nhiều món ăn trước mặt, cậu cứ thế ngồi trên ghế mềm, vừa ăn bánh quẩy Đỗ thị làm, vừa nghe mấy người kia nói chuyện.
Tết nhất dĩ nhiên không thể nói chuyện gì không thuận miệng.
Thế là, 7361 nghe được rất nhiều chuyện thú vị lúc nhỏ của Bùi Nhuận và Cao Trì.
Bùi Nhuận còn kể chuyện ma hù người. Nguyên do là vì Cao Trì cứ khăng khăng kéo Bùi Nhuận ra chơi bùn, làm bẩn hết quần áo y. Đến tối hôm đó, Bùi Nhuận mặt cười tươi tỉnh kể cho Cao Trì nghe chuyện ma, dọa cho cậu bé chưa tới 8 tuổi ấy gào khóc ầm ĩ, thế nào cũng không chịu ngủ cùng phòng với Bùi Nhuận nữa.
Còn có chuyện khi Bùi Nhuận vừa mới bắt đầu đọc sách, lúc ấy y gầy gò yếu ớt, nhưng học lại rất tốt, thường được tiên sinh khen ngợi. Vậy là có một đứa nhỏ mập mạp cứ hay bắt nạt y. Cao Trì biết chuyện, còn đang định ra tay giúp Bùi Nhuận dạy dỗ thằng nhỏ kia, thì Bùi Nhuận đã tự mình giải quyết xong.
Không biết Bùi Nhuận dùng cách gì mà lừa nhóc mập kia đến một chỗ trũng đầy nước, khiến nó rớt thẳng vào giữa vũng bùn, bò mãi không lên được, kêu người cũng chẳng ai đáp.
Bùi Nhuận cứ thế đứng bên cạnh vũng nước, ôm sách đọc lại bài học phu tử giao, hoàn toàn không thèm để ý đến đứa nhỏ đang khóc nháo trong bùn.
Cuối cùng nhóc mập kia phải khóc lóc cầu xin, Bùi Nhuận mới lấy gậy gỗ kéo nó lên. Từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy Bùi Nhuận là nó lảng đi ngay...
Chuyện như vậy kể ra rất nhiều, 7361 nghe đến mức chẳng còn tâm trí mà ăn bánh quẩy nữa.
Cậu không ngờ, khi còn nhỏ, Bùi Nhuận lại là kiểu người như vậy.
7361 thiếu sức tưởng tượng, khó mà hình dung ra được dáng vẻ của Bùi Nhuận lúc 7 tuổi khi làm mấy chuyện đó.
Cao Trì không ngần ngại vạch khuyết điểm của huynh đệ nhà mình.
"Liễu Dao, ngươi đừng tưởng giờ y mang bộ dáng nhẹ nhàng thư sinh mà bị lừa, cái tên này là kẻ bụng dạ hiểm độc nhất đấy, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị y lừa."
"Sẽ không đâu." Vừa mới bị Bùi Nhuận "lừa" hai câu lúc trước, 7361 chắc như đinh đóng cột, "Bùi Nhuận sao có thể gạt ta được."
Bùi Nhuận nghe vậy, khẽ mỉm cười: "A Dao nói rất đúng."
7361 cũng bật cười theo.
Nhìn hai người như vậy, Cao Trì chỉ cảm thấy ê răng.
Chờ đến khi Cao Lãm quay về, Đỗ thị cũng đã làm xong đồ ăn.
Vài người, không đông lắm, lại đều là người trong nhà, tất nhiên không chia bàn, cùng ngồi lại một chỗ.
Rượu quá ba lượt, Cao Lãm hỏi đến chính sự.
"Chân của cháu hiện giờ thế nào rồi?"
Bùi Nhuận đặt chén rượu xuống: "Đa tạ bá phụ quan tâm, đã hồi phục hơn phân nửa."
Cao Lãm gật đầu: "Vẫn nên tiếp tục tĩnh dưỡng."
Lại hỏi tiếp: "Năm nay thi Hương, cháu định thế nào?"
Hiện giờ triều Đại Thịnh ba năm mới có một kỳ thi Hương, vừa đúng năm nay tới lượt. Nếu bỏ lỡ thì phải đợi ba năm sau.
Trên mặt Bùi Nhuận không hiện gì, nhưng giọng nói lại đầy kiên định: "Chân khỏi, tất nhiên phải thử một lần."
Đỗ thị vừa nghe, có chút lo lắng: "Nhưng bên châu học... Mấy người đó chẳng phải vẫn còn ở đó sao? Nếu lại..."
Đỗ thị nói đến đây, vừa lúc chạm phải ánh mắt của 7361, câu nói tiếp theo liền nuốt trở lại.
Tết nhất, hà tất nhắc đến mấy chuyện thương tâm kia, cũng đừng làm A Dao sợ.
"Bá mẫu đừng lo." Sắc mặt Bùi Nhuận cũng dịu đi, y lạnh nhạt nói, "Tuy cháu không có tài cán lớn, nhưng ít ra sẽ không sa chân vào cùng một cái hố lần thứ hai."
Cao Trì đem ly rượu đặt mạnh xuống bàn, giọng như dính máu: "Nếu ngươi muốn thi Hương, muốn tới châu học thì cứ đi. Còn đám người kia, huynh trưởng tuy không thể làm gì chúng ngoài mặt, nhưng ngầm cũng có vài thủ đoạn, tuyệt đối không để bọn chúng lại tìm ngươi gây chuyện."
7361 lờ mờ hiểu được.
Hiểu rằng có người từng gây khó dễ cho Bùi Nhuận, trước đây còn bắt nạt y rất nhiều.
Cậu học theo dáng vẻ của Cao Trì, đem chiếc đũa đặt mạnh xuống bàn, mặt căng ra: "Ai bắt nạt Bùi Nhuận?"
Ai dám bắt nạt y, cậu nhất định sẽ đánh trả lại!