Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 108: Thân thể nhỏ
7361 đánh giá thấp sức lực của chính mình.
Trong không khí trước tiên vang lên một tiếng nứt rất nhỏ, tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cái bàn kia lắc lư chao đảo rồi tách đôi ra ngay giữa.
Nếu không phải Cao Trì tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra, hai bên giữ lấy cái bàn cố hết sức giữ lại, thì một bàn chén đĩa này e là mười chẳng còn một.
Cho dù như vậy, vẫn có vài chiếc chén va vào nhau, rơi xuống đất, phát ra những tiếng vang giòn tan.
Bùi Nhuận vội đứng dậy, thuận tay kéo 7361 sang một bên, tránh cho chén đĩa vỡ làm bị thương.
Bên kia Cao Lãm cũng đồng thời kéo tay Đỗ thị, tránh xa cái bàn.
Chỉ còn lại mình Cao Trì cố sức ôm lấy cái bàn, nỗ lực giữ vững chút cân bằng đang lung lay sắp đổ kia.
Cao Trì:......
Cao Trì: Hành động nhanh thật đấy.
Bùi Nhuận đứng bên kéo tay 7361, xoay qua xoay lại xem xét, thấy tay cậu không có vết thương nào, lại vẫn không yên lòng hỏi: "Tay có chỗ nào không ổn không, có đau không?"
"Không đau." 7361 lắc đầu, lại nhìn sang cái bàn, bình tĩnh nói, "Bùi Nhuận, ta gây họa rồi."
Bùi Nhuận nhẹ nhàng bóp tay 7361, cười nói: "Không sao, bá mẫu sẽ không trách em."
Bên kia, Cao Lãm đang xem xét khắp người Đỗ thị, vừa nhìn vừa hỏi: "Trinh nương, có va vào đâu không?"
Được phu quân ân cần lo lắng trước mặt lớp trẻ, Đỗ thị có chút ngượng ngùng, khẽ đẩy Cao Lãm một cái: "Chỉ là mấy cái chén đĩa vỡ thôi, sao mà bị thương được."
Cao Trì:......
Cao Trì: "Mấy người, có định giúp con một tay không đấy?"
......
Cũng may là bữa cơm gần xong rồi, thế là dọn bàn luôn cho tiện.
7361 nhìn Cao Trì khiêng cái bàn bị gãy đôi dọn ra ngoài, muốn xắn tay giúp một tay, nhưng Đỗ thị đã nhanh tay giữ chặt cậu lại.
"Cái thân thể nhỏ này của cháu, đừng chen vào, để đại ca cháu làm là được rồi."
Một chưởng đập cái bàn thành hai nửa = Thân thể nhỏ.
7361: "Được rồi."
Cậu lại nghiêm túc xin lỗi: "Thật xin lỗi bá mẫu, cháu làm hỏng bàn nhà bá mẫu, cháu sẽ bồi thường."
"Bồi cái gì mà bồi, chuyện này sao có thể trách A Dao, cái bàn kia vốn dĩ đã cũ nát, ta sớm đã muốn thay rồi, hôm nay chẳng phải đúng lúc sao."
Đỗ thị ôm lấy 7361: "Không nói chuyện này nữa, bá mẫu còn chưa lì xì cho cháu đâu, năm trước ta có tới cửa tiệm vải mua được chút ít vải có màu sắc đẹp, có làm cho cháu mấy bộ quần áo, A Dao mau theo ta đi xem."
7361 bị Đỗ thị lôi đi.
Bùi Nhuận thì ở lại nhà chính uống trà với cha con nhà họ Cao.
Cao Lãm nói: "Bá mẫu cháu lo lắng cũng không phải không có lý, phủ thành không giống huyện Sơn Dương, mấy người kia lại đều có bối cảnh, cháu định tính sao? Ta biết mchaus không phải kiểu người tránh đầu lòi đuôi, vẫn còn muốn vào lại châu học sao?"
Giọng Bùi Nhuận bình tĩnh: "Châu học như thế, rối ren cấu kết, cháu tuy có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng không muốn lãng phí thời gian ở nơi đó. Huống hồ..."
Huống hồ y đã thành thân, nếu vào châu học, mỗi tháng có đến 20 ngày phải ở lại trong đó, y không muốn xa cách A Dao của y.
Cao Trì nói: "Con thấy cũng đúng, đi cái châu học nát đó làm gì, biết rõ vào đó là phải đối đầu với một đám cặn bã, ta chỉ nghe có ngàn ngày làm tặc chứ không có ngàn ngày phòng cướp, A Nhuận với dáng vẻ tay trói gà không chặt, vào đó chẳng phải để bị bắt nạt à?"
Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, ánh mắt Cao Trì lóe lên hung quang: "Nếu không thì để ta đi cùng ngươi một chuyến, dùng chút thủ đoạn dạy cho bọn chúng một bài học, đảm bảo không đứa nào dám nhắm vào ngươi nữa."
Cao Lãm không nói gì, xem như ngầm đồng tình với lời của Cao Trì.
Tuy bình thường ông là người rất đĩnh đạc, nhưng khi liên quan đến con trai người bạn tốt quá cố, có vài chuyện không thể cứ giữ đĩnh đạc mãi được, thế nên, ông cũng không phản bác lại lời Cao Trì.
Bùi Nhuận nhìn ra được ý tứ của hai người, khẽ xua tay: "Bá phụ cùng huynh trưởng quan tâm cháu như thế, cháu tự biết trong lòng. Như bá phụ nói, đại trượng phu tuy không thể giấu đầu lòi đuôi, nhưng cũng cần hiểu thế nào là giấu tài. Cháu và bọn họ chênh lệch quá lớn, hà tất phải lấy trứng chọi đá, tự rước lấy trò cười. Đó không gọi là có cốt khí, mà là hồ đồ."
Cha con nhà họ Cao trong lòng tự nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng nghĩ đến những chuyện bất công mà Bùi Nhuận từng phải chịu đựng, vẫn cảm thấy nếu không đòi lại chút công đạo thì trong lòng khó yên.
Huống hồ bọn họ, một người là bộ đầu, một người là văn lại, miễn cưỡng xem như cũng có dính dáng đến quan trường, những chuyện dơ bẩn bất công như vậy đã thấy quá nhiều.
Nhưng có thể làm gì được? Quan trên một bậc áp chết người, đâu phải chỉ nói vài câu là xong.
Thấy sắc mặt Cao Lãm trầm xuống, vẻ mặt Cao Trì âm trầm, Bùi Nhuận ngược lại lại cười, lên tiếng an ủi: "Bá phụ, huynh trưởng chớ lo. Chỉ là chuyện thi Hương mà thôi, cho dù không vào châu học, lòng cháu vẫn có nắm chắc."
Lời này nghe có vẻ cuồng ngạo, nhưng đặt lên người Bùi Nhuận lại thấy hợp tình hợp lý.
Cao Lãm vuốt râu: "Cháu đã nói vậy, hẳn là trong lòng đã có tính toán. Việc đọc sách chúng ta không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ của chính cháu. Nhưng nếu có chuyện khác cần giúp đỡ, A Nhuận nhất định phải nói với chúng ta, đừng khách sáo."
Bùi Nhuận chắp tay: "Tất nhiên, Nhuận ở đây xin cảm tạ bá phụ trước."
...
Bên này nói chuyện, 7361 đương nhiên không hiểu được. Cậu bị Đỗ thị kéo vào trong phòng, đầu tiên được lì xì thật to, sau đó lại bị kéo đi thử quần áo.
Đỗ thị thời trẻ từng mất một ca nhi, trong lòng vẫn mang tiếc nuối. Trước kia còn trông chờ Cao Trì có thể sớm cưới tức phụ, rước một tiểu ca về bầu bạn với bà.
Nào ngờ đứa con trai kia lại chẳng chịu cố gắng, đuổi theo bao lâu cũng không đuổi được người về...
Khó khăn lắm mới có 7361, lại còn là đứa mặt mày ngọc tuyết đáng yêu, Đỗ thị đương nhiên dồn hết thương yêu.
Bà làm cho 7361 hai bộ, đều là màu sắc tươi sáng, một bộ màu đinh hương, một bộ màu hồng cánh sen.
Ngày thường 7361 mặc y phục đều thiên về gam màu trầm, bởi mỗi ngày phải xuống ruộng làm việc, sắc phục đậm đà càng tiện hoạt động.
Còn Bùi Nhuận, tuy chuẩn bị cho cậu rất nhiều quần áo, nhưng phần lớn lại là những màu nhã nhặn như trúc xanh, liễu lục, những sắc thái thường dùng cho nam tử miền nam.
Hiện tại, 7361 mặc lên người bộ áo dài màu hồng cánh sen kia, rõ ràng rất khác với trước đây.
Đỗ thị nắm lấy tay 7361, mặt mày hớn hở xoay cậu một vòng tại chỗ, không ngớt lời khen ngợi:
"A Dao mặc bộ này thật đẹp."
7361 không nhìn thấy được, chỉ có thể lễ phép đáp một tiếng: "À."
Đỗ thị liền đề nghị: "Lễ Hoa Đăng năm nay, A Dao mặc bộ này đi, nhất định sẽ là tiểu phu lang xinh đẹp nhất trên phố."
"lễ Hoa Đăng?"
7361 hoàn toàn không biết cái gọi là lêd Hoa Đăng là gì.
Đỗ thị lúc này đã bắt đầu cầm bộ còn lại giơ lên trước người cậu, định thử lên xem sao. Nghe giọng điệu nghi hoặc của 7361, bà khựng lại, có chút kinh ngạc, dù sao lễ Hoa Đăng là dịp lễ lớn, chẳng ai lại không biết.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nhớ tới thân thế của 7361, Đỗ thị không khỏi thấy xót xa trong lòng.
Bà buông quần áo xuống, nửa ôm cậu vào lòng, vừa vuốt tóc 7361 vừa khẽ nói: "A Dao ngoan, trước đây khổ cho cháu rồi..."
7361 càng thêm mơ hồ.
Cậu thấy mình có chịu khổ gì đâu.
Sự mơ hồ ấy cứ theo cậu mãi cho tới khi hai người ra khỏi phòng, cùng Bùi Nhuận chào từ biệt người nhà họ Cao, rồi ngồi lên xe bò trở về nhà.
Đỗ thị đưa tiễn không ít đồ: rau muối, thịt kho, còn có cả nửa xe bò đầy các thứ lặt vặt.
Hai bộ quần áo kia được bà gấp cẩn thận, gói kỹ trong tay nải, dặn 7361 không được lấy ra, cũng không được nói với Bùi Nhuận, cứ đợi đến đúng ngày lễ Hoa Đăng hãy mặc.
Trên đường về, 7361 tựa lười nhác vào người Bùi Nhuận, tay cầm cây gậy gỗ nhỏ khẽ lay qua lại, rồi hỏi: "Bùi Nhuận, lễ Hoa Đăng là cái gì vậy?"
Đại Hoàng đã nhớ được đường, gần như không cần phải chỉ huy thêm gì.
"Lễ Hoa Đăng..." Bùi Nhuận khẽ cười, giọng dịu dàng giải thích cho 7361 biết thế nào là lễ Hoa Đăng.
7361 càng nghe thân thể càng thẳng lên.
Nào là "vũ sư", "vũ long", "hoa đăng hình tiểu hồ ly"... tất cả những thứ đó cậu đều chưa từng thấy qua.
Cậu lập tức nổi hứng thú: "Vậy Bùi Nhuận, chúng ta có đi chơi lễ Hoa Đăng không?"
"Tất nhiên là có đi."
Bùi Nhuận vốn biết cậu thích náo nhiệt, sớm đã tính dẫn cậu đi xem cho biết.
Nói đến đây, Bùi Nhuận lại tiếp lời: "Huyện Sơn Dương vẫn là nhỏ, lễ Hoa Đăng ở phủ thành mới thật sự náo nhiệt."
"Phủ thành?" 7361 lập tức hỏi, "Vậy chúng ta có thể đi phủ thành không?"
Từ huyện Sơn Dương đến phủ thành, đi xe bò cũng phải mất ba ngày.
Mấy hôm trước còn vừa mới có tuyết rơi, e là đường đi sẽ rất khó.
Bùi Nhuận đem tình hình nói cho cậu biết, 7361 có hơi tiếc nuối.
"Đợi tới tháng 4 đi, tháng 5 ở phủ thành có lễ Hoa Thần, cũng náo nhiệt không kém."
7361 "Ừm" một tiếng, rồi như sực nhớ ra gì đó, nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, huynh còn chưa nói cho ta biết, hồi trước ở phủ thành là ai bắt nạt huynh."
Thật ra cậu đã từng hỏi Đỗ thị rồi, nhưng Đỗ thị chỉ quanh co vài câu, nói không rõ ràng. Sau đó bị chuyện khác xen vào, cậu cũng quên khuấy mất.
Giờ phút này, 7361 nghiêm túc hẳn lên, cứ như thể chỉ cần Bùi Nhuận nói ra tên tuổi địa chỉ mấy người kia, cậu sẽ lập tức chạy đi dạy cho họ một trận.
Thậm chí bởi vì quá tức giận, cây gậy gỗ trong tay cậu cũng bị bóp cong thành hình cung.
Bùi Nhuận bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng lấy cây gậy từ tay cậu ra.
"A Dao đừng tức giận, cũng đừng bẻ tay nữa."
Sau đó lại đối diện với ánh mắt đen trắng rõ ràng của 7361, Bùi Nhuận khẽ thở dài.
"Chỉ là mấy chuyện cũ năm xưa thôi, đợi sau này chúng ta lên phủ thành, ta sẽ kể cho A Dao nghe được không?"
7361 nghĩ ngợi một lát, thấy Bùi Nhuận thật sự không có ý định nói thêm nữa, đành gật đầu: "Được rồi, nghe theo huynh."
Nói xong, còn nghiêm túc cam đoan: "Nhưng mà huynh yên tâm, có ta ở đây, về sau sẽ không ai dám bắt nạt huynh nữa."
7361 siết chặt nắm tay: "Huynh cũng biết đó, ta ngoài trồng trọt giỏi ra, đánh người cũng không kém."
Bằng không Triệu Đại Hổ sao lại nằm bẹp mất ba tháng.
Bùi Nhuận bật cười, lại kéo 7361 ôm vào trong ngực.
"A Dao nói rất đúng, sau này ta nhất định phải dựa vào Liễu đại hiệp nhiều hơn, mong Liễu đại hiệp chớ có chê ta vô dụng."
Vừa nghe đến hai chữ "đại hiệp", 7361 lập tức đắc ý, khóe miệng cong lên mãi không ép xuống được.
"Ta mới không ghét bỏ huynh đâu, Bùi Nhuận cũng rất lợi hại mà."