Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 122: Khoai tây
7361 hơi nghiêng đầu: "Quý Hành."
Sắc mặt Quý Hành thoáng hiện vẻ không mấy hài lòng, khẽ hừ một tiếng: "Lần sau nhớ rõ cho ta."
7361 không đáp lời.
Quý Hành đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, đôi mày liền chầm chậm nhíu lại.
"Sao lại không nói gì?"
7361 đáp: "Không muốn nói chuyện cho lắm."
Quý Hành: ......
Ngực Quý Hành phập phồng dữ dội, trừng mắt nhìn 7361, giận dữ nói: "Ngươi người như vậy, làm sao có ai nguyện ý thành thân với ngươi chứ!"
7361 nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc đáp: "Bùi Nhuận thật lòng nguyện ý."
"Bùi Nhuận? Là cái người......" Quý Hành khựng lại một thoáng, "Y tên là Bùi Nhuận hả?"
"Ừ, nghe hay lắm." Nhắc đến đây, 7361 không giấu được tự hào, nói tiếp, "Ta tên là Liễu Dao, cũng là Bùi Nhuận đặt, cũng rất êm tai."
"Ai hỏi ngươi tên gì." Quý Hành ra vẻ lại tức giận,"Ngươi là người đã thành thân, làm sao có thể tùy tiện nói tên với nam nhân khác?"
"Bởi vì ta thấy nó hay."
Tên hay như vậy, dĩ nhiên phải nói cho mọi người biết. Nếu không ai biết đến, thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Quý Hành nhất thời nghẹn họng, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu ta cảm thấy đầu óc tên đồ nhà quê này chắc chắn có vấn đề.
Tựa như cố tình không nghe lời cậu ta, mỗi lần đều chọc giận cậu ta cho bằng được.
"Liễu ca nhi —— thiếu gia?" Tỳ nữ mang điểm tâm tới chậm rãi bước vào viện, vừa trông thấy Quý Hành liền sửng sốt.
"Sao ngài lại tới đây?"
Tỳ nữ kia là người tâm phúc bên cạnh Quý phu nhân, tất nhiên là quen biết Quý Hành, nên giọng điệu cũng bớt vài phần cung kính, thêm chút thân thiết.
"Không có gì, ta chỉ đi dạo quanh thôi." Quý Hành đáp.
Tỳ nữ lại thấy Quý Hành ăn mặc hoa lệ, không khỏi hỏi thêm một câu: "Ngài ăn vận thế này, chẳng lẽ muốn ra ngoài?"
Quý Hành thoáng xấu hổ, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu, lớn tiếng đáp: "Phải đó! Bản thiếu gia hôm nay chính là muốn ra ngoài!"
Nói xong liền giận dữ quay người rời đi.
Tỳ nữ có hơi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Quý Hành một lát mới quay sang 7361: "Để Liễu ca nhi đợi lâu rồi. Đây là điểm tâm phu nhân căn dặn mang tới cho ngài, lúc ta đến phòng bếp thì vừa hay vừa ra lò."
Chờ 7361 nhận lấy, nàng lại mỉm cười nói: "Người giữ cổng vừa mới truyền lời, nói là phu quân của tiểu ca đã tới rồi, giờ ta đưa ngài qua đó."
"Đa tạ."
—
Lúc 7361 được dẫn ra từ cửa hông, liền thấy Bùi Nhuận mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, đứng dưới tán liễu ở bên cạnh. Cậu trước tiên chào tạm biệt với nha hoàn đưa cậu ra, rồi mới hí hửng bước nhanh về phía trước.
"Bùi Nhuận!"
Bùi Nhuận xoay người lại, ôm trọn lấy 7361 đang chạy ào tới.
"Sao trông vui thế?" Bùi Nhuận khẽ xoa đầu 7361, giọng nói dịu dàng.
"Vì được gặp huynh chứ sao."
7361 nói xong liền dụi mặt vào ngực Bùi Nhuận, cố gắng vùi thật sâu, như thể muốn để mình cũng mang theo hương bồ kết thoang thoảng trên người y.
Một lúc sau cậu mới chịu rời khỏi lòng y.
Bùi Nhuận trông thấy trong tay 7361 còn cầm gói đồ giấy dầu, bèn mỉm cười hỏi: "Là do Quý phu nhân đưa à?"
7361 gật gật đầu, lại hỏi y: "Huynh đã gặp bằng hữu rồi sao?"
"Gặp rồi."
7361 liền nhoẻn miệng cười: "Vậy nếu mọi chuyện đều đã xong, chúng ta về nhà thôi."
Bùi Nhuận nhè nhẹ siết lấy lòng bàn tay 7361, khẽ đáp: "Được."
—
Chờ đến bảy tám ngày sau, 7361 mới miễn cưỡng coi như đã quen với phủ thành.
Tất nhiên, không chỉ là được nếm qua vô số món ngon chưa từng được ăn trước đây, mấy ngày nay cậu còn gặp một chuyện kinh hỉ.
Cậu vậy mà lại tìm được giống khoai tây và ớt cay!
Khi ấy vẫn là lúc Bùi Nhuận dẫn cậu ra cảng, từ trong tay người ngoại bang mà mua được những thứ này.
Tuy rằng 7361 chưa từng ăn qua khoai tây hay ớt cay, nhưng không có nghĩa là cậu không biết đến.
Dù sao thì trên Tinh Võng, cái gì cũng có.
Không chút do dự, 7361 liền bỏ ra một khoản tiền lớn, đem toàn bộ mười mấy cân khoai tây và ớt cay đóng gói mang về.
Nếu không phải mấy hôm nữa phải cùng Bùi Nhuận trở về huyện Sơn Dương, cậu hận không thể lập tức đem đám giống khoai tây với ớt cay kia gieo trồng hết.
Có điều, 7361 xưa nay chưa từng bạc đãi khẩu vị của mình, chừa lại đủ phần muốn để dành làm giống, sau đó liền lập tức hỏi Bùi Nhuận có thể nấu được món gì với khoai tây hay không.
Cậu còn hào hứng nói mấy cách nấu ăn liên quan đến khoai tây.
Thế là tối hôm đó, hai người liền được ăn khoai tây hầm sườn, khoai tây sợi xào chay, cùng một phiên bản đơn giản của khoai tây chiên.
Còn về phần số ớt cay kia, vì số lượng quá ít, 7361 chỉ để Bùi Nhuận bỏ thêm một hai quả vào nồi khoai tây hầm sườn, để thêm mùi vị.
Khoai tây hầm mềm nhừ, ngấm đẫm nước canh, hòa lẫn hương thịt sườn, ăn kèm với khoai tây dẻo thơm, thêm vào hai quả ớt cay làm dậy vị, 7361 ăn một miếng liền cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Cậu lại thấy Bùi Nhuận thật sự rất lợi hại, nguyên liệu nấu ăn chưa từng thấy qua mà chỉ dựa vào cách làm cậu kể miệng, vậy mà y vẫn có thể làm ra được món ăn ngon thế này, không lợi hại thì là gì?
Chỉ là có vẻ Bùi Nhuận không ăn được cay cho lắm. Món khoai tây kia tuy chỉ hơi cay có chút, nhưng sau khi ăn xong, y liền ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên, cuối cùng phải uống liền hai chén trà mới dịu xuống được.
7361 trông thấy, không khỏi áy náy.
"Thật xin lỗi, ta đáng lẽ nên hỏi trước huynh có ăn được cay hay không."
Bùi Nhuận đã đỡ ho, khẽ mỉm cười, dịu giọng trấn an: "Ta không sao, là do ta, không liên quan gì đến A Dao cả."
7361 chỉ có thể đẩy đĩa khoai tây sợi xào về phía trước: "Vậy huynh ăn món này đi, món này cũng rất ngon."
Bùi Nhuận gật đầu đồng ý.
Bữa cơm dùng xong, hai người cùng ngồi trên ghế mây dưới tán hoa đào uống trà. Bùi Nhuận hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến khoai tây.
Tỉ như gieo trồng thế nào, xử lý ra sao, thu hoạch bằng cách nào...
7361 tuy chưa từng trực tiếp trồng khoai tây, đó là bởi vì trước kia khi còn ở hoang tinh, nhiệm vụ của cậu chủ yếu là trồng cà chua, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết.
Cậu từng thấy những người xung quanh mình trồng khoai tây, nên cũng hiểu được kha khá.
7361 liền từng câu từng câu trả lời hết thảy thắc mắc của Bùi Nhuận.
Khi nghe cậu nói giống khoai tây có năng suất cao nhất có thể đạt tới hai ngàn cân một mẫu, ngay cả Bùi Nhuận cũng không khỏi kinh hãi.
Hiện giờ, bá tánh trồng đậu nành hay lúa mì thì năng suất cao nhất cũng chỉ được một, hai trăm cân một mẫu. Mà đó còn là trong điều kiện mưa thuận gió hoà, nếu chẳng may gặp thời tiết khắc nghiệt, thì thu hoạch lại càng thảm hại, nhìn cũng thấy đau lòng.
"A Dao, lời em nói là thật chứ?"
7361 nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ở hoang tinh, điều kiện trồng trọt cực kỳ ác liệt, vậy mà năng suất vẫn có thể đạt khoảng hai ngàn cân một mẫu, phần lớn đều nhờ vào tinh thần lực gia tăng.
Còn ở nơi này, ngoại trừ cậu ra thì chẳng ai có thứ "vũ khí tối thượng" đó cả, nhưng bù lại, đất đai của Đại Thịnh triều lại rất màu mỡ, điều kiện gieo trồng cũng rất tốt.
So qua so lại, hiệu quả chắc cũng không chênh lệch nhiều.
Thế nên 7361 gật đầu: "Không khác mấy đâu."
Bùi Nhuận trầm mặc một lúc, nhìn củ khoai tây màu vàng trong tay, hồi lâu mới khẽ thở dài.
"Nếu thật như A Dao nói, thứ này mà được phổ biến rộng rãi, ít nhất bá tánh sẽ không phải chịu đói nữa."
Nghe đến đó, 7361 liền hỏi: "Đã vậy, sao ở đây lại không ai trồng chứ?"
Không thể nào chỉ có đám người ngoại bang lần đầu tiên mang khoai tây tới được.
Mấy chiếc thuyền lớn ra biển hai ba năm như thế, hẳn cũng có người từng gặp qua khoai tây rồi mới phải.
Bùi Nhuận khẽ cười, xoa đầu 7361.
"Muốn phổ biến được thứ này, không thể thiếu sự tham gia của triều đình. Nếu chỉ trông mong vào việc bá tánh truyền miệng lẫn nhau thì quá chậm."
7361 lờ mờ hiểu được.
Cậu nhìn Bùi Nhuận trong chốc lát, rồi hỏi: "Cho nên, Bùi Nhuận, huynh là muốn mở rộng việc trồng khoai tây sao?"