Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 130: Quá khứ
7361 cứ thế nằm trong lòng Bùi Nhuận, lặng lẽ nghe y với giọng điệu bình thản kể lại một đoạn quá khứ.
Đã cùng học một trường, thì không thể không nhắc đến châu học Vận Châu.
Học cung Vân Lộc, là nơi mà biết bao học trò một lòng hướng tới.
Đây là học phủ danh tiếng nhất trong Đại Thịnh triều, không chỉ từng có đế sư tiền triều tọa trấn, mà nay quá nửa quan viên trong triều đều xuất thân từ đây, đủ khiến người người chen chúc mong cầu.
Bùi Nhuận khi ấy lấy thân phận án đầu huyện Sơn Dương mà tiến vào, lúc đó còn là thiếu niên khí phách. Tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng lại ẩn giấu cạnh nhọn.
Thế nhưng, châu học chưa bao giờ là nơi chỉ đơn thuần nghiên cứu học vấn.
Như Bùi Nhuận, người xuất thân bình dân, vốn chỉ là số ít trong châu học. Phần đông lại là thế gia công tử, con cháu huân quý.
Thế nhân vốn là như thế, luôn thích dùng xuất thân mà phân chia cao thấp. Thân phận bình dân, ở nơi này chính là tồn tại dễ bị khinh thường nhất.
Nếu biết "an phận thủ thường", không bon chen giành giật, thì cùng lắm cũng chỉ bị trêu ghẹo đôi chút, vẫn có thể yên ổn sống qua ngày.
Nhưng nếu như Bùi Nhuận, chuyện gì cũng xuất sắc vượt trội, thì sẽ trở thành cái gai trong mắt kẻ khác.
Ngay trong kỳ tiểu khảo đầu tiên sau khi nhập châu học, Bùi Nhuận đã vượt mặt hết thảy con cháu thế gia, giành lấy hạng nhất. Mà trước đó, vị trí học đầu của châu học chưa từng rời khỏi tay Tuân Tùng.
Nếu chỉ là một lần thì còn có thể nói là may mắn, nhưng liên tiếp ba lần đều là Bùi Nhuận đứng đầu, từ đó nhắc tới học đầu của học cung Vân Lộc, liền không còn là Tuân Tùng nữa, mà là Bùi Nhuận.
Lũ con cháu thế gia nào chịu nuốt trôi cơn giận này, lại bị một kẻ bình dân chiếm lấy danh hào học đầu?
Chẳng cần nói hiện tại, ngay từ khi học cung lập ra đến nay, vị trí học đầu xưa nay đều là con cháu thế gia thay nhau đảm nhiệm.
Bởi vậy, cuộc sống của Bùi Nhuận trong học cung cũng chẳng dễ chịu gì. Tuy học cung có quy định nghiêm cấm học trò khinh nhục lẫn nhau, nhưng lũ con cháu quyền quý kia dựa vào gia thế, luôn có cách âm thầm mà gây khó dễ.
Chẳng qua Bùi Nhuận vốn thông minh, mười lần gặp phải âm thầm giở trò, thì chín lần có thể tránh được, còn lại một hai lần, y cũng có thể cắn răng vượt qua. Đợi đến khi thời cơ thích hợp, Bùi Nhuận còn có thể lặng lẽ, không để lộ dấu vết mà trả lại một phần.
Cứ như vậy mấy phen, danh học đầu của châu học cũng coi như được Bùi Nhuận ngồi vững.
Danh học đầu của châu học không phải chỉ là hư danh. Ngoài việc được miễn hết thảy mọi phí dụng trong châu học, chỉ riêng cái danh đó đem ra ngoài cũng là vàng son chói lọi.
Không ít học trò vốn không thể vào được châu học, tỷ như con cháu phú thương linh tinh, đều sẵn sàng chi ra số tiền lớn, chỉ để đổi lấy một bản chú giải kinh nghĩa của học đầu.
Hiện tại, tiểu viện mà hai người đang ở, cùng với hai ngàn lượng ngân phiếu trong tay, chính là do Bùi Nhuận tích góp từng chút một từ việc bán những bản ghi chép đó.
"Kỳ thực ta đã sớm biết sẽ là như vậy, nhưng ta vẫn cứ làm." Bùi Nhuận nói với giọng thản nhiên, như thể đang kể chuyện của người khác, "Khi ấy trong nhà túng thiếu, nương ta về sau thân thể không tốt, thường xuyên phải dùng thuốc. Danh học đầu có thể giúp ta được rất nhiều."
Cô nhi quả phụ, không có ruộng đất, cũng không có nghề nghiệp ổn định, muốn đứng vững nơi thành Vận Châu phồn hoa này, sao có thể nói là dễ dàng?
Thế nhưng Bùi Nhuận đã làm được.
Nhưng 7361 vốn luôn đơn thuần chậm hiểu, vẫn cảm thấy trong lòng Bùi Nhuận hẳn là không vui, dù cậu không rõ cụ thể vì sao.
Cậu không nhịn được mà ôm lấy Bùi Nhuận, nói khẽ: "Bùi Nhuận, huynh làm rất tốt, thật lợi hại."
Đối với câu này, Bùi Nhuận chỉ khẽ xoa đầu 7361, không nói gì.
Hai người cứ thế ôm nhau trong yên lặng một lúc lâu, 7361 lại lên tiếng hỏi: "Sau đó thì sao? Bởi vì Tuân Tùng nhằm vào huynh, nên huynh mới trở về thôn Vương Gia à?"
Bùi Nhuận khẽ lắc đầu: "Không phải Tuân Tùng nhằm vào ta. Hắn từ đầu đến cuối chưa từng gây khó dễ cho ta."
7361 ngạc nhiên: "Không phải hắn? Vậy là ai? Không phải huynh đã cướp mất vị trí học đầu của hắn sao?"
"Tuân Tùng là kẻ cậy tài khinh người, tuy không ưa ta, nhưng cũng không hạ mình làm ra những chuyện không thể đem ra ánh sáng như vậy."
"Vậy là ai?" 7361 ngẩng đầu, đôi mắt mở to tròn xoe, ánh nhìn đầy quyết tâm, dường như chỉ cần Bùi Nhuận nói ra cái tên kia, thì dù có phải đào ba thước đất, cậu cũng nhất định lôi kẻ đó ra, đánh cho một trận nên thân.
Bùi Nhuận không khỏi khẽ bật cười, đưa tay khẽ khàng che mắt 7361 lại.
7361 bị bất ngờ, trước mắt chợt tối sầm, một lúc sau mới phản ứng kịp, liền kéo tay Bùi Nhuận xuống, nhào qua bên cạnh ép y lại, khóa chặt.
"Huynh đừng chọc ta nữa, mau nói xem là ai."
Ai ngờ Bùi Nhuận chỉ trả lời gọn lỏn hai chữ: "Không biết."
"Không biết?" 7361 rõ ràng không tin, chau mày nói, "Sao lại có thể không biết."
Bùi Nhuận lại kéo 7361 vào lòng, ôm chặt lấy cậu, khẽ đáp: "Thật sự không biết."
"Vậy huynh nói là vì hắn mà chân huynh mới bị thương. Nếu huynh không biết hắn là ai, sao biết được là vì hắn?"
Bùi Nhuận cũng không biết phải giải thích thế nào với 7361. Cho dù Tuân Tùng không có ý làm khó y, nhưng kẻ muốn lấy lòng Tuân Tùng thì không thiếu. Những người đó luôn tìm cơ hội bắt bẻ y, hòng từ Tuân Tùng mà moi được chút lợi lộc.
Lúc đầu có vài công tử con nhà giàu cố ý gây sự với y mấy lần, rồi vội vã đến tìm Tuân Tùng khoe công. Nào ngờ Tuân Tùng chẳng những không vui, mà ngược lại còn nổi trận lôi đình một phen.
Như đã nói, Tuân Tùng là hạng người ngạo mạn lạnh lùng, hành vi như vậy đối với hắn chẳng khác gì một nỗi sỉ nhục.
Về sau, Bùi Nhuận vẫn bị người khác cố ý hay vô tình chèn ép, tuy rằng không đến mức quá phận, nhưng trong lòng ai cũng ngầm hiểu, có thể xem là dư âm của cơn giận dữ kia của Tuân Tùng.
Nếu mọi việc cứ dừng lại ở đó, thì Bùi Nhuận cũng có thể yên ổn ở lại châu học chờ đến kỳ thi Hương, rồi dự kỳ thi Hội.
Nhưng thế sự khó lường.
Ngọn nguồn bắt đầu từ kỳ khảo cuối năm của châu học. Đúng lúc đó, một vị đại nho danh tiếng được mời tới chấm khảo. Học cung vì muốn khích lệ sĩ tử, liền công bố rằng, người nào có thể giành hạng nhất trong kỳ khảo lần này, sẽ được chính vị đại nho ấy đích thân chỉ điểm một tuần lễ.
Đây chính là cơ duyên lớn trời ban.
Không nói đến vị đại nho kia kiến thức uyên thâm thế nào, chỉ cần được chỉ điểm vài lần cũng đủ lợi ích vô vàn. Huống hồ, nếu trong một tuần ấy lọt vào mắt xanh của người, được thu làm môn hạ, thì con đường làm quan sau này chẳng phải sẽ một bước lên mây hay sao?
Vì thế, khắp nơi trong học cung đều là cảnh tượng khẩn trương học tập. Ngay cả mấy tên công tử vốn ngày thường lêu lổng, chỉ biết ăn chơi trác táng, lúc này cũng bắt đầu làm bộ chăm chỉ, ôm sách gặm từng chữ.
Bùi Nhuận đương nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Người đã bước chân vào con đường đọc sách, ai lại không ôm chí hướng vào triều làm quan?
Tuân Tùng cũng không ngoại lệ.
Cả hai đều dốc toàn lực ứng phó, đều nhất định phải đoạt được vị trí đầu bảng.
Thực ra, trong mấy lần khảo thí trước đó, Bùi Nhuận và Tuân Tùng cũng đã có vài phen tranh tài, người thắng kẻ bại đan xen. Dù chưa từng nói chuyện, nhưng giữa họ lại hình thành một loại cảm giác vừa như đối địch, vừa như tri kỷ trong lòng không nói ra miệng.
Lần khảo hạch cuối năm đó, người chiếm ưu thế chung cuộc vẫn là Bùi Nhuận, y nắm lấy vị trí đệ nhất.
Khoảng thời gian ấy, sắc mặt Tuân Tùng lúc nào cũng âm trầm đen kịt. Nghe nói sau khi trở về nhà còn bị cha hắn nổi giận rút roi quất mấy trận.
Nếu là bình thường, danh ngạch này còn có thể dùng thủ đoạn hậu trường để thao túng. Nhưng lần đó, văn chương là do vị đại nho kia đích thân phê duyệt, tất nhiên là không ai dám sửa đổi.
Một khi đại nho đã định người đệ nhất là Bùi Nhuận, thì Bùi Nhuận chính là đệ nhất.
Chỉ còn đợi yến tiệc kết thúc, y sẽ được dẫn đi diện kiến đại nho, tiếp nhận chỉ điểm.
Thế nhưng chính trong buổi yến tiệc ấy, biến cố đã xảy ra, có người động tay động chân, ngấm ngầm tính kế y.
"...Ta mơ hồ cảm thấy có khả năng sẽ có người lợi dụng dịp này mà ra tay, nhưng..." Giọng Bùi Nhuận trầm thấp, như có như không mà tự giễu, "Khi ấy rốt cuộc còn trẻ, gặp được cơ duyên lớn như vậy, ta không nhịn được sinh ra lòng khinh suất, nghĩ rằng tất cả đều nằm trong tầm khống chế..."
Trong buổi học sinh yến có một tiết mục gọi là cưỡi ngựa thám hoa.
Cái gọi là cưỡi ngựa thám hoa, chính là cưỡi ngựa bắn rơi hoa ở vị trí chỉ định. Tuy không mang tính tranh đấu kịch liệt, nhưng lại vô cùng tao nhã phong nhã.
Bùi Nhuận là người đứng đầu trong kỳ khảo lần đó, đương nhiên được mời tham gia. Nào ngờ, biến cố lại xảy ra ngay tại tiết mục này...
Khi đó con ngựa vốn tính tình ôn hòa, không hiểu vì sao đột nhiên phát cuồng, ai cũng không giữ lại được. Bùi Nhuận bị hất văng khỏi lưng ngựa, chưa kịp phản ứng đã bị chính con ngựa nổi điên ấy giẫm nát đầu gối trái, xương bánh chè gãy vụn.
Tai nạn xảy ra bất ngờ, đừng nói là được diện kiến đại nho, ngay cả việc có thể tiếp tục ở lại châu học cũng trở nên bấp bênh.
Bởi vì ai cũng biết rõ, triều Đại Thịnh sẽ không để một người tàn tật bước vào quan trường. Nếu Bùi Nhuận thật sự không thể đứng dậy nữa, thì dù y có tài học cao đến mấy, con đường khoa cử cũng xem như chấm dứt.
Sau tai nạn, Bùi Nhuận tìm đủ mọi danh y, uống hết thang thuốc đắng này đến thang khác. Nhưng bất kể vị đại phu nào, sau khi bắt mạch xem thương thế, đều chỉ lắc đầu thở dài, nói: vô phương cứu chữa.
Một người từng là học đầu châu học, từ đó về sau... Phế.
"Vậy đám người châu học kia." Ngay cả một người mượn thân thể sống lại như 7361 cũng cảm thấy giận dữ khó hiểu, "Không điều tra xem ai động tay động chân sao? Ngựa sao có thể vô cớ phát cuồng được."
Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, giọng nhàn nhạt: "Cho dù tra được thì thế nào? Ta vốn không có thân thế bối cảnh, châu học sẽ không vì một học trò tàn phế mà đắc tội với con cháu quan lại."
"Vậy là không tra luôn?" 7361 tức muốn nghẹn, bộ dạng hoàn toàn không chấp nhận nổi chuyện này.
Nhìn 7361 vì mình mà bất bình, phẫn nộ, biểu tình không phục ấy lại khiến Bùi Nhuận nhớ đến nương mình thuở trước.
Một cơn xót xa trào dâng trong ngực, Bùi Nhuận bất giác siết chặt lấy tay 7361.
7361 không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ để mặc y siết chặt tay mình.
Một lúc lâu sau, Bùi Nhuận mới khẽ khàng thốt: "Thôi."
Cho dù tra được thì có sao? Cùng lắm cũng chỉ là mấy tên quanh năm nịnh bợ bên cạnh Tuân Tùng như Tuân Triệu, Phan Chính. Đám người này ngày thường đã luôn gây khó dễ với y.
Mà phía sau những kẻ đó, bất kỳ một gia tộc nào được nêu tên ra, cũng là thứ hiện tại y không thể nào lay động được.
Một Tú tài nho nhỏ, trước mặt quyền thế... chẳng là gì cả.
Nhớ lại ngày đó, khi mới biết chân mình thực sự không thể hồi phục, Bùi Nhuận cũng từng phẫn nộ, từng tuyệt vọng đến mức không cam lòng.
Y từng mất hết phong cốt thuở nào, từng mất hết sự ôn hòa đoan chính ngày trước, chật vật đến mức túm lấy vạt áo viện trưởng, chất vấn lạnh lùng: "Đây là công bằng gì chứ?"
Viện trưởng lúc ấy chỉ quay đầu lại, liếc y một cái đầy thương hại.
Cái thế đạo này, công bằng vốn chỉ nằm trong tay một số ít người.
Y không thể cũng không nỡ vì bản thân mà để A Dao giống như nương của y ngày trước, liều bệnh thân dầm mưa đến tận châu học chỉ để đòi một câu công đạo, kết quả lại giẫm phải tảng đá trơn, lăn từ triền núi xuống, đến cuối cùng ngay cả mạng cũng mất.
"Thôi." Bùi Nhuận lại khẽ nói, tay khẽ vỗ lên lưng 7361, như thể đang an ủi.
Thấy cậu vẫn bực đến phồng cả má, mắt trừng trừng, Bùi Nhuận cúi người xuống, khẽ hôn lên cánh môi mềm mềm của cậu.
"Được rồi A Dao, đừng tức giận nữa."
7361 trừng y, hai má vẫn căng phồng, giận dữ không tiêu.
Khóe môi Bùi Nhuận cong nhẹ, lại lần nữa cúi người, lần này nụ hôn không còn nhẹ nhàng nữa, mà tăng thêm một chút dây dưa, một chút đòi hỏi.
7361 lần này thực sự nghẹn không nổi, hai má phồng lên lại xẹp xuống, cuối cùng bị hôn đến đầu óc rối tung rối mù.
Chờ lúc kết thúc, mặt cậu đã đỏ bừng, đôi mắt hơi mơ màng, thở hổn hển mấy hơi, tay còn ôm lấy cổ Bùi Nhuận, lẩm bẩm bất mãn: "Huynh lại chuyển chủ đề."
Cậu sớm đã phát hiện, rất nhiều lần, mỗi khi Bùi Nhuận không muốn trả lời cậu vấn đề gì, mà cậu thì cứ truy tới cùng, y sẽ dùng đúng một chiêu này.
Không nói đâu xa, ngay mấy hôm trước, 7361 hỏi y rốt cuộc làm thế nào mới có thể có một tiểu bảo bảo, tại sao bụng cậu mãi chẳng có động tĩnh gì.
Bùi Nhuận khi ấy chỉ nói phải chờ thêm chút nữa, nhưng khi cậu hỏi "Chờ bao lâu", rồi "Vì sao tiểu bảo bảo không chịu tới", Bùi Nhuận liền cười cười, đem cậu đè xu.ống giường, làm đến mức đầu óc cậu say đến quay cuồng, quên sạch cả câu hỏi ban đầu.
Thật là... xấu xa không chịu được.
Thấy 7361 còn hơi bĩu môi bất mãn, Bùi Nhuận đưa tay nhéo nhéo gò má đỏ bừng của cậu, giọng mang theo chút ý cười: "Không phải cố tình nói sang chuyện khác đâu, chỉ là... cảm thấy A Dao như vậy... thật sự rất đáng yêu."
7361: ?
Cậu không hiểu nổi, mình vừa nghiêm túc truy vấn chuyện nghiêm túc, rốt cuộc thì có điểm nào đáng yêu cơ chứ? Nhưng thôi, lần này cậu quyết định không chấp với Bùi Nhuận nữa.
Ai bảo cậu là người phỏng sinh rộng lượng, mà Bùi Nhuận lại là người cậu thích nhất.
Đã thích rồi, thì phải dung túng một chút.
Chủ yếu là... vừa rồi rất nhiều lần cậu cảm thấy, Bùi Nhuận tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng nói đến những chuyện cũ ấy, trong đáy mắt vẫn có một tầng u tối, thậm chí khi nói "Thôi", còn mang theo một chút khổ sở khó nói thành lời.
Khiến cậu nhìn mà trong lòng cũng không yên.
7361 nhìn y một lát, rồi giơ tay kéo cổ áo Bùi Nhuận xuống, để hai người sát vào nhau, trán kề trán.
Cậu khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Nếu huynh đã quyết định, vậy tạm thời cứ thế."
"Nhưng huynh yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt huynh nữa. Ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt."
Nói rồi sợ Bùi Nhuận không tin, 7361 còn nghiêm túc giơ tay lên, lời thề son sắt: "Ta bảo đảm!"
Bùi Nhuận bật cười, không nhịn được lại cúi đầu, hôn lên cánh môi hồng mềm mại kia một cái.
"Vậy... làm phiền A Dao rồi."