Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 132: Nước chấm
Thi Hương của Đại Thịnh triều tổng cộng kéo dài chín ngày ba lượt, suốt thời gian ấy, thí sinh không được rời khỏi trường thi.
Trong chín ngày này, ăn uống đại tiểu tiện đều phải giải quyết ngay tại trường, ngoài những vật dụng cần thiết cho việc làm bài như giấy, bút, mực... thí sinh còn phải tự mang theo đồ ăn.
Thông thường, thí sinh vào trường thi đều mang theo lương khô và thịt khô, chắp vá sống qua chín ngày thi. Nếu có điều kiện, sẽ mang theo cả lò than để hâm nóng đồ ăn, ít ra còn được ăn một miếng nóng mà lấy lại sức.
Chẳng qua năm trước từng xảy ra chuyện có thí sinh mang theo lò than, sơ ý một cái liền thiêu luôn cả bài thi đã viết xong. Từ đó về sau, số người mang theo than cũng ít hẳn đi.
Nghe xong một loạt yêu cầu, 7361 đã bắt đầu cùng Bùi Nhuận nghiên cứu cách chuẩn bị từ mấy ngày trước, đương nhiên, chủ yếu là cậu tự nghiên cứu, làm sao để Bùi Nhuận có thể ăn uống tử tế một chút trong mấy ngày thi.
Trong đầu 7361, trừ chuyện sống chết ra thì "Ăn" chính là chuyện quan trọng nhất.
Vừa nghe người ta nói chỉ được mang theo lương khô, cậu liền lo ngay ngáy: "Như vậy sao được chứ, tận chín ngày liền, ăn không ngon thì làm sao còn sức mà viết bài?"
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng ra được biện pháp gì hay. Tháng 8, thời tiết oi bức, ngoài mấy món lương khô khô khốc chẳng còn hơi nước, với đám thịt khô cứng tới mức cắn không nổi, thì mang thêm gì cũng dễ bị hỏng sau vài ngày.
Nếu ăn trúng gì rồi đau bụng, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được?
"Không sao đâu, lương khô cũng ngon mà." Bùi Nhuận an ủi cậu, "Huống hồ em mua đến bảy, tám loại thịt khô cho ta, còn có cả đống điểm tâm nữa, như thế đã là tốt lắm rồi."
Lời y nói là thật lòng, đến như Tuân Tùng, những gì có thể mang vào cũng chẳng hơn thế.
Nhưng cậu nào chịu, cậu xót lòng chẳng muốn để Bùi Nhuận chịu khổ. Dù khi trước chỉ ăn một miếng rau dại cậu cũng cảm thấy mỹ vị, nhưng giờ so với trước đã khá hơn nhiều, không thiếu bạc cũng chẳng thiếu ăn, tự nhiên là muốn để Bùi Nhuận ăn cho đàng hoàng.
Suy đi nghĩ lại suốt hai ngày, cuối cùng 7361 thật sự nghĩ ra được một cách.
Hiện tại dân chúng Đại Thịnh triều cũng biết làm đồ ăn khô, nhưng đa phần vẫn dựa vào phơi nắng hoặc phơi gió.
7361 thì trực tiếp chọn cách dùng lửa để hong khô, cách này không chỉ sạch sẽ mà còn nhanh chóng, chỉ là hơi tốn củi lửa một chút.
Đương nhiên, làm đồ ăn khô không phải trọng điểm, điểm chính là cậu phải làm được đồ ăn có thể nấu chín lại được, tức là chuẩn bị nguyên liệu, gia vị, tất cả đều gói lại sẵn, chỉ cần thêm nước đun sôi là thành món ăn.
Thực ra phương pháp này rất giống với mấy thứ 7361 từng xem trên "Bí mật ẩm thực" hồi còn ở Tinh Võng.
Thời đó vật tư phong phú, kỹ thuật phát triển, nhân loại đã đem nấu nướng mỹ thực đẩy đến mức độ lô hỏa thuần thanh.
Vì để tiện lợi cho việc vận chuyển, bảo quản và ăn liền, các loại thực phẩm tiện dụng như mì ăn liền, nồi tự nấu, đồ ăn nhanh... đủ cả.
Còn về lý do vì sao 7361 chỉ có thể nhìn thấy những thứ đó qua video, là bởi vì sau trận đại chiến giữa các đế quốc, tài nguyên thực phẩm trở nên vô cùng khan hiếm.
Tuy rằng kỹ thuật vẫn phát triển, nhưng dân thường chỉ có thể dùng thực phẩm tổng hợp hoặc dung dịch dinh dưỡng làm nguồn ăn chính.
Đám quý tộc thì ngược lại, vẫn có thể ăn đồ tươi mới, mà nhờ kỹ thuật bảo quản tân tiến, họ cũng chẳng cần tới mấy cách chứa đồ "cổ lỗ" nữa.
Nhưng bây giờ, những cách "cổ lỗ" ấy lại phát huy tác dụng đúng lúc.
Không nói đến chuyện bảo quản cả năm ròng, chỉ cần giữ được mười ngày nửa tháng thì cũng không thành vấn đề gì lớn.
Đến lúc đó, chỉ cần mang theo lò than và một cái ấm sành, lúc muốn ăn thì đun nước sôi lên, thả gói gia vị vào, rồi bỏ hết đám đồ ăn linh tinh đã chuẩn bị sẵn vào. Vừa tiện lợi, vừa ngon miệng, dẫu sao cũng còn hơn phải gặm lương khô lạnh tanh sống qua ngày.
Cũng may nhờ 7361 khi trước mỗi ngày đều kiên trì xem tiết mục mỹ thực trên Tinh Võng, mấy cách làm nước sốt đó cậu vẫn còn nhớ được bảy tám phần.
Sau khi đã quyết định, 7361 lập tức ra phố mua nguyên liệu.
Nào là mỡ bò, tương hột, rượu trắng; lại còn vào tiệm thuốc mua lá thơm, vỏ quế và đủ thứ linh tinh khác.
Ban đầu 7361 còn định tự tay nấu thử, nhưng tay nghề của cậu đúng là có hạn làm ra thì cũng làm được, chỉ tiếc là cách "ăn ngon" vẫn còn kém một đoạn.
Cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận ra tay. Y mất hai canh giờ, ngào ra được đúng loại nước chấm mà 7361 muốn.
7361 hít sâu một hơi, mắt sáng rỡ: "Thơm quá đi mất!"
Ngay lúc đang nấu, mùi hương kia đã khiến cậu suýt chảy nước miếng, giờ thấy thành phẩm xong lại càng không chịu được.
7361 vội vàng múc một muỗng nước chấm, bỏ vào nồi nước sôi bên cạnh, rồi cho vào ít rau củ phơi khô mà mấy hôm trước cậu đã chuẩn bị, cuối cùng còn bẻ từng miếng bánh mỳ khô cậu định mang theo bỏ vào nốt.
Đợi nước sôi trở lại, một nồi canh có thịt, có rau, có bánh khô coi như đã hoàn thành.
Trước sau chưa tới mười lăm phút, vừa nhanh vừa tiện.
Lúc mở nắp nồi, 7361 chẳng buồn đợi nguội, múc một muỗng thổi lấy hai cái rồi đưa thẳng lên miệng.
Vừa mới ăn một miếng, đôi mắt cậu lập tức sáng rỡ.
"Ngon quá!"
Thứ tương kia không chỉ đơn giản là tương, trong đó còn có cả thịt băm nhỏ, lại thêm tay nghề nấu nướng của Bùi Nhuận cực kỳ khéo léo, nước sốt ngào ra thơm nức, hương vị phong phú từng tầng.
Rau hong hút đầy nước canh, kết hợp với bánh khô bẻ vụn, vừa ngon miệng lại no bụng.
7361 ăn liền hai miếng, sau đó vội đưa cho Bùi Nhuận nếm thử.
"Ừm, hương vị rất ngon, vẫn là A Dao nhà ta thông minh." Bùi Nhuận cũng mỉm cười khen.
Có điều, nước chấm chỉ là phần phụ, là thứ để tiện bề nấu nướng, tranh thủ thời gian khi vào trường thi.
Việc quan trọng nhất vẫn là: làm sao để bảo quản được nó?
Kỳ thực, nếu muốn giữ đồ ăn không bị hỏng, chỉ cần cách ly hoàn toàn với không khí là đã thành công hơn nửa phần rồi.
Nếu ở Tinh Tế thì việc này dễ như trở bàn tay, nhưng ở nơi này lại khó khăn hơn rất nhiều.
7361 thử đổ phần nước chấm đã nguội vào từng bình gốm nhỏ đã được rửa sạch, sau đó dùng giấy dầu bọc kín từng lớp một, cuối cùng dùng ống hút làm từ cật tre đục một lỗ nhỏ trên nắp, tự mình dùng miệng hút không khí ra khỏi bình từng chút từng chút. Đợi đến khi bên trong gần như không còn không khí, cậu liền nhanh chóng dùng sáp ong bịt kín miệng ống lại.
Như vậy, phần nước chấm ấy vốn đã được chế biến với lượng muối và dầu cao, lại không còn tiếp xúc với không khí.
Không dám nói bảo quản được bao lâu, nhưng ít nhất trong mấy ngày thi của Bùi Nhuận, phần nước chấm này tuyệt đối sẽ không hỏng.
Sau khi niêm phong kỹ từng bình, 7361 đem chúng đặt ở nơi râm mát. Qua thêm bảy tám ngày nữa, cậu lấy một bình ra xem thử tình hình.
Mở nắp ra, ngoài mùi thơm đặc trưng của nước chấm, không có bất kỳ mùi lạ nào; cậu lại dùng đúng cách nấu như trước, phối hợp với lương khô làm thành một bữa ăn, hương vị vẫn tươi mới, ngon lành như ban đầu.
"Thành công rồi!" 7361 mừng rỡ không thôi, ôm chặt lấy bình nước chấm, cười tít cả mắt.
"Ừm, thành công rồi."
Khoảng thời gian này 7361 vất vả ra sao, Bùi Nhuận đều nhìn thấy cả. Không nói gì khác, chỉ riêng việc phơi từng mẻ rau khô, cũng đủ khiến 7361 quanh quẩn trong bếp cả ngày. Về sau còn bày ra đống nước chấm kia nữa.
Y vốn không muốn để 7361 phải khổ cực đến thế, giữa chừng cũng đã nói vài lần. Kỳ thi cũng chỉ mấy ngày thôi, y cũng đâu phải người kiêu kỳ đến mức không chịu được chút gian khổ. Nhưng chỉ vì muốn y ăn ngon một chút, A Dao của y lại phí bao nhiêu tâm sức.
Trong lòng Bùi Nhuận mềm nhũn, loạn cả lên.
Y lấy khăn tay, dịu dàng lau mồ hôi trên trán 7361, lại không nhịn được khẽ nhéo gương mặt mềm như bông kia một cái.
"A Dao vì ta mà vất vả như vậy, lần này nếu ta không lấy được công danh, thật đúng là không còn mặt mũi nào nhìn em."
7361 vừa nghe liền nhíu mày: "Thế không được, sao lại không thể gặp ta? Ta lại đâu phải sống chết phải đòi cái công danh kia. Huynh gặp ta, mặc kệ thế nào cũng phải gặp ta, chúng ta đã thành thân."
Bùi Nhuận không nhịn được bật cười, lui lại một bước, làm bộ làm tịch hướng về phía cậu vái chào: "Là vi phu nói lỡ lời, mong A Dao đừng chấp nhặt với ta."
7361 bị chọc cười, kéo lấy tay Bùi Nhuận, cười nói: "Vậy thì được rồi, ta tha thứ cho huynh. Nhưng mà mấy lời kiểu đó sau này đừng nói nữa, huynh biết mà, huynh thế nào ta cũng thích."