Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 134: Hoảng hốt
Chớp mắt đã chín ngày trôi qua.
Vương Tùng thần trí hoảng hốt bước ra khỏi trường thi, giống như phần lớn các thí sinh khác, cước bộ lảo đảo, mặt cắt không còn giọt máu, râu ria lởm chởm, trong mắt tràn đầy mỏi mệt và thất thần.
Như thế đã tính là không tệ, có vài thí sinh thân thể yếu nhược, vừa ra khỏi trường đã hôn mê bất tỉnh, dọa người tới đón giật mình vội vàng nâng dậy.
Người nhà tới đón Vương Tùng liền vây quanh thành một đoàn, kẻ gọi "Thiếu gia", người kêu "Tùng Nhi" rối rít tiến lên.
Gia nhân tiếp lấy đồ đạc trên người hắn, nương hắn dìu lấy cánh tay con trai, sốt ruột hỏi: "Con ngoan, có phải trong người khó chịu chỗ nào? Sao ngay cả một câu cũng chẳng nói?"
Tựa như vừa trải qua một đả kích lớn, Vương Tùng chẳng buồn mở miệng: Không muốn nói chuyện.
Chín ngày này, hắn ở trong trường thi, mỗi ngày đều phải dốc hết tâm sức làm bài thì cũng thôi đi, ăn không ngon ngủ không yên, buổi tối còn phải chịu đựng muỗi đốt, miễn cưỡng có thể nhẫn.
Nhưng đến buổi tối, khi mùi hương khiến tim gan ngứa ngáy kia tỏa ra, hắn thật sự không chịu nổi nữa!
Nhất là mấy ngày sau, hắn ngày ngày chỉ có thể gặm đi gặm lại mấy cái bánh bột mì cứng như đá, cộng thêm dưa muối thịt khô nhạt như nước lã, lại ngửi thấy cái hương vị hầm thịt kia... quả thực là dằn lòng không nổi, ngay cả nằm mơ cũng đều là đang ăn một bàn yến tiệc.
Đáng giận, thật sự đáng giận!
Chuyện này chỉ e là thủ đoạn ác độc của tên thí sinh nào đó, cố tình dùng mùi thơm mê hoặc lòng người, khiến kẻ khác phân tâm không làm được bài – chẳng phải chính là một mưu kế độc ác sao?
Thấy nhi tử của mình một lời không nói, đôi mắt lại tràn đầy bi phẫn, nương Vương Tùng sợ con mình bị đả kích tới phát điên, hoảng sợ mà siết chặt lấy tay hắn: "Con à, con làm sao vậy? Con nói gì đi chứ, đừng dọa nương!"
Năm nào chẳng có vài người vừa rời trường thi liền phát cuồng?
Vương Tùng bị nương véo đau một cái mới hồi thần lại, lúc này mới mở miệng, nói ra câu đầu tiên.
"Nương, con muốn ăn yến tiệc của Bách Vị Lâu."
Nương hắn sững người, sau đó lập tức đáp: "Ăn! Ăn! Nương lập tức sai người đi đặt! Chúng ta đi ăn ngay bây giờ!"
Bên này Vương Tùng vừa rời đi, bên kia 7361 cũng đang chờ Bùi Nhuận.
"Bùi Nhuận!" Cậu chạy vội đến trước mặt y, suýt chút nữa đâm sầm vào lòng y.
Bùi Nhuận đỡ lấy cậu, dịu dàng nói: "Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."
7361 mặt mày hớn hở, nào có tâm tư để ý mấy chuyện đó, lập tức đón lấy đồ trong tay Bùi Nhuận, không chớp mắt mà nhìn y chằm chằm.
"Huynh trông có chút khác rồi, Bùi Nhuận."
Tựa như có hơi dày dạn phong sương rồi.
"Nhiều ngày rồi không rửa mặt tử tế, có phải nhìn không vừa mắt ta rồi không?"
Thực ra so với phần lớn các thí sinh, Bùi Nhuận xem như vẫn giữ được thể diện, quần áo là trước khi ra khỏi trường thi y đã chỉnh tề lại một phen.
Lại thêm mấy ngày qua ăn uống không tệ, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Chỉ là trong lúc thi không tiện rửa mặt, gương mặt so với lúc trước khi có râu thì trông trưởng thành hơn nhiều.
"Chuyện đó thì không có." 7361 thành thật nói, "Nhưng đúng là không đẹp bằng trước kia."
Cậu vẫn thích dáng vẻ không có râu của Bùi Nhuận hơn.
Khóe mắt Bùi Nhuận cong lên, y mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy thì ta phải mau mau về nhà rửa ráy cho sạch, kẻo bị A Dao của ta ghét bỏ mất."
......
Hai người cùng nhau về nhà, 7361 bận rộn trước sau, đun nước nóng, chuẩn bị thau tắm, lại nhân lúc Bùi Nhuận rửa mặt thì nấu cháo, xào hai món ăn.
Cơm nước đơn giản đã làm xong, 7361 đi vào nhà gọi Bùi Nhuận, gọi hai tiếng không ai đáp lại, quay sang nhìn thì thấy Bùi Nhuận đang dựa vào thau tắm, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã ngủ mất rồi.
Chín ngày vừa qua là sự tiêu hao cực lớn đối với bất kỳ thí sinh nào, Bùi Nhuận cũng không ngoại lệ.
7361 khẽ bước chân nhẹ nhàng đi qua.
Mặt Bùi Nhuận đã được rửa sạch, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy gầy hơn trước, không chỉ vậy, đáy mắt còn thoáng hiện quầng thâm, rõ ràng là đã mệt mỏi đến kiệt sức.
7361 chưa từng thấy Bùi Nhuận như thế này, không nhịn được cúi đầu lại gần.
Mấy ngày nay cậu nhớ Bùi Nhuận đến phát cuồng, lúc này cuối cùng người cũng ở ngay trước mặt, tất nhiên phải ngắm cho thật kỹ.
Hơi nước từ thau tắm lượn lờ bốc lên, làm ướt một phần tóc của Bùi Nhuận.
7361 vừa định đưa tay vuốt mấy sợi tóc bướng bỉnh kia sang một bên, liền nghe bên tai vang lên tiếng nước, ngay sau đó, tay cậu đã bị nắm lấy trong một bàn tay khác ấm áp, còn hơi ẩm.
Không biết từ khi nào Bùi Nhuận đã mở mắt, trong đôi mắt ấy ẩn chứa ý cười dịu dàng, ánh nhìn chăm chú, khẽ cất giọng hỏi: "Muốn làm gì?"
"Ta......" 7361 không chớp mắt nhìn y, một lúc sau mới thành thật nói, "Bùi Nhuận, ta muốn hôn huynh."
Từ sau khi thành thân đến nay, mỗi ngày cậu đều phải thân mật với Bùi Nhuận một phen, giờ đã chín ngày không gặp, cậu muốn gần gũi Bùi Nhuận cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là... hình như lúc nãy cậu đến đây vốn là để gọi Bùi Nhuận đi ăn cơm?
Nhưng 7361 hiện tại chẳng buồn nghĩ nhiều đến thế. Cậu vừa nghe Bùi Nhuận khẽ cười một tiếng, ngay sau đó, cổ đã bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy.
Nơi đó truyền đến lực đạo rất khẽ, đầu cậu cúi xuống, môi lập tức chạm vào môi Bùi Nhuận...
Trong phòng vang lên từng trận tiếng nước, thi thoảng xen lẫn tiếng gọi "Bùi Nhuận" của 7361...
....
Chờ đến khi hai người bước ra khỏi phòng, trời đã tối hẳn, cả hai đều đã thay một thân y phục mới.
Bùi Nhuận lại trở về dáng vẻ sạch sẽ tuấn tú như thường ngày, nắm tay 7361 đi vào nhà bếp, chuẩn bị ăn bữa cơm chiều lẽ ra phải ăn từ một canh giờ trước.
Món ăn đã nguội từ lâu, cũng may cháo vẫn còn âm ấm.
7361 lúc này lười biếng ngồi trước bàn, nhìn Bùi Nhuận lần nữa đem hai món ăn kia hâm nóng lại.
Đến lúc ăn cơm, 7361 mới chợt nhớ ra, hỏi một câu liên quan đến chuyện thi cử của Bùi Nhuận, nhưng điều cậu hỏi không phải là thi thế nào, mà là----
"Huynh ở trong đó... không đói bụng chứ?"
Bùi Nhuận gắp một đũa rau xanh cho 7361, nhẹ giọng đáp: "Không đói. A Dao làm thịt vụn rất ngon."
"Cũng đâu phải ta làm, là chính huynh làm ấy chứ. Nhưng mà huynh không bị đói thì tốt rồi."
Nhận được câu trả lời, 7361 cũng không dây dưa chuyện này nữa, mà bắt đầu kể cho Bùi Nhuận nghe mấy chuyện mấy ngày qua cậu làm.
"...Cà chua với đậu que thu được một đống, ớt cũng nhiều nữa, à đúng rồi, ta lại trồng thêm khoai tây, chắc tầm nửa tháng nữa là có thể thu."
Chỉ là vì mấy ngày nay thật sự quá buồn chán, nên 7361 đã dùng tinh thần lực k.ích th.ích đám rau quả kia, khiến chúng lớn nhanh bất thường.
Mấy loại rau quả đó thu hoạch được quá nhiều, mà nơi ở hiện tại lại không giống ở nhà, không có hầm chứa. Với thời tiết bây giờ, sợ rằng để không bao lâu là hỏng hết.
Thế nên 7361 có hơi phiền lòng.
Cậu với Bùi Nhuận thì ăn không xuể.
"Làm sao bây giờ?" 7361 hỏi Bùi Nhuận, "Nếu không ngày mai ta ra phố bán đi?"
Ở đây đâu giống huyện Sơn Dương, cũng chẳng quen ai trong tửu lâu, bán cho họ vừa phiền phức lại chẳng đáng là bao. Gần đây 7361 cũng không thiếu tiền, càng không cần phải tốn công đi cầu cạnh gì cả.
Chi bằng cứ đem ra phố, tùy ý bán chút là được, miễn cho lãng phí.
"Thế nào cũng được." Bùi Nhuận trước nay ít khi phản bác ý của 7361, còn dịu dàng nói thêm, "Nếu em muốn bán, vậy mai ta đi cùng em."
Cùng Bùi Nhuận đi bán rau?
Việc này từ trước đến giờ chưa từng có.
Với bất kỳ chuyện gì được làm cùng Bùi Nhuận, 7361 đều ôm nhiệt tình lớn lao.
Cậu đôi mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu: "Vậy sáng mai chúng ta đi, đem đống rau ăn không hết mang đi bán hết luôn!"