Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 139: Tin mừng
« Trước Sau »
Đoàn người Quý tri phủ ngồi một lát rồi rời đi. Lúc đi, 7361 còn nhiệt tình đưa cho Quý tri phủ một sọt khoai tây. Dù sao bọn họ cũng đã góp sức, không tiện để người khác làm không công, đưa chút thành quả lao động cũng là điều nên làm. Không ngoài dự đoán, cái sọt khoai ấy lại bị chất lên người Quý Hành. Khi họ rời đi, 7361 thậm chí còn nghe thấy tiếng hừ lạnh của cậu ta. Thôi kệ, xưa nay cậu luôn rộng lượng, hôm nay cũng chẳng muốn so đo với đối phương. Sau khi thu dọn dây khoai tây mang ra hậu viện cho Đại Hoàng ăn, cậu tiện tay dọn dẹp lại mảnh đất kia, tiểu viện lại khôi phục dáng vẻ chỉnh tề, yên tĩnh như trước. 7361 ngồi trên giường nệm, thân người hơi nghiêng dựa vào Bùi Nhuận, kể cho y nghe chuyện Quý tri phủ đến thăm hôm nay. "... Nếu tìm không thấy người đó, phải làm sao bây giờ?" Bùi Nhuận ôm lấy 7361 vào lòng, để cậu nằm thoải mái trong ngực mình, rồi chậm rãi giải thích: "Triều Đại Thịnh ba năm trước từng ra lệnh cấm biển, giờ đã khôi phục thông thương với ngoại bang, dù có tìm không thấy người kia, chỉ cần bên này có nhu cầu, ắt sẽ có người đưa hàng tới." Chuyện này, đã không còn là việc mà bọn họ có thể can thiệp nữa. "Vậy à?" 7361 nghĩ nghĩ rồi nói, "Có thể mua được là tốt rồi. Ta nghe Trương Vĩnh Tu nói, rất nhiều thôn, rất nhiều người có khi năm nay không có cơm ăn." Với 7361, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất. Nếu ăn không đủ no, với cậu mà nói, đó thực sự là một việc cực kỳ bi thảm. Bùi Nhuận không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu 7361, sau đó lại nói sang chuyện sắp tới của hai người. "... Đợi thêm bảy tám ngày nữa, kết quả thi Hương sẽ công bố." Bàn tay kia xoa rất dễ chịu, 7361 lười biếng đáp "Ừm" một tiếng: "Huynh nhất định thi đậu." Khóe miệng Bùi Nhuận khé nhếch lên một nụ cười: "Đến lúc đó, chúng ta về huyện Sơn Dương một chuyến, sen trong nhà chắc có thể hái hạt rồi." Vừa nghe nói đến trong nhà, 7361 liền phấn chấn hẳn lên: : "Hạt sen? Ta còn chưa từng ăn qua, có ngon không?" "Em hẳn sẽ thích," Bùi Nhuận đáp, "Ăn sống hay nấu cháo đều được. Đợi khi trở về, ta làm cho em ăn." 7361 trở mình trong lòng Bùi Nhuận, ôm lấy eo y: "Vậy đến lúc đó chúng ta ở nhà mấy ngày đây?" Trước đó, Bùi Nhuận từng nói với 7361, nếu lần này thi Hương đỗ, hai người đại khái sẽ phải đi đi về về giữa thành Vận Châu và huyện Sơn Dương. Bùi Nhuận còn cẩn thận hỏi qua ý cậu, sợ cậu không muốn ở lại thành Vận Châu. Nhưng 7361 nào nghĩ nhiều như vậy. Cậu thật lòng thích ngôi nhà ở huyện Sơn Dương, dù sao cũng đã ở đó lâu ngày. Chỉ là thành Vận Châu cũng có cái hay của nó, náo nhiệt, lại có vô số món ngon. 7361 yêu thích náo nhiệt, mà nói đến việc đi qua đi lại hai nơi, cậu xem như đang du ngoạn mà thôi. "A Dao muốn ở bao lâu cũng được." Bùi Nhuận đáp. "Vậy thì ở nửa tháng đi." Mấy ngày trôi qua trong chớp mắt. Đến ngày yết bảng, 7361 vừa thu dọn xong, còn chưa kịp cùng Bùi Nhuận ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống dồn dập. 7361 nhìn về phía Bùi Nhuận, ngạc nhiên nói: "Sao lại có người gõ chiêng? Là nhà ai chuẩn bị đón dâu à?" Bùi Nhuận tất nhiên biết tiếng chiêng trống đó là vì chuyện gì, nhưng y chỉ mỉm cười, nắm tay 7361 rồi nói: "Ta cũng không rõ nữa, ra xem thử đi." 7361 mở cửa, liền thấy trước mặt là một đám người mặc lễ phục rực rỡ, tay cầm cờ màu, gõ chiêng mở đường, thẳng tiến đến trước cổng nhà cậu. Mấy người kia trên mặt đều tràn đầy vui mừng, vừa thấy hai người đứng trước cửa, kẻ cầm đầu liền lớn tiếng hỏi: "Là công tử Bùi Nhuận ở huyện Sơn Dương?" Hắn cầm trong tay thiệp báo tin mừng, bước lên trước, thấy Bùi Nhuận gật đầu thì lập tức giơ cao tờ giấy trong tay, lớn tiếng tuyên đọc: "Bùi Nhuận, huyện Sơn Dương, thi đậu Cử nhân, còn là Giải Nguyên!" Hai người phía sau lập tức đồng loạt khua chiêng gõ trống, âm thanh náo nhiệt vang lên. Những người này là đội báo tin vui chuyên nghiệp, chuyên phụ trách dò hỏi quê quán, chỗ ở của các sĩ tử thi đậu Cử nhân. Ngay sau khi nhận được danh sách trúng tuyển, họ lập tức lên đường báo tin. Cũng là để tranh lấy khoản tiền mừng và chút lộc báo tin. 7361 ngơ ngác nhìn sang Bùi Nhuận: "Vậy là thi đậu rồi?... Vậy chúng ta còn cần ra ngoài xem nữa không?" "Hẳn là không cần rồi." Người báo tin mừng hớn hở đưa hồng thiếp báo trúng cử tới trước mặt Bùi Nhuận: "Bùi công tử đại hỉ!" "Đa tạ." Bùi Nhuận từ tay áo lấy ra mấy phong hồng bao dày dặn, đưa qua, "Vất vả chư vị." "Đâu có đâu có! Bùi công tử khách khí rồi. Ngài đỗ đầu thi Hương, tin này là bọn ta tranh nhau giành từ hôm qua." Người báo tin vui cười sảng khoái nhận lấy hồng bao, lại lớn tiếng hô thêm một lần chúc mừng, như muốn cho những người khác trong hẻm nhỏ cùng nghe thấy. Chỉ là nhà 7361 ở chỗ khá vắng vẻ, chỉ có đôi phu thê già nhà phía đông hé cửa nhìn ra hóng chuyện. Nghe nói là công tử cao gầy nhà bên cạnh đỗ Giải Nguyên, hai người kia ban đầu ngẩn ra, sau cũng cười đi theo chúc mừng. Bùi Nhuận mỉm cười đáp lễ. Chờ nhóm người báo tin rời đi, Bùi Nhuận liền dắt theo 7361 vẫn còn ngơ ngẩn trở vào trong nhà. "Bùi Nhuận," Lúc này 7361 mới tiêu hóa xong mọi chuyện, mở miệng nói, "Huynh..... Có phải sớm đã biết mình sẽ đỗ rồi không?" Bằng không thì vì sao lại tự nhiên chuẩn bị sẵn hồng bao để đưa cho người báo tin vui? Bùi Nhuận cười nói: "Là vì có phần nắm chắc, nên chuẩn bị trước một chút, tránh để người ta tới rồi mà tay không trở về." "Vậy sao?" 7361 hơi nghi ngờ. Cậu rất hoài nghi rằng ngay từ đầu, khi nghe thấy tiếng chiêng trống kia, Bùi Nhuận đã biết rõ là chuyện gì, cố tình giả vờ không biết chỉ để chọc cậu. Chẳng qua hôm nay là chuyện vui lớn, 7361 cũng không tính toán với y làm gì. Cậu cầm tờ giấy đỏ Bùi Nhuận đặt trên bàn lên, từng chữ từng chữ nhìn kỹ. "...Giải Nguyên, là gì? Huynh thi đậu Giải Nguyên à, Bùi Nhuận." "Là đệ nhất kỳ thi Hương lần này." Học tra 7361 lập tức trợn tròn mắt: "Đệ nhất? Bùi Nhuận, huynh thi đậu đệ nhất!" Cái này lợi hại quá đi mất! Trước đây lúc 7361 còn lang thang khắp Vận Châu, từng gặp không ít Tú tài đến dự thi Hương. Cậu thường xuyên phải nghe chuyện thi cử, ban đầu vốn không cảm thấy thi Hương lần này của Bùi Nhuận có gì to tát, dù sao nhìn y chẳng có vẻ gì là lo lắng. Tuy mỗi ngày cũng đọc sách viết văn, nhưng ngoài việc nấu cơm cho cậu, Bùi Nhuận thậm chí còn giúp cậu làm việc đồng áng. Về sau, 7361 thấy không ít Tú tài chen chúc trong các tiệm sách để giành giật đề thi năm trước, cũng thấy có người vì không giành được mà bật khóc tại chỗ. Trong số đó thậm chí không thiếu những Tú tài đầu đã hoa râm. Lúc ấy, 7361 mới mơ hồ nhận ra, thì ra thi Hương thật sự rất khó. Cử nhân và Tú tài, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Thế mà Bùi Nhuận không chỉ thi đậu, còn nhẹ nhàng mà đậu được đệ nhất. 7361 kích động. Chuyện này cũng giống như. nếu cậu có thể trở thành người giỏi nhất trong việc trồng trọt, cậu nhất định sẽ rất vui. Cho nên, chuyện Bùi Nhuận thi đỗ đệ nhất, với cậu mà nói, cũng khiến cậu vui vẻ chẳng kém gì chính mình đạt được. Vì vậy suốt cả ban ngày, 7361 cứ cầm tờ hồng thiếp ấy xem đi xem lại, từ ban đầu còn không thể tin nổi, đến sau thì dần dần thấy đó là lẽ đương nhiên. Đó là Bùi Nhuận mà, Bùi Nhuận có thể thi đỗ đệ nhất, chẳng phải là chuyện nên thế sao? 7361 mừng thay cho y, cậu giờ đây đã hiểu vì sao mấy người báo tin mừng kia lại làm ầm lên đến thế. Chính cậu giờ cũng hận không thể đi mua một cái chiêng, khắp nơi gõ lên thật to để nói cho cả thiên hạ biết. Người mà cậu thích, lợi hại đến thế! Mà cậu có thể thích một người lợi hại như vậy, chẳng phải chứng tỏ chính cậu cũng rất lợi hại sao? Thấy tay 7361 vì nắm tờ giấy mừng mà bị nhuộm ra từng vệt đỏ, thậm chí vì cứ lo nhìn nó mà ăn cơm cũng không yên. Bùi Nhuận bất đắc dĩ lấy tờ giấy kia từ tay cậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ăn cơm trước đã." 7361 nhìn tờ hồng thiếp bị Bùi Nhuận tiện tay đặt qua một bên, hồi lâu sau nghiêm túc đề nghị: "Hay là... chúng ta đem nó đóng khung lại đi?" — Tuân phủ, Diễn Võ Trường. Trên mặt Tuân Tùng không lộ chút cảm xúc nào, kéo cây hắc cung trong tay, mũi tên theo tiếng bật khỏi dây cung, thẳng tắp bắn xuyên qua hồng tâm bia ngắm. Nhưng Tuân Tùng như thể chẳng hề thấy gì, lại lần nữa giương cung, bắn tên. Cung tiễn phá không, tiếng gió rít bén nhọn. Bia ngắm bên cạnh đã cắm đầy tên, nhìn kỹ mặt trái bia ngắm, mỗi một mũi tên đều cắm sâu gần đến độ dài một đốt ngón tay. Dưới mái hiên bên cạnh Diễn Võ Trường, Tuân Triệu hoảng hốt nhìn bộ dạng đường ca nhà mình, quay sang hỏi tên sai vặt đứng hầu bên cạnh: "Đường ca ta đã đứng đó bao lâu rồi?" Tên sai vặt kia cũng không dám lớn tiếng bàn luận về chủ tử, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Từ sau khi nhận được tin mừng, người vẫn luôn ở đây." Tuân Triệu lần này cũng dự thi Hương, kết quả tất nhiên là không trúng tuyển. Gã không để bụng mấy, chỉ nghĩ đến chạy đến chúc mừng đường ca mình. Dù sao thì từ khi tên họ Bùi rời đi, học đầu ở châu học vẫn luôn là đường ca gã, Tuân Tùng. Đỗ đạt chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay với đường ca gã hay sao? Đến cả vị trí Giải Nguyên cũng nắm chắc trong tay. Kết quả lại ra ngoài ý muốn. Khi hay tin vị trí Giải Nguyên bị Bùi Nhuận đoạt đi, Tuân Triệu suýt chút nữa trợn tròn mắt. Trước đó gã nghe Phan Chính nói Bùi Nhuận có thể đứng dậy, gã còn không tin, dù sao năm đó đầu gối Bùi Nhuận nát vụn, dù có đứng lên được, cũng không thể giống người thường. Phế thì vẫn là phế. Những đại phu từng xem qua chân Bùi Nhuận, người nào mà không lắc đầu tuyên án phế nhân? Huống chi có đứng lên thì cũng làm được gì? Gã không tin Bùi Nhuận còn dám quay về. Thế nhưng hiện tại, Bùi Nhuận không những đã trở về, thậm chí còn đoạt luôn vị trí Giải Nguyên của đường ca gã. Quả thật là chán sống. Tuân Triệu nhìn thân ảnh đường ca nơi xa, sắc mặt âm trầm, trong lòng nổi lên tính toán. Vốn dĩ gã đã định buông tha cho Bùi Nhuận, nhưng đối phương không biết điều, còn dám trở lại thành Vận Châu, vậy thì đừng trách gã độc ác vô tình. Năm xưa gã có thể khiến đối phương thành phế nhân một lần, thì cũng có thể khiến đối phương phế lần thứ hai.
« Trước Sau »