Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
« Trước Sau »
Biện pháp mà Bùi Nhuận vừa nói, thật ra vô cùng thích hợp với tình cảnh hiện tại của 7361. Nếu như muốn cung cấp cho tửu lâu, sản lượng của cậu không thể nói là không ổn định, chỉ có thể nói là hoàn toàn không đủ, huống hồ lại còn phải giao thiệp với tửu lâu, cực kỳ phiền phức. Thông qua Quý phu nhân để bán ra ngoài thì dễ dàng hơn nhiều. Dựa theo tình hình lần đầu tiên 7361 đến quý phủ, thậm chí không cần Quý phu nhân phải đích thân ra mặt, chỉ cần nhắc đến một câu thôi là sẽ có vô số phu nhân, tiểu thư tranh nhau mua. Các nàng ra giá rất cao, bán cho các nàng thì lượng hàng cũng không cần nhiều, cứ như bán điểm tâm hay trái cây vậy, đỡ tốn công sức. 7361 cảm thấy đây là một chủ ý tuyệt diệu. Đã có quyết định, 7361 và Bùi Nhuận bàn bạc xem nên bán những món gì, cách một ngày liền cõng sọt tre đến Quý phủ. Người gác cổng nghe 7361 báo tên, vào trong thông báo trước, chỉ chốc lát sau đã tươi cười ra đón cậu vào. 7361 theo tiểu nha hoàn dẫn đường đi qua hành lang, khóe mắt thoáng bắt được một góc áo màu đỏ thắm, bóng người thoáng hiện qua cửa tròn kia trông rất quen mắt. "Quý Hành?" Tiểu nha hoàn đi phía trước nghe thấy lời này, cũng quay đầu nhìn theo, nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy ai. "Không thấy thiếu gia đâu cả, chẳng lẽ Liễu phu lang hoa mắt?" Thính lực của 7361 cực tốt, cậu nghe được có người đang né tránh phía sau cửa tròn, không rõ có phải là Quý Hành hay không, nhưng mặc kệ là ai, đối phương rõ ràng không muốn gặp cậu. "Ừm, có thể là ta nhìn nhầm rồi." 7361 nói với tiểu nha hoàn: "Đi thôi." Chờ 7361 khuất bóng nơi hành lang, từ sau cửa tròn bước ra một chủ tớ. Quý Hành vận áo choàng cổ tròn màu đỏ thắm, ánh mắt dõi về cuối hành lang, sắc mặt căng thẳng. Thư đồng đi sau vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thiếu gia, vừa nãy sao lại phải né tránh?" "Ai nói ta né tránh?" Thư đồng lại hỏi: "Vậy khi nãy Liễu phu lang gọi tên ngài, sao ngài không cho ta lên tiếng?" Quý Hành lập tức sa sầm mặt mày: "Chuyện của tiểu gia từ bao giờ đến lượt ngươi chen miệng vào, câm miệng!" Thư đồng có chút uất ức, nhưng thấy thần sắc thiếu gia nhà mình, lập tức cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời. 7361 dĩ nhiên chẳng hay biết gì về việc ấy, cậu đang ngồi trong phòng khách, đem ý định muốn bán rau của mình nói với Quý phu nhân. Quý phu nhân ban đầu là kinh ngạc mừng rỡ, sau liền lập tức gật đầu đáp ứng: "Thế thì hay quá. Trước kia thấy ngươi không có ý định ấy, bao nhiêu người hỏi đến ta đều thay ngươi từ chối cả. Nay ngươi đã muốn làm, tất nhiên sẽ có một đám người tranh nhau mua." Trước kia vì chuyện phiên thị, mấy vị phu nhân quen biết đã tới cửa cầu xin từ lâu. Về sau 7361 hào phóng đem bán cây non, lúc ấy mới miễn cưỡng cung ứng đủ. Qua ngần ấy thời gian, tuy có sai người cẩn thận chăm sóc đám cây non kia, nhưng đại khái là đã đến thời kỳ, đoạn thời gian gần đây, sản lượng phiên thị trông thấy mà giảm sút, sắp hết sạch rồi. Ban đầu Quý phu nhân còn định hỏi 7361 có thể mua thêm ít cây non nữa hay không, hôm nay nghe 7361 có ý định tự mình buôn bán, bà liền thuận nước đẩy thuyền. Không biết có phải do tâm lý hay không, mà bà cứ cảm thấy phiên thị do cây non bà mua được trồng ra, vẫn kém hơn một chút so với mẻ phiên thị mà 7361 đưa tặng lúc trước. 7361 thấy Quý phu nhân sảng khoái đồng ý, cũng rất vui mừng, cậu lại hỏi: "Phu nhân, ta không có qua lại nhiều với các phu nhân khác, không rõ những món đồ ăn này nên định giá bao nhiêu thì thích hợp? Ta nên bán cho các nàng như thế nào? Mong phu nhân chỉ bảo cho ta." Câu này là do Bùi Nhuận dạy cậu phải hỏi. Dựa theo lời 7361 nói, giá cả cũng chỉ định theo mức đã bán ở huyện Sơn Dương. Mà nếu thật sự cứ giữ nguyên như thế, thì căn bản cũng chẳng cần phải nhờ đến Quý phu nhân làm gì. Quý phu nhân nghe xong thì cười: "Đứa nhỏ ngoan, trước hết ngươi nói cho ta biết, ngươi định bán những loại gì?" 7361 liền kể lại cho bà nghe các loại rau hiện tại cậu có, cuối cùng còn nói thêm: "Cũng phải xem các vị ấy cần gì nữa, nếu cần loại nào thì ta có thể ưu tiên gieo trồng loại đó." Quý phu nhân lại hỏi: "Những thứ này, ăn vào có tốt cho thân thể không? Giống như phiên thị kia vậy." 7361 trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu: "Ta không biết... Ừm, nhưng mà ăn nhiều rau củ quả thì cơ thể đều sẽ khỏe mạnh hơn." Lời này, 7361 nói hoàn toàn là thật lòng. Ăn vào thì đúng là tốt cho sức khỏe, nhưng cụ thể từng loại có tác dụng gì thì cậu cũng không rõ. Hơn nữa, cho dù thật sự biết thì cũng không thể nói ra. Bùi Nhuận từng dặn, mấy chuyện như thế chỉ cần bọn họ biết là được, nếu để người ngoài hay biết, ít nhiều gì cũng sẽ gây thêm phiền phức. Quý phu nhân liếc nhìn cậu một cái, cũng không truy hỏi thêm: "Vậy thì được, ngươi cứ về lo trồng rau cho tốt, chờ ta mấy hôm, có tin tức gì, ta sẽ sai người báo cho ngươi." Vậy là chuyện xem như đã thành. 7361 mừng rỡ, liền đứng dậy hành lễ: "Đa tạ phu nhân!" "Tạ cái gì mà tạ, trước kia ngươi cũng giúp nhà ta không ít, ta chỉ là tiện tay chuyển lời một câu, không tính là giúp đỡ gì cả." "A đúng rồi......" 7361 khom lưng, đẩy cái giỏ tre bên chân đến trước mặt Quý phu nhân, "Mấy thứ này là tặng cho phu nhân." "Táo xanh à, ta cũng lâu rồi không ăn." Quý phu nhân cười nói, lại thấy 7361 lấy thêm ra hai ống trúc, "Cái này là gì?" "Bột củ sen, là do ta tự tay trồng." 7361 vừa nói vừa hơi xấu hổ, sau lại tự hào nói, "Bùi Nhuận làm." Quý phu nhân thật sự kinh ngạc: "Bùi lang quân làm sao?" Bà cầm lấy mở ra xem thử, quả nhiên thấy trong ống trúc đựng đầy bột mịn vụn vụn. "Trông cũng giống thật, Bùi lang quân còn có tay nghề này sao?" Thật ra Quý phu nhân càng muốn hỏi, sao Bùi Nhuận lại biết làm những thứ như vậy. Dù gì thì người đọc sách thường vẫn hay nói "Quân tử tránh xa nhà bếp", Quý phu nhân tuy không biết bột củ sen làm thế nào, nhưng nghĩ đến việc biến củ sen thành bột cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thấy nàng như không tin, 7361 nghiêm mặt nói: "Tay nghề của Bùi Nhuận rất giỏi, biết làm nhiều món ngon lắm." "Thật vậy sao?" Quý phu nhân cười nhận lấy ống bột củ sen, "Vậy tối nay ta nhất định phải nếm thử một phen. Dù sao tay nghề của Bùi Giải Nguyên, đâu phải ai muốn cũng được nếm." — Rời khỏi Quý phủ, 7361 một đường trở về nhà. Bùi Nhuận lúc này không có ở nhà, trong phòng trống không, chỉ có Tiểu Hắc chạy nhảy loạn xạ. 7361 cũng chẳng thấy có gì lạ, đặt sọt tre xuống rồi bắt đầu thu dọn đám cây non của mình. Gần đây Bùi Nhuận thường xuyên ra ngoài, cụ thể làm gì y cũng không nói rõ với 7361, chỉ bảo còn chưa biết có thành công hay không, nếu thành thì sẽ nói cho cậu hay. 7361 tuy thấy tò mò, nhưng nếu Bùi Nhuận không nói, cậu cũng không tiếp tục hỏi. Dù sao đối phương cũng sẽ không giấu cậu điều gì, nếu đã hứa thành công sẽ nói, vậy thì cậu chỉ cần chờ là được. Chỉ là, cậu còn chưa đợi được Bùi Nhuận trở về, đã có một người khác đến trước. Mở cổng viện ra, 7361 liền thấy Trương Vĩnh Tu đã lâu chưa gặp. "Liễu ca nhi." "Trương đại nhân?" Từ sau lần trở về từ huyện Dương Sơn, cũng đã hai mươi ngày không gặp lại, 7361 không biết đối phương đột nhiên đến tìm mình là vì chuyện gì. "Bùi lang quân có ở nhà không?" Trương Vĩnh Tu hỏi. "Bùi Nhuận ra ngoài rồi." 7361 tránh sang một bên cửa, "Ngươi tìm huynh ấy có chuyện gì sao?" Trương Vĩnh Tu nghe vậy vội vàng xua tay: "Bùi lang quân không có ở đây thì ta không vào đâu. Hôm nay ta đến là để tìm ngươi. Muốn hỏi xem Liễu ca nhi dạo này có rảnh không, nếu thuận tiện thì mấy ngày tới có thể đi cùng ta đến thôn trang một chuyến được không?"
« Trước Sau »