Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 148: Lão giả
Đi thôn trang đương nhiên là để xem xét tình hình trồng khoai tây trước đó.
Đối với Đại Thịnh triều mà nói, khoai tây vẫn còn là một giống cây trồng quá mới mẻ. Những gốc khoai tây đã bén rễ nảy mầm trong ruộng hiện tại trông rất khỏe mạnh, phát triển không tồi, nhưng việc này lại hệ trọng, thành ra Trương Vĩnh Tu càng đặc biệt coi trọng.
Nếu không phải giữa chừng 7361 quay về huyện Sơn Dương một chuyến, thì Trương Vĩnh Tu đã sớm tìm tới cậu rồi. Sau khi 7361 trở lại, bên phía Trương Vĩnh Tu lại có việc khác bận bịu, đâm ra cứ thế trì hoãn mãi đến tận bây giờ.
7361 không từ chối lời mời, chỉ là hôm nay trời đã về chiều, đường đến thôn trang lại quá xa, hai người thương lượng xong bèn định ngày mai cùng đi, lần này Trương Vĩnh Tu còn định dẫn theo cả nhi nữ.
Tối đến, khi Bùi Nhuận trở về nhà, 7361 kể lại chuyện này cho y nghe.
Bùi Nhuận đặt cuốn sách trên tay xuống: "Vừa khéo ngày mai ta không có việc gì, đi cùng em một chuyến."
"Huynh đi với ta?" 7361 nghiêng đầu hỏi, "Việc huynh đang làm xử lý xong rồi à?"
Bùi Nhuận lắc đầu: "Chưa đâu."
"Rất khó làm sao?"
"Ừ, đi mấy lần rồi vẫn chưa có kết quả..."
Nói đến đây, Bùi Nhuận bỗng ngừng lại, hiển nhiên không muốn nhắc thêm nữa, cười cười, rồi đưa tay ôm lấy 7361 đặt lên đùi mình: "Chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau ra ngoài. Vừa hay mai phu lang đi dạo với ta một chuyến, được chứ?"
7361 vòng tay ôm cổ Bùi Nhuận, cúi đầu đặt một nụ hôn vang dội lên môi y, vui vẻ nói: "Được!"
—
Hôm sau, cha con Trương Vĩnh Tu tới bằng xe ngựa. Trông thấy bên cạnh 7361 còn có cả Bùi Nhuận, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
"Trương đại nhân." Bùi Nhuận chắp tay chào.
Trương Vĩnh Tu hỏi: "Bùi lang quân cũng muốn đi cùng sao?"
Bùi Nhuận mỉm cười đáp: "Dù sao cũng không có việc gì, chỉ là muốn đi cùng A Dao một chuyến, mong Trương đại nhân đừng thấy ta là dư thừa."
"Sao có chuyện đó chứ!" Trương Vĩnh Tu vui vẻ, đưa tay mời hai người lên xe.
Hôm ấy sau yến Lộc Minh, Bùi Nhuận khiến thành Vận Châu trở nên náo nhiệt một thời gian dài. Trương Vĩnh Tu tuy không kịp tham dự yến Lộc Minh, nhưng về chuyện này cũng từng được nghe qua đôi chút.
Hắn lớn hơn Bùi Nhuận hơn mười tuổi, cũng xuất thân từ Cử nhân nhà nông, sau giỏi việc đồng áng mà được tri phủ đề bạt làm tiểu lại, không nói đến quan hệ giữa y và 7361, chỉ riêng việc hắn có trải nghiệm tương tự Bùi Nhuận, cũng đủ khiến hắn nảy sinh thiện cảm với Bùi Nhuận.
Thùng xe không nhỏ, bốn người ngồi vào vẫn dư dả, xa phu vung roi, xe ngựa bắt đầu hướng về thôn trang lăn bánh.
Lần này tâm trạng cậu đến thôn trang hoàn toàn khác lần trước, lần trước cậu vẫn còn nhớ nhung Bùi Nhuận, cứ cảm thấy ngựa xe chậm chạp vô cùng.
Lần này thì khác, Bùi Nhuận ở ngay bên cạnh cậu, hơn nữa thời tiết lại đẹp, thật sự có chút tâm tình của một chuyến du ngoạn.
Cậu thậm chí còn mang theo một cái túi vải, mở ra bên trong toàn là trái cây và đồ ăn vặt, 7361 ngồi cạnh Mạch Tuệ, cả hai cùng nhau lục túi tìm ăn đủ loại quà bánh.
Bùi Nhuận thì ngồi trò chuyện cùng Trương Vĩnh Tu, ban đầu nói về đề thi Hương lần này, sau đó lại nhắc đến trận lũ lụt xảy ra ở mấy huyện thuộc Vận Châu trước đó không lâu.
"... Lương cứu tế từ triều đình đã được phê chuẩn chuyển xuống, Tri phủ đại nhân mấy ngày nay đều túc trực bên đó." Trương Vĩnh Tu thở dài, "Giờ thì chẳng còn kịp trồng lại vụ mùa nữa, việc mở rộng trồng khoai tây cũng cần có thời gian, dân chúng chỉ còn biết dựa vào số lương thực cứu tế này để cầm cự qua mùa đông thôi."
Bùi Nhuận cũng khẽ than một tiếng: "Sinh kế người dân thật vất vả, cũng may Hoàng thượng anh minh, lại có Tri phủ đại nhân và Trương đại nhân đều là những vị quan vì dân, chắc chắn sẽ vượt qua được."
Chuyện này có phần nặng nề, chẳng mấy chốc Trương Vĩnh Tu liền đổi sang đề tài khác.
"... Giờ chỉ mong giống khoai tây kia thật sự thành công... đây là việc tốt cho cả nước lẫn dân. Trước đây ta tìm người ngoại bang để mua giống, hắn bảo bên họ có thể trồng hai vụ mỗi năm, sớm nhất là tháng 2, tháng 3 trồng, đến tháng 6, tháng 7 là thu. Nếu thuận lợi, sang năm bảo dân chia một ít ruộng để trồng thử, tuy không thể thay thế thuế má, nhưng ít nhất cũng không đến mức phải chịu đói."
"Đại nhân dốc lòng như vậy, nhất định sẽ thành công."
Trương Vĩnh Tu cũng cảm thấy có thể làm được, liền cười ha hả nói: "Cũng nhờ công của Liễu tiểu ca, nếu thật sự thành công, Tri phủ đại nhân nhất định sẽ dâng sớ lên triều đình, Hoàng thượng nhân từ, nhất định sẽ ban thưởng cho Liễu tiểu ca."
Bùi Nhuận chỉ cười, còn chưa kịp nói gì thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền vào giọng của xa phu: "Đại nhân, phía trước có một chiếc xe chắn đường."
Trương Vĩnh Tu vén rèm xe lên nhìn, quả nhiên đúng như lời xa phu nói, có một chiếc xe đang chắn ngang phía trước.
Đứng bên xe là một lão giả và một thanh niên, người thanh niên kia đang cúi xuống nhìn gầm xe, xem chừng là xe bò gặp trục trặc.
Nơi này đã ra khỏi thành Vận Châu, xung quanh đều là ruộng đồng, đường đến thôn trang chỉ có mỗi một lối này, nếu phải vòng đường khác thì quá xa.
Thế là Trương Vĩnh Tu bảo xa phu: "Ngươi đi xem thử là chuyện gì, có cần giúp gì không."
Xa phu vâng lời đi ngay, Trương Vĩnh Tu quay lại xe ngựa, kể tình hình phía trước cho ba người trong xe nghe, cuối cùng nói: "Không biết sẽ phải chờ bao lâu nữa đây."
Chẳng bao lâu sau, xa phu liền quay lại báo.
"Đại nhân, cái xe phía trước đó, bánh xe bị mắc vào mương, ta vừa xem qua rồi, hãm khá sâu, e là còn phải đợi một lúc nữa."
7361 thò đầu ra từ cửa sổ xe, nhìn tình hình phía trước một lúc rồi rụt về, hỏi Bùi Nhuận: "Chúng ta có nên qua giúp không?"
"Đi thôi, bằng không thì mình cũng không đi được."
Mọi người cùng xuống xe, đi đến chỗ chiếc xe bò kia.
Lão giả kia trông thấy 7361 và mấy người đi tới, vội vàng chắp tay xin lỗi: "Thật ngại quá, làm chậm trễ đường đi của chư vị, phiền các vị đợi một chút..."
Trương Vĩnh Tu khoát tay: "Lão nhân gia nói gì vậy, chúng ta chỉ qua xem thử có giúp được gì không thôi."
"Không sao đâu, chỉ là bánh xe bị sụt xuống, nó sức lực lớn, lát nữa là xong thôi." Nói rồi, lão giả quay đầu gọi thanh niên đang loay hoay bên bánh xe, "Bình Sinh, thế nào rồi?"
Người thanh niên tên Bình Sinh đứng thẳng người dậy, nét mặt không có biểu cảm dư thừa, nói ngắn gọn: "Lão gia, không được, còn phải đợi."
Lão giả im lặng, trên mặt hiện chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng: "... Chắc là cũng không phải chờ quá lâu."
Bình Sinh nhấc bánh xe lên thử, cái bánh vẫn bị kẹt chặt, chỉ lắc lư được đôi chút.
"Lão gia, không được rồi, cái xe này tạm thời ta cũng không kéo ra được."
Lại là một trận trầm mặc xấu hổ.
Một lúc sau, Trương Vĩnh Tu bật cười ha hả: "Chúng ta cùng góp một tay, mau chóng kéo cái xe này ra thôi."
Dứt lời, hắn gọi xa phu tới, cùng Bình Sinh hợp sức nhấc bánh xe lên. Vốn dĩ Bùi Nhuận và 7361 cũng muốn giúp, nhưng Trương Vĩnh Tu xua tay cản lại: "Một người là tiểu ca nhi, một người là thư sinh, giúp cái gì được, mau tránh ra xa một chút, cẩn thận lại bị đụng trúng."
7361 và Bùi Nhuận đứng sang một bên, nhìn ba người phía trước đang vất vả. Bình Sinh kéo dây cương cho bò dùng sức, còn phía sau, Trương Vĩnh Tu và xa phu cùng nhau nhấc bánh xe đến mức, gân xanh trên trán cũng nổi cả lên.
"Ừm... Bùi Nhuận, ta thật sự không cần đi hỗ trợ sao?" Thoạt nhìn ba người kia trông cũng chẳng giống đang làm được việc gì.
Bùi Nhuận khẽ cười: "Chờ một lát đi, trước mắt em có qua cũng không chen vào được."
Bởi vì bên cạnh xe đã bị Trương Vĩnh Tu và xa phu đứng chật kín, đúng là không có chỗ cho 7361.
7361 chỉ có thể gật đầu.
Lại đợi thêm một lúc, Trương Vĩnh Tu và xa phu thở hồng hộc ngồi dậy, bánh xe vẫn còn kẹt nguyên trong rãnh, không nhúc nhích chút nào.
"Cứ cứng đẩy thì không được rồi, phải tìm thứ gì đó lót bên dưới mới được." Trương Vĩnh Tu vừa lau mồ hôi trán vừa nói.
Cứ đứng chờ thì cũng chẳng có ích gì, nơi đây trước không có thôn, sau không có tiệm, ba người thương lượng xong thì tản ra, đi quanh tìm gậy gộc hay thứ gì dùng được.
Mạch Tuệ đang đứng một bên cũng nói: "Con cũng đi tìm thử xem."
Lúc này tại chỗ chỉ còn lại phu phu Bùi Nhuận và lão giả nọ, Bùi Nhuận chắp tay thi lễ với ông lão: "Lão nhân gia, không biết có thể để phu lang nhà ta thử một lần?"
Lão giả kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người 7361: "Cậu ấy?"
Ông thầm nghĩ, hai người này trông chẳng có ai giống như làm được việc nặng, nếu đã muốn thử thì cũng nên là nam tử vừa rồi mở miệng nói chuyện, dù sao đối phương nhìn qua còn cao lớn hơn.
Lão giả lắc đầu: "Hai vị chớ có đùa, vẫn nên đợi mấy người Bình Sinh quay lại thì hơn."
7361 đã bước tới chỗ xe, cúi người quan sát tình hình, rồi thử nhấc nhẹ bánh xe gỗ, phía trước, con bò kéo xe bất an động đậy.
"Bùi Nhuận, huynh giúp ta dắt con bò một chút." 7361 quay đầu nhìn Bùi Nhuận.
"Được."
Lão giat chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Bùi Nhuận đi tới, nắm lấy dây cương.
7361 và Bùi Nhuận nhìn nhau một cái, rồi cậu đặt tay lên bánh xe, dồn lực đẩy mạnh. Chỉ nghe một tiếng ken két chói tai vang lên, chiếc xe bò nghiêng mạnh một bên, lắc lư dữ dội, khiến con bò phía trước giật mình giẫm loạn, may mà Bùi Nhuận giữ chắc dây cương.
Ngay sau đó là một tiếng "rầm", chiếc xe bò bị kẹt rốt cuộc cũng được lăn ra, vững vàng dừng lại trên nền đất bằng.
7361 đứng dậy, phủi bụi trên tay, xoay người lại nói với lão giả: "Được rồi."