Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 152: Bái sư
« Trước Sau »
Bùi Nhuận trở về thì trời đã tối. Lúc ấy 7361 đang chơi trò ném cầu với Tiểu Hắc, cổng sân vừa bị đẩy ra, Tiểu Hắc vốn đang ngậm quả cầu, liền quay lại, rồi lập tức dựng tai lên, sau đó cái đuôi liền vẫy thành gió xoáy, lao ra ngoài như một cơn gió. 7361 thấy vậy, liền biết là Bùi Nhuận đã về. Hiện tại đã quá nửa giờ Tuất, bên ngoài tối đen như mực, Bùi Nhuận mang theo khí lạnh đêm khuya bước vào phòng. "Ta về muộn, A Dao ăn cơm chưa?" "Ta nấu mì ăn." 7361 bước tới, nắm lấy tay y, "Huynh đã ăn chưa?" Vừa lại gần, cậu liền ngửi thấy trên người đối phương có chút hương rượu nhàn nhạt. "Ta đã ăn ở phủ Khổng tiên sinh rồi." Bùi Nhuận trông có vẻ rất cao hứng, tuy trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu thường ngày, nhưng 7361 lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng hôm nay tâm trạng của y đặc biệt vui vẻ. 7361 chớp chớp mắt, muốn nhào vào lòng y, lại bị Bùi Nhuận kéo tay, ấn ngồi xuống bên cạnh. "Trên người ta còn lạnh, đừng để dính khí lạnh vào người em." 7361 không vui, nhưng cũng không rút tay ra khỏi tay y, mà lúc ngồi xuống liền nhân lúc ấy khẽ hôn một cái lên môi Bùi Nhuận. "Vậy thì không sao rồi." 7361 đắc ý ngẩng cao đầu, đối diện với ánh mắt mỉm cười kia của Bùi Nhuận. Có điều cậu cũng chưa kịp đắc ý được bao lâu, đã bị Bùi Nhuận chế trụ cổ, nghiêng người hôn trả lại. Ánh nến lay lắt, đến khi 7361 một lần nữa ngồi vững thì đôi mắt đã nhuốm chút ánh lệ. Cậu chống hai tay lên ngực Bùi Nhuận, thở hổn hển, hồi lâu sau mới miễn cưỡng tìm lại được chút tỉnh táo trong đầu. "...... Chờ chút, ta còn có chuyện muốn hỏi huynh." Bùi Nhuận nửa đáp nửa không, dùng ngón tay quấn lấy một nhúm tóc của 7361, lọn tóc ấy vô tình đảo qua cổ cậu, khiến cậu nhột ngứa không chịu được. 7361 né sang một bên, nhỏ giọng kháng nghị: "Ngứa quá." Bùi Nhuận khẽ bật cười, dứt khoát vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: "A Dao là muốn hỏi chuyện ta đến phủ Khổng tiên sinh buổi chiều nay?" Uống chút rượu rồi, Bùi Nhuận hôm nay có phần không giống mọi khi, 7361 nghĩ thế. Cậu cố gắng ngồi thẳng dậy, lại không nhịn được mà vòng tay ôm lấy eo y, chịu đựng hơi thở nóng rực phả lên cổ, cố giữ vững giọng nói. "Ừm, thế nào? Thuận lợi chứ?" "Thuận lợi, ta đã bái Kỷ đại nhân làm lão sư." Nói rồi, Bùi Nhuận lại áp mặt cọ cọ vào cổ cậu, khiến 7361 nửa người đều dựa hẳn lên giường. "Kỷ đại nhân? Ông ấy lợi hại lắm sao? So với Khổng tiên sinh mà huynh muốn bái sư lúc trước thì thế nào?" "Chuyện cao thấp học vấn giữa các vị tiên sinh, ta không dám tùy tiện so sánh, chỉ là Kỷ đại nhân từng làm thái phó của Thái tử, nay chịu thu ta làm đệ tử, đã là may mắn của ta." Dĩ nhiên, có vài lời Bùi Nhuận cũng không nói cho 7361 biết. Tỷ như tin tức Kỷ Hồng Trác trở lại thành Vận Châu, thật ra từ sớm y đã nghe phong thanh. Tỷ như trước đó không lâu y thường xuyên ra ngoài, kỳ thực vẫn luôn ngầm dò hỏi tung tích của người kia. Lại tỷ như, y biết rõ từ sớm Khổng tiên sinh thuở thiếu thời cùng Kỷ đại nhân từng là chí giao tri kỷ, chuyện ấy ở Vận Châu chẳng thiếu người biết... Còn như hôm ấy nơi bờ sông, khi nhìn thấy Kỷ đại nhân cử chỉ đĩnh đạc, lại thêm người hầu bên cạnh là Bình Sinh, kỳ thật, y đã mơ hồ đoán ra thân phận đối phương... Những chuyện này, y đều không tiện nói rõ với 7361. 7361 cũng không gặng hỏi, cậu chỉ cần biết rằng Bùi Nhuận đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện là được. Hơn nữa, cậu cũng đã nghe hiểu, vị Kỷ đại nhân kia là người vô cùng lợi hại, so với châu học còn muốn hơn một bậc. Biết vậy, cậu hoàn toàn yên tâm. Bùi Nhuận tìm được một vị lão sư tốt, không cần đến châu học, lại càng không phải chịu sự uy hiếp từ Tuân Tùng kia. "Ta cũng cảm thấy ônh ấy rất tốt, hôm ấy nhìn qua liền thấy, hẳn không phải người tầm thường." "Kỷ đại nhân đích thực là người rất tốt." Nguyên lão tam triều, trụ cột triều đình, là thanh lưu trong nhóm thanh lưu, lúc tại vị lập được không ít chiến công hiển hách. Ngay cả việc cả đời không cưới thê tử, cũng là vì tận trung với Đại Thịnh triều, có chỗ nào là không tốt? Trước kia khi Kỷ đại nhân dâng sớ xin cáo lão hồi hương, tân đế nhiều phen lưu giữ, rốt cuộc cũng không lay chuyển được ông, lúc này mới đành thuận theo. Chớ nói đến văn tài, chỉ riêng thân phận ấy thôi, Bùi Nhuận có thể bái Kỷ đại nhân làm thầy, lại thêm nếu có thể thuận lợi đỗ Cống sĩ, con đường về sau đã rộng mở quá nửa. Bùi Nhuận mỉm cười, cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng nõn của 7361, rồi thừa lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bế bổng cả người cậu lên. 7361 bị bất ngờ, theo phản xạ lập tức ôm lấy cổ Bùi Nhuận. Cậu trừng mắt nhìn y, lại một lần nữa cảm thấy, uống rượu xong, Bùi Nhuận quả thực không giống thường ngày chút nào. Thấy cặp mắt kia trừng lên, vẻ mặt còn mang theo ý trách cứ, tâm tình Bùi Nhuận không khỏi lại tốt thêm vài phần. Y ôm lấy 7361, sải bước đi nhanh về phía phỏng ngủ. "Không còn sớm nữa, A Dao theo ta rửa mặt, nghỉ ngơi sớm một chút." – Mấy ngày sau, Bùi Nhuận tổ chức lễ bái sư, chính thức nhận Kỷ Hồng Trác làm thầy. Không những vậy, chẳng bao lâu sau, Kỷ Hồng Trác vậy mà dọn hẳn tới căn nhà bên cạnh nhà 7361, cũng chính là tiểu viện trước kia 7361 mua thêm ở sát vách. Về chuyện này, Kỷ lão tỏ ra vô cùng thản nhiên: "Ngươi tưởng vì sao ta nhận ngươi làm đồ đệ? Ta không có con, tuổi tác lại cao, Bình Sinh thì chẳng kiếm được đồng nào, dĩ nhiên phải tìm một đồ đệ có tiền đồ để dưỡng già chứ còn gì." "Lão sư lại nói đùa rồi," Bùi Nhuận cười đáp, "Ngài nguyện ý ở lại đây, là thương đệ tử, sau này nếu có điều gì cần, xin cứ việc căn dặn." Dựa vào thân phận của Kỷ Hồng Trác, chỉ cần hé môi, ắt có vô số người tranh nhau cung phụng dưỡng già. Nay đối phương bằng lòng lui về ở nơi tiểu viện này, Bùi Nhuận trong lòng là thật sự cảm kích. Kỷ Hồng Trác đưa tay chỉ luống cà chua 7361 trồng trong sân: "Đến đây, đồ đệ ngoan, trước hái cho vi sư một trái phiên thị ăn." Hoá ra hôm đó Bình Sinh mang về hai quả cà chua, Kỷ Hồng Trác chẳng chút khách khí giành lấy một quả, ăn xong thấy rất vừa miệng. Giờ trông thấy liền không khách khí gì nữa. Không khéo, việc Kỷ lão chuyển đến nơi này cũng có không ít nguyên nhân là vì... cái bụng. Nghe Kỷ lão muốn ăn cà chua, Bùi Nhuận không vội động tay, chỉ mỉm cười chậm rãi nói: "Giờ đã sang thu, khí lạnh dần, nếu ăn sống e dạ dày lão sư khó chịu. Không bằng trưa nay để đệ tử nấu một món từ phiên thị dâng lên, ý ngài thấy sao?" Kỷ Hồng Trác hừ khẽ một tiếng: "Lắm chuyện." Nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đến bữa trưa, trên bàn cơm, món đậu hũ hầm cà chua do Bùi Nhuận làm, lão ăn hơn phân nửa. Hơn nữa, sau khi biết Bùi Nhuận đích thân xuống bếp, Kỷ Hồng Trác liền chẳng nói thêm một lời dư thừa, chỉ đợi cơm nước xong xuôi, liền thản nhiên chỉ tay về phía vườn bí đỏ vàng óng ngoài sân. "Tối nay lấy mấy quả kia nấu cháo đi." Bình Sinh ở bên cannh cũng gật đầu liên tục, lại còn không quên bày tỏ: "Bùi lang quân, tối nay ta còn có thể ăn món phiên thị hầm đậu hũ không? Ngon lắm!" Nghe vậy, 7361 không khỏi đắc ý cười thầm. Trước kia cậu còn không vui nếu có người khác ăn đồ ăn do Bùi Nhuận nấu, nhưng Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh lại không giống, đều là người trong nhà. Thế là 7361 nhướng mày, dõng dạc nói: "Bùi Nhuận nấu cơm, tất nhiên là ăn ngon." Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh quả nhiên đều ở lại, không những vậy, đến cả con bò già trước kia kéo xe, cũng được đưa tới chuồng bò nhà 7361, cùng với Đại Hoàng bầu bạn. Về việc học hành của Bùi Nhuận, Kỷ Hồng Trác chỉ đơn giản yêu cầu ba ngày nộp một thiên văn chương, ban ngày lại không cho y cả ngày ru rú trong thư phòng đọc sách, thỉnh thoảng còn kéo y ra ngoài đi dạo, mang theo cần câu, tìm mấy nơi kỳ quái vắng người để câu cá. Chuyện đánh xe liền rơi xuống đầu Bùi Nhuận, còn Bình Sinh thì không chịu ngồi yên, lúc rảnh rỗi liền theo 7361 xử lý một đống rau củ trong viện. Trí lực Bình Sinh vốn khác người thường, lại rất hợp cạ với 7361. Hắn cực kỳ thích Tiểu Hắc, không có việc gì liền cùng nó chạy tới chạy lui nô đùa. Không chỉ thế, chuyện chẻ củi, gánh nước, các công việc thường nhật, hắn đều xung phong nhận hết, còn nói một câu: "Lão gia dặn rồi, ngươi là tiểu ca nhi, để ta làm nhiều một chút." 7361 cũng tùy hắn, ai bảo Bình Sinh tay chân nhanh nhẹn, làm việc gọn gàng dứt khoát, thậm chí qua vài ngày, đã bắt đầu ra vườn giúp cậu chăm bón ruộng rau. Hai người thêm vào, cuộc sống của 7361 cũng chẳng có thay đổi gì lớn, trái lại còn thêm náo nhiệt, ấm áp hơn không ít. Chỉ có một điều khiến 7361 phải đau đầu—— Đó là, rau lại không đủ để bán.
« Trước Sau »