Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 156: Thu hoạch
Hôm sau, 7361 chưa đợi được Bùi Nhuận, đã gặp Trương Vĩnh Tu đến trước.
Trên gương mặt ngăm đen của Trương Vĩnh Tu đầy ý cười, mời 7361: "Hôm qua ta đến thôn trang, cho người đào thử một củ khoai tây, nhìn thì có vẻ đã đến lúc, nhưng ta vẫn chưa yên tâm lắm, liền nghĩ đến hỏi tiểu ca một chút, số khoai tây này đã có thể thu hoạch chưa?"
7361 tính toán thời gian, gật đầu nói: "Thu được rồi."
"Vậy hai ngày nữa ta cho người đào hết, không biết tiểu ca có rảnh rỗi không, lúc đó có thể cùng đi?" Nói xong, Trương Vĩnh Tu lại bổ sung, "Tri phủ đại nhân cũng sẽ đến."
Quý tri phủ vốn bận trăm công nghìn việc, khó mà tách ra được, nhưng ông lại đặc biệt coi trọng chuyện khoai tây, hỏi Trương Vĩnh Tu đến bảy tám lượt, còn nói rằng đến lúc thu hoạch, thế nào cũng phải đích thân có mặt.
7361 cũng rất muốn biết số khoai tây không có tinh thần lực của cậu hỗ trợ, cuối cùng có thể cho sản lượng bao nhiêu.
Cậu gật đầu: "Vậy ngươi định ngày đi, đến lúc đó nói với ta là được."
"Được."
Ngày thu hoạch được định vào hai ngày sau.
Hôm nay, không chỉ có mình 7361 đi, mà cả Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh cũng theo đến. Bùi Nhuận lại càng không cần phải nói, 7361 đang mang thai, đi đâu y cũng phải đi theo, sợ có chuyện sơ suất.
Vì thế, trong thôn trang, từ trên xuống dưới đều được điều động, cộng lại cũng đến ba bốn chục người.
Tri phủ đại nhân vừa thấy 7361, liền gật đầu chào. Xưa nay vốn là người ít cười nói, lần này lại lộ ra nụ cười mang theo sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối.
Khi nhìn thấy Bùi Nhuận và Kỷ Hồng Trác, thần sắc ông hơi ngẩn ra, rồi lập tức chắp tay hành lễ cung kính với Kỷ Hồng Trác: "Học trò tham kiến Kỷ đại nhân."
Kỷ Hồng Trác thản nhiên tiếp nhận, tay vuốt chòm râu nói: "Ta còn nhớ ngươi. Năm đó ta làm chủ khảo, ngươi đỗ giáp khoa, đứng thứ mười hai. Xem ra hiện tại, quan ngươi làm cũng không tệ."
"Học trò hổ thẹn." Quý tri phủ lại lần nữa thi lễ.
"Không cần tự coi nhẹ mình." Kỷ Hồng Trác phất tay, "Cứ làm việc của ngươi đi. Hôm nay ta da mặt dày đi theo đệ tử ta xem náo nhiệt, ngươi không cần câu nệ."
Quý tri phủ đáp lời, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Bùi Nhuận, người đang đứng cạnh Kỷ Hồng Trác. Bùi Nhuận thì bước lên trước, hành lễ với Quý tri phủ.
"Quý đại nhân."
Quý tri phủ hơi cúi đầu đáp lễ, rồi quay người cùng Trương Vĩnh Tu bắt đầu sắp xếp công việc thu hoạch khoai tây.
Trên thôn trang này, diện tích trồng khoai tây khoảng chừng hai mươi mẫu đất.
Hôm nay dù người đến khá đông, nhưng muốn thu hết sạch vẫn phải mất khoảng hai ngày.
Lần này không chỉ đơn thuần là để thu hoạch khoai tây, điều quan trọng hơn là muốn xem xét sản lượng thực tế.
Sau khi bàn bạc với 7361, Trương Vĩnh Tu chọn ra năm vị trí khác nhau trên ruộng, mỗi nơi đánh dấu một mẫu đất.
Hôm nay sẽ thu trước năm mẫu này, để xem sản lượng từng nơi ra sao.
Sắp xếp đâu vào đấy, 7361 dặn dò thêm một số việc cần chú ý khi đào khoai, những hán tử được thuê đến bắt đầu vung cuốc xới đất.
Trương Vĩnh Tu cũng cầm cuốc trong tay, tìm một chỗ rồi bắt đầu đào. Khi từ đất nhảy ra từng củ khoai tây to nhỏ khác nhau, hắn nhịn không được cầm lên một củ còn dính bùn đất, quay đầu gọi Quý tri phủ.
"Đại nhân, đại nhân mau nhìn này! Năm củ to thế này! Thật sự là nặng tay!"
Quý tri phủ sớm đã bước xuống ruộng, ông không tự tay cầm cuốc, nhưng đi khắp nơi để quan sát người khác đào được gì.
Nghe tiếng gọi của Trương Vĩnh Tu, ông lập tức bước nhanh qua, nhìn thấy trong tay đối phương là năm củ khoai tây, củ lớn nhất bằng nắm tay, củ nhỏ nhất cũng to hơn quả trứng gà.
Quý tri phủ không khỏi kích động, đưa tay nhận lấy mấy củ khoai tây kia, ước lượng trong tay, miệng không kìm được lặp lại: "Tốt, thật sự rất tốt, đúng là nặng tay thật!"
Lại nhìn sang những củ khoai tây đã được đào lên và xếp thành đống bên cạnh, dù chưa cân lên để biết chính xác trọng lượng, chỉ nhìn vào số lượng đã thấy rõ, sản lượng nhất định không ít.
"Trời có mắt phù hộ Đại Thịnh ta! Có thứ này, ngày tháng của bách tính sẽ tốt lên rất nhiều."
Năm mẫu ruộng, hơn ba mươi hán tử không tiếc sức lực làm việc, chỉ trong hai canh giờ đã thu hoạch xong.
Tiếp theo là khâu cân đo.
Từng bao khoai tây được mang lên cân, Trương Vĩnh Tu cầm vở và bút lông trong tay, mỗi khi nghe người cân đọc lên con số, liền ghi chép lại một nét, suốt quá trình, khóe miệng hắn không ngừng cong lên, tươi cười rạng rỡ.
Cuối cùng tổng kết lại sản lượng: năm mẫu đất, nơi ít nhất cũng thu được 952 cân, nơi nhiều nhất gần 1100 cân.
Ba mẫu còn lại, sản lượng bình quân đều vượt quá một ngàn cân.
Với trình độ canh tác hiện tại của Đại Thịnh triều, đây đã là thu hoạch cực kỳ, cực kỳ kinh người.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, nếu giống khoai tây này có thể được nhân rộng, ít nhất sáu bảy phần dân chúng sẽ không còn lo nạn đói nữa.
Quý tri phủ vì quá kích động mà nét mặt cũng trở nên tươi tỉnh hơn hẳn: "Tốt! Tốt lắm! Vĩnh Tu, sau khi về thành, ngươi đem toàn bộ ghi chép lần này, từ quá trình gieo trồng, thu hoạch đến kết quả, viết thành một bản trình tấu, ta sẽ lập tức dâng sớ, bẩm báo lên Thánh Thượng!"
Trương Vĩnh Tu cũng hưng phấn không kém: "Tuân lệnh đại nhân! Tối nay ta sẽ sắp xếp lại, viết ngay cho ngài."
Bên cạnh, Kỷ Hồng Trác nãy giờ vẫn theo dõi toàn bộ quá trình, lúc này mới cười quay sang nhìn 7361: "Đứa nhỏ ngoan, đây là công lao của ngươi sao?"
7361 nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không tính là vậy."
Khoai tây vốn chẳng phải do cậu phát minh ra, chỉ là tình cờ cậu tìm được giống, rồi tiện tay dạy thêm vài kỹ thuật trồng trọt.
"Ngươi đúng là đứa nhỏ ngốc, sao lại có thể nói là không tính được chứ. Ngươi chờ đó, ta phải đi nói với Quý đại nhân một tiếng, lúc ghi sổ công trạng, nhất định phải viết rõ công lao của ngươi từ đầu đến cuối!"
Kỷ Hồng Trác nói xong liền sải bước đi tìm Quý tri phủ. Bùi Nhuận ở lại tại chỗ, kéo 7361 về phía mình.
"Lạnh không?"
Hôm nay có nắng, nhưng dù sao cũng là đầu đông, đứng ngoài trời lâu vẫn thấy lạnh.
"Cũng tạm." 7361 nhìn về phía Quý tri phủ và Kỷ Hồng Trác đang đứng nói chuyện cách đó không xa, một lúc sau cậu mới hỏi, "Những nơi khác... có nhiều người ăn không đủ no sao?"
7361 không có khái niệm rõ ràng về việc này. Khi cậu mới đến nơi này, đúng là từng chịu đói một thời gian, nhưng ở thôn Vương Gia cũng chỉ có mỗi cậu như thế. Nhà nào chịu khó làm lụng thì dù không được ăn no nê thoải mái, cũng chẳng đến mức chết đói.
"Sẽ có, rất nhiều." Bùi Nhuận ôn tồn giải thích với cậu, "Vận Châu bên này còn tốt, ruộng đất phần nhiều là đồng bằng, hiện giờ Thánh Thượng nhân từ, thuế má không tính là nặng. Nhưng dù như thế, vẫn có rất nhiều người ba bữa chẳng đủ ăn."
"Trời không thuận, gặp thiên tai, chỉ cần thu hoạch giảm phân nửa đã coi như may mắn rồi, không thu hoạch được gì là chuyện rất thường."
Khoảng thời gian gần đây Bùi Nhuận theo chân Kỷ Hồng Trác đi qua không ít nơi, thấy được rất nhiều chuyện, cảm xúc cũng theo đó mà dâng lên.
Y vốn đã biết dân sinh gian nan, cũng chẳng phải chưa từng chịu khổ.
Huyện Sơn Dương và thôn Vương Gia còn xem như khá giả, bá tánh tuy túng thiếu nhưng ít ra còn sống được.
Còn những nơi thực sự nghèo khổ, một ngày một bữa, rau dại nấu nước, người một nhà thay phiên nhau mặc một bộ y phục rách nát che thân...
7361 nghe mà trong lòng khó chịu, cậu nhìn về phía những bao khoai tây chất đống bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ thật, ta có thể làm chút gì đó."
Trước đó cậu từng trồng lúa mì, sau khi cải tiến giống, người trong thôn Vương Gia chẳng phải đều nói sản lượng tăng lên sao?
Nếu cho cậu đủ thời gian, cải tiến ra giống có thể phổ biến rộng rãi, hẳn là không thành vấn đề.
Bùi Nhuận như đã hiểu được ý nghĩ của 7361, ánh mắt y dịu dàng nhìn vào mắt cậu.
"Giống lúa mì."
7361 đem ý tưởng của mình nói cho Bùi Nhuận, sau đó nói: "Ta cần thời gian, có lẽ phải ba bốn năm, hoặc năm sáu năm, ta hiện tại cũng không quá nắm chắc."
"Muốn làm thì đi làm đi, có chuyện gì khó xử có thể nói với ta, ta không giải quyết được thì còn có Quý đại nhân, Quý đại nhân không được, còn có lão sư. Chuyện tốt lợi nước lợi dân như vậy, bọn họ đều sẽ ủng hộ em."
7361 nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi. Có điều, phải chờ ta trở về suy nghĩ thật kỹ."
—
Sau khi từ thôn trang trở về, 7361 liền ra tay chuẩn bị, dọn dẹp gian đông phòng trong viện, lại cùng Bùi Nhuận đi đến mấy tiệm lương thực, mua đủ giống lúa mì khác nhau.
Sau đó mỗi ngày cậu đều dành ra chút thời gian, ở trong phòng nghiên cứu các loại giống đó.
Giờ đã vào đầu đông, không còn kịp để gieo lúa mì. Tuy 7361 có khả năng muốn lúc nào trồng cũng được, nhưng đó không phải điều cậu muốn.
Hơn nữa, cậu đang mang thai, rất nhiều việc không thể tự tay làm, thành ra tiến độ cũng chậm rãi hơn.
Bùi Nhuận dịu giọng an ủi: "A Dao không cần nóng vội như vậy, từ từ làm là được. Sản lượng khoai tây cao, lần này nếu có thể thuận lợi mở rộng, cũng đủ để tạo phúc cho bá tánh rồi."
"Ta biết, dù sao ta cũng không có việc gì khác, làm gì cũng là làm. Hơn nữa huynh cũng biết, ta thực sự rất thích làm mấy việc này."
"Ừ." Bùi Nhuận đưa tay xoa bụng 7361, giọng nói mềm mại như nước, "Hôm nay cảm thấy thế nào, còn buồn nôn không?"
Nhắc tới bụng, 7361 lại vui vẻ hẳn lên, cậu kéo tay Bùi Nhuận, bắt đối phương phải sờ soạng bên này bên kia một lượt quanh cái bụng kia.
"Hôm nay, nó có lớn thêm chút nào không?"
Bùi Nhuận nghiêm túc cảm nhận một lát, rồi mới nói: "Hẳn là lớn thêm một chút."
"Phải không? Vậy thì khi nào nó mới có thể chào hỏi ta?" 7361 hỏi.
Lần trước cậu nghe Bùi Nhuận nói, về sau bảo bảo sẽ cử động trong bụng, cậu có thể chạm được nó qua lớp bụng.
Vì thế, 7361 mỗi ngày đều phải hỏi một lần như vậy.
Mỗi lần bị hỏi như thế, Bùi Nhuận chưa từng tỏ ra phiền hà, mà luôn kiên nhẫn giải thích: "Phải chờ đến khi nó lớn khoảng bốn tháng, lúc đó mới có thai động."
Hiển nhiên, Bùi Nhuận làm một người cha đủ tư cách, đối với chuyện của hài tử cũng vô cùng chú tâm.
Lần trước hai người cùng đi tìm đại phu kia bắt mạch, Bùi Nhuận ở trong đó nấn ná gần nửa canh giờ, đem những điều cần lưu ý mà đại phu dặn dò đều ghi nhớ hết, tỉ mỉ chăm sóc cho 7361.
Ví như hôm nay, Bùi Nhuận dành cả buổi sáng để nấu một nồi canh chân giò hun khói hầm với bí đao.
Vị thanh đạm, bổ dưỡng, lại tươi ngon, 7361 vừa uống hai bát lớn liền không muốn dừng lại.
Có điều, 7361 cũng thấy xót xa khi Bùi Nhuận cứ phải loanh quanh trong bếp mãi. Bởi vì đang phải chuẩn bị cho kỳ thi Hội, Bùi Nhuận thực sự rất bận rộn.
Nhiều lần buổi tối hai người đang ngủ, thi thoảng 7361 tỉnh dậy giữa chừng, không thấy Bùi Nhuận bên cạnh, lại thấy thư phòng kế bên vẫn còn ánh đèn dầu sáng rực.
Cậu khoác áo bước qua, liền thấy Bùi Nhuận đang viết văn chương.
Cảnh tượng ấy khiến 7361 đau lòng muốn chết, con người sao có thể không ngủ được chứ, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là thân thể sẽ chịu không nổi sao.
Sau đó, 7361 kiên quyết không cho Bùi Nhuận nấu cơm nữa, còn gọi bà vú kia trở về.
Hiện tại, chính là bà vú kia lo liệu ba bữa cơm mỗi ngày, Bùi Nhuận cách vài hôm mới nấu một món ngon cho 7361 ăn.
Thời gian của Bùi Nhuận thực sự rất gấp gáp.
Ngoài việc mỗi ngày theo Kỷ Hồng Trác học hành, chăm sóc 7361, mấy ngày nữa y còn phải đi một chuyến lên Kinh thành.
Theo như đã bàn với 7361 từ trước, Bùi Nhuận sẽ đi trước để thu xếp ổn thỏa mọi việc, sau đó mới quay lại đón cậu cùng lên Kinh.
Thấy Bùi Nhuận bận bịu đến vậy, 7361 liền do dự.
"Nếu không... ta vẫn nên ở lại đây chờ huynh quay về đi."