Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 157: Biệt nữu
Ba ngày sau, Bùi Nhuận thu xếp hành lý lên đường đến Kinh thành.
Y tìm một tiêu cục có chuyến đi Kinh thành để đi cùng. Không chỉ quen đường, mà đi với họ còn an toàn hơn một chút.
Dù con đường này đã có lộ trình sẵn, nhưng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, cẩn thận vẫn hơn.
Bùi Nhuận đi phía trước, 7361 lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận lên tiếng khuyên nhủ: "Sang năm đã là kỳ thi Hội, không đi sớm một chút thì đến lúc đó sẽ không tìm được chỗ ở. Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đi trước một chuyến."
Chờ đến khi xe ngựa tiêu cục kẽo kẹt lăn bánh đưa Bùi Nhuận rời đi, 7361 chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng một mảng.
Chuyến đi này, một đi một về ít nhất cũng mất nửa tháng, thật sự là lâu quá.
Bùi Nhuận không ở nhà, Kỷ Hồng Trác bình thường vốn đã không hay lui tới, giờ lại càng không thấy bóng dáng. Tiểu viện vốn náo nhiệt, giờ chỉ còn lại một mình cậu cùng bà vú xuất hiện đúng giờ nấu ăn.
Cây đào trong sân cũng đã rụng hết lá, viện vắng tanh, trời thì lạnh, cả Tiểu Hắc cũng lười cử động.
Lại tiễn đi thêm một tốp người mua rau tới cửa, 7361 ôm chiếc lò sưởi tay mà trước đó Bùi Nhuận mua cho cậu, ngồi dưới hành lang, Tiểu Hắc nằm dưới chân, cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào.
Khoảng thời gian này, người đến mua rau còn nhiều hơn cả lúc trước. Trời lạnh, bên chỗ 7361 lại có đủ loại rau tươi mới. Nhưng nguyên nhân chính không phải vì rau, mà là cái tên Rau Hồng Ngọc.
Thành Vận Châu có không ít nhà giàu, sơn hào hải vị đã ăn chán, trong nhà còn dựng lều ấm để thưởng thức rau củ tươi, nhưng Rau Hồng Ngọc thì lại khác.
Đây chính là thứ đang thịnh hành trong giới quan lại và thế gia.
Vào lúc này, những kẻ thật sự muốn nếm thử không phải ít, lại còn có không ít người đi theo trào lưu khoe mẽ.
Nhà ngươi ăn được Rau Hồng Ngọc, ta chưa từng ăn, chẳng phải là ngầm nói thân phận ta kém hơn sao?
Cứ thế, những kẻ đến mua rau đều mang theo bạc trắng vàng thật, mỗi lần đưa ra bảng giá, cảm giác không giống như đang mua rau, mà như đang mua cổ vật quý hiếm, giá cả nghe mà phải líu lưỡi.
7361 xử lý loại chuyện này rất đơn giản và thẳng tay. Cậu tính toán một phen, ngoại trừ mấy nhà đã định trước là sẽ cung ứng thường xuyên, mỗi ngày số rau củ còn dư lại thì chia đều ra từng phần, lại nhờ Bình Sinh đóng gói sẵn.
Sau đó, mỗi ngày vào giờ Thân là mở cửa, căn cứ theo thứ tự xếp hàng bên ngoài mà bán ra, bán hết thì lập tức treo một tấm bảng ở cửa, biểu thị rằng: đã bán hết, muốn mua thì mời đến sớm vào ngày mai.
7361 cho rằng làm vậy thì sẽ tránh được cảnh tranh giành hỗn loạn. Nào ngờ đám người đó căn bản không rời đi, cứ canh chừng ở trước cửa, chỉ chờ ngày mai cậu mở cửa là nhào tới.
Hẻm nhỏ vốn chật hẹp, dòng người xếp hàng mua rau kéo dài tận ra đường lớn, không chỉ khiến người đi đường chú ý mà còn làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của các hộ gia đình khác trong hẻm.
7361:......
7361: Nếu vậy thì thôi không bán nữa, dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, cứ như bây giờ, ngay cả cuộc sống của cậu cũng bị ảnh hưởng.
Đã quyết định, hôm sau 7361 liền đến Quý phủ.
Vừa hay trước đó Bùi Nhuận có mua cho cậu một cây nho ương, mấy ngày nay mới kết được bảy tám chùm quả, 7361 liền mang theo mấy chùm nho, lại thêm ít rau, đến tìm Quý phu nhân.
Người gác cổng Quý phủ đã quen mặt 7361, thấy cậu cõng sọt tre đến liền lập tức vào trong báo tin. Rất nhanh, đại nha hoàn lần trước dẫn 7361 vào lại xuất hiện.
"Liễu phu lang đến rồi!" Nha hoàn ấy thân thiết nắm lấy tay 7361, dẫn cậu vào trong phủ, vừa đi vừa trò chuyện.
"Hôm qua phu nhân còn nhắc đến liễu phu lang, nói có nên gửi thiệp mời thỉnh phu lang đến phủ làm khách hay không, ai ngờ hôm nay phu lang đã tự tới rồi, thật đúng là khéo quá."
Lời nha hoàn không phải chỉ là khách sáo, Quý phu nhân đúng là có ý như vậy.
Việc thu hoạch khoai tây thành công, Quý tri phủ đã kể lại cho Quý phu nhân nghe, xét về tình về lý, Quý phu nhân đều muốn mời 7361 đến chơi.
Quả nhiên, ở chỗ Quý phu nhân, 7361 cảm nhận được sự tiếp đón nồng hậu.
Biết cậu thích ăn, trên bàn bày đủ loại điểm tâm và trái cây. Quý phu nhân còn nắm tay cậu, hỏi xem cậu có món gì muốn ăn thêm không.
Thật ra 7361 cũng không ham ăn như trước. Từ sau khi mang thai, khẩu vị của cậu càng thêm kén chọn. Những món từng thích ăn giờ lại chẳng muốn đụng đũa, khẩu vị thay đổi hẳn.
Quý phu nhân lại tưởng 7361 đang khách sáo, cười nói: "Liễu phu lang lần này đến sao lại xa cách như thế."
7361 lắc đầu, thành thật đáp: "Không phải ta không thích ăn, là trong bụng ta có tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo không thích ăn, cho nên ta giờ cũng không muốn ăn."
Quý phu nhân kinh ngạc nói: "Tiểu ca nhi có thai? Mấy tháng rồi?"
7361 còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Nương."
Ngay sau đó, tấm rèm cửa dày nặng bị vén lên, một bóng người trong bộ y phục màu đỏ bước vào.
7361 ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Hành – người đã lâu không gặp.
Đối phương đã cao lớn hơn rất nhiều, trông đã là một thanh niên vóc dáng trưởng thành, chỉ là khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con.
Tựa như không ngờ sẽ gặp cậu ở đây, cậu ta lập tức sững người tại chỗ, nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn cứng nơi cổ họng.
Thấy nhi tử nhà mình như thế, Quý phu nhân chỉ cho là cậu ta đang xấu hổ, liền trách yêu một câu: "Con đứa nhỏ này, lớn từng này rồi mà vẫn cứ hấp tấp lỗ mãng, thấy người thì ngây ra như tượng, ngay cả lời cũng không nói nổi."
Lúc này Quý Hành mới như sực tỉnh, ánh mắt thoáng dao động, lập tức dời khỏi người 7361, vội vàng làm lễ với Quý phu nhân: "Nương đang có khách, để lát nữa con lại đến."
Nói rồi xoay người định rời đi.
Nào ngờ Quý phu nhân liền gọi lại: "Đứng lại! Con gặp người cũng không chào hỏi, Liễu phu lang còn từng cứu con đấy, sao lại vô lễ như thế?"
Quý Hành bất đắc dĩ, chỉ đành quay lại lần nữa, hướng về phía 7361 làm lễ. Chỉ là câu "Liễu phu lang" kia, thế nào cũng không nói nên lời.
Tay lơ lửng giữa không trung hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Ngươi... ngươi đến rồi."
Quý phu nhân: ...
Quý phu nhân: Câu đó là có ý gì?
Quý phu nhân cảm thấy hôm nay nhi tử nhà mình thật kỳ lạ. Bình thường lanh lợi linh hoạt, tuy đôi lúc hơi cứng đầu, nhưng về cơ bản vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện và có khuôn phép.
Đặc biệt là một hai tháng gần đây, chăm chỉ đọc sách, cả người trưởng thành lên không ít.
Hôm nay không biết vì sao, lại trở nên kỳ lạ như thế.
Quý phu nhân đang định răn dạy vài câu, thì 7361 đã mở miệng.
"Quý Hành."
7361 cúi người, kéo sọt tre lại gần, lấy ra mấy chùm nho bên trong.
Sau đó, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Quý Hành, cậu nói: "Chuyện lần trước, ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi, chỉ là chưa có dịp gặp lại. Lần này vừa khéo, đưa ngươi ít nho ăn."
Lần đó khi đến tìm Bùi Nhuận, là Quý Hành giúp cậu, sau đó cậu cũng chưa từng gặp lại đối phương.
Lễ cảm tạ vẫn chưa có dịp đưa ra. Tuy mấy chùm nho này không phải cố ý chuẩn bị riêng, nhưng nếu đã gặp thì cứ tặng trước, còn phần Quý phu nhân, sau này có thể bù một phần khác.
Quý Hành nhìn những chùm nho kia mà không nói lời nào.
Quý phu nhân thì lại vô cùng kinh ngạc. Nho vốn không phải thứ gì quá quý giá, nhưng thời tiết này mà vẫn có thể ăn được, đúng là hiếm thấy.
Nhìn dáng vẻ tươi mới căng mọng kia, hiển nhiên không phải là đồ cất giữ lâu trong kho lạnh.
Bà biết 7361 có chút bản lĩnh trong việc trồng trọt, nhưng cũng hiểu chuyện trồng trọt chẳng phải dễ dàng gì, lại vô cùng vất vả.
Thế nên Quý phu nhân mở miệng khuyên: "Nho này nhìn là biết rất tươi, ngươi chắc đã bỏ không ít công sức. Vào đông rồi, trái cây lại khó tìm, ngươi còn đang mang thai, quả nho này vẫn nên để dành cho chính mình ăn thì hơn."
7361 còn chưa kịp lên tiếng.
Người vẫn im lặng nãy giờ – Quý Hành, đột nhiên lên tiếng: "Mang thai?"