Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 158: Thương nghị
« Trước Sau »
Quý Hành rời đi. Lúc đi, sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, ngay cả khi Quý phu nhân gọi với theo hai tiếng cũng không quay đầu lại. Đợi người đã đi hẳn, Quý phu nhân mới hơi ngượng ngùng nhìn về phía 7361. "... Đứa nhỏ này, chắc là ngượng ngùng." 7361 gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Ta cũng thấy vậy." Tuy không biết vì sao, nhưng hôm nay lúc gặp cậu, Quý Hành cứ luôn tránh né ánh mắt, chắc là vì thẹn. Đã không còn ai ở đây, Quý phu nhân cũng liền đổi chủ đề. Bà vốn đã từng sinh nở, giờ nói chuyện con cái với 7361 thì hứng thú hẳn lên, thao thao bất tuyệt. "... Còn nhớ hồi đó, khẩu vị của ta cũng thay đổi không ít. Trước kia ta không ăn mấy thứ nặng vị, vậy mà suốt thời gian đó cứ thèm mãi, ăn đến nỗi khóe miệng lở loét, khiến Quý Minh sợ muốn chết..." "... Đến tháng thứ bảy thứ tám là lúc thai nhi cử động mạnh nhất. Hành Nhi lúc ấy nghịch lắm, không ít lần ta thấy nó duỗi tay đẩy căng cả bụng ta ra, hằn rõ một dấu tay luôn. Dọa ta giật mình, sợ nó đẩy mạnh quá làm bụng nứt mất..." 7361 nghe mà kinh ngạc, mắt tròn xoe: "Tháng bảy, tháng tám thật sự có thể thấy tay của bảo bảo sao?" Nghĩ đến hình ảnh bảo bảo trong bụng cậu cũng sẽ ấn ra dấu tay lên bụng cậu, cậu không hề thấy sợ, ngược lại chỉ cảm thấy thần kỳ vô cùng. Quý phu nhân mỉm cười gật đầu: "Không chỉ thấy tay nhỏ đâu, có lúc còn thấy cả chân nữa." 7361 cả người như bị chấn động, không kiềm được đưa tay sờ lên bụng mình, nơi còn chưa có gì thay đổi, rồi nhắm mắt lại tưởng tượng ra khung cảnh ấy... "...... Ngươi đến lúc đó cùng nó nói chuyện nhiều một chút, nó còn sẽ đáp lại ngươi." "...... Kia...... Kia thật là lợi hại......" 7361 lẩm bẩm. Một đứa trẻ loài người vậy mà lại lợi hại như thế, ngay cả khi còn chưa ra đời, đã có thể giao tiếp với người khác. Hai người lại tiếp tục trò chuyện xoay quanh đề tài đứa nhỏ ấy rất lâu, 7361 nói chuyện chưa đã thèm, đến lúc gần phải đi rồi mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây. Là chuyện liên quan đến rau. Trước đây cậu nhờ Quý phu nhân giúp bán rau, hiện giờ không bán  nữa, dù sao cũng nên báo cho đối phương một tiếng. Cậu đem tình hình thực tế của mình nói với Quý phu nhân, mong rằng đối phương có thể cho cậu một lời khuyên. Quý phu nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu: "Ngươi bây giờ đang mang thai, đúng là không nên vất vả như vậy." "Huống hồ......" Quý phu nhân nghĩ đến danh tiếng hiện giờ của Rau Hồng Ngọc kia, khẽ cười một tiếng, "Giờ mua rau cũng không giống như là vì ăn, mà giống như là vì......" Câu kế tiếp Quý phu nhân không nói hết, chỉ nói: "...... Chuyện này ta đã biết, mấy ngày nữa sẽ không còn người rảnh rỗi đến quấy rầy ngươi nữa." "Ừm, cảm ơn Quý phu nhân!" 7361 rất vui mừng, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình nên cảm tạ đối phương thêm, "Vậy mấy ngày nữa ta lại đến đưa rau cho ngài." "Vậy ta liền chờ." Quý phu nhân nói là chờ mấy ngày, thật ra cũng chỉ ba ngày, những người xếp hàng dài trước cửa kia liền biến mất. Cụ thể Quý phu nhân đã làm gì thì không ai biết. 7361 tuy có chút tò mò, nhưng cũng không thể lập tức đi hỏi. Dù sao thì cuộc sống lại yên tĩnh trở lại, không còn đôi người kia hơn nửa đêm còn canh giữ trước cửa, buổi tối 7361 ngủ cũng yên tâm hơn nhiều. Thời gian thoáng qua tưởng như rất nhanh, nhưng tính ra thì Bù Nhuận còn phải sáu bảy ngày nữa mới có thể trở về. Nỗi nhớ không vì thời gian dài mà vơi đi, ngược lại càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Lo xong chuyện hạt giống, 7361 mệt rã rời ngã xuống giường, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tay xoa bụng mình, một mình lẩm nhẩm. Cậu đang nói chuyện với bảo bảo. Quý phu nhân nói, phải thường xuyên trò chuyện với bảo bảo, bảo bảo có thể nghe được. 7361 ghi lời này vào lòng, mỗi ngày chỉ cần có thời gian là bắt đầu nói chuyện với bảo bảo không ngừng nghỉ. Ban đầu đúng là có hơi kỳ quái, dù sao thì hiện tại bảo bảo cũng chưa thể đáp lại cậu, nhưng sau đó 7361 cũng quen dần. Từ việc nhỏ như hạt mè cũng đều phải nói một câu với bụng. Ví như hôm nay cậu nghiên cứu giống lúa ra sao, rau cỏ lớn lên thế nào, bữa trưa ăn có ngon không, Tiểu Hắc lại lăn ra ngủ giữa sân... Lúc kể lể còn luôn nhắc đến Bùi Nhuận, sợ bảo bảo sẽ quên mất một người cha khác của mình. Cậu cứ lầm rầm như thế, thì ngoài cổng sân đã vang lên tiếng gõ. Tưởng lại là ai đó đến mua rau, 7361 chậm rãi đứng dậy, ra ngoài mở cổng sân. "Đây là nhà của Liễu Dao sao?" Trước cổng đứng một người đưa thư, thấy 7361 gật đầu liền đưa tới một bức thư: "Thư này được gửi từ Kinh thành." 7361 nhận lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra nét chữ trên phong bì là của Bùi Nhuận. Bùi Nhuận vậy mà lại viết thư cho cậu, tính theo thời gian thì chắc vừa đến kinh thành là đã gửi đi. Cầm thư trở vào phòng, 7361 vừa vào trong liền không chờ nổi mà mở ra ngay. Dòng đầu tiên đập vào mắt chính là: "Dao Dao thân ái......" Tim 7361 lệch mất một nhịp. "Bảo bảo, cha con viết thư cho chúng ta đấy." 7361 vừa nhéo gò má nóng bừng của mình, vừa cúi đầu nói với bụng. Đáng tiếc, tiểu bảo bảo trong bụng vẫn chưa thể đáp lại cậu. 7361 ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đọc cho con nghe huynh ấy viết gì nhé." Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, Bùi Nhuận viết ba trang giấy, thoạt nhìn không phải viết xong trong một ngày. Trước tiên là kể một ít chuyện lặt vặt dọc đường, phong cảnh y trông thấy, giữa chừng thì xen lẫn vài câu dặn dò với 7361, cuối thư lại kể rằng y đã đến Kinh thành, cũng xem qua mấy chỗ nhà cửa, đợi định đoạt xong, mấy ngày nữa là có thể quay về. Cuối cùng còn viết thêm một đoạn thật dài bày tỏ nỗi nhung nhớ đối với 7361. Vì là thư gửi cho 7361 nên Bùi Nhuận dùng toàn những lời lẽ thẳng thắn, thành thử mấy câu bày tỏ ấy lại càng trở nên trắng trợn, rõ ràng đến lạ. 7361 đọc đến đoạn sau thì giọng cũng nhỏ dần. "...... Tóm lại, cha con rất nhớ chúng ta." 7361 nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, "Chẳng bao lâu nữa là huynh ấy có thể trở về rồi, đợi người về, ta sẽ bảo huynh ấy kể truyện cho con nghe, huynh ấy kể chuyện hay lắm, ta thật sự rất thích......" Lại đợi thêm ba ngày, 7361 vẫn chưa chờ được tin hồi đáp từ Bùi Nhuận, nhưng lại đón một vị khách không ngờ tới. "A Dao! Ta nhớ ngươi chết mất!" Vừa mở cửa ra, 7361 đã bị người ta lao đến ôm lấy với tất cả sự nhiệt tình. "Hòe Hoa?" 7361 nhìn người trước mặt ăn vận lòe loẹt lại còn đội mũ che kín, nhất thời không nhận ra nổi. Hòe Hoa nở nụ cười rạng rỡ như hoa: "Sao vậy? Thấy ta mà không vui à?" "Không đâu, rất vui là đằng khác, chỉ là không ngờ tới thôi." "Thế thì tốt rồi." Hòe Hoa lại cười tít mắt, sau đó mới xoay người nói với người đàn ông kéo xe ngựa phía sau, "Dương đại thúc, cảm ơn thúc nhé, đợi khi nào cháu quay về sẽ lại đến tìm mọi người." Hán tử được gọi là Dương đại thúc xua tay cười ha hả: "Biết rồi, ta không làm phiền nữa, đi trước đây." Người đi rồi, 7361 dẫn Hòe Hoa trở về nhà. Tiểu Hắc thấy Hòe Hoa cũng vô cùng phấn khởi, cái đuôi ve vẩy đến mức suýt nữa xoay thành vòng tròn. "Oa, Tiểu Hắc lớn quá trời luôn rồi, giờ có thể giúp ngươi giữ nhà trông nhàrồi đó!" Hòe Hoa vừa xoa đầu Tiểu Hắc vừa cười vui vẻ nói. "Ừ, đúng là thế." 7361 nhớ đến lần trước bị người  mua rau kia tìm đến cửa gây sự. Buổi tối có kẻ định trèo tường lẻn vào, không rõ muốn làm gì, may mà Tiểu Hắc cảnh giác, đuổi theo suýt nữa cắn thủng chân đối phương. Đúng là lợi hại, uy phong lẫm liệt thật sự. Hai người vừa nói chuyện thân thiết vừa vào trong nhà, 7361 theo thói quen lấy ra một đống đồ ăn ngon, còn đun nước, tất cả đều bày ra trước mặt Hòe Hoa. Hòe Hoa cũng không khách sáo, uống một hơi một cốc nước lớn rồi mới nói: "Vận Châu cũng phồn hoa quá đi mất, sớm biết thì ta đã tới sớm hơn rồi." "Ngươi đi một mình à?" 7361 hỏi. "Ừ." Hòe Hoa giải thích, "Ta đi theo đoàn xe chở hàng của Lâm phủ, rất an toàn." "Vậy thì đúng thật." 7361 gật đầu đồng tình. Trước kia cậu và Bùi Nhuận cũng từng đi cùng đoàn xe của Lâm phủ, đám người đó vừa đáng tin lại nhiệt tình. Chỉ là 7361 không hề hay biết, ở Đại Thịnh triều, một cô nương chưa gả mà đi xa nhà cùng người ngoài, lại còn đi một mình, là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào. Thấy nét mặt 7361 không hề lấy làm lạ, Hòe Hoa không nhịn được nói: "Vẫn là A Dao ngươi tốt, không giống người khác suốt ngày lên mặt dạy dỗ ta." 7361 thấy lạ: "Ta đâu có lý do gì phải dạy dỗ ngươi?" Hòe Hoa bèn kể hết đầu đuôi nguyên do, cuối cùng còn nói thêm: "Ban đầu nương ta cũng không đồng ý, nhưng ta cứ cảm thấy mình vẫn phải ra ngoài nhìn ngó một chút, người sống cả đời, chẳng lẽ cứ phải ru rú ở một chỗ mãi...... Huống hồ cái gì mà thanh danh với chả thanh danh, ta cũng đâu có định gả đi." 7361 gật đầu tán thành: "Ngươi làm được thì chẳng có vấn đề gì, nói ngươi không có năng lực mới là vấn đề đó." Hòe Hoa cười càng rạng rỡ, thân thiết ôm lấy cánh tay 7361: "Ta biết ngay A Dao ngươi sẽ nghĩ như vậy mà." Sau một hồi hàn huyên, Hòe Hoa cũng biết được chuyện Bùi Nhuận lên Kinh thành. "Sang năm lại muốn đi thi nữa à?" Nàng không hiểu rõ lắm về chế độ khoa cử của Đại Thịnh triều nên tỏ ra khá kinh ngạc. "Nếu Bùi cử nhân thi đậu, vậy chẳng phải sang năm A Dao ngươi sẽ trở thành phu lang của một vị quan lão gia sao?" 7361 nghĩ một lát rồi gật đầu: "Hẳn là vậy." Cậu hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Bùi Nhuận sẽ thi rớt, trong mắt 7361, chỉ cần Bùi Nhuận đi thi thì nhất định sẽ đậu, mà đậu rồi thì tất nhiên phải làm quan. Hòe Hoa nói sang năm cậu sẽ là phu lang quan lão gia, quả thực không sai chút nào. "Vậy ngươi cũng sẽ đi Kinh thành sao? Nghe nói Kinh thành náo nhiệt lắm, chắc chắn còn náo nhiệt hơn phủ thành nhiều." Nghĩ đến những gì mình nhìn thấy dọc đường, phủ thành đã náo nhiệt thế rồi, Hòe Hoa thật không tưởng tượng nổi Kinh thành còn có thể náo nhiệt đến mức nào. "Sang năm ta sẽ đi cùng." 7361 thành thật nói. "À......" Hòe Hoa hơi hụt hẫng, "Ta còn tính sang năm sẽ thường xuyên đến phủ thành, còn có thể gặp ngươi nhiều hơn." "Không sao, ngươi cũng có thể đến Kinh thành tìm ta." Hòe Hoa cười đến cong cả đôi mắt: "Có cơ hội nhất định ta sẽ đi, nhưng tạm thời ta vẫn muốn ở lại phủ thành." "Ừm? Sao vậy?" Nhắc đến chuyện này, Hòe Hoa mới nghiêm túc nói ra mục đích thật sự của chuyến đi lần này đến phủ thành. Nàng ho nhẹ một tiếng, giọng cũng trở nên đứng đắn hơn hẳn. "A Dao, lần này ta đến là muốn bàn bạc với ngươi một chuyện. Sau này có thể để ta mang rau của ngươi, đem bán ở thành Vận Châu hay không?"
« Trước Sau »