Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 159: Về nhà
« Trước Sau »
Nói xong câu đó, chưa kịp để 7361 trả lời, Hòe Hoa đã vội vàng giải thích tiếp. "Đương nhiên, số tiền này nhất định là phải chia cho A Dao rồi, ý ta là, ngươi lo phần rau cỏ, ta lo phần sức lực, sau đó chúng ta chia ba bảy, ngươi bảy ta ba." Hòe Hoa có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng: "Ta biết như vậy có thể không ổn lắm, dù sao, nếu A Dao tự mình đem rau đi bán, thì cũng chẳng cần phải chia gì với ta cả. Nhưng mà ta vẫn nghĩ, phủ thành lớn như vậy...... Tóm lại, nếu ngươi không muốn, coi như hôm nay ta chưa từng nói gì." Mấy tháng qua, nhờ vào việc trồng rau mà cuộc sống của cả nhà nàng đã khá lên rất nhiều. Được ăn no, nương nàng cũng không còn quá vất vả, ngay cả Tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu cũng có thể đến học đường đọc sách. Nếu cứ tiếp tục như thế, biết đâu chừng hai năm nữa, nhà bọn họ cũng có thể sửa sang lại. Bạc đúng là thứ tốt thật. Nếu như nàng có thể kiếm được tiền sớm một chút, thì nương nàng cũng đã không phải chịu đòn vì nàng và đệ đệ nhiều đến vậy, lại càng không đến mức vì không muốn nàng gả đi mà cứ cắm đầu làm thêu đến hỏng cả mắt. Nàng muốn kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra được cách này. Huyện Sơn Dương suy cho cùng cũng chỉ là một huyện nhỏ, gần đây nhờ vào danh tiếng của Bách Duyệt Hiên nên có khấm khá, nhưng người có tiền thì vẫn chẳng bao nhiêu, muốn dựa vào bán rau để kiếm được nhiều tiền cũng không phải dễ. Trước đây 7361 vẫn luôn cung cấp rau cho Lâm phủ, giờ Lâm phủ đã xác định lấy rau ở chỗ Hòe Hoa, nên nàng nghĩ, nếu Lâm phủ còn như thế, thì ở phủ thành chắc chắn sẽ có nhiều nhà giàu hơn cả Lâm phủ nữa. Nếu có thể cố định đem rau bán cho những nhà đó, vậy thì thật sự là một món lời rất lớn. Trên đường đến phủ thành, ban đầu Hòe Hoa còn rất do dự, chưa quyết định có nên nói chuyện này với 7361 hay không. Nhưng dọc đường nghe Dương đại thúc kể rất nhiều chuyện làm ăn, lại tận mắt thấy sự phồn hoa của Vận Châu, ý định trong lòng nàng lại càng thêm kiên định. Giờ chỉ còn chờ xem 7361 nghĩ thế nào về chuyện này. Vậy 7361 nghĩ thế nào? 7361 cảm thấy đề nghị của Hòe Hoa rất được. Cậu nghĩ rất đơn giản: có đất trồng rau, có rau ăn, có tiền để kiếm là tốt rồi. Tất nhiên là tiền càng nhiều càng tốt, vì ai mà chẳng mong có thêm tiền, đây là đạo lý ai cũng hiểu. Nhưng nếu kiếm tiền lại ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cậu, vậy thì mất nhiều hơn được. Kiếm tiền, xét cho cùng, vẫn là để sống tốt hơn, chẳng thể để bản thân bị chuyện kiếm tiền trói buộc. Nếu không phải vậy, 7361 trước kia cũng đã chẳng phải đi tìm Quý phu nhân để nói chuyện đó làm gì. Giờ ở Vận Châu vẫn còn rất nhiều người muốn mua rau của cậu, đúng lúc Hòe Hoa lại có ý định này. Nếu làm theo cách của Hòe Hoa, hoàn toàn có thể kiếm thêm tiền mà không làm xáo trộn cuộc sống thường ngày của mình. Thế thì cậu còn lý do gì để từ chối nữa? "Được chứ, nếu ngươi không ngại cực nhọc thì bên này của ta không có vấn đề gì." 7361 gật đầu đáp. Hòe Hoa ngẩn người, dường như không ngờ 7361 lại đồng ý dứt khoát như vậy. Lấy lại tinh thần rồi, nàng liền vui mừng đến phát sáng: "Thật, thật sao A Dao? Ngươi thật sự đồng ý?" 7361 suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Chỉ có một điểm ta muốn sửa lại một chút." Hòe Hoa lập tức ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi: "Muốn sửa chỗ nào?" "Ba bảy thì nhiều quá, chuyện này nếu thật sự làm được, sau này ta cũng không chắc có đủ tinh lực, chủ yếu vẫn là ngươi phụ trách, cho nên nếu nói đến chia tiền, thì ngươi bảy ta ba mới đúng." Sau này cậu còn phải đến Kinh thành, chuyện trồng rau bán rau đều là Hòe Hoa lo liệu, 7361 cũng chẳng muốn ôm hết việc vào mình cho mệt. Không ngờ Hòe Hoa kiên quyết không đồng ý. Nàng nói thẳng nếu không có 7361, việc này căn bản không thể thành được, giờ 7361 đã chịu gật đầu đồng ý thì đã là quá tốt, sao nàng còn có thể mặt dày chiếm phần hơn cho được? Kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng hai người thống nhất chia đều năm năm. Hòe Hoa kích động vô cùng, nàng hận không thể lập tức đem hết thảy ý tưởng trong lòng nói cho 7361 nghe cho bằng hết. "Rau ở huyện Sơn Dương, ta định dần dần giao cho Vương thẩm lo liệu. Nhà bà ấy đông người, mấy chuyện thế này hoàn toàn có thể xoay sở được." "Còn ta, giai đoạn đầu muốn thử bán trước một ít loại rau củ dễ bảo quản đến Vận Châu, như là phiên thị, khoai tây, củ cải linh tinh các loại. Chờ kiếm được ít tiền, ta định xem thử có thể thuê vài mẫu đất quanh Vận Châu không, đến lúc đó sẽ đón cả nương với Tiểu Thạch Đầu qua đây, trực tiếp ở Vận Châu trồng rau. Như vậy mấy loại như hẹ hay rau chân vịt cũng có thể bán được......" Phải nói thật, với một cô nương như Hòe Hoa, không đọc nhiều sách, cũng chưa từng rời khỏi huyện Sơn Dương bao giờ, mà có thể nghĩ đến chừng ấy chuyện, đúng là không đơn giản chút nào. 7361 chân thành khen ngợi: "Ta thấy ý tưởng của ngươi thật sự rất hay." Rồi lại cảm khái: "Ngươi hình như không còn giống trước kia nữa." Trước đây Hòe Hoa là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, chẳng hề giấu chuyện gì trong lòng. Giờ thì lại có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện làm ăn, chuyện sinh kế. Không chỉ nghĩ suông mà là thật sự bắt tay vào làm. "Ta sang năm là tròn 18 rồi, đâu còn có thể giống như trước nữa." Hòe Hoa vừa nói, vừa đẩy đĩa hạt thông đã bóc sẵn đến trước mặt 7361, "Hơn nữa, A Dao cũng đâu phải không thay đổi... Bây giờ không để người khác bắt nạt, còn biết tự kiếm tiền để tiêu cho bản thân, ta thấy rất tốt." 7361: ...... Cậu không lên tiếng. Dù sao cũng không tiện nói cho Hòe Hoa biết, cậu đâu phải thay đổi, mà là hoàn toàn trở thành người khác rồi. Hai người lại tiếp tục bàn bạc rất nhiều chi tiết về chuyện bán rau. Đến khi biết rau của 7361 ở phủ thành đã nổi danh với tên gọi Rau Hồng Ngọc, thậm chí còn cung không đủ cầu, Hòe Hoa tròn mắt sửng sốt. "Ta biết A Dao lợi hại, nhưng mà cái này cũng quá lợi hại rồi đi! Hai ngàn lượng bạc, trời đất ơi! Đó rốt cuộc là bao nhiêu tiền vậy trời?" Hòe Hoa chỉ cảm thấy bản thân vẫn còn thiển cận, tuy lúc đến đây nàng đã nghĩ phủ thành giá cả đắt đỏ, kẻ có tiền cũng không hiếm, nhưng thật sự không ngờ, những người có tiền ấy vì một miếng ăn ngon mà có thể bỏ ra hẳn hai ngàn lượng bạc. Hai ngàn lượng ấy, ở huyện Sơn Dương đủ để mua tới một trăm mẫu ruộng tốt hạng nhất, chuyện như vậy, quả thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi. "Đúng là rất nhiều." 7361 cũng gật đầu đồng tình, sau đó lại giải thích:,"Nhưng không phải ta lợi hại gì, là Quý phu nhân giúp đỡ ta rất nhiều." "Quý phu nhân? Là vị cô nãi nãi của Lâm phủ sao?" Những ngày qua tiếp xúc với Lâm phủ, Hòe Hoa cũng biết phu quân của cô nãi nãi kia chính là Tri phủ Vận Châu, Quý đại nhân. 7361 nhẹ nhàng gật đầu. "Vậy cũng là A Dao có bản lĩnh, khiến người ta quý mến, bằng không phu nhân Tri phủ vì sao lại chỉ giúp một mình ngươi, không giúp kẻ khác?" 7361 được khen liền cười đến lộ răng nanh, đối với một người phỏng sinh mà nói, được nhân loại yêu thích là một chuyện vô cùng đáng tự hào. Chuyện đem rau bán lên phủ thành cứ thế mà được quyết định. 7361 dẫn Hòe Hoa dạo chơi trong phủ thành hai ngày, sau đó nàng trở về huyện Sơn Dương, chỉ đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở đó rồi sẽ đến sau. Trước khi rời đi, Hòe Hoa còn nghiêm túc vỗ ngực hứa hẹn với 7361: "Ngươi cứ yên tâm, A Dao! Ta nhất định sẽ làm cho tốt. Đợi khi tiểu bảo bảo trong bụng ngươi ra đời, ta nhất định phải cho nó một cái hồng bao to thật to!" Sau khi Hòe Hoa rời đi, cũng chẳng còn bao lâu là đến ngày Bùi Nhuận trở về. 7361 ngày ngày trông mong, cuối cùng đến ngày thứ ba sau khi Hòe Hoa rời đi, cũng đợi được Bùi Nhuận trở lại. Lúc Bùi Nhuận bước vào cửa, 7361 theo thường lệ đang ôm lò sưởi tay phơi nắng dưới hành lang, vẫn là Tiểu Hắc nghe thấy động tĩnh trước tiên, lập tức vẫy đuôi chạy ra cửa. Khi cửa từ bên ngoài mở ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Nhuận phong trần mệt mỏi. "Bùi Nhuận!" 7361 lập tức bật dậy, ba bước làm hai chạy về phía Bùi Nhuận. Bùi Nhuận cũng bước nhanh vài bước, vừa niệm "Chậm một chút" vừa buông tay nải trong tay xuống, vững vàng tiếp lấy 7361 đang lao tới. 7361 ôm lấy cổ Bùi Nhuận, giống như một chú cún con vui mừng mà cọ tới cọ lui: "Bùi Nhuận Bùi Nhuận, huynh rốt cuộc cũng về rồi! Ta nhớ huynh lắm! Ta mỗi ngày đều nghĩ đến huynh, huynh có nhớ ta không nha......" Hơi thở nóng hổi theo lời nói không ngừng phả lên vành tai, má, rồi lướt qua môi Bùi Nhuận. Trong đáy mắt y tràn đầy ý cười, một tay ôm bổng 7361 lên. "Ta cũng nhớ A Dao." Y ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cậu, giọng nói ôn hòa dịu dàng như vỗ về: "Trên người ta còn lạnh, vào phòng trước đã." 7361 chẳng hề để tâm Bùi Nhuận lạnh hay không, chỉ là nghe y nói vậy mới sực nhớ đối phương vừa đi đường xa về, nhất định là mệt mỏi vô cùng. Cậu lập tức nhảy xuống khỏi người Bùi Nhuận, mặc kệ đối phương phản đối, trực tiếp xách túi hành lý dưới đất lên: "Đúng đúng đúng, chúng ta về phòng trước đi, huynh chắc chắn mệt rồi." Về tới phòng, lại đun nước tắm rửa, đợi đến khi Bùi Nhuận thu xếp xong xuôi cũng đã là hai canh giờ sau. 7361 kéo Bùi Nhuận ngồi xuống giường, rồi chen người qua ngồi sát, tay chân cũng thuận tiện quấn lấy. Hắn ghé sát vào người Bùi Nhuận ngửi ngửi, vui vẻ nói: "Bùi Nhuận, ta thật sự rất nhớ mùi hương trên người huynh." Ngửi vào cảm giác thật khiến người ta an tâm. Bùi Nhuận nghiêng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi 7361, giọng nói dịu dàng mà đầy yêu thương: "Ừ, khoảng thời gian ta không ở đây, A Dao sống thế nào? Có ăn uống đầy đủ không? Hài nhi trong bụng có quấy em không?" 7361 kéo tay Bùi Nhuận đặt lên bụng mình. "Ta vẫn ăn uống rất tốt. Huynh mau nói chuyện với nó một câu, nói là huynh đã về rồi." Bùi Nhuận mỉm cười, thuận thế cúi lưng xuống, áp mặt vào cái bụng vẫn chưa lộ rõ của 7361, dịu dàng nói: "Ta đã về rồi, khoảng thời gian này con có ngoan ngoãn lớn lên không?" "Ta thấy giống như lớn thêm một chút đó." 7361 vui vẻ đáp. Cũng không biết có phải do mình nhìn lầm, hay là dạo gần đây thật sự mập lên, dù sao mấy ngày nay soi gương, 7361 luôn cảm thấy bụng mình có thêm chút thịt, nghĩ chắc là con đã lớn hơn một ít. "Thật sao?" Bùi Nhuận nghiêm túc sờ sờ lên bụng cậu, sau đó khẽ gật đầu nói, "Quả nhiên đúng như A Dao nói, nó lớn hơn thật." 7361 tự hào vô cùng: "Ta chăm sóc nó rất tốt!" Bùi Nhuận nhẹ nhàng cười, dịu dàng khen: "A Dao sau này nhất định sẽ là một người cha rất tốt." "Đó là điều đương nhiên!" 7361 ưỡn ngực đáp lời. Hai người kề bên thủ thỉ hồi lâu, mãi đến khi 7361 ôm lấy Bùi Nhuận, trong lòng mới thật sự cảm thấy yên ổn. Sau khi kể lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, đến lượt Bùi Nhuận nói về chuyến đi Kinh thành lần này. Chỗ ở đương nhiên là đã mua được. Theo lý mà nói, việc mua nhà là chuyện không dễ dàng, bởi vì có tiền cũng phải gặp được nơi thích hợp mới được. May mà vận khí Bùi Nhuận khá tốt. Sau khi đến Kinh thành, y tìm người môi giới, nói rõ yêu cầu, mà bên môi giới vừa hay có một căn tiểu viện nhị tiến đang rao bán. Căn viện kia tuy gọi là nhị tiến*, nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhiều so với kiểu nhị tiến phổ thông. Người có tiền thấy nhỏ thì chê, người không có tiền lại thấy đắt, chẳng bằng tìm một nơi khác tiện hơn. Nhị tiến: nhà có hai khoảng sân, kiểu kết cấu truyền thống của Trung Hoa. Mà kiểu nhà như vậy lại vừa khéo hợp với Bùi Nhuận và 7361. Người trong nhà không nhiều, mấy gian phòng kia, dù thêm cả Kỷ Hồng Trác và người đi cùng, vẫn đủ rộng rãi thoải mái. Chủ cũ của tiểu viện này mới tu sửa nhà năm ngoái, nhìn qua còn rất mới, chẳng hề cũ nát. Nếu không phải vì có chuyện bất đắc dĩ, phải chuyển cả nhà đi nơi khác, chắc cũng chẳng muốn bán lại. Dĩ nhiên, điều khiến Bùi Nhuận vừa ý nhất vẫn là mảnh đất trống lớn phía sau khu nhà chính. "...... Em có thể trồng những loại rau mà em thích, đến mùa xuân sang năm còn có thể đào một hồ nước, tiếp tục trồng sen......" "...... Vốn dĩ hôm trước là có thể về rồi, chỉ là sau khi sang tên xong, còn muốn bổ sung thêm ít đồ đạc. Ta liền dành hai ngày để lắp đặt trước mấy món lớn, như vậy chờ đến sang năm, sẽ không phải vội vã nữa." Nghe Bùi Nhuận miêu tả như vậy, 7361 không khỏi tưởng tượng ra cảnh y bận rộn lo liệu mọi chuyện, không nhịn được liền dụi đầu vào lòng ngực y, nhẹ giọng hỏi: "Vậy mấy ngày nay huynh nhất định bận lắm, có thấy mệt không?" "Không mệt." Bùi Nhuận đáp rất nhanh. 7361 không tin, ngẩng đầu cẩn thận nhìn kỹ Bùi Nhuận một hồi, quả nhiên trông thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt đối phương. "Huynh lại gạt ta." 7361 đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt qua vùng da dưới mắt y, nhỏ giọng lầm bầm, "Huynh nhìn xem, nơi này có chứng cứ rồi." Bùi Nhuận sững người, ngay sau đó cười khẽ, bất đắc dĩ giải thích: "Không phải ta lừa em, chẳng qua là vì mấy ngày nay đi đường mệt nhọc thôi." 7361 cũng chẳng buồn phân biệt thật giả, dù sao lúc này sắc trời cũng dần tối. Hai người đã ăn cơm chiều từ trước khi rửa mặt, giờ cũng chẳng cần làm gì thêm. Cậu đứng dậy, kéo tay Bùi Nhuận lên giường: "Nếu đã mệt, vậy ngủ thôi." Bùi Nhuận ngoan ngoãn nằm xuống giường, để mặc tiểu phu lang nhà mình thể hiện một mảnh tâm ý thương yêu. Một đêm mộng đẹp, an yên.
« Trước Sau »