Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 160: Kỷ lão đi vắng
Chuyện nhà cửa ở Kinh thành đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng không còn việc gì quá bận rộn phải lo liệu.
Tính từ bây giờ đến kỳ thi Hội sang năm cũng chỉ còn hơn ba tháng, ngoại trừ thời gian đi đường sau này, tính toán ra cũng không nhiều, chừng ba tháng là cùng.
Bùi Nhuận gần như đem toàn bộ thời gian trống dồn cả vào việc đọc sách, ngay cả Kỷ Hồng Trác cũng nghiêm túc hơn trước rất nhiều. Biểu hiện cụ thể chính là, không còn suốt ngày kéo y ra ngoài chơi, mà đổi từ ba ngày một lần khảo bài thành mỗi ngày một lần.
Lượng người tới mua rau đã được 7361 cố ý kiểm soát bớt, nên cũng chẳng còn bao nhiêu việc cần bận tâm. Thời gian rảnh rỗi bỗng chốc nhiều lên rất nhiều. Ngoài việc nghiên cứu hạt giống, chuẩn bị các loại rau để sau này giao cho Hòe Hoa, phần lớn thời gian còn lại cậu đều cuộn người trên giường.
Giai đoạn này ăn uống đầy đủ, giấc ngủ cũng sâu hơn, cậu càng ngày càng trở nên tham ngủ, chỉ là lại không chịu một mình đi nghỉ, cứ khăng khăng muốn chờ Bùi Nhuận.
Qua hai lần như vậy, Bùi Nhuận cũng không nói gì, chỉ là dứt khoát dời thư phòng về phòng ngủ của hai người.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, đã hoàn toàn vào đông, trong phòng đốt than đủ ấm. 7361 ôm bình nước nóng được Bùi Nhuận chuẩn bị sẵn, rúc ở trên giường.
Bên ngoài trời đã tối om, đêm mùa đông luôn đặc biệt yên tĩnh, trong phòng chỉ còn tiếng than trong chậu thi thoảng phát ra những tiếng nổ lách tách.
7361 nửa nằm bên mép giường, lờ mờ sắp ngủ, tay buông hờ trên chăn, trong đó một bàn tay còn đang cầm một quyển sách đang đọc dở.
Bùi Nhuận vừa viết xong bài văn hôm nay Kỷ Hồng Trác giao, ngẩng đầu lên liền thấy được cảnh tượng như vậy.
Y nhẹ tay nhẹ chân đặt bút lông xuống, chậm rãi đi tới, không đánh thức 7361, mà nhẹ nhàng cúi người, ôm cậu đặt nằm xuống ngay ngắn lại.
Có lẽ do thay đổi tư thế, 7361 cau mày lại, nhưng rồi lại như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cậu chỉ khẽ động đậy, miệng thì thào vài tiếng nói mớ không rõ, sau đó dựa vào gối, lại chìm vào giấc ngủ.
Trong ánh đèn lờ mờ nơi màn trướng, Bùi Nhuận cúi đầu, lặng lẽ nhìn người đang ngủ trên giường.
Dạo gần đây 7361 có hơi tròn ra một chút, trên má cuối cùng cũng có thêm chút thịt, má trái còn mơ hồ hằn lại một vết đỏ nhạt, đó là do vừa rồi tựa vào mép giường để lại.
Bùi Nhuận nhìn mà đau lòng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên đó. Một lát sau, y cúi đầu, in một nụ hôn lên vết đỏ kia.
—
Đến khi Vận Châu đổ trận tuyết đầu tiên, 7361 đã mang thai hơn ba tháng.
Theo cách nói của người xưa, thai đã "an ổn", về sau chắc chắn sẽ thuận lợi.
Mấy ngày trước, Bùi Nhuận có viết thư gửi về Cao gia ở huyện Sơn Dương, báo tin gần đây, trong thư cũng nhắc tới chuyện 7361 mang thai. Hôm nay vừa hay nhận được hồi âm.
Thư là do Cao Lãm viết, phần đầu đơn giản thăm hỏi, hỏi han chuyện học hành của y, đoạn sau có lẽ là do Đỗ thị bảo Cao Lãm viết theo lời bà.
Nhìn qua cũng thấy được Đỗ thị thật sự vui mừng, bức thư năm trang, trừ trang đầu, bốn trang còn lại gần như toàn bộ đều là lời dặn dò dành cho 7361 và Bùi Nhuận.
Nào là mang thai nên chú ý điều gì, nên ăn gì cho tốt, tuyệt đối không được để 7361 làm việc nặng v.v... Viết một mạch đầy đặn rõ ràng, cuối thư còn bảo, đợi qua đêm 30, xử lý xong chuyện trong nhà, bà sẽ cùng Cao Trì đến Vận Châu một chuyến.
7361 đọc thư mà vui mừng khôn xiết, cậu cũng đã lâu không gặp Đỗ thị, vừa nghĩ đến bà liền nhớ đến món bánh quai chèo giòn rụm, mềm ngọt mà bà làm, thèm đến mức nước miếng cũng sắp rớt xuống.
Nhưng nay trời đã rét, Đỗ thị sao có thể lập tức đến đây được? Bùi Nhuận thấy tiểu phu lang của mình thèm ăn mà không có, liền không đành lòng, một buổi sáng liền đích thân vào bếp, chiên hai khay bánh quai chèo, cả vị giòn lẫn vị ngọt đều có đủ.
Trời đông giá lạnh, nếu bảo quản cẩn thận, đến tận Tết cũng không lo hỏng.
7361 vui đến mức không khép nổi miệng, vừa nhai bánh vừa không quên hỏi: "...... Vậy, hôm nay huynh còn kịp viết xong văn chương không đó?"
Kỷ Hồng Trác sắp xếp cho Bùi Nhuận lượng bài vở rất nhiều, mỗi lần chỉ điểm đều cực kỳ nghiêm khắc. Dù là Bùi Nhuận, ứng phó cũng chẳng dễ dàng gì.
Hôm nay lại mất nửa ngày để làm bánh quai chèo, thời gian còn lại chẳng bao nhiêu.
Bùi Nhuận khẽ cười, không nói có viết xong được hay không, mà chỉ nói: "Vậy ta phải nhờ A Dao giúp một tay rồi. Em mang bánh quai chèo sang cho lão sư nếm thử, nói không chừng lão sư nể mặt em mà cho ta thêm chút thời gian."
7361 vừa nghe thế liền không thể ngồi yên, lập tức bưng hai khay bánh đi thẳng sang nhà bên.
Không ngờ, sang tới nơi lại được báo, Kỷ Hồng Trác hôm nay không có ở nhà, chỉ có Bình Sinh ở lại.
"Lão gia sáng sớm đã bị người ta gọi đi rồi, còn không chịu cho ta theo cùng......" Bình Sinh nói xong, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm bánh quai chèo trong tay 7361, đầy vẻ trông mong, "Liễu Dao, mấy cái này... là cho ta ăn sao?"
Kỷ Hồng Trác không có ở đó, 7361 cũng chẳng còn nơi nào để cầu tình, đành đem khay bánh quai chèo để lại cho Bình Sinh, còn dặn hắn nếu lát nữa Kỷ Hồng Trác trở về thì nhớ báo một tiếng.
Lúc sau trở về nhà mình, 7361 đem chuyện vừa rồi kể lại cho Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận thoáng trầm ngâm, như thể chợt nhớ ra điều gì.
"Nếu lão sư không có ở nhà, vậy A Dao có muốn ăn gì, chúng ta cùng làm."
7361 không chú ý đến thần sắc vừa chợt lóe qua trên mặt Bùi Nhuận, chỉ nghiêng đầu hỏi: "Vậy có được không? Lỡ như lát nữa ông ấy về thì sao?"
"Lão sư hôm nay chắc chắn sẽ không trở về đâu."
7361 không rõ vì sao Bùi Nhuận lại khẳng định như thế, nhưng thấy y đã nói vậy, cậu liền nghiêm túc suy nghĩ một lát. Bỗng nhiên nhớ lại năm ngoái khi tuyết rơi, hai người từng ngồi cạnh cửa sổ cùng ăn lẩu, nghĩ đến là nước miếng lại muốn trào ra.
"Muốn ăn nồi lẩu." 7361 nuốt nước miếng, ánh mắt sáng rỡ, "Có thể xiên thịt dê, cá, khoai tây, rau xanh...... Chỉ tiếc giờ chưa có đậu hũ đông, nếu có thêm đậu hũ đông thì càng ngon."
"Trên phố chắc hẳn có bán. Vừa hay trong nhà cũng hết tương vừng, chờ ta ra ngoài mua luôn một lượt."
Cái nồi ăn lẩu kia là lúc trước 7361 mang theo từ khi đến Vận Châu.
Thấy Bùi Nhuận muốn ra cửa, 7361 lập tức chạy theo: "Ta đi cùng huynh, tiện thể xem còn thiếu gì trong nhà."
Bùi Nhuận ôn tồn ngăn lại: "Trời tuyết, đường trơn, dễ trượt ngã. A Dao bây giờ không giống trước, hôm nay cứ ở nhà chờ ta về thôi, ta đi một lát rồi về ngay."
Nghĩ đến bảo bảo trong bụng, 7361 cũng không tiện nằng nặc đòi đi, chỉ đành dặn dò: "Vậy huynh nhớ về sớm một chút, ta ở nhà chuẩn bị những thứ khác."
Bùi Nhuận nói chỉ đi một lát sẽ về, vậy mà cũng mất tới gần nửa canh giờ. Khi trở về, y không chỉ mang theo đậu hũ đông và thịt dê mà 7361 muốn ăn, lại còn mua được cả thịt bò tươi mới.
Thịt bò ở Đại Thịnh triều không dễ gì có được, triều đình nghiêm cấm tự tiện giết trâu bò cày ruộng. Trừ khi gặp một vài trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như dùng vào lễ tế, hôn sự, hoặc là trâu bò già yếu thật sự không còn sức kéo.
Mà hôm nay, Bùi Nhuận gặp được chính là loại cuối cùng ấy.
Trong lòng 7361 chỉ có chuyện ăn uống, nào có rảnh rỗi để hỏi kỹ càng mấy thứ ấy. Cậu đã sớm chuẩn bị xong nồi niêu xoong chảo, lại nhân lúc Bùi Nhuận đang điều chế tương vừng, liền chạy sang nhà bên tìm Bình Sinh.
Kỷ Hồng Trác không ở nhà, một mình Bình Sinh cũng chẳng tiện nhóm bếp nấu nướng, thế nên sảng khoái đáp ứng, cùng nhau náo nhiệt, cùng nhau ăn lẩu.
Bình Sinh làm sao mà từ chối cho nổi, ôm theo nửa đĩa bánh quai chèo đang ăn dở, vui vẻ chạy tới.
Ba người ngồi quanh nồi lẩu nghi ngút khói, nhìn Bùi Nhuận đem nửa khay thịt dê thả xuống nồi nước sôi lăn tăn.
Không khí thoang thoảng hương thịt nồng đượm, bên tai là tiếng canh trong nồi sôi ùng ục, 7361 còn cố ý bắt Bùi Nhuận làm thêm sa tế, lại giã tỏi, vắt giấm điều thành chén chấm riêng biệt.
Thịt dê tươi mới vừa chín tới, gắp lên còn cuộn nhẹ theo vành đũa, nhúng vào chén chấm thơm cay đậm đà, đưa lên miệng một ngụm, cay cay nồng nồng, ngon đến mức tưởng như đầu lưỡi cũng muốn tan ra theo từng tấc thịt.
Bình Sinh ăn đến không nói được một lời, chỉ lo vớt thịt trong nồi, duy nhất bật ra được hai chữ: "Ăn ngon!"
Một bữa lẩu kéo dài gần một canh giờ, 7361 ăn đến thoả mãn chẳng thể giấu được, còn Bình Sinh thì nằm vật ra ghế, vỗ bụng mà ợ lên một tiếng dài.
"Nếu lão gia cũng ở đây thì tốt biết mấy." Bình Sinh tiếc nuối xoa bụng, "Lão gia cũng rất thích ăn lẩu mà."
Bùi Nhuận đang cầm khăn lau mồ hôi bên thái dương cho 7361, nghe vậy thì mỉm cười nói: "Nếu lão sư thích, chờ người trở về, chúng ta lại làm một nồi nữa là được."
Bình Sinh ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã muộn, hôm nay hiển nhiên là không kịp nữa, bèn lập tức hăng hái nói: "Vậy để ngày mai đi! Lão gia hôm nay trở về, ngày mai giữa trưa chúng ta lại ăn tiếp!"
Đáng tiếc, đến khi màn đêm buông xuống, Kỷ Hồng Trác vẫn không trở về.
Chỉ có một người hầu dáng vẻ vội vàng đến, truyền lời cho Bình Sinh rằng: mấy ngày này, lão gia có việc bên ngoài, sợ là không thể quay về, dặn Bình Sinh tự mình chăm sóc bản thân.
Vì nồi lẩu, Bình Sinh chờ suốt hai ngày, cuối cùng vẫn không đợi được lão gia trở về.
Bình Sinh sốt ruột chạy tới hỏi Bùi Nhuận, hỏi y có biết lão gia nhà mình đã đi đâu, sao mãi chưa thấy về. Bùi Nhuận không nói là biết, cũng chẳng nói là không, chỉ ôn tồn trấn an hắn:
"Lão sư hẳn là có việc quan trọng cần xử lý, đợi người lo xong, tự nhiên sẽ trở lại."
Ngay cả 7361 cũng cảm thấy có điều kỳ quặc, đợi đến khi Bình Sinh đi rồi, liền quay sang hỏi: "Huynh biết Kỷ lão sư đi đâu sao? Vì sao ba ngày rồi vẫn chưa quay về? Có phải đã đụng phải kẻ xấu không?"
Bùi Nhuận khẽ lắc đầu, giọng điệu ôn hoà: "A Dao đừg lo, lão sư không sao cả." Ngừng một chút, y lại nói thêm, "Chắc là ngày kia sẽ trở lại."
Quả đúng như lời, sáng sớm ngày thứ năm, Kỷ Hồng Trác trở về.
Không chỉ có một mình ông về, mà còn mang theo một tin tức chấn động trời đất.
Tuân thông phán cùng cả nhà huynh đệ ông ta, bởi vì liên quan đến chuyện tham ô, đã bị quan phủ khám nhà, bắt giam cả nhà.