Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 166: Đi Kinh thành
Ban đầu Hòe Hoa cũng không định ở lại Vận Châu lâu.
Lần này rau bán ra thuận lợi đến mức khó tin, lại còn kiếm được món lời mà trước giờ nàng chưa dám nghĩ tới. Đã vất vả dẫn nương tới thành một chuyến, thế nào cũng muốn ở lại mua thêm ít đồ Tết mang về.
Hòe Hoa hào sảng vung tay nói: "Đi thôi A Dao, ngươi đi dạo phố với chúng ta, muốn mua gì cứ nói, ta bao hết!"
7361 vui vẻ nhận lời.
Thế là nương con Hòe Hoa kéo theo 7361, thêm cả Bình Sinh, người giúp không ít sức lúc bán rau, chuẩn bị cùng nhau ra phố mua sắm một trận lớn.
Trước khi ra cửa, 7361 còn được Bùi Nhuận đeo cho một cái túi vải nhỏ đựng đồ, lại cẩn thận đội mũ lông thỏ cho cậu, dịu dàng dặn dò: "Dạo này trên đường người đông, lúc qua đường nhớ cẩn thận, đừng để bị va chạm vào."
7361 sờ sờ bụng, cười hì hì đảm bảo: "Yên tâm đi Bùi Nhuận, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Viên."
Viên là cái nhũ danh mà 7361 đặt cho tiểu bảo bảo trong bụng.
Cậu nói rằng, vì em bé là từ một viên nhỏ lớn dần thành một viên to, tuyệt đối không phải vì bản thân thích ăn các loại viên (như thịt viên, cá viên...) mà đặt tên thế đâu!
Bên kia, Hòe Hoa đang sửa soạn lại đồ đạc, nghe Bùi Nhuận dặn dò thì cười hì hì chen vào: "Bùi lang quân cứ yên tâm, có ta với nương ta ở đây, đảm bảo không để A Dao bị đụng phải đâu."
Bốn người vui vẻ cùng nhau ra cửa.
Nói là để Hòe Hoa dẫn đường, nhưng thực ra vẫn là 7361 đi đầu. Cậu đã sống ở Vận Châu hơn nửa năm, mấy ngày trước còn tự đi mua đồ, nên biết rất rõ chỗ nào bán hàng Tết vừa ngon vừa chất lượng. Thế là dẫn hai người Hòe Hoa đi một vòng, mua được cả đống hạt khô và đủ loại điểm tâm.
Giá hàng ở Vận Châu cao hơn nhiều so với huyện Sơn Dương, ví dụ như táo đỏ, trong huyện chỉ 10 văn một cân, còn ở đây thì tận 15 văn.
Nương Hòe Hoa nghe xong thì líu cả lưỡi: "Táo đỏ này chi bằng để về mua đi, đắt thế này đủ mua thêm nửa cân nữa rồi."
"Đúng là có hơi đắt thật."
Ngay sau đó, Hòe Hoa hạ thấp giọng, sợ lão bản nghe thấy: "Nhưng mà nhìn táo ở đây cũng lớn hơn trong huyện nhiều, nương à, giờ chúng ta đâu có thiếu tiền, Tết nhất rồi thì cũng nên mua thứ tốt một chút."
Nương Hòe Hoa quen sống cần kiệm, ngày thường tiêu xài đều tính toán kỹ lưỡng, tuy năm nay cũng kiếm được chút lời, nhưng trong nhà vẫn còn nhiều chỗ phải tiêu tiền, nên nhất thời cũng chưa sửa được tính tiết kiệm.
Chỉ là thấy ái nữ đã nói thế, lại nghĩ đến túi bạc nặng trĩu kia, nương Hòe Hoa cũng cảm thấy Tết nhất rồi thì không nên tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì.
"Thôi thì mua đi, hôm nay muốn mua gì cứ mua, nương còn mang theo bạc mà."
Hòe Hoa vui mừng đáp lời, cười tươi như hoa, cao giọng gọi lão bản gói cho mười cân táo đỏ.
Tất nhiên, mọi người cũng có giới hạn.
7361 mua thêm hai cân mứt, trong nhà làm nước sơn tra luôn rất nhanh hết. 7361 nghĩ chắc là vì cơm trong nhà quá ngon, ăn xong ai nấy đều thấy cần uống chút nước sơn tra để tiêu hóa.
Mỗi lần ăn cơm xong, Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh đều phải uống một chén nhỏ mới thấy thoải mái bụng.
Bình Sinh xách theo đồ đạc đi phía sau 7361, bình thường chẳng nói gì, nhưng mỗi khi đi ngang hàng quà vặt có món hắn muốn ăn, lại nhỏ giọng gọi 7361 mua cùng.
Bốn người đi dạo từ trưa tới tận chiều tối, mua được một đống đồ từ ăn uống đến vật dụng, cái gì cũng có. Nương Hòe Hoa còn tự bỏ tiền túi mua cho Hòe Hoa hai khúc vải tươi màu đẹp mắt, nói là về nhà sẽ may cho nàng bộ quần áo mới.
Hòe Hoa cũng không quên giữ lời hứa ban đầu, mua cho 7361 không ít thứ.
Cuối cùng, cả nhóm ăn tối ở một quán ven đường, trò chuyện náo nhiệt rồi mới về nhà.
Hôm sau, hai người Hòe Hoa rời đi.
7361 vốn định giữ các nàng ở lại chơi thêm vài ngày, nhưng Hòe Hoa giờ đây chí làm ăn đang mạnh, nói gì cũng không chịu ở lại lâu. Một phần vì lo lắng cho mấy xe rau chưa thu hoạch ngoài kia, phần khác vì nhà còn hai đệ đệ nhỏ cần trông nom.
"Ta tính qua Tết, tầm tháng Giêng sang năm sẽ lại lên một chuyến nữa, nhanh thôi là ngươi lại thấy ta." Hòe Hoa nói.
7361 nhẩm tính thời gian, lúc đó y vẫn còn ở Vận Châu, liền gật đầu đáp:
"Được, ta chờ ngươi đến."
Sau khi nương con Hòe Hoa đi, 7361 cũng bắt đầu chuẩn bị cho Tết.
Phần lớn đồ ăn Tết trong nhà đều đã mua sẵn, phần còn lại là nhờ người thợ bà con của Bùi Nhuận tới làm. Tới khi mọi thứ gần như đã chuẩn bị đâu vào đó...
Đêm 30 cũng sắp đến rồi.
Tiểu viện rực rỡ sắc đỏ, treo đầy đèn lồng do 7361 mua về, nhìn vừa náo nhiệt vừa đẹp đẽ.
Năm nay, câu đối đỏ trước cửa hai nhà đều do Kỷ Hồng Trác viết.
Ông dùng bút cuồng thảo, 7361 xem không hiểu nổi, còn đọc sai cả chữ, làm Kỷ Hồng Trác tức đến thổi râu trừng mắt, chỉ trích cậu không biết thưởng thức.
"Bộ chữ này của ta sắp được in thành mẫu viết, người đến cầu chữ phải xếp hàng dài trả tiền, vậy mà ngươi lại không biết nhìn hàng?"
7361 vừa nghe có thể kiếm tiền, mắt sáng lên ngay: "Vậy ngài viết nhiều thêm vài chữ Phúc, đóng dấu chương của ngài vào, chúng ta đem ra bán kiếm tiền có phải tốt không? Ta thấy tay nghề của lão sư cũng không uổng công luyện mấy chục năm. Bán thêm chút bạc, ngàu nhớ cho Bình Sinh bao lì xì đàng hoàng, lần trước hắn ra ngoài mua pháo hoa cùng vòng hoa còn dùng tiền của ta đó!"
Chẳng nằm ngoài dự đoán, 7361 lại nhận được một ánh mắt khinh thường đến từ Kỷ Hồng Trác.
"Vớ vẩn! Lão phu ta nào phải loại người vì chút tiền cỏn con mà làm chuyện tầm thường? Thật là nông cạn!"
Bùi Nhuận ngồi ở bàn viết bên cạnh ngẩng đầu lên, buông bút lông trong tay, cầm một tờ đoản phê vừa viết xong, như vô tình nói: "Hai hôm trước, con còn thấy có người mang theo nghiên mực đỏ tới cửa xin chữ lão sư, hình như còn mang theo cuộn lụa để đóng khung..."
Kỷ Hồng Trác: "......"
Bùi Nhuận vẫn cười nhẹ nhàng, dáng vẻ lễ phép ôn hòa: "Về sau, học trò thấy người ấy ôm cuộn giấy đi về, có vẻ là đã được như ý."
Kỷ Hồng Trác trừng mắt: "Ngươi... Ngươi tiểu tử này, thật đúng là học theo tiểu phu lang của ngươi, dám lôi cả chuyện riêng tư của lão sư ra đùa cợt!"
"Làm sao dám chứ?" Bùi Nhuận càng cười ngoan ngoãn "Học trò nào dám vô lễ?"
"Hai người đang nói gì vậy?" 7361 vẫn chưa hiểu gì, tò mò hỏi Kỷ Hồng Trác "Ý lão sư là không lấy tiền, nhưng... nếu là nghiên mực thì được? Vậy là lão sư thu nghiên mực để đổi chữ à?"
Một loạt câu hỏi khiến Kỷ Hồng Trác nghẹn họng không đáp nổi, ho khan một tiếng rồi chuyển chủ đề: "À đúng rồi, chẳng phải hôm trước Bùi Nhuận nhờ ngươi viết chữ Phúc đó sao? Viết được mấy cái rồi?"
Nói xòn, ông chỉ về phía bên kia, nơi Bình Sinh đang bò ra giấy đỏ vẽ loằng ngoằng như bùa phép: "Ngươi xem, đến Bình Sinh còn viết được nhiều hơn ngươi."
7361: "......"
"Được được, ta biết rồi, ngài có nhận đồ cũng không sao, ta đâu có trách ngài." 7361 nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, rồi lại đi đến bên Bình Sinh, tiếp tục viết dở chữ Phúc của mình.
Câu nói ấy, Kỷ Hồng Trác nghe không sót một chữ, ông lập tức trừng mắt nhìn sang Bùi Nhuận.
Cơm tất niên năm nay là do Bùi Nhuận đích thân xuống bếp, làm ra một bàn đầy món ăn thơm phức.
Năm nay có Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh cùng ăn Tết, so với năm trước náo nhiệt hơn hẳn.
Trong lúc ăn, Kỷ Hồng Trác không kìm được mà cảm khái một phen.
Là trưởng bối duy nhất trong nhà, vốn dĩ ông còn định nói vài câu đạo lý, dặn dò gì đó.
Nhưng quay sang thấy Bình Sinh và 7361 chỉ biết cúi đầu ăn, ngay cả nói chuyện cũng không dám, còn đệ tử nhà mình thì từ đầu đến cuối bận rộn chăm sóc 7361 từng chút một...
Kỷ Hồng Trác dứt khoát ngửa đầu uống cạn một chén rượu, cười ha ha: "Thôi, thôi, tùy các ngươi, vui là được."
Qua đêm Giao Thừa, ngày tháng lại như bay vèo vèo.
Vào mùng 10 Tết, Cao Trì dẫn Đỗ thị đến chơi.
Đỗ thị mang theo cho 7361 một bao lớn đồ đạc tất cả đều là trong thời gian qua bà tự tay làm cho tiểu bảo bảo trong bụng 7361.
Đỗ thị có tay nghề khéo léo, từng món đồ như quần áo, giày nhỏ đều làm vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.
7361 nhìn đến tấm tắc khen không ngớt.
Cậu lấy một đôi giày đầu hổ đặt lên lòng bàn tay, kinh ngạc nói: "Trời ạ, sao lại nhỏ vậy? Mới chỉ vừa đủ để nhét hai đầu ngón tay ta thôi! Viên đeo vừa được thật à?"
Đỗ thị cười hiền hòa, kiên nhẫn giải thích: "Trẻ sơ sinh mới ra đời đều rất nhỏ, đừng thấy Cao Trì bây giờ cao to như vậy, chứ lúc nó sinh ra là sinh non đó, tay chân lúc ấy..." Nói rồi bà dùng tay làm động tác so sánh kích thước, "Cũng chỉ nhỏ cỡ này thôi."
7361 mở tròn mắt: "Nhỏ vậy sao?"
"Ừm, lúc mới sinh thì thế, nhưng chỉ hai ba ngày sau là bắt đầu đổi dạng rồi. Qua kỳ ở cữ nhìn lại, bé giống như thay đổi thành một người khác vậy."
Đỗ thị lại kể cho 7361 nghe rất nhiều chuyện về trẻ nhỏ và kinh nghiệm chăm sóc con sơ sinh.
Bà biết 7361 và Bùi Nhuận không lâu nữa sẽ cùng nhau lên Kinh thành, cũng không khuyên cậu nên ở lại hay đừng đi, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Vậy đã tính sẵn sẽ sắp xếp thế nào chưa?"
Nghe xong Bùi Nhuận đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, Đỗ thị nắm tay 7361 dặn dò: "A Nhuận lần này nhất định sẽ thi đỗ cao, chỉ sợ các cháu còn phải ở lại Kinh thành thêm một thời gian nữa... Mà vậy cũng tốt, Kinh thành có đại phu và bà đỡ giỏi hơn, đến khi sinh con, ta cũng yên tâm hơn nhiều."
Ở lại thêm ba ngày, Đỗ thị cùng Cao Trì liền quay về.
Không lâu sau, Hòe Hoa và nương nàng lại đến Vận Châu bán một đợt rau mới. Cũng giống như lần trước, hàng bán rất nhanh, lại kiếm được một món kha khá.
Hòe Hoa giờ đã nhờ người đi xem thử đất đai ở Vận Châu, định mua một mảnh ruộng: "Vương thẩm bây giờ trồng rau cũng rất tốt, sau này rau quả ở huyện Sơn Dương thì để Vương thẩm bán, còn ta sẽ tập trung chủ yếu bán ở Vận Châu."
Hòe Hoa cao hứng mà chia sẻ kế hoạch năm sau với 7361.
7361 nghe xong cũng không có ý kiến gì, dù sao mỗi năm cậu chỉ cần cung cấp hạt giống một lần là xong.
Hòe Hoa và Vương thẩm có thể kiếm được tiền, cậu cũng thật lòng vui mừng. Từ lúc cậu đặt chân đến nơi này, hai người đó luôn đối xử thật tình với cậu, mà cậu cũng rất sẵn lòng giúp lại người ta.
Dù sao thì tiền cũng là tiền, bằng hữu có thể cùng kiếm được, thì càng là chuyện tốt.
Tất nhiên, bản thân cậu cũng kiếm không ít.
Hiện tại 7361 thật sự không thiếu tiền, nếu cậu muốn, chỉ riêng việc bán rau đã đủ để kiếm bạc không đếm xuể.
Huống chi lần này Hòe Hoa còn mang đến cho cậu ba tháng phân lời của Bách Duyệt Hiên, gần 800 lượng bạc.
Nghe nói gần đây việc làm ăn của Bách Duyệt Hiên càng ngày càng phát đạt, Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy đã nhắm sẵn địa điểm mở chi nhánh mới, chỉ đợi trời ấm lên là khởi công.
"Đáng tiếc, lần sau ta tới Vận Châu, ngươi cũng đã đi Kinh thành rồi." Hòe Hoa có chút tiếc nuối nói.
7361 cũng hơi không nỡ: "Vậy ngươi tới Kinh thành luôn đi! Ta nghe Bùi Nhuận nói, Kinh thành còn phồn hoa hơn Vận Châu nhiều. Đến lúc đó chúng ta có thể đem rau bán ra tận Kinh thành!"
"Ngươi nói cũng đúng!" Hòe Hoa vừa nghĩ đến đã cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, "Vậy ngươi chờ ta! Đợi ta đứng vững ở Vận Châu rồi, nhất định sẽ lên Kinh thành tìm ngươi!"
"Được!" 7361 cười tươi gật đầu.
Kỳ thi Hội ba năm một lần cuối cùng cũng tới.
7361 và Bùi Nhuận định ra mùng 3 tháng 2 sẽ cùng nhau lên đường đến Kinh thành.
Tết vừa qua, hai người bắt đầu thu xếp hành lý, mang theo cả Đại Hoàng và Tiểu Hắc, cùng một đoàn thương nhân lên đường hướng về Kinh thành.