Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 167: Thi Hội
Chuyện chuyển nhà, đối với 7361 mà nói, đã là việc quen tay quen chân, nhẹ nhàng như đi trên con đường cũ.
Có lẽ rất nhiều người không thích chuyển nhà, không muốn rời xa nơi chốn quen thuộc đã gắn bó.
Nhưng 7361 thì không giống như vậy. Trước kia, khi còn ở trong thời đại tinh tế, cậu từng làm việc suốt mấy chục năm tại một căn cứ trồng trọt trên hoang tinh. Mỗi ngày mở mắt ra là cùng một cảnh sắc, đến nỗi từ con đường đi từ khu ngủ đông sang khu gieo trồng, từng bước chân cũng đều giống hệt nhau.
Chính quãng thời gian đó đã gieo mầm trong lòng cậu một ước nguyện: nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ đi thật nhiều nơi.
Đáng tiếc, ý tưởng đó cuối cùng cũng chỉ mãi là một ý tưởng. Dù sao thì, với thân phận là người được tạo ra để làm công cụ, đến cả quyền con người cơ bản còn không có, nói gì đến chuyện được tự do rong ruổi khắp nơi. Ai lại để một công cụ chạy khắp nơi lung tung chứ?
Sau khi đến thế giới này, 7361 đi cùng Bùi Nhuận, từ huyện Sơn Dương đến Vận Châu, rồi bây giờ lại từ Vận Châu lên Kinh thành.
Cậu thật sự rất thích những chuyến đi như thế, thích cái cảm giác được ngồi xe ngựa lắc lư vừa đủ, không quá vội vàng cũng chẳng quá chậm rãi, càng thích được cùng người mà mình quý trọng nhất là Bùi Nhuận đi khắp những vùng đất khác nhau, ngắm nhìn phong cảnh khác nhau.
Bởi vì nhân sinh không thể chỉ có trồng rau và ăn cơm, còn cần có cả những chân trời rộng mở.
Sau năm ngày lắc lư trên xe bò, cuối cùng hai người cũng đến nơi ở mới.
Ra mở cửa là một phu lang khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhìn không giống dáng vẻ của một phu lang, khuôn mặt lại hiền hậu chất phác.
"Lang quân, phu lang đến rồi à, nhà cửa đều đã thu dọn xong hết cả rồi."
"Làm phiền An thúc." Bùi Nhuận đáp lời.
An thúc là quả phu, mất trượng phu khi còn trẻ, nhà trượng phu không dung nạp, sau đó dắt theo nhi nữ tự mình mưu sinh.
Lần trước khi Bùi Nhuận đến, vừa ký khế ước mua nhà xong, liền thuê hai cha con An thúc trông coi nhà cửa, cũng tiện thể chờ hai người họ đến thì hỗ trợ chăm sóc cho 7361.
Chuyện này, Bùi Nhuận trước đó cũng đã nói rõ với 7361 rồi.
7361 cũng tò mò liếc nhìn An thúc một cái, rồi nở nụ cười thân thiện: "An thúc."
An thúc đi sắp xếp hành lý và xe ngựa, Bùi Nhuận thì dắt tay 7361 đi vào trong nhà.
Chỗ ở lần này rộng rãi hơn hẳn so với tiểu viện ở Vận Châu. Bùi Nhuận nắm tay 7361 đi xuyên qua cửa nhị vào, men theo hành lang, cuối cùng mới đến được nhà chính.
"Thật rộng." 7361 nghiêm túc quan sát, rồi nói, "So với chỗ trước kia lớn hơn nhiều, có hơi giống nhà của Quý tri phủ."
Chỉ là kết cấu nhà cửa giống thôi, chứ phủ đệ của Quý tri phủ thì to hơn nơi này của họ rất nhiều.
Tiểu viện này còn dành ra hai gian phòng cho Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh. Nhưng do thời tiết vẫn còn lạnh, mà ông lại mắc phong hàn vào năm ngoái, không tiện ra ngoài vào thời điểm này, hơn nữa bên Vận Châu còn có việc cần xử lý nên trước mắt để trống.
Bùi Nhuận kéo 7361 ngồi xuống ghế bên cạnh: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, chờ sắp xếp hành lý xong, A Dao xem thử còn thiếu gì không, đến lúc đó ra ngoài mua cũng được."
"Được nha, đến lúc đó để ta đi cùng An thúc." 7361 vui vẻ nói.
Bây giờ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi Hội, 7361 cũng biết thời điểm này không nên làm phiền Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận nhìn ra được suy nghĩ của cậu, liền nói: "Không sao, ta dù sao cũng phải ra ngoài, còn phải đến trường thi xem trước một lượt, lại còn chuẩn bị mấy thứ cần dùng cho kỳ thi."
7361 nghĩ lại cũng đúng, liền ôm lấy cánh tay Bùi Nhuận nói: "Vậy thì mai chúng ta cùng đi."
Kinh thành đúng thật là một nơi phồn hoa. Ban đầu 7361 còn tưởng thành Vận Châu đã rất náo nhiệt rồi, nhưng sau khi đi một vòng ở Kinh thành mới biết thế nào mới gọi là thực sự phồn vinh.
Vừa đúng dịp kỳ thi Hội sắp tới, nên trên đường cứ đi một đoạn là lại thấy một người hoặc một nhóm người trông giống thư sinh.
Thật ra trong nhà cũng không thiếu thứ gì, chỉ là 7361 đơn thuần muốn ra ngoài dạo, tiện thể tìm chút món ăn mới mẻ ở Kinh thành nếm thử.
Bùi Nhuận dẫn 7361 đi dạo cả buổi trưa, mua không ít mấy món đồ chơi nhỏ mới lạ. Cuối cùng vẫn là 7361 mệt trước, hai người mới quay về nhà.
"Người thật là đông." 7361 cảm thán, "Mua cái gì cũng phải xếp hàng."
"Qua đoạn thời gian này là ổn thôi." Bùi Nhuận bưng nước ấm lại, để tiểu phu lang nhà mình ngâm chân, sợ ngày mai cậu bị đau chân.
7361 hiện đã mang thai gần năm tháng rưỡi, bình thường nhìn bóng dáng thì không thấy rõ gì mấy, nhưng lúc ngồi trên giường chỉ mặc áo lót, phần bụng đã nhô rõ ràng.
Cậu thoải mái yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Bùi Nhuận, ôm lấy chiếc gối mềm, nói: "Tới lúc huynh đi thi, ta sẽ không ra ngoài nữa. Đợi huynh thi xong, chúng ta lại đi dạo cho đã."
"Được."
"Đúng rồi, ta hôm nay thấy mảnh đất sau viện đã được khai hoang rồi, là huynh nhờ An thúc làm sao?"
"Ừ, nhìn kích thước có ổn không?"
"Ổn, ngày mai ta sẽ rải giống, trồng rau."
"Được, nếu làm không xuể thì gọi An thúc hỗ trợ, đừng tự mình mệt quá."
"Ta biết rồi."
Nói xong câu đó, 7361 đột nhiên "Ai nha" một tiếng, làm Bùi Nhuận giật mình lập tức đứng bật dậy, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không sao." 7361 cười đến mức đôi mắt cong cong, "Viên lại động trong bụng rồi, ta cảm giác sức nó càng lúc càng mạnh."
Bùi Nhuận lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, y cầm khăn bên cạnh lau khô tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng 7361, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Ngoan nào, để ta xem một chút."
Đứa nhỏ trong bụng như cảm nhận được một người cha khác, lại động thêm một chút.
......
Sau khi đã ổn định chỗ ở tại Kinh thành, ngày thi kỳ thi Hội cũng nhanh chóng tới.
Kỳ thi Hội cũng giống như kỳ thi Hương, đều là khảo thí trong chín ngày. Có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này 7361 giúp Bùi Nhuận chuẩn bị cũng không đến mức cuống cuồng bối rối.
Trước kia từng có kinh nghiệm chỉ chuẩn bị mấy món linh tinh như thịt kho vụn, mì sợi, lần này sợ Bùi Nhuận chỉ ăn mấy món đó thì sẽ ngấy, nên cậu còn chuẩn bị thêm không ít điểm tâm có thể để được lâu.
Về phần chăn đệm, y phục, giấy bút, mực nghiên và các thứ lặt vặt khác, 7361 cũng không tiếc tiền, mua toàn là loại tốt nhất.
Tới ngày thi Hội, 7361 cùng An thúc đưa Bùi Nhuận đến tận cửa trường thi.
Đứng trước cửa, Bùi Nhuận mỉm cười nói: "Sớm về một chút đi, bên ngoài lạnh, ta cũng sẽ nhanh chóng trở về thôi."
Lại quay sang nói với An thúc: "Làm phiền An thúc nhiều ngày rồi, nhờ thúc để tâm chăm sóc A Dao giúp ta."
Còn chưa chờ An thúc đáp lời, 7361 đã nhanh miệng: "Ta không sao, huynh cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho ta và Viên."
Lần này Bùi Nhuận đi thi, không biết là vì sao, nhưng 7361 lại có cảm giác rất quen thuộc, như đã từng trải qua rồi.
Cậu cũng không đặt nặng chuyện Bùi Nhuận có đậu hay không, tuy nhiên, trong lòng 7361 luôn tin chắc Bùi Nhuận nhất định sẽ thi đậu. Dù sao thì, bất kể kết quả ra sao, cuộc sống của hai người vẫn sẽ tiếp tục như thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Đến lúc mấy cây cà chua mà 7361 trồng ở hậu viện bắt đầu ra hoa kết trái, thì kỳ thi hội cũng kết thúc.
Có lẽ là do lần này đã có kinh nghiệm, nên trạng thái của Bùi Nhuận so với lần thi Hương trước tốt hơn không ít.
Sau khi trở về nhà, nghỉ ngơi một ngày, Bùi Nhuận đã xuống đất giúp 7361 thu hoạch và xử lý mấy luống rau kia đâu vào đấy.
Không chỉ vậy, trước đây vì bận thi cử nên đa phần bữa cơm đều do người khác làm. Hiện giờ Bùi Nhuận cuối cùng cũng được rảnh rỗi, trong thời gian chờ đợi bảng vàng niêm yết, liền đổi đủ cách nấu nướng để làm món ngon cho 7361 ăn, đến mức cằm của cậu tròn thêm một vòng.
Qua tháng 3, thời tiết dần ấm lên. Những ngày có nắng đẹp, 7361 rất thích ngồi bên cửa sổ phơi nắng.
Bùi Nhuận sợ cậu bị gió lùa, liền lấy chăn đắp cho, lại sợ cậu đói bụng, nên chuẩn bị không ít món ăn vặt dễ ăn, thuận tiện để bên cạnh.
Gọt xong trái đào, cắm thêm một cây tăm tre, Bùi Nhuận đưa tới bên miệng 7361: "Trước đó lão sư gửi thư bảo muốn lên Kinh, tính theo ngày thì chắc là khoảng hai hôm nay."
"Ngọt thật." 7361 nhai miếng đào rồi nuốt xuống, quay sang nhìn Bùi Nhuận hỏi, "Niêm yết bảng vàng cũng là mấy ngày nay đúng không?"
"Ừ."
Lại cắn thêm một miếng đào, 7361 cười nói: "Vậy không biết là người báo tin vui đến trước, hay lão sư đến trước đây."
"A Dao chắc chắn như vậy là ta có thể đỗ à?"
"Đương nhiên rồi." 7361 chắc như đinh đóng cột, "Huynh thi Hương đứng đầu, chẳng lẽ còn không đỗ nổi thi Hội?"
Bùi Nhuận không tiện giải thích sự khác biệt và khó khăn giữa các kỳ thi, nhưng y cũng không hề khiêm tốn. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn, lần này y chắc chắn sẽ đỗ. Chỉ là không rõ xếp hạng cuối cùng ra sao, có thể lọt vào Tam giáp hay không, vẫn còn phải chờ thi Đình.
Đúng như Bùi Nhuận dự đoán, y đỗ kỳ thi Hội lần này.
Thi Hội xếp hạng nhì, nếu không có gì thay đổi, trong ba người đỗ đầu chắc chắn có tên y, dù không phải Trạng Nguyên thì cũng là Bảng Nhãn.
Ngày người báo tin tới, vừa khéo là Kỷ Hồng Trác cùng đến. Kỷ Hồng Trác nhìn tờ báo tin toàn chữ đỏ rực, vẻ mặt không biểu lộ gì, chỉ khẽ nói hai chữ, giọng điệu bình thản: "Không tồi, không làm mất mặt lão phu."
Bùi Nhuận chắp tay hành lễ: "Đa tạ lão sư đã dụng tâm."
Khóe miệng Kỷ Hồng Trác không nhịn được mà nhếch lên, suýt nữa thì để lộ cảm xúc, nhưng rất nhanh lại lấy lại dáng vẻ thản nhiên, dặn dò: "Mấy ngày tới ngươi hãy chuyên tâm chuẩn bị thi Đình. Đừng có mỗi ngày cứ vây quanh bếp núc đòi nấu đồ ngon cho phu lang ngươi. Quan trường không dễ lừa đâu."
7361 vốn tưởng thế là thi xong cả rồi: ?
Sao còn thi nữa.
"Thi Đình?" 7361 hỏi, "Thi Đình là Hoàng Đế kiểm tra các huynh à?"
"Ừ... Cũng có thể nói vậy."
7361 nhớ lại lần trước ở nhà mình ăn cơm cùng Cảnh Thái đế, trông người đó cũng coi như có dáng dấp đàng hoàng. Hơn nữa, ăn rau nhà cậu nhiều như thế, sau đó cậu còn biết điều mà tặng thêm hai sọt rau.
Tự thấy mình đã hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, 7361 cảm thấy Hoàng đế chắc chắn sẽ để Bùi Nhuận đỗ thôi.
Bằng không sao lại có câu: "Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ"?
Hoàng Đế chính là vừa ăn vừa nhận.
7361 vô cùng chắc chắn.