Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 17: Triệu mặt rỗ
Ngoài nhà bếp, những ồn ào hỗn loạn chẳng thể quấy nhiễu đến cậu.
Trong vò sành, nồi cháo gạo lứt đã bắt đầu sôi lăn tăn, 7361 nhẹ nhàng gõ quả trứng trên thành bát sứ thô.
Lòng trắng và lòng đỏ tách bạch, trượt vào trong bát, rồi bị cậu khuấy thành hỗn hợp vàng óng.
Thực ra, cậu muốn làm món canh bột cá mà lúc trước Bùi Nhuận từng nấu cho mình, đáng tiếc trong nhà Trương thị chỉ có loại bột thô trộn với đậu và cám mì, khiến cậu đành phải từ bỏ ý định.
Dòng trứng lỏng đổ vào chảo sắt đã tráng dầu, phát ra âm thanh xèo xèo, hương thơm ngào ngạt tức thì lan tỏa.
Không chỉ trong nhà bếp, mà cả bên ngoài cũng tràn ngập mùi thơm của trứng rán.
Trong nhà chính lúc này chỉ còn lại Vương Kim Hà cùng hai người nhị phòng đến than khóc. Trương thị đã rời đi, theo lệnh của Vương Kim Hà, sang gọi cha kế của Lý Tiểu Mãn là Triệu mặt rỗ.
Khi âm thanh "xèo xèo" của trứng rán vang lên, Lý thị đang khóc lóc kể khổ về nỗi gian truân của nhị phòng trước mặt Vương Kim Hà. Nhưng đến khi mùi thơm ngào ngạt lan vào nhà, tiếng khóc của ông ta rõ ràng khựng lại.
Những ngày này, chẳng phải nhà nào cũng đủ mỡ mà ăn. Thường ngày, rau chỉ luộc nước, có tí dầu mè đã là xa xỉ.
Nhà họ Vương nhờ có Vương Kim Hà mà cũng xem như gia đình khá giả, nhưng cũng chẳng đến mức bữa nào cũng có món xào. Cái hũ mỡ heo nhỏ ấy là đồ Tết còn thừa, bị Trương thị chắt chiu dè sẻn đến nay vẫn còn hơn nửa.
7361 chẳng quan tâm đến những điều đó, cậu chỉ biết rằng trứng phải rán với mỡ mới ngon nhất.
Hương thơm càng lúc càng nồng nàn, Lý thị cuối cùng không khóc tiếp nổi nữa, đành đứng đó, lúng túng không biết làm sao.
Sắc mặt Vương Kim Hà tái mét, trông có vẻ nếu lưng không đau, ông ta chắc chắn sẽ đứng dậy cho 7361 một trận.
Thế nhưng, so với cơn giận, phản ứng của cơ thể lại thành thật hơn nhiều.
Sau khoảnh khắc yên lặng, trong nhà bỗng vang lên tiếng "ục ục" từ bụng của ai đó, âm thanh đặc biệt rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng.
Ba người đều ngẩn ra.
Chưa kịp có phản ứng, lại thêm hai tiếng "rột rẹt" nữa vang lên, mỗi tiếng một to hơn, đến mức muốn làm bộ không nghe thấy cũng chẳng được.
Lý thị ho khan một tiếng, đưa tay lau khóe mắt, vội nói: "Đại ca, là tamkhông phải. Qua đây vào giờ này không hợp lý, hay là... để mai đi? Ta thấy đại tẩu chắc cũng sắp về rồi, nhà bên này cứ lo việc nhà trước đi..."
Sắc mặt Vương Kim Hà lúc này đã đen như đáy nồi. Mấy chuyện vừa rồi khiến ông ta mất sạch thể diện, thế nên dù đang cố gắng giữ bộ dạng nghiêm nghị, vẻ mất kiên nhẫn vẫn hiện rõ trên gương mặt căng cứng: "Ừ, về đi."
Lý thị đứng dậy, vừa thấy con dâu Nhị Mai còn ngồi đó đờ đẫn, ông ta liền tức giận đá vào chân nàng một cái: "Đi về!"
Nhị Mai ngơ ngác "Ồ" một tiếng, rồi chậm rì rì đứng lên, lẽo đẽo theo sau Lý thị.
Khi đi ngang qua bếp, Lý thị không nhịn được liếc vào trong, thấy 7361 đang ngồi trước bàn, thản nhiên ăn món trứng rán với hành xanh, từng miếng từng miếng một, ăn đến là ngon lành.
Ông ta tức tối lườm cậu một cái, hậm hực buông lại một câu: "Để xem mày đắc ý được bao lâu!"
7361 đang ăn sáng: "?"
Đắc ý được bao lâu ư? Ai mà biết.
Chỉ biết rằng, ít nhất bây giờ cậu rất vui vẻ.
Bỏ nốt miếng trứng cuối cùng trong bát vào miệng, 7361 xem như đã ăn xong bữa sáng.
Bụng căng đầy, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Cậu cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của cơ thể này, trong lòng không khỏi cảm thán: Con đường phía trước còn dài lắm.
Sắp tới, cậu sẽ có đất để canh tác. Nhưng với dáng người gầy nhẳng thế này, e rằng không ổn rồi.
Nơi đây chẳng giống hoang tinh, nơi mà mọi công cụ làm ruộng đều là máy móc tự động. Ở đây, mọi việc đều phải tự thân vận động, công cụ thô sơ, chẳng có chút sức lực thì không làm nổi việc gì. Vậy nên, việc đầu tiên cậu cần làm là bồi bổ cơ thể cho khỏe mạnh.
Rời khỏi nhà bếp, 7361 định đi dạo quanh hậu viện nhà họ Vương một vòng. Nếu muốn trồng trọt, cậu phải sớm tính xem nên trồng thứ gì. Còn về hạt giống... Không biết kiếm ở đâu được chút hạt giống đây?
Đang suy nghĩ miên man, thì từ ngoài cổng lớn, Trương thị đã quay về. Đi cùng mụ còn có một gã ca nhi trung niên.
Gã mặc một chiếc áo ngắn màu nâu sờn rách, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt đầy những nốt rỗ, ánh mắt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Kẻ này chính là cha kế của Lý Tiểu Mãn, Triệu mặt rỗ.
Vừa bước vào cửa, miệng gã vẫn không ngừng lèm bèm: "Nó đã vào cửa nhà các người, thì là người nhà các người. Muốn xử lý thế nào thì tùy, gọi ta đến làm gì..."
Vừa nói, gã vừa ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của 7361. Triệu mặt rỗ lập tức nhổ toẹt một bãi nước bọt, khinh miệt mắng: "Đồ vô tích sự!"
7361 chẳng hề để ý xem gã có đang nói mình hay không. Cậu ăn no, tâm trạng đang rất tốt, thậm chí còn muốn chào hỏi Trương thị một tiếng, nhân tiện hỏi xem nhà này có hạt giống nào không.
Chỉ tiếc là mụ coi như không thấy cậu, cắm đầu cắm cổ bước nhanh vào trong nhà.
7361: ?
Thôi được rồi, xét cho cùng, trong đám người nhà họ Vương, cậu cũng chỉ thấy Trương thị là còn thuận mắt đôi chút, dù gì lương thực trong nhà đều do mụ phân phát.
Nhưng nếu Trương thị đã không ưa gì cậu, 7361 cũng chẳng buồn miễn cưỡng. Cậu chỉ hơi tiếc nuối, nhún vai một cái, định quay đi thì bỗng nhiên cảm giác có người lao về phía mình.
Bản năng phản ứng cực nhanh, 7361 lập tức tóm lấy bàn tay đang chộp tới, thuận thế vặn mạnh một cái.
"Aaa—!!"
Một tiếng thét thê lương vang lên khắp sân nhà họ Vương.
Hóa ra, Triệu mặt rỗ định túm lấy cậu, trước tiên tát hai bạt tai dằn mặt, sau đó tùy tình hình mà quyết định ra tay nặng nhẹ. Nếu biết điều thì chỉ ăn ít đòn, còn nếu không chịu phục, hoặc chẳng may gã đang có hơi men trong người, thì chắc chắn sẽ là một trận đòn nhừ tử.
Trước đây, khi nguyên chủ Lý Tiểu Mãn chưa vào nhà họ Vương, Triệu mặt rỗ vẫn thường xuyên "dạy dỗ" cậu ta theo cách này. Vì vậy, trên người nguyên chủ quanh năm đầy thương tích đến mức, chỉ cần nghe thấy gã lớn tiếng quát mắng là đã run lẩy bẩy. Đây cũng là lý do mà dù nhà họ Vương có hà khắc thế nào, nguyên chủ cũng thà chịu đựng, chứ quyết không muốn quay về nhà cũ.
Dù sao, ở nhà họ Vương, chỉ cần biết nghe lời, chịu khó làm việc, thì nhiều nhất cũng chỉ bị Trương thị chửi rủa vài câu, bắt nhịn cơm, cùng lắm thì véo vài cái, so ra, vẫn còn tốt hơn nhiều so với những ngày tháng bị Triệu mặt rỗ đánh đập đến sống dở chết dở.
Nào ngờ, giờ đây linh hồn trong thân xác ấy đã đổi thành 7361. Triệu mặt rỗ vừa vươn tay ra đã lập tức bị cậu phản chế bằng một lực mạnh đến bất ngờ.
Đau đến mức mặt mày méo xệch, gã tru tréo: "Nhãi con này, ngươi điên rồi sao? Còn không mau buông tay?!"
7361 cúi đầu nhìn Triệu mặt rỗ đang bị mình chế trụ, chậm rãi hỏi: "Ông định làm gì?"
"Làm gì à? Đương nhiên là dạy dỗ tên súc sinh nhà ngươi! Mau buông ra, đau chết lão tử rồi!" Gã vừa hét, vừa giãy giụa.
"Súc sinh?"
7361 lục lại ký ức về người trước mặt. Rất nhanh, cậu liền biết được thân phận đối phương.
Cùng lúc đó, những ký ức về những ngày nguyên chủ bị hành hạ cũng lần lượt hiện lên.
Ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lẽo.
Đây là một kẻ đáng ghét.
Thấy 7361 không hề có ý định buông tay, Triệu mặt rỗ đau đến mức mồ hôi túa ra đầy trán. Gã hoảng hốt quay về phía nhà chính, hét lên: "Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau ra giúp một tay!"
Nhưng đáp lại gã chỉ là ánh mắt lảng tránh của Trương thị.
Còn Vương Kim Hà thì tuy trong lòng tức giận, muốn xông lên vụt cho 7361 mấy gậy, nhưng khổ nỗi lưng đau đến mức đứng dậy cũng khó. Ngoại trừ đập bàn quát mắng: "Bất hiếu, bất kính, ra thể thống gì!" thì ông ta cũng chẳng làm được gì hơn.
Thấy vậy, Triệu mặt rỗ giận đến mất cả kiên nhẫn, buột miệng chửi tục: "Con mẹ nó!"
Triệu mặt rỗ nghiến răng, dồn lực xuống chân, định tung một cước về phía sau đá vào 7361.
Chưa kịp chạm vào vạt áo cậu, bên tai đã vang lên một tiếng
"
rắc" giòn tan.
7361 buông tay.
Hai cánh tay của Triệu mặt rỗ vô lực rũ xuống hai bên, mềm oặt như thể không còn là của chính mình.
Mồ hôi lạnh túa đầy trán, gã sững sờ tại chỗ, dường như còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
7361 chậm rãi phủi tay, trong lòng thầm cảm thấy vừa rồi đụng vào người gã làm tay mình cũng vấy bẩn.
Cậu vốn là một người phỏng sinh cực kỳ ưa sạch sẽ.
"Ngươi..."
Triệu mặt rỗ chỉ kịp thốt ra một chữ, cơn đau thấu xương từ hai cánh tay đã ập tới, khiến đầu gối gã mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Mặt mũi trắng bệch, ngay cả hơi sức để kêu đau gã cũng không còn.
Thấy gã đã an phận, 7361 lạnh nhạt nhìn xuống, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm: "Lần sau nếu còn dám đánh ta, ta sẽ bẻ luôn hai chân ông."
Ánh mắt của cậu bình thản đến đáng sợ, mà chính cái vẻ điềm nhiên ấy lại khiến Triệu mặt rỗ nổi da gà.
Gã trông như vừa gặp quỷ.
7361 thì lại chẳng hứng thú nhìn thêm, cậu vòng qua gã, sải bước đi thẳng ra cổng lớn.
Cậu cần tìm một chỗ để rửa tay.
Về phần vì sao không rửa trong nhà họ Vương?
Rất đơn giản, 7361 thấy Vương Kim Hà quá ồn ào.
Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, từ sau lưng liền vang lên tiếng rống đau đớn của Triệu mặt rỗ, mỗi tiếng một thảm thiết hơn.
7361 đi đến khúc sông nơi lần trước bắt cá.
Cậu ngồi xuống một phiến đá lớn, cúi người để dòng nước mát lạnh chảy qua hai bàn tay, cẩn thận rửa sạch từng kẽ ngón tay, sau đó ngẩng lên, ngây người nhìn mặt nước.
Lồng ng.ực lại dâng lên cảm giác lạ lẫm, sự kinh hãi, ghê tởm, chua xót, xen lẫn một chút khoái trá khó tả.
Cảm xúc này đến bất ngờ, nhưng lại dằng dai không tan.
Khi còn là một người phỏng sinh, cậu chưa bao giờ trải qua cảm xúc phức tạp đến thế.
Đưa tay chạm lên lồng ng.ực, cảm nhận nhịp tim không ngừng đập, 7361 ngồi yên hồi lâu, chờ cảm giác ấy dần tan biến.
Đây chính là con người sao?
Cậu lặng lẽ suy tư.
Thế nhưng, suy nghĩ ấy cũng chỉ kéo dài chốc lát, rất nhanh sau đó, sự chú ý của 7361 đã bị một cái bóng nhỏ lướt qua khe đá hấp dẫn.
Cậu lập tức ra tay nhanh như chớp, lật tảng đá lên, quả nhiên, một con cua con vừa chui vào đó trốn.
Nhặt con cua nhỏ lên, 7361 đưa nó đến trước mắt quan sát. Mai cua không lớn hơn móng tay cậu là bao, đừng nói đến thịt, ngay cả cái vỏ cũng chẳng đủ để kẹt kẽ răng.
Nhìn một lúc, cậu cuối cùng vẫn luyến tiếc mà thả nó về lại dòng nước.
Thôi vậy, chờ khi nào rảnh rồi tính sau, đến lúc đó tìm một mẻ lớn cũng chưa muộn.
Bây giờ cậu còn nhiều chuyện phải làm, đất đã có, kế tiếp là chỗ ở.
7361 đã quan sát nhà cửa trong thôn Vương gia, phần lớn đều là tường đất đầm nện. Trong ký ức của thân xác này, kiểu nhà này phải thuê người chuyên làm, mà thuê người thì phải tốn tiền.
Mà cậu thì không có tiền.
Vẫn phải kiếm tiền thôi.
Dù là ở nơi này hay ở Hoang tinh, không có tiền thì làm gì cũng bất tiện.
Nhưng phải kiếm thế nào đây?
7361 chau mày, chìm vào suy tư.
Đúng rồi! Cậu có thể bán rau!
Đôi mắt 7361 sáng lên.
Lúc này, trên con đường đất sát bờ sông, một chiếc xe bò chậm rãi lăn bánh qua. Người đánh xe là một hán tử trung niên với gương mặt thật thà chất phác. Phía sau xe, trên tấm ván gỗ, có bảy tám người chen chúc ngồi, đều là dân trong thôn Vương Gia.
Trong đó có cả Vương thẩm, chính là quả phụ từng tốt bụng nhắc nhở cậu.
Những người này vừa từ chợ sớm trong huyện trở về. Giờ đã gần trưa, hàng hóa mang đi bán gần như hết sạch, chỉ còn lại chút ít lặt vặt. Trên xe, họ rôm rả chuyện trò, giọng điệu tuy không lớn nhưng từng câu từng chữ đều rơi trọn vào tai 7361.
"Vương thẩm, rau mang đi của thẩm bán hết cả rồi à?"
"Haizz, cũng chỉ có hôm nay may mắn thôi, chứ bình thường đâu được như vậy." Vương thẩm thở dài, "Mà có được bao nhiêu tiền đâu."
"Có còn hơn không, như ta đây này, mang theo trứng gà, vậy mà còn dư nửa rổ đây."
"Trứng gà còn để được, để đến phiên chợ sau mang đi, chắc chắn bán hết thôi."
Lời trò chuyện dần hòa lẫn với tiếng bánh xe gỗ lăn, càng lúc càng xa.
Bán rau... Đúng là một ý hay!
Nếu trồng rau đem bán, cậu sẽ có tiền!