Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 20: Thu hoạch
Lưu thị ngây người.
Hắn nói không rõ vì sao, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đệ tức thốt ra lời ấy, trông cậu ta đáng sợ đến lạ thường.
Lưu thị vốn định phản bác, nhưng khi chạm phải ánh mắt bình thản không gợn sóng của 7361, hắn bỗng chốc như bị trúng tà, miệng há ra mà không thốt nổi một lời.
Lưu thị không hề hay biết, đó là do 7361 đã thả ra một tia tinh thần lực, tạo thành áp lực vô hình, khiến bản năng con người không thể không lùi bước.
Thấy Lưu thị đã ngoan ngoãn im lặng, 7361 mới buông tay. Thuận tiện, cậu còn tiện tay cầm thêm một cái bánh bên cạnh, cắn một miếng to.
Ăn uống thỏa thuê, 7361 hài lòng rời đi. Trước khi đi, cậu còn thật lòng khen ngợi Trương thị: "Bà nấu ăn rất ngon, cảm ơn, ta ăn rất no."
Cánh cửa phòng bếp khép lại, để lại đám người trong bếp đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.
Trương thị lẩm bẩm mấy câu "tà ma" với "yêu nghiệt" gì đó, rồi cũng không nói thêm nữa.
Lưu thị lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói: "Hắn... hắn điên rồi chăng?"
Vương Minh Võ nào dám lên tiếng, chỉ nghe thấy nương mình đứng bên lẩm bẩm vớ vẩn, trong lòng càng thêm khinh thường. Gã cho rằng 7361 chẳng qua là do nhảy xuống sông nên đầu óc có chút vấn đề, nhìn qua có vẻ kỳ lạ một chút mà thôi, làm gì đến mức khiến ai nấy sợ hãi đến thế.
Bên cạnh, hai đứa trẻ đói đến không chịu nổi, cất giọng rụt rè: "Cha nhỏ, con đói..."
Cơn giận chưa trút được của Lưu thị lập tức bộc phát, quát lớn: "Đói, đói, đói! Suốt ngày chỉ biết đòi ăn! Chẳng lẽ các ngươi là quỷ đói chuyển thế hay sao? Cả ngày ăn mãi không đủ à?!"
Hai đứa trẻ vô duyên vô cớ bị mắng, tức thì bật khóc nức nở.
Lưu thị càng giận hơn, vung tay tát mạnh vào lưng đứa trẻ một cái.
Trong bếp, tiếng cãi vã ồn ào vang lên.
Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến 7361 nữa. Cậu ôm chặt túi tiền mà Bùi Nhuận đưa cho, thoải mái nằm trên lớp chăn êm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
—
Trong thôn đã đổ hai trận mưa, chớp mắt tiểu mãn* đã tới. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bông lúa mạch trên ruộng đã kết hạt trĩu nặng.
Tiểu mãn:
Một trong 24 tiết khí trong nông lịch, rơi vào khoảng tháng 5, báo hiệu mùa lúa mạch chín.
Thời điểm này, lúa mạch lớn rất nhanh, qua thêm nửa tháng phơi dưới nắng hè chói chang, đến tiết mang chủng* là có thể thu hoạch.
Mang chủng:
Một tiết khí trong nông lịch, rơi vào đầu tháng 6, báo hiệu thời điểm gieo trồng một số loại cây mùa hè.
Sáng sớm, 7361 đẩy cửa phòng, bưng chậu gỗ định ra vại nước múc nước rửa mặt. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy Vương Minh Võ đang gánh nước trở về.
Nhìn thấy 7361, sắc mặt Vương Minh Vũ lập tức sa sầm, khó chịu ném phịch thùng nước xuống đất. Cũng không có gì lạ, trước kia những việc này đều do Lý Tiểu Mãn làm, giờ 7361 không chịu làm nữa, bao nhiêu việc vặt trong nhà đều đổ hết lên đầu gã, khiến những ngày này gã sống vô cùng bực bội.
Mấy lần gã muốn sai khiến 7361, nhưng khổ nỗi từ sau chuyện lần trước, Lưu thị trông chừng gã rất gắt, thậm chí chỉ cần gã đứng chung với 7361 quá lâu, Lưu thị cũng kiếm cớ làm ầm lên một trận.
Về phần nương gã thì chẳng khác nào trúng tà, không những tự mình nhận hết những công việc trước kia của 7361, mà còn mắt nhắm mắt mở trước mọi hành động của cậu, chẳng hề giống dáng vẻ trước kia chút nào.
Thấy 7361 bình thản múc một gáo nước, Vương Minh Võ đang định lên tiếng thì trong phòng bên đã vọng ra tiếng Lưu thị vừa thức giấc. Gã giật bắn cả người, vội vã đổ nước vào vại rồi lập tức rời đi.
7361 chẳng buồn để tâm xem trong lòng Vương Minh Võ nghĩ gì. Hôm nay cậu còn rất nhiều việc phải làm, nên sau khi rửa mặt xong liền đi thẳng tới bếp.
Trong bếp, con gái lớn của Lưu thị đang ngồi trước bếp lò nhóm lửa, còn Trương thị vừa dọn bữa sáng xong. Nhìn thấy 7361 bước vào, mụ cố nén tức giận, miễn cưỡng đưa cho cậu một bát cháo.
7361: "Cảm ơn."
Trương thị: Nghẹn khuất.
Không phải mụ tự giác đâu, chỉ là, nếu không chuẩn bị cơm cho 7361, cậu ta nhất định sẽ tự mình xuống bếp. Mà một khi để cậu ta tự nấu, thì lượng lương thực tiêu hao tuyệt đối không nằm trong tầm kiểm soát của mụ.
Mới thử có mấy lần mà hũ mỡ để dành trong nhà đã vơi đi hơn nửa, gạo trắng và bột mì tinh cũng suýt bị dùng hết. Nhớ lại mà lòng Trương thị đau như cắt.
Giờ mụ không còn sợ 7361 như trước nữa. Sau một khoảng thời gian, mụ phát hiện ra ngoài việc sức lực có hơi lớn, tính tình có phần quái lạ, thì ngày thường cậu ta cũng chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng dù vậy, mụ cũng không dám động tay động chân với cậu nữa. Vương Thành Lâm bị đá bay, Triệu mặt rỗ bị bẻ gãy tay, những chuyện này đã khắc sâu vào lòng Trương thị, nhắc nhở mụ rằng 7361 không phải người dễ chọc.
Không chọc nổi, cũng chẳng đuổi đi được. Người duy nhất trong nhà có thể làm chủ là Vương Kim Hà, sau khi Triệu mặt rỗ bị bẻ tay, ông ta liền vội vã trở về huyện, nói bên kia không thể thiếu người.
Trước khi đi, Trương thị có hỏi ông ta phải xử trí thế nào. Ông ta chỉ chửi mụ một trận, bảo làm mẹ chồng mà ngay cả một tiểu tử cũng trị không nổi, khiến Vương gia mất hết thể diện.
Khoảng thời gian này, Trương thị phiền não đến mức tóc cũng rụng không ít.
Trái ngược với mụ, tâm trạng 7361 lại vô cùng vui vẻ. Chỉ vì số rau cậu trồng trước đó sắp đến kỳ thu hoạch. Tính toán thời gian, hôm nay là vừa đẹp để hái.
Thu hoạch xong là có thể đem bán lấy tiền. Có tiền rồi, cậu có thể sớm rời khỏi nhà họ Vương.
Dạo gần đây, nhà họ Vương cũng yên ổn hơn nhiều. Trương thị, nhờ vào những lời khuyên kiên nhẫn của cậu, cũng đã thay đổi được đôi chút. Điều này khiến 7361 có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu quẳng ra sau đầu.
Hôm nay cậu có hẹn với Bùi Nhuận.
Y vừa được nghỉ, đã đồng ý nấu món cơm mạch cho cậu. Được ăn món Bùi Nhuận làm, cậu chẳng thèm so đo chuyện Trương thị chỉ chuẩn bị một bát cháo loãng nữa.
Vừa đặt bát đũa xuống, Lưu thị đã lững thững bước vào, bụng bầu nhô cao, tay dắt theo một đứa trẻ. Nhìn thấy 7361 vừa ăn xong, hắn bèn bĩu môi, lườm nguýt một cái.
"Có người cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết lén lút làm cái gì. Chắc trong nhà không câu được ai, lại chạy ra ngoài mà quyến rũ kẻ khác rồi!"
Hắn nhìn 7361 vô cùng chướng mắt. Ngoài nguyên nhân liên quan đến Vương Minh Võ, còn bởi 7361 đã lấy lại những thứ hắn từng cướp từ Lý Tiểu Mãn, lại thêm chuyện người trước đây hắn sai khiến nay không còn nghe lời nữa.
Càng khiến Lưu thị tức giận hơn là thái độ của Trương thị đối với 7361, cứ như gặp thần tài mà cung phụng. Hắn bây giờ có thể không phải làm việc là vì bụng to, nhưng kẻ trước mặt thì dựa vào đâu mà nhàn nhã như vậy?
Lưu thị không làm gì được 7361, trong lòng uất ức, chỉ có thể châm chọc đôi câu.
Đáng tiếc, mặc kệ hắn nói thế nào, người kia vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể chẳng liên quan gì đến mình. Cảm giác bị phớt lờ hoàn toàn khiến Lưu thị tức đến nghẹn họng.
Hắn quay sang nhìn Trương thị, giận dữ nói: "Nương, người cũng mặc kệ sao? Nếu sau này xảy ra chuyện gì mất mặt, chẳng phải cả nhà họ Vương chúng ta đều bị bêu danh ư?"
Lưu thị vô thức quên mất rằng danh tiếng nhà họ Vương sớm đã chẳng còn gì để giữ, vẫn mong Trương thị sẽ dạy dỗ 7361 như trước.
Tiếc là Trương thị chỉ đen mặt, lạnh lùng quát một câu: "Im miệng!"
Lưu thị: "......"
Từ lúc hai người cãi nhau, 7361 đã rời đi từ lâu. Cậu men theo con đường nhỏ bên ngoài thôn, chạy một mạch đến nhà Bùi Nhuận.
Vừa bước vào sân, cậu liền thấy Bùi Nhuận đang ngồi bên ngoài.
7361 nhảy chân sáo đến gần: "Bùi Nhuận!"
Bùi Nhuận hơi mỉm cười, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Cũng may nhà Bùi Nhuận ở nơi hẻo lánh, cách xa thôn, một mình sống dưới chân núi phía Nam. Nếu không, với thân phận hiện tại của hai người mà qua lại thân thiết như vậy, chắc chắn sẽ bị đàm tiếu không ít.
Nhưng những điều đó 7361 chẳng hề để tâm. Điều cậu quan tâm chính là đám rau sau vườn nhà Bùi Nhuận, và hôm nay có thể ăn được món cơm mạch non hay không.
"Ta ra vườn sau trước." Nói đến đây, 7361 chợt dừng lại, cười hỏi, "Ngươi có muốn đi cùng không?"
Từ khi Bùi Nhuận nói sẽ để lại mảnh vườn sau nhà cho cậu trồng rau, ngày nào 7361 cũng đến chăm sóc cẩn thận. Nhưng ban ngày Bùi Nhuận không có nhà, nên cậu cứ nghĩ y chưa từng tận mắt thấy thành quả của mình.
Bùi Nhuận thực ra đã lặng lẽ quan sát từ lâu, khẽ cười ôn hòa: "Được, vừa hay ta cũng rảnh rỗi."
Nghe y đồng ý, 7361 lập tức vui vẻ đặt tay lên tay cầm xe lăn: "Vậy để ta đẩy ngươi đi."
Nói là vườn sau nhà, nhưng thực ra vẫn cách một đoạn không ngắn. 7361 vừa đẩy xe lăn, vừa nhanh nhẹn bước đi, miệng thao thao bất tuyệt.
"... Hôm nay ta nhìn qua thử, chắc có thể hái cà tím, dưa chuột rồi. Thêm mấy ngày nữa thì bầu và cải bẹ cũng chín... Ta muốn nhân dịp phiên chợ tới vào huyện một chuyến, đến lúc đó có thể bán rau kiếm tiền rồi... À phải rồi, Bùi Nhuận, ngươi muốn ăn gì không? Ta sẽ hái thêm một ít cho ngươi."
Vừa nói vừa đi, xe lăn rẽ qua một khúc ngoặt. Trước mắt bỗng bừng lên một màu xanh mướt mát. Đi gần hơn nữa, có thể thấy đám rau được trồng ngay hàng thẳng lối, cao thấp xen kẽ.
Cao nhất là giàn dưa chuột, những chiếc lá xanh tươi chen chúc bên nhau, điểm xuyết vô số bông hoa vàng bé xíu. Phía dưới, những quả dưa non lấm tấm gai nhỏ lộ ra sau lớp cánh hoa đã héo.
Thấp hơn một chút là những luống cà tím đang nở hoa tím biếc. Trên mỗi cây, từng quả cà đã trĩu xuống, dù chưa chín hẳn nhưng thoạt nhìn đã thấy kích cỡ không hề nhỏ.
Ngoài ra còn có rau chân vịt, rau diếp và nhiều loại rau xanh khác, cả khu vườn trông đầy sức sống, khiến người ta nhìn mà lòng cũng thư thái hẳn.
7361 dừng xe lăn tại một vị trí thích hợp, chỉ vào thành quả sau hơn nửa tháng lao động, hào hứng khoe: "Ta có phải rất lợi hại không?"
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi mà có thể nuôi dưỡng mầm non và hạt giống thành thế này, e rằng chẳng thể đơn giản dùng hai chữ "lợi hại" để hình dung.
Người bình thường mà trông thấy, sợ rằng cũng sẽ giống như Trương thị, hô lên một tiếng "yêu nghiệt" mất thôi.
Nhìn đôi mắt sáng rực của 7361, dáng vẻ mong chờ được khen ngợi, Bùi Nhuận khẽ cười, tán thưởng: "Rất lợi hại."
"Ừm! Ta đã bảo là ta giỏi trồng trọt mà. Hôm nay ngươi cũng tận mắt chứng kiến rồi, ta đâu có lừa ngươi!"
"Không, ta tin ngươi."
7361 vui vẻ chạy hai bước trong ruộng, cúi người hái mấy quả cà tím, giơ lên trước mặt Bùi Nhuận, lắc lắc: "Bùi Nhuận, ăn cà tím không?"
"Được."
"Vậy còn dưa chuột?"
"Cũng được."
"Ừm... Thế củ cải thì sao?"
Bùi Nhuận bật cười, không ngờ 7361 lại trồng cả củ cải vào thời điểm này, loại rau vốn chỉ có vào cuối thu.
Nhưng y cũng không từ chối: "Được."
Hậu quả của việc không từ chối chính là 7361 phấn khởi như khoe báu vật, hễ thấy thứ gì trong vườn hái được là đều hái, thứ chưa hái được thì nhân lúc Bùi Nhuận không chú ý, lén vận dụng tinh thần lực thúc chín, rồi cũng hái nốt.
Đến khi 7361 ôm một đống rau đầy ắp bước lên bờ ruộng, mới phát hiện mình bận tay quá, không còn chỗ để giúp Bùi Nhuận đẩy xe lăn nữa.
Cậu thử vài lần, kết quả lại làm rơi xuống đất một củ cải và hai quả cà tím.
"Đưa ta đi." Bùi Nhuận đưa tay nhận lấy đống rau từ tay 7361, chẳng hề để tâm đến lớp bùn đất trên rễ cây dính bẩn vạt áo thanh sam của mình.
7361 lại càng không chú ý đến điều đó, cậu chỉ thấy như vậy thật tốt. Bùi Nhuận ôm rau, cậu đẩy xe lăn, vô cùng thuận tiện.
Thế là, 7361 không khách khí nói: "Vậy ngươi ôm chắc vào, ta đẩy ngươi đi... Đúng rồi, lát nữa về rồi ngươi sẽ làm cơm mạch cho ta chứ?"
Bùi Nhuận nhẹ nhàng chỉnh lại quả cà tím sắp rơi xuống, khóe môi hơi cong lên.
"Ừ, làm cho ngươi."