Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 28: Người nhà
Bùi Nhuận lần thứ hai từ cành đại thụ bên cửa sổ trông thấy 7361 đang lén lút.
Lúc ấy, y đang cùng đám học trò giảng giải câu "Tỉnh cung chế nhạo giới, sủng tăng kháng cực", điềm nhiên bình thản.
Trong học đường đơn sơ, chỉ có giọng nói ôn hòa của Bùi Nhuận vang lên, bên dưới mấy học trò đều nghiêm túc lắng nghe đến mức, âm thanh viên đá rơi xuống đất cũng đặc biệt rõ ràng.
Một học trò ngồi hàng phía trước đột nhiên giật mình kêu "A!" một tiếng, nhìn hòn đá nhỏ vẫn còn lăn lóc bên chân Bùi Nhuận, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Từ đâu lại có đá rơi xuống?"
Vừa dứt lời, nhóc liền nhận ra bản thân lỡ miệng, dù thế nào cũng không nên lớn tiếng như vậy trước mặt tiên sinh.
"Thực, thực xin lỗi tiên sinh, con... con..."
"Không sao." Bùi Nhuận nhẹ nhàng khép quyển sách trong tay, điềm đạm nói, "Hôm nay đến đây thôi, tan học đi."
Giờ này cũng vừa vặn đến lúc tan học như thường lệ, nghe vậy, đám học trò không dị nghị, tốp năm tốp ba đứng dậy chào rồi rời đi.
Chờ người cuối cùng cũng đi hết, Bùi Nhuận mới chậm rãi đẩy xe lăn ra ngoài học đường.
Từ trên cây đã trông thấy mọi chuyện, 7361 mừng rỡ không kìm được mà nhảy xuống, xách sọt tre đặt bên gốc cây, chạy như bay đến trước mặt y.
"Bùi Nhuận!"
Vì chạy quá nhanh, đến lúc dừng lại, cậu suýt nữa đã đụng cả người vào xe lăn của y.
"Chậm một chút." Bùi Nhuận mỉm cười nhắc nhở.
Nhưng 7361 nào có để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy. Ban ngày thuận lợi bán được hàng, lại còn ăn không ít đồ ngon, tâm trạng cậu vốn đã vui vẻ, giờ phút này vừa nhìn thấy Bùi Nhuận, niềm vui ấy dường như đạt đến đỉnh điểm.
Rất kỳ lạ.
Lúc trước tuy cậu cũng từng vui vẻ, nhưng chưa bao giờ vui vẻ đến thế này.
Khi còn là người phỏng sinh, 7361 cũng có đủ hỉ, nộ, ai, lạc, nhưng chẳng khi nào quá mãnh liệt. Bởi vì những cảm xúc ấy đều là phản ứng đã được thiết lập sẵn trong trình tự.
Nhưng cảm giác bây giờ, chưa từng có.
Hơn nữa, Bùi Nhuận cũng không nói gì về chuyện trời chưa tối, 7361 lại càng thêm vui vẻ, cảm thấy bản thân đúng là một người phỏng sinh thông minh.
Đặt sọt tre xuống, 7361 nhanh chóng lục tìm bên trong, lấy ra một phần thịt dê nướng, không đợi Bùi Nhuận kịp nói gì, liền trực tiếp nhét hết vào tay y.
"Ngươi nói thịt dê nướng ngon, ta đã nếm thử rồi, quả thật ăn rất ngon."
Bùi Nhuận chỉ cười, ánh mắt lướt qua người 7361 rồi dừng lại trên gói giấy dầu trong tay.
"Ngon là tốt rồi. Hôm nay thuận lợi chứ?"
"Tất nhiên." 7361 cúi đầu lục lọi, lại lấy ra một gói bánh nướng, lần nữa đưa qua, "Cái này cũng ngon lắm."
Bùi Nhuận không từ chối, nhận lấy rồi mở ra, tiện tay bẻ một miếng bánh nướng đưa cho 7361. Thấy cậu lại bắt đầu ăn, y mới chậm rãi hỏi: "Có đến tửu lâu không?"
7361 vừa nhai bánh nướng, hai má phồng lên, vừa gật đầu đáp: "Đi rồi, đi hai nhà. Nhà thứ nhất không nhận, nhà thứ hai thì mua... Sau đó bảo ta ba ngày sau lại đến."
Nói đến đây, 7361 chợt nhớ đến số tiền trong ngực. Cậu lập tức nhét nốt chỗ bánh nướng còn lại vào miệng, vỗ vỗ tay, rồi lấy từ trong áo ra một xâu tiền.
"Tiền... Bùi Nhuận, ta kiếm được rất nhiều tiền! Đây, ta trả lại cho ngươi."
Bùi Nhuận lắc đầu, giọng điềm đạm: "Ta không vội, ngươi cứ giữ lấy đi."
7361 nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy Bùi Nhuận nói cũng có lý. Cậu kiếm được tiền liền mua đồ, nếu đưa hết cho Bùi Nhuận, trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu đối phương không gấp, vậy cậu cứ giữ lại trước, dù sao ba ngày sau cũng sẽ có thêm một khoản nữa.
Cất xâu tiền trở lại, 7361 đột nhiên nhớ ra hạt giống dưa lạnh mới mua. Giờ này vẫn còn sớm, cậu nghĩ chi bằng đi gieo hạt luôn.
Vì thế, cậu quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Ngươi về nhà sao? Ta vừa lúc muốn ra ruộng, có thể đưa ngươi về."
Ở nông thôn, bất kể thế nào, một người ngồi xe lăn như Bùi Nhuận đi lại vẫn có chút bất tiện.
Bùi Nhuận nhìn cậu, khẽ nhíu mày: "Canh giờ này, ngươi còn muốn ra ruộng? Ở trong huyện bận rộn cả ngày rồi, chẳng lẽ không về sớm nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ta không mệt. Ta mới mua hạt giống, vừa lúc đem trồng xuống luôn."
Nói rồi, 7361 xách sọt tre vác lên lưng, tay vô cùng tự nhiên đặt lên xe lăn của Bùi Nhuận, đẩy nhẹ về phía trước: "Đi thôi."
Lần này, Bùi Nhuận không từ chối.
Cũng may từ học đường về nhà y, con đường này khá vắng vẻ, suốt dọc đường hầu như không thấy ai, chỉ có đôi ba bóng người từ xa, nhưng cũng sớm rẽ vào các lối nhỏ.
7361 đẩy xe lăn với tốc độ vừa phải, hôm nay Bùi Nhuận vẫn vận một thân thanh y như thường lệ. Tuy kiểu dáng có khác trước, nhưng màu sắc lại tương đồng. 7361 tất nhiên không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mắt thẩm mỹ của Bùi Nhuận hẳn là không sai, nếu y đã chọn màu này, cậu cứ theo đó mà chọn cũng được.
Đi ngang qua một đoạn đường có hố sâu, 7361 không hề do dự, trực tiếp nhấc bổng cả xe lăn lên cao hơn mặt đất một tấc, nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại.
Ngồi trên xe lăn, Bùi Nhuận: "......"
Mà 7361 thì hoàn toàn không nhận ra điều khác thường, tiếp tục nói chuyện: "...... Quản gia kia bảo ta có món gì mới lạ thì mang đến cho ông ta, ta cũng đã đáp ứng rồi. Bùi Nhuận, vậy có tính là khách hàng lâu dài không?"
"Tính."
Bùi Nhuận dừng một chút, rồi khẽ khen: "Ngươi rất lợi hại."
"Thật sao? Vậy ta không chỉ giỏi làm ruộng, mà bán rau cũng rất giỏi nữa đúng không?"
"Đúng vậy, rất lợi hại."
Được khen, người phỏng sinh tỏ ra vô cùng cao hứng. Nếu cậu có đuôi, e rằng đã sớm vẫy lên tận trời xanh rồi.
7361 không nhịn được lại hỏi: "Vậy chẳng phải ta sắp tích cóp được rất nhiều, rất nhiều tiền sao? Bùi Nhuận, ta muốn ở nhà ngươi, cần bao nhiêu tiền?"
Bùi Nhuận: "......"
Y thực sự không ngờ đối phương vẫn còn nhớ chuyện này.
Bất chợt không biết nên đáp lại thế nào, bên kia 7361 đợi mãi không thấy câu trả lời, liền sốt ruột hỏi tiếp: "Bùi Nhuận, sao ngươi không nói gì?"
Bùi Nhuận chỉ đành thở dài, nhẹ giọng đáp: "Chuyện này không phải vấn đề tiền bạc."
"Vậy là vấn đề gì?" 7361 khó hiểu, theo quan sát của cậu trong khoảng thời gian này, tiền có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
"Có thể sống cùng một nhà, chỉ có người thân."
"Người thân?" 7361 ngẫm nghĩ, lập tức nói, "Vậy ta làm người thân của ngươi không phải được rồi sao?"
Giọng điệu 7361 vô cùng chân thành, nói ra lời ấy một cách cực kỳ nghiêm túc.
Người thân sao, cậu có thể làm, nếu Bùi Nhuận đồng ý, cậu có thể làm huynh đệ của y, cũng có thể làm bằng hữu.
Bùi Nhuận không nhịn được bật cười, những ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ lên ống tay áo, chậm rãi nói: "Ngươi còn nhỏ, chờ đến khi ngươi thực sự hiểu thế nào là người thân, hãy hỏi lại ta câu này."
"Ta không hiểu sao?" 7361 chìm vào suy tư, "Người thân chẳng phải là cùng nhau ăn cơm, cùng sống chung một nhà, cùng nhau chia sẻ công việc sao?"
Tin tức cậu tiếp nhận từ hoang tinh là như vậy, mà ở đây, dường như cũng không khác biệt lắm.
Không đúng, hình như vẫn thiếu một chút gì đó.
Trương thị và Vương Minh Võ là mẫu tử, Trương thị cùng Vương Kim Hà là phu thê, nên bọn họ sống chung một nhà, tính là người thân.
Lưu thị và Vương Minh Võ cũng là phu phu, vậy cũng được xem là người thân.
Còn cậu, chiếm cứ thân thể này, miễn cưỡng xem như có quan hệ với trượng phu đã sớm qua đời kia sao?
7361 chung quy vẫn cảm thấy người nhà không phải như vậy, ít nhất khi còn ở tinh tế tiếp thu tri thức, cậu chưa từng thấy người nhà nào lại đem toàn bộ trách nhiệm đè nặng lên một người.
Chỉ là... 7361 đưa mắt dừng trên bóng dáng Bùi Nhuận, dường như đang suy tư điều gì, chợt cất tiếng hỏi: "Bùi Nhuận, vậy nên ngươi muốn làm cha ta sao?"
Thân thể này đã có một trượng phu yểu mệnh, vị trí kia tạm thời bị chiếm, nếu cậu muốn cùng Bùi Nhuận làm người nhà, vậy chỉ có thể là quan hệ cha con.
Nếu Bùi Nhuận không muốn làm cha cậu, vậy cậu cũng có thể làm cha y.
Chỉ là lời này vừa thốt ra, người ngồi trên xe lăn liền trầm mặc hồi lâu.
Từ góc độ của 7361, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nhuận, cũng không rõ y có phản ứng thế nào.
Cho rằng Bùi Nhuận không hài lòng với mối quan hệ này, 7361 đang định mở miệng nói rằng cậu làm cha cũng được thì bên kia, Bùi Nhuận bỗng ho nhẹ một tiếng, kế đó là tiếng cười không thể che giấu.
"Bùi Nhuận, ngươi cười cái gì?" 7361 không hiểu.
Lại một trận cười khẽ, khiến cậu càng thêm khó hiểu.
Mãi sau, cậu mới nghe thấy giọng Bùi Nhuận vang lên: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy... rất thú vị."
"Thú vị? Thú vị chỗ nào?"
"Sở hữu..." Nói đến đây, hai người đã đứng trước cổng gỗ nhà Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận mở cửa ra, rồi xoay người đỡ lấy xe lăn, trên mặt vẫn còn vương ý cười nhàn nhạt, nhìn 7361 nói: "Ngươi không phải còn muốn ra ruộng sao? Nếu bây giờ không đi, e rằng một lát nữa trời sẽ tối mất."
Nhắc đến chuyện trồng trọt, lực chú ý của 7361 lập tức dời khỏi vấn đề ai làm cha ai.
Ngẩng đầu nhìn trời, cậu phát hiện quả nhiên đúng như lời Bùi Nhuận, trời đã về chiều.
"À, ngươi nhắc ta mới nhớ, vậy ta đi ra ruộng trước."
Sau khi đưa Bùi Nhuận vào nhà, 7361 lại mang sọt thức ăn đặt vào trong bếp, sau đó không chút chậm trễ, xách theo nông cụ mượn từ chỗ Bùi Nhuận mà đi ra ruộng.
Việc trồng thêm dưa lạnh đối với 7361 mà nói không phải chuyện khó, huống hồ số lượng hạt giống vốn cũng chẳng nhiều.
Cậu đào lại những luống đất vốn chưa gieo trồng do thiếu hạt giống, đem không đến hai mươi hạt còn lại gieo xuống, rồi tưới nước đầy đủ.
Chỉ làm vậy vẫn chưa đủ, tuy rằng đất ở khu ruộng này cũng tạm được, nhưng rau dưa muốn lớn lên tốt, chung quy vẫn không thể thiếu phân bón.
7361 không có phân bón, chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của mình để bù đắp.
Lại là một phen thao tác, tinh thần lực hoàn toàn dung nhập vào đất, cảm thấy đã ổn thỏa, cậu mới đứng dậy, tiện thể kiểm tra rau dưa khác.
Ba ngày sau cậu phải vào huyện giao hàng, trước tiên xem thử có cây nào phát triển không tốt hay không, để kịp thời chú ý và chăm sóc.
Cũng may việc này đã thành thói quen, hơn nữa cậu đối với mảnh ruộng này cũng đủ quen thuộc, tất cả rau xanh đều mọc rất tốt, có thể dự liệu rằng ba ngày sau lại là một mùa thu hoạch dồi dào.
Tinh thần lực gần như tiêu hao hết, lại thêm một ngày bôn ba, 7361 cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi. Cậu vươn vai một cái, liền tính toán trở về Vương gia nghỉ ngơi.
Lúc trở lại Vương gia, trời vừa sập tối, trong nhà vừa mới ăn xong bữa chiều.
Lưu thị ôm bụng ngồi dưới hành lang, nhìn con gái lớn nhà mình đang giặt quần áo, thỉnh thoảng lại răn dạy vài câu, chê cô bé sức lực không đủ, giặt không sạch sẽ.
Thấy 7361 bước vào, Lưu thị vừa định nói mấy câu mỉa mai, nhưng ánh mắt liền dừng chặt trên người cậu.
Một lát sau, hắn trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được: "Ngươi... ngươi lấy đâu ra quần áo mới?"