Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 46: Ngày mưa
« Trước Sau »
Trận mưa này đổ xuống vô cùng dữ dội, lại rơi vào giữa đêm khuya. Ở thôn Vương Gia, phần lớn các hộ gia đình đều đã gieo hạt kê, đậu hoặc cao lương cho vụ sau. Cơn mưa này đến thật đúng lúc, hạt giống trong đất được tưới tắm thỏa thuê, chẳng mấy chốc sẽ bén rễ nảy mầm. Nhiều nhà còn thở phào may mắn vì đã thu hoạch lúa mạch xong xuôi từ trước. Nếu không, trận mưa này mà kéo đến, lúa mạch trên ruộng chắc chắn sẽ bị hủy hoại toàn bộ, mà lương thực trong nửa năm sau e rằng cũng không còn hy vọng. 7361 không trồng lúa mạch, tự nhiên chẳng cần lo nghĩ. Về phần hai mẫu ruộng nhà Bùi Nhuận, cậu cũng chỉ gieo tượng trưng chưa đến nửa mẫu đậu nành và cao lương. Không phải vì cậu lười biếng, mà là vì cậu vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để tận dụng thật tốt hai mẫu ruộng này. Bản thân cậu không có đất đai đứng tên, cũng chẳng phải nộp thuế ruộng, không cần lo đến chuyện giao nộp lương thực. Hơn nữa, một người ăn no, cả nhà chẳng phải lo đói, vậy nên cũng không nhất thiết phải trồng toàn bộ thành cây lương thực chính. So với chỉ trồng một loại ngũ cốc, 7361 thà gieo nhiều loại khác nhau còn hơn. Việc này tất nhiên cũng có sự góp ý của Bùi Nhuận. Trận mưa to này, từ nửa đêm trút xuống cho đến giữa trưa hôm sau, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cũng may hôm nay không phải ngày vào huyện giao rau, 7361 không có việc gì làm, chỉ ngồi dưới hành lang, chống cằm nhìn màn mưa giăng giăng trước mắt. Bên cạnh cậu là một khay bánh đậu xanh, chính là phần mà đêm qua Bùi Nhuận làm cho cậu mang về. Không chỉ vậy, trong tay cậu còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ chuyên dùng để đựng thức ăn. Chiếc hộp này do cậu nhờ Vương Đại Giang làm giúp từ trước, bên trong được ngăn thành tám ô vuông nhỏ bằng những tấm ván gỗ mảnh. Mỗi ô vuông đều đựng đầy các món ăn vặt như mứt, đậu phộng rang, tất cả đều là thứ mà 7361 mua khi vào huyện. Nhìn màn mưa trước mắt, cậu tùy tiện lấy một món trong hộp nhét vào miệng, nhai hai cái, mặt lập tức nhăn tít lại. Chua quá! Chua đến mức nước miếng ứa ra không ngừng. 7361 khó chịu ôm miệng, muốn nhổ ra nhưng lại tiếc. Cậu không có thói quen lãng phí đồ ăn, chỉ đành cố nén vị chua xé lưỡi kia mà nuốt xuống. Vội vàng lấy một miếng bánh đậu xanh ăn để xua bớt vị chua, 7361 mới cúi đầu nhìn xem thứ mình vừa ăn phải rốt cuộc là gì. Thì ra là sơn tra phơi khô! Không biết đã mua từ khi nào, lại bị cậu vô tình lẫn vào đống thức ăn trong hộp nhỏ, giờ thuận tay bốc lấy mà bỏ vào miệng. Loại sơn tra khô này vốn không thể ăn trực tiếp, đa phần là dùng để nấu canh, pha trà hoặc làm thuốc, vị chua gắt vô cùng. 7361 đương nhiên không biết điều đó. Mà cho dù có biết, với tính cách của cậu, tám phần mười vẫn sẽ mua về nếm thử xem nó chua đến mức nào. Giờ nhìn ô vuông nhỏ đầy sơn tra khô trước mắt, 7361 có chút phiền não, giờ thì phải làm gì với chúng đây? Nếu Bùi Nhuận ở đây, y nhất định sẽ biết cách xử lý. Bùi Nhuận lúc nào cũng có thể biến nguyên liệu đơn giản thành món ăn ngon. Chẳng hạn như bát cơm hoa hòe lần đầu tiên, hay bánh đậu xanh của ngày hôm qua. Tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai, từ xa còn vẳng đến những tiếng sấm ì ầm. 7361 chống cằm bằng một tay, tay còn lại khẽ nhéo một mảnh sơn tra khô nhỏ. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, cậu có chút muốn đi tìm Bùi Nhuận. Trong ngày mưa như thế này, Bùi Nhuận không biết đang làm gì? Nghĩ đến đó, 7361 bỗng nhiên cảm thấy một mình ngồi đây thật trống trải. Chuyện này thật kỳ lạ. Trước kia, khi còn ở hoang tinh suốt bao năm dài, với tư cách là một người phỏng sinh, mỗi ngày của cậu chỉ lặp đi lặp lại giữa căn cứ và khoang ngủ. Ngoại trừ những lúc giao rau cho cấp trên, có thể thoáng gặp vài người phỏng sinh khác, phần lớn thời gian cậu đều ở một mình. Khi ấy, cậu chưa bao giờ có loại cảm xúc này. Là một người phỏng sinh, dù khoa học kỹ thuật khi đó đã phát triển đến mức có thể mô phỏng cảm xúc như hỉ, nộ, ai, lạc, nhưng phần lớn thời gian, những cảm xúc ấy giống như bị ngăn cách bởi một lớp màng vô hình, chỉ là một phản ứng được lập trình sẵn trước những sự vật nhất định. Nhưng bây giờ, cậu lại thực sự cảm thấy cô đơn. 7361 nghĩ, chắc là do thân thể này. Dẫu sao, giờ đây cậu cũng không còn là một người phỏng sinh hoàn toàn nữa. Nhưng cũng vì đã làm người phỏng sinh quá lâu, cậu hiện tại cũng chưa thể xem như một con người trọn vẹn. Cậu thả lại miếng sơn tra khô vào hộp thức ăn, rồi khẽ thở dài. Gần đây, trong đầu cậu cứ không ngừng xuất hiện những cảm xúc nhỏ nhặt như thế này. Điều đó khiến cậu cảm thấy có chút lo lắng. Cậu đã không còn là người phỏng sinh đơn thuần, chỉ cần ăn một món gì đó ngon là có thể cảm thấy vui. — Mưa cuối cùng cũng ngừng vào lúc gần trưa. Trong sân, những cây bí đỏ và bí đao non bị trận mưa làm cho thê thảm. 7361 giẫm lên lớp bùn đất ướt sũng, cúi người kiểm tra một lượt, nhặt những dây leo bị gãy rụng đem rửa sạch, rồi dùng chút tinh thần lực giúp những cây dưa bị ngập nước phục hồi đôi chút. Phần còn lại thì phải trông vào sức sống của rau dưa. Nhưng cũng không có gì đáng lo cả, rau dưa vốn có sức sống mãnh liệt, chỉ cần mấy ngày là sẽ lại mọc xanh tốt. Rửa sạch lớp bùn bám trên tay, 7361 thay một bộ quần áo khô ráo, gói sơn tra khô lại cẩn thận, tiện thể chuẩn bị thêm một phần các loại đồ ăn vặt khác. Cậu tính toán sẽ đi tìm Bùi Nhuận. Thế nhưng còn chưa kịp ra cửa, cậu đã bị Hòe Hoa chặn lại ngay trước bậc thềm. "Tiểu Mãn!" Vừa thấy cậu, Hòe Hoa lập tức chạy vội tới, làm ống quần cũng vấy đầy bùn đất. Dạo gần đây, hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt. Đến mùa vụ, Hòe Hoa cũng phải ra ruộng làm việc, không chỉ vậy còn giúp nương chăm sóc gia súc và lo cơm nước trong nhà. Hôm nay hiếm lắm mới được rảnh rỗi. Lại gặp ngày mưa, nhiều việc không thể làm được, tiểu cô nương chẳng khác gì một con chim nhỏ sổ lồng, lập tức chạy tới tìm 7361. Hòe Hoa có vẻ đã bị rám nắng thêm chút ít, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như trước. Nhìn thấy cậu dường như đang định ra ngoài, nàng không nhịn được mà hỏi: "Tiểu Mãn, ngươi định đi đâu à?" "Ừ." "A? Ngươi muốn đi đâu vậy?" 7361 thành thật đáp: "Đi tìm Bùi Nhuận." Hòe Hoa lập tức mở to hai mắt, nàng luôn luôn nhanh miệng, vậy mà lúc này lại hơi vấp váp: "Bùi, Bùi Nhuận? Ngươi nói Tú Tài kia á?" 7361 gật đầu. Dù sao đây cũng là lời của Bùi Nhuận, bọn họ đã không cần giấu diếm quan hệ nữa. Cho nên khi Hòe Hoa hỏi, cậu cũng không có ý định che giấu. Chỉ là nhìn tiểu cô nương trước mặt với dáng vẻ như bị kinh sợ, 7361 chợt suy đoán, có phải chuyện cậu đi tìm Bùi Nhuận, trong mắt người ngoài, là điều rất khó tưởng tượng hay không? "Ngươi, ngươi tìm Tú Tài làm gì?" "Không có gì." Chỉ là đơn thuần đi tìm y, tiện thể hỏi xem có cách nào biến sơn tra làm thành món gì đó ngon hơn không. Hòe Hoa chặc lưỡi: "Ngươi với Tú Tài thân từ bao giờ vậy? Kia chính là Tú Tài đó! Ngày thường ta thấy y còn không dám mở miệng nói chuyện đâu!" "Ừm......" 7361 quyết định không trả lời vấn đề này. Cậu đặt gói đồ trong tay xuống, tiện tay kéo một chiếc ghế gỗ qua, đặt sang bên cạnh rồi nói với Hòe Hoa, "Ngồi đi." "Ngươi chẳng phải muốn đi tìm Tú Tài hay sao?" "Không đi." Đi, đương nhiên vẫn là muốn đi, có điều có thể chờ đến buổi tối. 7361 cảm thấy bản thân lúc này cũng đã hiểu được đôi chút, Hòe Hoa đến tìm cậu, tất nhiên không thể để người ta phải về tay không. Hai người lại ngồi dưới hành lang, 7361 đặt chiếc hộp gỗ nhỏ đựng đầy đồ ăn vặt ra giữa: "Ăn ngon lắm." Hòe Hoa vui vẻ: "Nơi này của ngươi lúc nào cũng có đồ ăn ngon, để ta xem thử có những gì nào... Oa! Đây là mứt sao? Nương ta chỉ khi Tết đến cúng tổ tiên mới chịu mua một chút ít, ngày thường đều tiếc không nỡ cho chúng ta ăn." "Ngươi ăn đi." 7361 đẩy đẩy hộp về phía nàng. Biết 7361 không phải khách sáo, Hòe Hoa liền cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, lập tức reo lên: "Ngon quá! Ngọt thật đấy!" 7361 khẽ cười: "Ta cũng thấy vậy." "... Đây là hạt dưa sao?" "Ừm." "Còn cái này, cái này nữa, đây là đậu phộng rang..." ... Hòe Hoa thử qua từng món trong hộp đồ ăn vặt, miệng cũng chẳng hề ngơi nghỉ. Lại cắn thêm một miếng hạt dưa gang, nàng mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng mà mình đến để nói. "Đúng rồi Tiểu Mãn, suýt chút nữa ta quên mất một chuyện!" "Chuyện gì?" 7361 ăn một hạt đậu phộng rang, miệng nhai nhóp nhép, lời nói có phần không rõ ràng. Hòe Hoa cười đầy gian xảo, hạ giọng thần bí: "Ngươi đoán xem, ai gặp xui xẻo nào?" "Hử?" Không đợi 7361 mở miệng, Hòe Hoa đã không kiềm chế nổi mà bật thốt: "Là nhà họ Vương đấy!" "Nhà họ Vương?" 7361 nghi hoặc, "Bọn họ làm sao?" "Một nửa lúa mạch nhà họ đều bị úng nước cả rồi! Lúc ta đến, vừa khéo đi ngang qua, mẹ chồng của ngươi... À không đúng, chính là Trương thẩm ấy, đang vừa khóc vừa mắng Vương Minh Võ ngay giữa ruộng đó!"
« Trước Sau »