Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 55: Biện pháp
« Trước Sau »
Nói lời hay không bằng làm chuyện lớn thì dễ nghe, nhưng trước mắt đã chính Ngọ, lúc Bùi Nhuận cùng 7361 bước vào quán, chỉ thấy lác đác một hai bàn khách nhân. Những lần trước 7361 ghé qua, Ngô đầu bếp bận rộn đến mức không có thời gian tiếp đãi, vậy mà hôm nay lại có thể dành thời gian, còn cố ý bày tiệc rượu. Nghe Ngô đầu bếp  nói vậy, 7361 mới chợt nhận ra điều đó quả thực không sai, liền gật đầu đáp. Ngô đầu bếp than nhẹ một tiếng, nói: "Hai vị e rằng chưa hay biết chuyện này......" Chỉ đôi ba lời, ông đã kể lại rõ ràng những sự tình xảy ra mấy ngày gần đây. Thì ra trong hai tháng vừa qua, nhờ vào rau củ của 7361, Bách Duyệt Hiên làm ăn ngày càng khấm khá, khiến Phượng Tiên Lâu không thể ngồi yên. Ban đầu, bọn họ sai người âm thầm thăm dò tin tức của Bách Duyệt Hiên, sau đó lại trực tiếp theo dõi 7361. Giờ đây, họ bắt đầu tung chiêu giảm giá, bất kỳ thực khách nào ghé Phượng Tiên Lâu, lần đầu sẽ được giảm 20%, lần thứ hai giảm 30%, lần thứ ba giảm 40%... cứ thế mà suy ra, cao nhất có thể giảm đến sáu phần. Chẳng những vậy, đối phương còn quảng bá thực đơn dưỡng sinh đặc sắc, công khai tuyên bố rằng món ăn của họ có công hiệu thần kỳ. Công hiệu ấy có thật hay không tạm thời chưa rõ, nhưng danh tiếng vừa lan truyền, phần lớn thực khách lập tức đổ xô đến Phượng Tiên Lâu. Dẫu sao cũng chỉ là dùng bữa, Phượng Tiên Lâu trước nay vẫn giữ vị thế tửu lâu lớn nhất trong huyện, hiển nhiên không phải chỉ dựa vào gia tài hùng hậu mà còn có đôi ba phần bản lĩnh trong hương vị món ăn. Hơn nữa, Bách Duyệt Hiên vốn giới hạn số lượng món đặc sắc, nhiều thực khách đến đây cũng chưa chắc gọi được, thậm chí có lúc còn chẳng kịp nếm thử. Món ăn đặc sắc tuy ngon miệng, lại có chút huyền diệu khó mà lý giải, nhưng so với lợi ích thực tế cầm chắc trong tay, thực khách đương nhiên chọn điều có lợi hơn. Như thế, một bộ phận thực khách đã chuyển sang Phượng Tiên Lâu dùng bữa. "...... Chuyện này cũng đành chịu, bọn họ tiền nhiều thế lớn, chúng ta so không lại. Nhưng Phượng Tiên Lâu lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi......" Ngô đầu bếp tức giận đến mức vỗ mạnh xuống bàn, trên mặt đầy vẻ căm phẫn, khí giận dâng trào, nhất thời nói không nên lời. Chưởng quầy thấy vậy, đành lên tiếng tiếp lời: "Mấy ngày trước, có vài người lạ mặt đến quán ta dùng cơm vào buổi trưa, đến tối thì trở lại gây chuyện, bảo rằng đồ ăn trong quán không sạch sẽ, ăn vào liền đau bụng......" Những kẻ đó chọn đúng thời điểm đông khách nhất, vừa vào cửa đã ôm bụng, kêu la ai oán, lớn tiếng náo loạn. Không chỉ vậy, miệng bọn họ còn liên tục kêu rằng: 'Bách Duyệt Hiên chắc chắn bỏ thêm thứ gì đó không sạch sẽ vào đồ ăn', 'Nếu không thì làm sao ăn vào lại nghiện đến vậy'... đủ thứ lời lẽ xuyên tạc. Liên quan đến chuyện thực phẩm, vừa nhắc tới điều này, thực khách trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Hơn nữa, khi nghe bọn họ nói đồ ăn có chứa thứ gây nghiện, không ít người bất giác nhớ lại cảm giác khoan khoái khó tả sau khi dùng bữa, liền nảy sinh nghi ngờ, cho rằng đó chính là bằng chứng. Như vậy, tự nhiên chẳng còn ai dám đến Bách Duyệt Hiên nữa. Chỉ còn sót lại một hai bàn khách nhân bên ngoài, đều là những người đã ăn ở đây nhiều năm, tin tưởng vào nhân phẩm của Ngô đầu bếp nên mới không rời đi. Ngô đầu bếp chỉ biết thở dài: "...... Cứ thế này mãi, e rằng khách nhân cũng sẽ chạy hết mất. Không dám giấu nhị vị, dạo trước làm ăn khấm khá, ta còn thuê thêm mấy người, muốn gắng sức làm cho tốt. Nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục thế này, sợ rằng chẳng mấy chốc lại quay về như trước đây thôi." Một phen tố khổ này trôi qua, cả Ngô đầu bếp lẫn chưởng quầy đều mặt mày u ám, tựa như mây đen phủ kín. Ngay cả 7361 cũng chậm lại động tác dùng bữa, cầm đũa nhíu mày hỏi: "Ý ông là từ nay về sau không mua rau của ta nữa?" Cậu nghe ra được, đồ ăn của cậu không còn dùng được, hơn nữa Bách Duyệt Hiên cũng sắp cạn kiệt ngân lượng. Mà không có tiền, tự nhiên chẳng thể tiếp tục mua đồ ăn. 7361 có chút phiền não, hôm nay đến đây, vốn còn định ký khế ước kiếm một món hời lớn, nào ngờ đến cả tiền kiếm cũng chẳng nổi. "Nào có, nào có! Tiểu ca sao lại nghĩ như vậy?" Ngô đầu bếp vội vàng xua tay. "Vậy là muốn ta giảm giá?" "Làm sao có chuyện đó?" Ngô đầu bếp vội nói, "Ta đâu phải hạng người lòng dạ đen tối như vậy, biết rõ mấy tháng qua làm ăn khấm khá đều nhờ vào rau của tiểu ca. Giá cả như bây giờ đã là tiểu ca nhân từ lắm rồi." "Nhưng... chẳng phải các ông không còn khách nhân sao?" Ngô dâud bếp: ...... Cảm giác như bị một mũi tên bắn thẳng vào tim. 7361 thở dài: "Các ông không có khách nhân, mua rau của ta cũng không ai ăn, vậy chẳng phải lãng phí sao......" Lời tuy nói vậy, nhưng Ngô đầu bếp  vẫn không cam lòng. Nếu ông không mua đồ ăn của 7361, cậu tự nhiên sẽ bán cho người khác, đến lúc đó, Bách Duyệt Hiên ngay cả một cơ hội vươn lên cũng không có. "...... Tiểu ca đừng nghĩ nhiều, ta với lão Lý đang nghĩ cách đây." Chưởng quầy vội vàng phụ họa: "Đúng vậy! Tiểu ca cứ yên tâm, rau củ cứ theo lẽ thường mà đưa tới là được. À không đúng, trước đó chẳng phải đã bàn rằng để chúng ta phái người đến lấy sao? Để chúng ta tự lấy cũng được." 7361 không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Nhuận. Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy cũng theo ánh mắt cậu mà nhìn sang. Bùi Nhuận thấy ba đôi mắt đều đổ dồn về phía mình, liền khẽ cười, ôn hòa nói: "Nhị vị có từng nghĩ đến chuyện báo quan chưa?" Nghe vậy, Ngô đầu bếp liền nghiến răng căm hận: "Nhị vị không biết đấy thôi! Ta thì cũng muốn báo quan lắm, nhưng chủ nhân của Phượng Tiên Lâu vốn có chút quan hệ với huyện lệnh. Nếu ta thực sự đi báo, nói không chừng kẻ bị tống vào lao lại chính là ta." "Như vậy...... Quả thực là khó xử." Bùi Nhuận trầm ngâm đáp. Lời nói đến đây, mấy người đều lặng thinh, không khí trở nên nặng nề. Một lát sau, trong nhã gian vang lên giọng nói của 7361. "Phượng Tiên Lâu kia...... Không bằng ta đi đánh cho bọn chúng một trận!" "A?" 7361 đột ngột nhảy cóc suy nghĩ, khiến Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy nhất thời theo không kịp. "Tiểu ca, sao ngươi lại nói vậy?" 7361 thản nhiên buông tay: "Ta cũng muốn tiếp tục bán rau cho các ông, vốn hôm nay đến đây là để ký khế ước. Bây giờ vì Phượng Tiên Lâu mà sinh ý của các ông không làm nổi nữa, vậy chi bằng ta ra tay, tìm quản sự của bọn chúng đánh một trận, ép bọn chúng thừa nhận chính mình giở trò phá rối. Tốt nhất là bắt bọn chúng viết thêm một phần thư nhận tội, dán ngay trước cửa Phượng Tiên Lâu. Như thế, khách nhân nhìn thấy thư nhận tội, liền hiểu rõ sự tình, vậy chẳng phải Bách Duyệt Hiên có thể tiếp tục làm ăn hay sao?" Nghe đến đây, 7361 hào hứng quay đầu nhìn Bùi Nhuận, mắt sáng rực: "Bùi Nhuận, chuyện này có phải chính là cái 'Bắt giặc bắt vua trước' mà trước đây ngươi từng nói trong sách không?" Khóe môi Bùi Nhuận khẽ nhếch: "Ừ." "Vậy có phải ta rất thông minh không?" 7361 trưng ra vẻ mặt "ngươi mau khen ta đi", Bùi Nhuận cố nhịn cười, gật đầu đáp: "Ngươi thông minh nhất." "Vậy ta đi ngay bây giờ nhé?!" Được khích lệ, 7361 phấn khởi vô cùng. Dạo trước, khi nghe Bùi Nhuận kể chuyện xưa, cậu đã sớm muốn thử làm anh hùng hành hiệp trượng nghĩa. Giờ cơ hội ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua? Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy đều trợn tròn mắt. Nhìn 7361 thực sự định hành động, Lý chưởng quầy vội vàng xông lên ngăn lại. "Tiểu ca, không được, tuyệt đối không được! Đừng nói ngươi có đánh thắng được hay không, dù có thắng cũng không thể đi..." Làm vậy chẳng phải là tự đưa mình vào ngục sao? Ngô đầu bếp cũng chưa từng thấy ai hành sự kiểu này, lập tức đứng dậy chạy tới cản, vừa cản vừa quay sang Bùi Nhuận cầu cứu: "Bùi lang quân, ngươi sao có thể như vậy? Đây chẳng phải là phu lang nhà ngươi sao?" Bùi Nhuận khẽ cười, ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng ngăn lại: "Ngươi khoan hãy vội, ta thấy cách này có hơi mạo hiểm. Hay là chúng ta suy nghĩ thêm phương án khác?" 7361 đã sắp bước ra khỏi cửa, nghe vậy liền ngoái đầu lại: "Mạo hiểm sao?" "Ừ, nếu bọn chúng nhìn thấy mặt ngươi, sẽ rất phiền toái." "Ta che mặt lại, đi vào ban đêm, vậy là không bị phát hiện." "Nhưng nếu ngươi bắt bọn chúng viết giấy nhận tội, chẳng phải sẽ khiến chúng hiểu rằng ngươi đang ra mặt vì Bách Duyệt Hiên sao? Khi đó, dù có chịu viết, sau này bọn chúng cũng sẽ quay lại gây phiền phức cho Lý chưởng quầy." 7361 trầm ngâm một lúc, cảm thấy Bùi Nhuận nói rất có lý. Cậu quay lại ngồi xuống, khuôn mặt ỉu xìu: "Nhưng ngươi nói ta rất lợi hại mà..." "Ừ, ý tưởng của ngươi quả thực rất lợi hại, chỉ là không thích hợp với chuyện này." Thấy cảnh tượng này, Lý chưởng quầy và Ngô đầu bếp nào có nhìn không ra? Rõ ràng là Bùi Nhuận đang dỗ dành 7361. Hai người liếc nhìn nhau, đều không biết nói gì. Bùi Nhuận an ủi xong 7361, lúc này mới quay sang hỏi Ngô đầu bếp: "Ngô đại thúc, không biết mấy kẻ gây chuyện hôm đó sau này thế nào rồi?" Ngô đầu bếp cũng ngồi xuống, trầm giọng đáp: "Đám người đó chạy mất. Ta không thể giao bọn chúng cho quan phủ, chỉ định đưa đến y quán, nhưng bọn chúng không chịu, cứ ở trong quán làm loạn. Chờ đến khi khách khứa trong quán bị quấy rầy mà bỏ đi hết, chúng cũng chạy theo." "Không biết Ngô đại thúc còn nhớ rõ mặt bọn chúng không? Nếu gặp lại có nhận ra không?" Bùi Nhuận tiếp tục hỏi. "Tất nhiên là nhớ! Dù có hóa thành tro, lão tử cũng nhận ra bọn chúng!" Ngô đầu bếp nghiến răng phỉ nhổ. Nghe Bùi Nhuận hỏi như vậy, Lý chưởng quầy không khỏi lên tiếng: "Bùi lang quân hỏi vậy, chẳng lẽ có cách gì sao?" "Cách thì chưa dám nói chắc, nhưng các ngài có thể thử xem. Thành hay không, ta cũng không dám đảm bảo trước." Lý chưởng quầy vui mừng khôn xiết: "Bùi lang quân mau nói đi! Dù thành hay không, chúng ta cũng muốn thử! Nếu thật sự thành công, ta với lão Ngô tất có hậu tạ!" Bùi Nhuận cười đáp: "Các ngài cũng biết tổng bộ đầu của huyện nha, Cao Trì chứ?" "Tất nhiên là biết." "Vậy thì dễ nói rồi. Trong vòng hai ngày tới, các ngài mang theo hai vò rượu ngon đến tìm hắn, giải thích rõ ràng chuyện này, xem hắn có chịu giúp không. Nếu hắn ra tay, việc này hẳn là có thể chấm dứt." Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy liếc nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. "Ta nghe nói Cao Trì kia không dễ sống chung, còn có biệt hiệu 'Diêm Vương sống'... Hắn..." Lý chưởng quầy do dự. Bùi Nhuận nói: "Các ngài cứ thử xem. Dù sao cũng không thể tệ hơn tình huống hiện tại." Ngô đầu bếp nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng đập bàn quyết định: "Được rồi, lão Lý! Dù sao cũng là chuyện của Bách Duyệt Hiên chúng ta, Bùi lang quân đã giúp nghĩ cách, dù thành hay không, ta cũng phải thử một lần! Lão tử nửa đời tâm huyết không thể cứ thế đổ sông đổ biển!" Chuyện cứ vậy mà quyết định. Thấy 7361 cũng đã ăn no, Bùi Nhuận lên tiếng cáo từ. Ngô đầu bếp và Lý chưởng quầy vội vàng tiễn hai người ra cửa, không quên thanh toán tiền rau của 7361. Ra khỏi Bách Duyệt Hiên, 7361 đẩy xe lăn của Bùi Nhuận đi giữa con phố tấp nập người qua lại. Vì Bùi Nhuận ngồi xe lăn, thỉnh thoảng có người nhìn sang, ánh mắt phần nhiều là tò mò và đồng cảm, không có ác ý. Bùi Nhuận thần sắc bình thản, 7361 lại càng không để tâm đến ánh mắt của người ngoài. Cậu vẫn đang nghĩ về chuyện của Bách Duyệt Hiên, lại nhớ đến chủ ý cuối cùng của Bùi Nhuận, không khỏi tò mò hỏi: "Bùi Nhuận, Cao Trì là ai?" "Là tổng bộ đầu trong huyện." Nói đến đây, Bùi Nhuận thoáng dừng lại, như thể nhớ ra điều gì, giọng y cũng trở nên ấm hơn đôi chút, "Cha nương ta có giao tình với nhà hắn, thuở nhỏ từng có một thời gian làm hàng xóm." "Bọn họ cũng ở thôn Vương Gia à?" "Không." "Dọn đi rồi?" "Không phải." Nói đến đây, Bùi Nhuận liền chuyển đề tài, "Cùng ta đi mua ít đồ đi, bái phỏng trưởng bối mà tay không đến thì không hay." 7361 bị thu hút sự chú ý, bèn nói: "À đúng rồi, ngươi muốn thăm trưởng bối, vậy chúng ta nên mua gì đây?" Bùi Nhuận giơ tay chỉ về phía cửa hàng trước mặt: "Qua đó trước đã." ... Một lúc sau, trong tay Bùi Nhuận đã xách mấy bọc vải cùng hộp quà. 7361 đi theo chỉ dẫn của y, băng qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà có treo đèn lồng. Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn, sắc mặt khó đoán, y ngừng lại chốc lát rồi mới vươn tay, khẽ gõ lên cửa. Âm thanh vang vọng trong con hẻm tĩnh lặng, rất nhanh liền nghe thấy bên trong có động tĩnh. Tiếng bước chân từ xa lại gần, rồi một giọng nữ cất lên: "Ai đó?" Vừa dứt lời, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Đứng sau cánh cửa là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, vận y phục vải thô, nét mặt hiền hòa, trông qua liền biết là một trưởng bối nhân hậu. Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, bà thoạt đầu kinh ngạc, sau đó như không thể tin nổi, cất giọng run run: "A Nhuận? Là... A Nhuận thật sao?"
« Trước Sau »