Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 58: Tiện nghi
Trụ Tử tới lấy đồ ăn.
"... Vốn dĩ hôm trước đã phải đến rồi, chỉ là trong quán còn đang sửa sang lại, nên chậm trễ một chút." Trụ Tử giải thích.
Ba người tụ họp trước căn nhà nhỏ của 7361, nhưng chỉ có cậu và Hòe Hoa ngồi, còn Trụ Tử thì đứng.
Bên cạnh có đặt một cái sọt tre treo tấm thẻ gỗ nhỏ, đó là Thịt Nướng mà Cao Trì nhờ Bách Duyệt Hiên mang đến.
Gương mặt ngăm đen của Trụ Tử tựa hồ có chút phiếm hồng.
Cũng khó trách, trong sân có một cô nương và một ca nhi, ai nấy đều có dung mạo tươi tắn, hắn chỉ là một tên tiểu tử thô kệch, đứng ở đây cảm thấy không được tự nhiên. Hắn cứng ngắc không chịu ngồi xuống, chỉ đứng dưới bậc thềm, đôi mắt cũng không dám liếc nhìn Hòe Hoa và 7361 đang ngồi cách đó không xa.
7361 chẳng hiểu gì về mấy chuyện này, còn Hòe Hoa tính tình phóng khoáng, cũng không thấy có gì bất thường, huống hồ chính nàng là người gặp Trụ Tử trong thôn khi hắn đang hỏi đường, rồi dẫn hắn đến đây.
"Sự việc giải quyết thế nào rồi?" 7361 tò mò hỏi.
"Bùi lang quân không nói với ngươi sao?"
"Không có."
Dạo gần đây cả hai đều bận rộn, gặp nhau phần lớn là để ăn cơm, sau đó Bùi Nhuận dạy cậu biết chữ, thời gian dành cho nhau đã chẳng đủ, 7361 cũng chẳng còn nhớ đến chuyện của Bách Duyệt Hiên.
Có điều, giờ thấy Trụ Tử, cậu vẫn có chút hiếu kỳ.
Thế là Trụ Tử liền kể lại đầu đuôi sự việc.
"... Cao bộ đầu đã tìm được mấy kẻ gây chuyện, đánh cho một trận, lại bắt chúng đứng trước cửa tiệm đọc thư nhận tội suốt ba ngày. Họ khai rằng chỉ vì muốn vòi tiền nên mới nói bậy nói bạ, hoàn toàn không có liên quan gì đến Bách Duyệt Hiên chúng ta."
Hòe Hoa nghe xong, nghĩ một lát rồi hiểu ra, bèn hỏi: "Mấy kẻ đó chịu nhận tội sao?"
"Ban đầu không chịu, nhưng... nếu không đọc thì Cao bộ đầu sẽ treo ngược bọn họ lên..."
Hòe Hoa nghe vậy, le lưỡi: "Hung dữ thật."
"Nhưng chẳng phải sư phụ ngươi nói là do Phượng Tiên Lâu giở trò quỷ sao?" 7361 hỏi.
Theo lẽ thường trong suy nghĩ của cậu, nếu đã biết là Phượng Tiên Lâu làm thì nên trực tiếp tìm đến bọn chúng mới phải.
Trụ Tử gãi đầu: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghe ý sư phụ nói, hình như Phượng Tiên Lâu cũng có người ở huyện nha, mà người đó với Cao bộ đầu lại chẳng ưa gì nhau... Không biết họ đã bàn bạc ra sao, dù sao thì chuyện này cứ thế mà qua rồi."
7361 cũng không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chỉ cần biết sự việc đã được giải quyết, Bách Duyệt Hiên sẽ tiếp tục thu mua rau của cậu, vậy là kết quả tốt nhất rồi.
"Đúng rồi, sư phụ còn nhờ ta mang theo tạ lễ cho ngươi và Bùi lang quân."
Trụ Tử đi tới bên con lừa, lấy từ trong sọt tre xuống mấy cái hộp chồng lên nhau cùng một đống bọc giấy dầu.
"Những thứ này là do chưởng quầy chọn, nói là bút mực cho Bùi lang quân. Còn đây là đồ Ngô đầu bếp làm, đều là đồ ăn có thể để lâu, chuẩn bị cho tiểu ca nhi."
7361 mở một gói giấy dầu ra, hương thơm lập tức lan tỏa, là thịt tô nhỏ chiên dầu.
Ngô đầu bếp rất giỏi món chiên giòn, 7361 cắn thử một miếng, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, dù đã nguội nhưng hương vị vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều, ăn vẫn rất ngon.
"Ngon lắm, thay ta cảm ơn sư phụ ngươi."
Nói rồi, cậu đưa phần thức ăn cho Hòe Hoa bên cạnh.
Hòe Hoa đã quen ăn đồ ở chỗ 7361, không hề khách sáo, bẻ một miếng bỏ vào miệng, vui vẻ nói: "Ừm, còn ngon hơn cả cá chiên lần trước."
Chuyện đã nói xong, lễ tạ cũng đã trao, Trụ Tử không tiện ở lại lâu.
Hắn kiên nhẫn chờ 7361 và Hòe Hoa ăn xong rồi bọc lại chỗ thịt tô nhỏ còn dư, sau đó mới hỏi về chuyện thu mua rau.
7361 vỗ vỗ tay: "Ta dẫn ngươi đi."
Tiện thể cậu cũng muốn mang tạ lễ của Bách Duyệt Hiên đưa cho Bùi Nhuận.
Ba người cùng nhau đến nhà Bùi Nhuận, lúc này y vẫn đang ở học đường phía tây thôn.
Vậy nên Hòe Hoa liền tròn mắt nhìn 7361 vô cùng tự nhiên đi thẳng vào nhà Bùi Nhuận như chốn không người.
Cậu mang mấy hộp quà đặt trong phòng y trước, rồi lại dẫn Trụ Tử và Hòe Hoa ra sau viện, nơi có một khu vườn rau nhỏ.
Đây xem như mảnh ruộng kiếm tiền thứ hai của 7361.
Dẫu sao cậu cũng hay sang nhà Bùi Nhuận ăn cơm, nên tiện thể trồng rau ở đây luôn, như vậy mỗi lần nấu nướng chỉ cần ra hậu viện hái là có ngay, khỏi phải đi đi lại lại mất công.
Thu hoạch chỗ rau mà cậu và Bùi Nhuận đã trồng mấy ngày nay, gom góp lại cũng được bốn sọt đầy, giao cho Trụ Tử, nhận tiền xong, Trụ Tử liền vội vàng lên lừa rời đi.
Trước khi đi, hắn còn dặn dò: "Sư phụ và Lý chưởng quầy bảo, sau này nếu tiểu ca và Bùi lang quân có thời gian rảnh, nhất định phải đến quán chúng ta, họ sẽ bày tiệc tạ ơn hai vị cho đàng hoàng."
Trụ Tử rời đi.
Từ lúc vào sân nhà Bùi Nhuận, Hòe Hoa vẫn chưa nói gì, giờ thì nàng nhìn chằm chằm 7361, chậm rãi lên tiếng: "A Dao, ngươi với Bùi tú tài... quan hệ thế nào?"
Nghe câu hỏi của Hòe Hoa, 7361 liền trầm tư suy nghĩ.
Cậu với Bùi Nhuận có quan hệ gì nhỉ...? Hình như có mấy loại quan hệ thì phải.
Ngay từ đầu, cậu vẫn luôn nghĩ rằng quan hệ giữa mình và Bùi Nhuận là bằng hữu, về sau lại có lúc không dám chắc. Sau đó nữa thì Lâm quản gia nói Bùi Nhuận là phu quân của cậu, à không, Bùi Nhuận bảo không phải. Còn mấy ngày trước, Cao Trì lại nói cậu là người thân cận của Bùi Nhuận...
Mà chuyện này, Bùi Nhuận hình như cũng chẳng hề phủ nhận.
"Chúng ta là bằng hữu." 7361 trước tiên trả lời một cách bảo thủ.
Hòe Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hoài nghi, vẻ mặt rõ ràng là "ngươi đừng gạt ta": "Bằng hữu mà ngươi có thể tự nhiên như vậy bước vào nhà y sao?"
"Được rồi." 7361 đành phải lấy ra đáp án thứ hai, "Ta là người thân cận của y."
Hòe Hoa lập tức trợn tròn mắt, miệng mấp máy nửa ngày, cả người như bị sét đánh trúng, vẻ mặt vô cùng chấn động.
"Ngươi... Tú tài lang... Các ngươi... là người thân cận của nhau?"
7361 gật đầu: "Hẳn là vậy."
"Tiểu Mãn! Ngươi có phải bị lừa rồi không?" Hòe Hoa quýnh lên đến mức ngay cả cách xưng hô cũng sai.
"Bị lừa? Ai gạt ta?"
"Là Bùi tú tài!"
7361 không hiểu: "Y gạt ta cái gì?"
Hòe Hoa kỳ thực cũng chẳng biết rõ, nhưng nàng từng nghe nương mình nói, có một số nam nhân rất thích lừa gạt những cô nương và ca nhi như bọn họ. Huống chi, hiện tại thân phận của 7361 bên ngoài vẫn là một quả phu, càng dễ khiến người ta chú ý.
Quả phụ cửa trước lắm kẻ dòm ngó, quả phu cũng chẳng khác gì. Với thân phận này, rất dễ bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.
Thấy 7361 vẻ mặt ngây thơ chẳng hiểu gì, Hòe Hoa sốt ruột đến mức không để tâm gì nữa, vội vàng giải thích: "Lừa ngươi... chính là, chính là chiếm tiện nghi của ngươi..."
7361 cẩn thận suy nghĩ một chút. Từ lúc quen biết đến nay, ban đầu cậu còn nhớ kỹ nguyên tắc công bằng, nhưng về sau đều là Bùi Nhuận giúp cậu nhiều hơn.
7361 vô lực, mặc cho Hòe Hoa lôi kéo ra ngoài, nghe nàng nói: "Vì sao chứ? Ta thích ở bên y."
"Thích cũng không được."
Hòe Hoa quả thực sắp bị 7361 làm tức chết, ngay cả ấn tượng về Bùi Nhuận cũng vì thế mà xấu đi.
Nàng dừng bước, giận dữ nói: "Ai ai cũng bảo Tú Tài là người đọc sách, so với chúng ta những kẻ làm nông còn hiểu đạo lý hơn, nhưng ta đây chẳng đọc sách cũng biết, thích một cô nương hay a ca nhi nhà người ta cũng không thể mờ ám ở bên nhau như vậy. Không nói đến tam môi lục sính, ít nhất cũng phải tỏ rõ tâm ý, đường đường chính chính mà cưới hỏi. Y đối với ngươi thế này, quả thực, quả thực còn chẳng bằng heo chó!"
Cửa bị đẩy ra, còn người vừa bị mắng là "heo chó không bằng" — Bùi tú tài Bùi Nhuận — lại đang đứng ngay bên ngoài.
Hòe Hoa giật mình hoảng hốt, nhìn rõ người tới mới đầu thì xấu hổ bối rối, sau đó lập tức chắn trước mặt 7361, trừng mắt nhìn Bùi Nhuận.
7361 ló đầu ra từ sau lưng Hòe Hoa, thắc mắc hỏi: "Sao ngươi giờ này đã về rồi?"
Bây giờ vẫn mới giữa trưa, ngày thường vào giờ này Bùi Nhuận hẳn vẫn còn ở học đường.
Sắc mặt Bùi Nhuận như thường, đáp: "Lý chính cần lấy mấy thứ, ta về lấy."
Nói xong, y nhìn sang Hòe Hoa đang tức giận, chắp tay hành lễ: "Hòe Hoa cô nương khỏe."
Hòe Hoa biết những lời mình vừa nói đều đã bị nghe thấy, ban đầu có hơi xấu hổ, nhưng lúc này lại nghe hai người kia trò chuyện tự nhiên như không có chuyện gì, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.
"Ai thèm cái câu vấn an của ngài! Lúc trước ta còn tưởng ngài giúp A Dao phân gia là người tốt, giờ xem ra, ngài, ngài lại có tâm tư như thế!"
Hòe Hoa nói cực nhanh: "... Ta nói cho ngài hay, đừng tưởng A Dao không có thân nhân thì ngài có thể mặc sức khinh nhục cậu ấy! Ngài dám động vào cậu ấy thử xem, ta... ta..."
Nàng lắp bắp hồi lâu cũng không nghĩ ra cách gì có thể uy hiếp Bùi Nhuận. Chuyện này mà nói ra, bất kể ai đúng ai sai, cuối cùng người chịu thiệt chắc chắn vẫn là A Dao, huống chi Bùi Nhuận trong thôn vốn được xem như bậc tiên sinh dạy học được mọi người kính trọng.
"... Dù sao ta cũng không để ngài được yên đâu!"
Bị mắng thẳng mặt một trận như vậy, sắc mặt Bùi Nhuận vẫn không thay đổi, thậm chí còn khẽ cười, đáp lời Hòe Hoa: "Hòe Hoa cô nương nói rất đúng, đều là ta sai, là ta suy xét không chu toàn."
Hòe Hoa không ngờ Bùi Nhuận lại đáp như vậy, thái độ còn rất tốt, nhất thời sững sờ, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Nếu ngài biết sai rồi thì đừng làm vậy nữa. A Dao, chúng ta đi."
7361 không nhúc nhích.
Cậu bất động, với sức của Hòe Hoa thì chẳng thể nào kéo cậu đi được.
"Bùi Nhuận đâu có khi dễ ta." 7361 lên tiếng giải thích thay Bùi Nhuận.
"Nhưng y đã thừa nhận rồi." Hòe Hoa tức giận đến mức hận không thể đập cậu một trận cho thông suốt.
Nhớ lại lời Bùi Nhuận vừa nói, 7361 càng thêm hoang mang, quay sang nhìn y: "Bùi Nhuận, ngươi sai cái gì?"