Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 62: Khế thành
« Trước Sau »
Nói đồ ăn có thể trị bệnh, e rằng nghe xong ai cũng sẽ cười bảo Ngô đầu bếp điên rồi. Tuy trong giới nhà giàu có người chuộng dược thiện, nhưng đó cũng là do họ thêm dược liệu vào món ăn. Chưa từng nghe ai nói chỉ ăn cơm bình thường cũng có thể chữa bệnh. 7361 không cần suy nghĩ đã lắc đầu: "Không thể." Nghe 7361 phủ nhận, Ngô đầu bếp liền ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Tiểu ca, chúng ta hợp tác cũng lâu rồi, lão Ngô ta không dám nói mình giỏi giang gì, nhưng con người ta thẳng thắn. Ngươi cứ nói thật với ta, nếu món ăn này thực sự có thể chữa bệnh, nó trị được bệnh gì? Với hương vị đồ ăn thế này, nếu chúng ta quảng bá theo hướng thực liệu, về sau nào còn lo không phát tài?" Ngô đầu bếp nói đầy chắc chắn, cứ như thể tin chắc rằng 7361 đang che giấu điều gì đó. Lý chưởng quầy nghe vậy, ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu hưởng ứng: "Quả thực là vậy." Thấy hai người họ như thế, 7361 cũng bắt đầu do dự. "À... Trước đây chưa từng có chuyện này, ta cũng không rõ lắm." Lúc còn ở tinh tế, cậu chỉ trồng rau chứ không ăn. Đến đây, cậu mới có cơ hội thưởng thức, nhưng cậu cũng chẳng thấy đồ ăn của mình có điểm nào có thể trị bệnh. Đúng lúc này, Bùi Nhuận lên tiếng: "Nhị vị nói vậy, rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì?" "Nhị vị có từng nghe qua chuyện bánh rán nhân hẹ của Bách Duyệt Hiên chúng ta không?" 7361 đã từng nghe qua, liền nhớ lại nội dung rồi đáp: "Nghe nói có một lão gia ăn xong, liền cưới tiểu thiếp." Nói rồi, cậu lại lấy làm lạ: "Ăn rau hẹ thì liên quan gì đến chuyện cưới tiểu thiếp?" Ngô đầu bếp lúc này mới nhớ ra 7361 vẫn là một ca nhi, nói đến chuyện này ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng. Ông ho khan một tiếng, lấp lửng nói: "Chuyện là... ăn rau của tiểu ca xong, có thể trị một số bệnh của hán tử, thế nên cưới thêm tiểu thiếp." "Hán tử? Bệnh của hán tử thì liên quan gì đến chuyện cưới tiểu thiếp?" Ngô đầu bếp: ... Ông không khỏi quay sang nhìn Bùi Nhuận, ánh mắt như muốn nói: Phu lang nhà ngươi đó. Bùi Nhuận chỉ cười, thong thả nhấp một ngụm trà. Vẫn là Lý chưởng quầy tiếp lời, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Khụ, chuyện bánh rán nhân hẹ này có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng những thực khách từng ăn đồ ăn của tiểu ca đều nói rằng tinh thần sảng khoái hơn hẳn." "Đúng vậy, hôm nay vị Phương viên ngoại kia cũng thế." Nói rồi, Ngô đầu bếp kể lại chuyện của Phương viên ngoại cho 7361 và Bùi Nhuận nghe. Nguyên lai, Phương viên ngoại mắc chứng tiêu khát, thức ăn hằng ngày phải kiêng khem nghiêm ngặt, không được ăn nhiều và phải tránh đồ quá mặn. Nhưng vị này lại là người ham ăn, bởi vậy bệnh tình cứ tái phát mãi không dứt. Sau này, Phương viên ngoại nghe nói Bách Duyệt Hiên có món ăn đặc sắc, liền tìm cơ hội đến thử. Khi đó, quán vừa mới giới thiệu một món đặc biệt liên quan đến cà rốt. Đầu bếp Ngô vốn là người có đầu óc, không làm cà rốt thành các món hầm thịt hay linh tinh gì khác, mà chọn cách xào cà rốt với mộc nhĩ, cố gắng giữ nguyên hương vị của nó. Phương viên ngoại vốn thích ăn thịt, nên lúc đầu không để món này vào mắt, chỉ cho rằng đây là một chiêu trò của quán. Nhưng bàn tiệc hôm đó đã ăn gần hết các món, ông ta mới miễn cưỡng thử một miếng cà rốt xào mộc nhĩ. Lần đầu tiên ăn thử, sắc mặt Phương viên ngoại liền thay đổi. Ông ta không thể tin được, món ăn này có hương vị tươi ngon đến vậy, hoàn toàn khác xa những món chay nhạt nhẽo mà ông ta từng ghét bỏ. Không chỉ ăn sạch cả một đĩa cà rốt xào mộc nhĩ, từ đó về sau, hầu như ngày nào Phương viên ngoại cũng phải đến quán ăn. Nếu không thể tự mình đi, ông ta liền sai hạ nhân trong phủ đến xếp hàng mua mang về. Sau một thời gian kiên trì ăn, Phương viên ngoại bất ngờ nhận ra bệnh tiêu khát của mình đã thuyên giảm đáng kể. Mà ông ta vốn không thích uống thuốc, cho nên sự thay đổi này chắc chắn không phải nhờ dược liệu. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta chỉ có thể liên hệ với việc bản thân bắt đầu ăn món của Bách Duyệt Hiên. Có sức khỏe tốt thì ai mà chẳng mong, huống chi bệnh này lại cần kiêng khem từng ngày, rất khó chịu. Phương viên ngoại cho rằng công lao hoàn toàn thuộc về Ngô đầu bếp, liền bỏ ra một số tiền lớn, mượn cớ mở tiệc trong phủ để mời ông đến. Mà mục đích thực sự không phải chỉ là nấu ăn cho yến tiệc, mà là muốn mời Ngô đầu bếp về làm tư bếp trong phủ. Ngô đầu bếp nào ngờ được Phương viên ngoại lại có tính toán này? Ông cứ tưởng Phương viên ngoại cũng giống như những thực khách khác, chỉ đơn thuần yêu thích hương vị đặc biệt của Bách Duyệt Hiên. Vì thế, khi đến Phương phủ, ông còn cẩn thận mang theo rau của 7361 trồng. Kết quả, sau khi yến tiệc kết thúc, Phương viên ngoại mời ông vào chính sảnh, nói rõ ý định mời ông về phủ làm đầu bếp riêng. Ngô đầu bếp sững sờ. Trước đây, ông mơ hồ cảm thấy rau của 7361 có điểm đặc biệt, nhưng không ngờ lại đặc biệt đến mức này. Đáp ứng lời mời? Chắc chắn là không thể. Ông hiểu rõ trong lòng, bệnh tình của Phương viên ngoại thuyên giảm không phải nhờ tay nghề nấu nướng của ông, mà là do rau của 7361. Nói đến đây, Ngô đầu bếp lại kể tiếp: "Trước đây, khi nghe người ta đồn đại về sự kỳ lạ của món ăn đặc sắc trong quán, ta vốn không tin. Nhưng sau đó, ta và lão Lý cũng thử ăn hai lần, quả thật có cảm giác như bọn họ nói..." "Cảm giác gì?" 7361 nghe chuyện đến nhập thần, không nhịn được truy hỏi. Ngô đầu bếp sững lại một chút, rồi đáp: "Chỉ là... cảm thấy cơ thể có một loại vui sướng khó diễn tả thành lời." 7361 cau mày suy nghĩ: "Nhưng ta ngày nào cũng ăn, tại sao lại không có cảm giác này?" Nói rồi, cậu quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ngươi cảm thấy có gì khác lạ không?" Dù sao thì hai người bọn họ ngày nào cũng ăn cùng nhau, nếu chuyện đúng như Ngô đầu bếp nói, vậy Bùi Nhuận hẳn cũng phải có cảm giác. Khóe môi Bùi Nhuận hơi nhếch lên, giọng điềm nhiên: "Cũng không." "Không có sao?" Ngô đầu bếp tỏ ra ngạc nhiên, "Nhưng nhiều thực khách như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều nói dối?" Lý chưởng quầy cũng thấy kỳ lạ, liếc nhìn Ngô đầu bếp, trong lòng nảy sinh một suy đoán, chẳng lẽ thực sự là do tay nghề nấu nướng của lão Ngô? Không khí yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận mở lời: "Hai vị, bất luận chuyện này thật hay giả, cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán ngày càng phát đạt của Bách Duyệt Hiên. Nhưng xin thứ cho ta nói thẳng, những lời đồn đại này có thể lan truyền giữa các thực khách, nhưng Bách Duyệt Hiên không nên dùng danh nghĩa 'trị bệnh' để quảng bá ra bên ngoài." Lời này nói đến đây thì dừng. Đình hóng gió lập tức chìm vào tĩnh lặng. Hai người Ngô đầu bếp không phải kẻ ngốc. Nghe thấu ý tứ trong lời của Bùi Nhuận, cả hai tức khắc toát một thân mồ hôi lạnh. Không trách được. Ban đầu, Ngô đầu bếp đã tính toán thế này, nếu 7361 thừa nhận rau của cậu có thể trị bệnh, vậy thì về sau, Bách Duyệt Hiên có thể lấy danh nghĩa này làm điểm nhấn, chẳng phải càng bán càng chạy? Giá cả cũng có thể tăng lên gấp ba lần mà khách vẫn tranh nhau mua. Ông chỉ nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, lại không lường trước được rằng, nếu những món ăn vốn dĩ bình thường này mà dính dáng đến chuyện chữa bệnh, thì về sau sẽ kéo theo vô số rắc rối không kể xiết. Nếu có kẻ lòng dạ xấu xa vu khống rằng món ăn này không đúng bệnh, ăn vào lại rước họa vào thân, đến lúc đó, Bách Duyệt Hiên có muốn chối cãi cũng không được. Lý chưởng quầy là người phản ứng nhanh nhất, ông lập tức đứng dậy, hành lễ với Bùi Nhuận: "Bùi lang quân nói chí phải, là bọn ta thiển cận rồi." "Nào có, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Chuyện rau của 7361 rốt cuộc có thể chữa bệnh hay không, trong lòng mỗi người ở đây đều có phán đoán riêng. Có điều, chuyện ký khế ước lần này lại diễn ra vô cùng thuận lợi. Đối với chuyện làm ăn này, Ngô đầu bếp sao có thể từ chối? Huống hồ, khế ước mà Bùi Nhuận đưa ra tuy có phần mới mẻ, nhưng lại vô cùng công bằng và hợp lý. Ba người tiếp tục bàn bạc thêm một số chi tiết trong khế ước, chẳng hạn như phương thức kiểm toán, thời gian thanh toán. Sau khi mọi thứ đã thống nhất, bản khế ước cuối cùng cũng được ký kết. Khế ước đã cầm trong tay, chuyện cần làm trong huyện hôm nay của 7361 và Bùi Nhuận cũng xem như đã hoàn thành. Hai người rời khỏi Bách Duyệt Hiên. 7361 xách theo mấy gói thức ăn bọc giấy dầu, đó là đầu bếp Ngô tặng. Cậu nghiêng đầu hỏi Bùi Nhuận: "Chúng ta đi mua thịt chứ?" Cậu còn nhớ rõ, Bùi Nhuận đã hứa sẽ làm thịt viên chua ngoht, xương xườn hấp bột gạo và thịt hầm tô nhỏ cho cậu. Đã vậy, tất nhiên phải đến hàng thịt. "A Dao, ngươi đi mua thịt đi. Ta còn có vài thứ cần mua, chi bằng chúng ta chia nhau ra hành động, lát nữa gặp lại ở đây." 7361 nghi hoặc nhìn y: "Vì sao không đi cùng nhau?" Bùi Nhuận giơ tay chỉ về phía mặt trời đang chếch về Tây: "Không còn sớm nữa, nếu đi chung, sợ rằng sẽ chậm trễ thời gian." Giải thích này rất hợp lý, 7361 nhanh chóng gật đầu: "Vậy ta đi." "Đi đường cẩn thận." Sạp thịt cách Bách Duyệt Hiên không gần, 7361 đi qua ba con phố mới tìm thấy. Lúc này đã chạng vạng, thịt trong sạp cũng đã bán gần hết, trên thớt chỉ còn lại vài miếng vụn vặt. May mắn vẫn còn hai khúc sườn, hai người bọn cậu ăn cũng vừa đủ. "Tiểu ca, muốn mua gì cứ chọn, ta tính rẻ cho ngươi." Chủ sạp thịt cười tươi chào mời. "Cái này, cái này, còn có cái này." Nhìn thấy 7361 chỉ vào mấy khối thịt kia, lão bản sạp thịt trong lòng thầm nghĩ đây chắc chắn là một vị khách không tiếc tiền, lập tức vui vẻ hớn hở mang hai khối thịt lớn cùng mấy khúc xương sườn đi cân, rồi báo giá. Thấy 7361 trả tiền không chút do dự, chủ sạp thịt thân thiện xử lý thịt luôn cho cậu. Đợi đến khi 7361 xách thịt đến địa điểm và thời gian đã hẹn, Bùi Nhuận vẫn chưa quay lại. 7361 không biết Bùi Nhuận đi mua gì cụ thể, cũng không thể đi tìm, đành phải đứng tại chỗ chờ đợi. Lần chờ này kéo dài khá lâu, mãi đến khi mặt trời gần lặn, 7361 mới nhìn thấy Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn xuất hiện ở góc đường. 7361 bước nhanh tới đón, không hề phàn nàn việc Bùi Nhuận về muộn, chỉ hỏi: "Đồ đạc mua xong chưa?" Bùi Nhuận đáp: "Ừ, xin lỗi, để ngươi đợi lâu rồi." "Ừ, đợi lâu thật." 7361 không phải đang trách móc, cậu chỉ nói sự thật một cách thẳng thắn. Bùi Nhuận mỉm cười: "Lỗi của ta, đi thôi, về sớm chút để ta làm món thịt viên chua ngọt cho cậu." "Được." Trời đã gần tối, Bùi Nhuận thuê một chiếc xe bò, mất chút thời gian mới về đến thôn Vương Gia. Khi đến được sân nhỏ có hàng rào tre của Bùi Nhuận, ánh trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời. Vào giờ này, những gia đình trong thôn đi ngủ sớm đã tắt đèn dầu và chìm vào giấc ngủ từ lâu. Không biết có phải vì hôm nay bận rộn cả ngày hay không, 7361 bỗng cảm thấy sắc mặt Bùi Nhuận không được tốt lắm. "Ngươi có mệt không?" 7361 lo lắng hỏi. Bùi Nhuận đang đứng trước bệ bếp xem xét thịt mà 7361 mua về, nghe cậu nói vậy thì quay đầu, dịu dàng đáp: "Còn ổn, không mệt lắm." Nói xong, y lại hỏi 7361: "Món chính ngươi muốn ăn gì, chứ không lẽ chỉ ăn mỗi thịt viên chua ngọt?" 7361 không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn Bùi Nhuận một lúc. Bùi Nhuận mỉm cười hiền hòa: "Sao lại nhìn ta như vậy?" Một lát sau, 7361 lắc đầu nói: "Thôi Bùi Nhuận, hôm nay ta không muốn ăn thịt chua ngọt nữa. Ngươi muốn ăn gì, ta nấu cho ngươi được không?"
« Trước Sau »