Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 64: Đêm mưa
« Trước Sau »
Bên ngoài, mưa đã bớt đi đôi chút, nhưng vẫn tí tách rơi xuống. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ sẽ mưa suốt cả đêm. Trong phòng đã tối sầm lại hoàn toàn, chỉ có ngọn đèn dầu mà Bùi Nhuận thắp lên khẽ đung đưa. 7361 ôm quả cà chua trong tay, mở to đôi mắt nhìn Bùi Nhuận. Với tính cách thẳng thắn của cậu, cậu chẳng bao giờ biết cách nói chuyện vòng vo. Muốn hỏi gì, từ trước đến nay cậu luôn mở miệng thẳng thừng, sảng khoái. Cậu không biết rằng, câu hỏi như vậy đối với một người có đôi chân tật nguyền có thể coi là quá đường đột. Bùi Nhuận đương nhiên không cảm thấy lời của 7361 là mạo muội. Y khẽ thở dài, không nói gì, chỉ gật đầu. "Có gì ta giúp được không?" 7361 nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Có phải nên tìm đại phu trước không?" "Đã tìm rồi." "Hả? Khi nào?" "Hôm qua, khi cùng ngươi đi vào huyện." Bùi Nhuận bất đắc dĩ, "Bản thân ta vốn không định nói cho ngươi." "Hôm qua?" 7361 trợn tròn mắt, nhanh chóng nhớ lại việc hôm qua Bùi Nhuận tách khỏi cậu rồi về muộn, chợt hiểu ra: "Thì ra hôm qua ngươi đi tìm đại phu... Nhưng sao ngươi lại không muốn nói cho ta?" "Là... là tư tâm của ta, không muốn để ngươi thấy bộ dạng chật vật này của ta." 7361 không cảm thấy Bùi Nhuận như vậy có gì là chật vật cả. Nhưng không hiểu sao cậu lại có thể hiểu được tại sao Bùi Nhuận nghĩ như vậy. Giống như việc cậu mang cà chua đến cho đối phương, đều là những quả tốt nhất được chọn lựa kỹ càng. Cậu cũng không muốn để Bùi Nhuận thấy những quả cà chua không được tốt lắm mà mình trồng, cậu muốn nghe Bùi Nhuận khen mình giỏi giang. Liệu Bùi Nhuận có nghĩ giống vậy không? Lén lút luyện tập, chờ đến một ngày đột nhiên đứng trước mặt cậu, để cậu khen một câu "Ngươi thật là giỏi"? 7361 ngộ ra. Sau khi ngộ ra, cậu lập tức nghĩ đến cách bù đắp. "Thật ra hôm nay ta chẳng thấy gì cả." Giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt kiên định, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cậu đang nói thật. Tốt lắm, cậu lại tiến thêm một bước gần hơn với con người, thậm chí đã biết nói những lời nói dối thiện ý. Sau đó, cậu nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Bùi Nhuận, dù ngươi làm gì thì ngươi cũng là người giỏi nhất!" Đôi mắt 7361 sáng rực, thậm chí để chứng minh mình nói thật, cậu còn giơ tay làm động tác "Ngươi là số một". Một lúc lâu sau, trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ. Là Bùi Nhuận, tiếng cười của y mang theo sự nhẹ nhõm sau khi trút được gánh nặng, lại còn muốn trêu chọc 7361 một chút. "Ta làm gì cũng là giỏi nhất sao?" 7361 gật đầu mạnh mẽ, sợ rằng không dùng sức thì không thể hiện được sự nghiêm túc của mình. Bùi Nhuận khóe mắt ngập ý cười, lại hỏi: "Vậy không biết A Dao có thể kể xem, ta giỏi thế nào không?" 7361 thu tay lại, bắt đầu đếm những điểm giỏi của Bùi Nhuận: "Rất nhiều đấy! Ví dụ như nươu nấu cơm rất giỏi, biết chữ rất giỏi, kể chuyện cũng giỏi... À còn nữa, mỗi lần cậu đều giúp ta nghĩ cách, làm ta kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, cũng rất giỏi. Nhiều cái rất giỏi như vậy cộng lại, chẳng lẽ không phải là giỏi nhất sao?" "Theo cách A Dao nói, vậy A Dao cũng là giỏi nhất." Đôi mắt 7361 sáng lên, vẻ mặt đầy mong chờ truy hỏi: "Thật sao? Ta giỏi ở điểm nào?" Bùi Nhuận thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Ngươi trồng rau rất giỏi." 7361 gật đầu, cảm thấy Bùi Nhuận rất có mắt nhìn, nói rất có lý. "Ngươi sức lực rất lớn, như vậy cũng rất giỏi." 7361 hơi bất ngờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng ngẫm lại thì sức lực của mình quả thật rất lớn. Điều này hóa ra cũng có thể coi là giỏi. Cậu do dự một chút, rồi gật đầu. "Hơn nữa, không phải ta đưa ra ý tưởng, chính ngươi đã bán rau Lâm phủ, điều này rất giỏi." Thực ra cũng không hẳn là cậu tự bán rau cho Lâm phủ, mà là quản gia Lâm tự đến mua. 7361 có chút chột dạ, động tác gật đầu giảm biên độ đi rất nhiều. "Còn có..." Bùi Nhuận dừng lại một chút. Dường như y còn rất nhiều lời chưa nói hết, nhưng khi ánh mắt chạm phải 7361 thì lại nghẹn lời. 7361 đang chờ khen ngợi: "Còn có gì nữa?" "Còn có ngươi học Thiên Tự Văn rất nhanh, nhanh hơn cả học trò trong học đường, điều này cũng rất giỏi." Quyển Thiên Tự Văn đó, Bùi Nhuận gần như lúc nào rảnh rỗi cũng dạy cậu, nhưng cậu học mãi mà chỉ nhớ được hơn một nửa. "Là vậy sao?" Tâm trạng 7361 càng thêm chột dạ. "Đương nhiên, đã bao giờ ta lừa ngươi đâu." Bùi Nhuận mỉm cười nói. 7361 lập tức không còn chột dạ nữa, gật đầu: "Ngươi nói vậy, thì ta quả thật rất giỏi." Bùi Nhuận tiếp tục: "Nhiều cái rất giỏi như vậy cộng lại, A Dao cũng là người giỏi nhất." Được khen, 7361 vui vẻ đến mức khóe miệng nhếch lên, dù cố đè xu.ống cũng không được. Cậu cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí còn có chút đắc ý. Cậu và Bùi Nhuận đều cho rằng đối phương là người giỏi nhất. Trên đời này còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn thế nữa sao? 7361 vui vẻ và tràn đầy tự tin, cất giọng trong trẻo nói: "Vậy chẳng phải ta sẽ rất nhanh học xong Thiên Tự Văn sao?" Bùi Nhuận gật đầu: "Đúng là như vậy." "Vậy chẳng phải ta sẽ sớm được ở lại nhà ngươi sao?" 7361 hào hứng nói. Bùi Nhuận đã đồng ý với cậu rằng, khi cậu học xong toàn bộ cuốn Thiên Tự Văn, cậu có thể chuyển đến sống ở nhà Bùi Nhuận. Lần này Bùi Nhuận không từ chối, dịu dàng đáp: "Vậy thì đợi ngươi học xong rồi tính tiếp." Học xong thì không thể nào lập tức hoàn thành ngay được, nhưng so với câu hỏi khi nào mới học xong Thiên Tự Văn, thì vấn đề mà cả hai đang đối mặt ngay lúc này là: —— Đêm đã khuya, mà mưa vẫn đang rơi, thậm chí còn nặng hạt hơn. Với thời tiết mưa gió thế này, chắc chắn không thể quay về. Đường mưa trơn trượt, lại là đêm tối, nếu không cẩn thận, trượt ngã chỉ là chuyện nhỏ, mà lỡ ngã xuống mương, gãy chân còn là nhẹ. Ánh sáng từ đèn dầu lay động theo tiếng sấm, 7361 xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình. Cậu đói rồi. Cà chua thì ngon nhưng không no được. Cậu có chút hối hận vì lúc đến đây đã quá vội vàng, lẽ ra nên mang theo chút đồ ăn khác, còn hơn là giờ này phải chịu đói. Bùi Nhuận nhận ra hành động của 7361: "Đói à?" 7361 ỉu xìu đáp "Ừ" một tiếng. "Vậy ngươi đợi ta một chút." "Ngươi đi làm gì vậy?" "Tìm chút đồ ăn đi." Bùi Nhuận từ một ngăn tủ bên cạnh lục lọi, lấy ra hai cái màn thầu trắng. Đó là do hôm nay một học trò nào đó mang đến. Gia đình học trò này năm nay thu hoạch được lúa mạch mới, hiếm hoi lắm mới xa xỉ hấp một nồi màn thầu trắng, cố ý mang đến cho Bùi Nhuận. Màn thầu trông rất to, nguyên liệu đầy đủ, chỉ có điều đã nguội lạnh. Bên học đường này không có bếp lò, cũng không có củi lửa, không thể hâm nóng được, đành phải tạm chấp nhận vậy. "Thiệt thòi cho ngươi rồi." Bùi Nhuận nói. 7361 làm sao cảm thấy thiệt thòi được chứ, có cái ăn là cậu đã mãn nguyện rồi. Huống chi cái màn thầu này chỉ lạnh thôi, nhai lên vẫn rất thơm ngọt. 7361 ăn thỏa mãn, tiện tay đưa cái màn thầu còn lại cho Bùi Nhuận, ý bảo đối phương ăn. Bùi Nhuận chỉ lắc đầu, cầm lấy một quả cà chua ở bên cạnh: "Ta thích cái này hơn." 7361 không nghi ngờ gì thêm, liền thu cái bánh bao lại: "Vậy chúng ta đều ăn thôi." Hai cái màn thầu chắc nịch xuống bụng, cuối cùng 7361 cũng no. No rồi thì bắt đầu thấy hơi mệt mỏi, cậu gục xuống bàn, đôi mắt từ từ khép lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc 7361 sẽ ngủ thiếp đi. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng bánh xe lăn của Bùi Nhuận vang lên. Một giọng nói nhẹ nhàng như lông chim vang bên tai 7361 đang sắp chìm vào giấc ngủ: "A Dao, lên giường ngủ đi." 7361 buồn ngủ mà hé mí mắt, trong miệng phát ra một âm tiết vô nghĩa, không rõ là đồng ý hay chỉ đơn thuần là đáp lại theo bản năng. Lại một tiếng thở dài rất khẽ vang lên, 7361 mơ hồ cảm thấy Bùi Nhuận kéo góc áo cậu: "A Dao ngoan, ngủ thế này cơ thể sẽ khó chịu đấy." 7361 cố gắng mở mắt, chỉ thấy chiếc xe lăn của Bùi Nhuận dừng trước mặt cậu. Bùi Nhuận ngồi trên xe lăn, tay nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo trên người cậu. Bộ quần áo này mặc trên người cậu quá dài và rộng. Khi nằm sấp xuống, cổ áo và tay áo trượt xuống, để lộ một mảng da trắng nõn bên trong. Đại khái là thấy cậu trợn mắt, Bùi Nhuận khựng tay lại, rồi thu về. "Bùi Nhuận?" "Lên giường đi." Bùi Nhuận nói. 7361 theo lời Bùi Nhuận nhìn lại, liền thấy y đã trải xong chiếc giường gỗ nhỏ hẹp kia. Đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhưng bản năng làm theo lời Bùi Nhuận, cậu đứng dậy, bước vài bước qua đó, dẫm rớt chiếc giày dưới chân rồi ngã xuống giường. "Bùi Nhuận, cùng ngủ đi," 7361 nhắm mắt, nói một cách mơ hồ. "Ngươi ngủ đi." "Cùng... nhau." Nói xong, cậu cố gắng cọ người sang một bên giường, muốn chừa chỗ cho Bùi Nhuận. 7361 không hiểu rằng, với những động tác lung tung như vậy, bộ quần áo vốn đã lỏng lẻo trên người cậu bị cọ xát rối tung lên. Một đoạn cẳng chân lộ ra ngoài, tay áo bị cuốn lên tận trên, càng làm nổi bật tứ chi mảnh khảnh và yếu ớt của cậu. Mái tóc ướt át lòa xòa dính vào cổ, màu đen tương phản với làn da trắng như tuyết... Trong một đêm mưa như thế này, với hình ảnh như vậy, cậu trông thật giống một tiểu yêu vừa chạy ra từ núi rừng, mới bước chân vào hồng trần. Đơn thuần, không rành thế sự, chỉ hành động theo bản năng, mà không biết dáng vẻ ấy rơi vào mắt người khác lại gây nên sự kinh diễm đến nhường nào. Đại khái là đợi mãi không thấy Bùi Nhuận qua, cậu dùng tay vỗ vỗ lên tấm đệm bên cạnh. "Bùi Nhuận..." Nửa ngày sau, trong phòng mới vang lên giọng của Bùi Nhuận: "Ta không buồn ngủ..." "Nhưng đã khuya rồi." "... Còn có một quyển sách muốn xem." "Sách gì vậy?" cậu thuận miệng hỏi. "Một quyển tạp ký." Lại một tiếng sấm vang lên, 7361 tỉnh táo hơn một chút. Cậu nghiêng người, mặt hướng về phía Bùi Nhuận, tiện tay kéo mớ quần áo rối tung kia ôm vào ngực, vẫn còn buồn ngủ. "Bùi Nhuận, có thể kể cho ta nghe một chút không? Ta muốn nghe." "... Được." Chẳng mấy chốc, giọng nói đặc trưng của Bùi Nhuận vang lên trong phòng, dịu dàng như dòng sông chảy. Y kể về một hiệp sĩ tự do rong ruổi khắp nơi, những gì hắn ta chứng kiến, đoạt được, và gặp phải. 7361 nửa nhắm mắt, lắng nghe một lúc, rồi nói: "Bùi Nhuận, ngươi lại gần chút đi, ta nghe không rõ lắm." Bùi Nhuận dừng lại, đáp: "Vậy ta sẽ nói to hơn." "Không cần, giọng ngươi sẽ mệt." "Sẽ không đâu." Lúc này cơn buồn ngủ của 7361 đã vơi đi bảy tám phần. Câu chuyện du ký kia khiến cậu hứng thú. Cậu không muốn làm giọng Bùi Nhuận khó chịu, liền loạng choạng ngồi dậy. "Vậy ta nghe xong rồi ngủ tiếp." "Không mệt sao?" "Buồn ngủ, nhưng ta càng muốn nghe xem hiệp sĩ này đi đâu, có tìm được bảo vật trong truyền thuyết không." Thấy cậu thả chân định bước xuống giường, Bùi Nhuận không thể không lên tiếng ngăn lại: "Đừng xuống, đã giờ Tý rồi." "Nhưng ta muốn nghe." 7361 thích nhất là nghe Bùi Nhuận kể chuyện xưa. Giờ câu chuyện này chưa kể xong, cậu làm sao ngủ nổi được. "... Thôi được." Chẳng mấy chốc, tiếng xe lăn lại vang lên, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại. Bùi Nhuận ngồi ở vị trí đầu giường, tiện tay đắp cho 7361 một chiếc chăn mỏng, nói: "An tâm nằm cho thoải mái, ta sẽ đọc cho ngươi nghe."
« Trước Sau »