Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn
Chương 69: Thu hoạch vụ thu
Những lời bàn tán về 7361 và nhà Hoè Hoa chẳng mấy chốc mà lặng xuống.
Mùa thu hoạch đến rồi.
Đậu tương, cao lương trên ruộng dần chín, từng nhà từng hộ lại bận rộn, bóng dáng thôn dân hối hả hiện lên khắp nẻo đồng quê.
Cuộc sống của bách tính vốn là như vậy, quanh năm suốt tháng đều dồn sức cho mùa màng, cả nhà ăn uống đều trông cậy vào mấy mảnh ruộng ấy.
7361 cũng trồng đậu.
Khác với thôn dân, cậu không chỉ trồng mỗi đậu tương.
Đậu đỏ, đậu đen, đậu ván, hễ là loại đậu nào có trên thị trường, cậu đều gieo cả.
Không chỉ vậy, trước đó, cậu còn bất chấp sự phản đối của Vương thẩm mà trồng một mẫu lúa mì. Giờ lúa đã ngả vàng, nhân lúc nắng tháng 10 vẫn còn tốt, phơi bảy tám ngày là có thể thu hoạch.
Cảnh tượng này đúng là hiếm có.
Dù hai mẫu ruộng của 7361 nằm xa đất canh tác của thôn Vương Gia, nhưng cũng chẳng phải nơi kín đáo gì. Thôn dân lên núi nhặt củi hay lang thang quanh đó đều có thể trông thấy.
Ban đầu, thôn dân chỉ xem như một trò cười, vài lão nông còn cho rằng 7361 đang làm chuyện hoang đường, những người xót của thấy thế liền chậc lưỡi tiếc rẻ, lời nói ra đều là trách cậu lãng phí lương thực, bảo rằng mạ lúa này chắc chắn chẳng kết được bông.
Thế nhưng bây giờ, lúa không chỉ trổ bông mà trông còn tốt hơn cả lúa đông của bọn họ.
Những kẻ thầm bàn tán lập tức câm nín, chẳng bao lâu lại nảy sinh một tâm tư khác.
Không biết 7361 mua giống lúa này từ đâu, nếu có thể, sang năm họ cũng muốn trồng thử một vụ, chẳng phải vậy thì có thể thu hoạch hai mùa lúa hay sao?
Lúa không chỉ có giá cao hơn đậu, mà còn chắc bụng hơn cao lương.
Nếu thật sự có thể trồng hai vụ lúa một năm, vậy thì cả nhà cũng chẳng cần cắn răng thắt lưng buộc bụng nữa.
Có điều, mấy người kia chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, dù sao lúa của 7361 vẫn chưa gặt.
Nhìn thì có vẻ không tệ, nhưng rốt cuộc một mẫu ruộng có thể thu được bao nhiêu thì chưa ai biết.
Hiện tại, lúa trung bình mỗi mẫu thu được khoảng 150 đến 180 cân, nếu lúa của 7361 không đạt được mức này thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chi bằng tiếp tục trồng đậu với cao lương, ít ra cũng không lo bị đói.
7361 không biết rằng chỉ vì một mẫu lúa mì ấy, cậu lại một lần nữa trở thành đề tài bàn tán của thôn dân.
Lúc này, cậu vừa ăn sáng xong ở nhà Bùi Nhuận, dọn dẹp nông cụ chuẩn bị ra ruộng thu hoạch đậu.
Sáng sớm trời còn se lạnh, làm việc sẽ không quá nóng. Nếu muộn thêm chút nữa, mặt trời lên cao, không chỉ nắng gắt mà lá và cành đậu cũng sẽ bị thiêu khô, đâm vào tay đau điếng.
7361 cúi xuống siết chặt tấm vải bó chân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Nhuận đứng ngay trước mặt.
Y cầm một chiếc nón cói trong tay, tay còn lại xách theo một ống trúc.
"A Dao, đội nón vào đi."
Nắng tháng 10 vẫn còn gay gắt, sơ ý một chút là dễ bị cháy nắng.
7361 tiện tay nhận lấy chiếc nón đội lên đầu, sau đó lại nhìn sang ống trúc trong tay Bùi Nhuận.
"Trong này là gì vậy?"
Bùi Nhuận đưa ống trúc cho cậu: "Chè đậu xanh, giải nhiệt, ta còn cho thêm mật ong."
7361 vừa đón lấy, hơi lạnh từ ống trúc lập tức truyền đến khiến cậu rùng mình.
"Lạnh thế? Ngươi bỏ vào giếng ướp lạnh à?" Cậu ngạc nhiên hỏi, "Bùi Nhuận, ngươi nấu từ khi nào vậy?"
"Tối qua."
Tối qua, sau khi 7361 rời đi, Bùi Nhuận liền nấu chè đậu xanh rồi treo trong giếng suốt đêm, bằng không làm sao có được nhiệt độ này.
"Ngươi tốt thật."
7361 cười tít mắt, cài ống trúc vào thắt lưng rồi nói: "Vậy ta đi đây."
"Chờ đã."
"Sao thế?"
7361 nghe gọi thì dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Nhuận, chẳng rõ y còn muốn làm gì.
Bùi Nhuận im lặng nhìn cậu một lát, sau đó vươn tay về phía cậu.
7361 sững sờ, nhưng không né tránh. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, dõi theo bàn tay của Bùi Nhuận ngày một tiến gần, cuối cùng chạm vào sợi dây trước yết hầu cậu.
Đó là dây buộc nón dưới cằm. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tháo gỡ nút thắt lỏng lẻo một cách cẩn thận.
Trong khoảnh khắc ấy, 7361 cảm nhận được sợi dây nhẹ nhàng lướt qua gò má mình, vừa ngưa ngứa vừa tê tê.
Cậu còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, thanh khiết của bồ kết, khiến tim bất giác đập nhanh hơn.
"Bùi Nhuận..."
Vừa thốt ra, 7361 liền sững lại. Không vì điều gì khác, chỉ là cậu cảm thấy giọng mình lúc này có gì đó không ổn.
Cậu sao thế này?
Chẳng lẽ... cậu bệnh rồi?
"Sao vậy?" Giọng Bùi Nhuận vẫn trước sau như một, "Ta làm ngươi đau à?"
Y thả lỏng động tác, cẩn thận gỡ nút thắt chặt cứng trên sợi dây buộc nón của 7361, thuận tay chỉnh lại chiếc nón bị lệch, sau cùng buộc lại dây cho ngay ngắn.
"Xong rồi." Bùi Nhuận cười, thu tay về.
7361 vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu choáng váng.
Hỏng rồi, hỏng rồi, chắc cậu thực sự bị bệnh rồi.
Có lẽ vì cậu ngẩn người quá lâu, Bùi Nhuận hơi nhướng mày, ánh mắt ẩn ý: "Sao lại im lặng thế?"
7361 chợt hoàn hồn, trước tiên đưa tay sờ ngực, lại chạm vào yết hầu, cuối cùng áp lên trán mình.
"Bùi Nhuận." 7361 nghiêm mặt nói, "Ta hình như bị bệnh rồi."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Bùi Nhuận nhạt đi, nghiêm túc hỏi: "A Dao không khoẻ ở đâu?"
7361 xoa đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Lạ thật, sao lại không nóng nhỉ?"
Thu tay về, cậu nghiêm túc thuật lại cảm giác vừa rồi của mình: "Lúc nãy chỗ này." Cậu chỉ vào ngực, "đập rất nhanh, đầu thì váng vất, à, còn giọng cũng không bình thường."
"Có khi nào trúng nắng không? Ngươi có thấy buồn nôn không?" Bùi Nhuận hỏi.
7361 suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi lắc đầu: "Không có."
"Còn chỗ nào khác không?"
7361 nghiêm túc cảm nhận, chốc lát sau liền hoang mang thốt lên: "Không có nữa, chẳng còn gì hết, đầu không váng nữa, tim cũng đập lại bình thường rồi."
Cậu ngước lên nhìn Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ta hình như chỉ bị bệnh trong chốc lát, giờ khỏi rồi."
Nghe vậy, Bùi Nhuận trầm ngâm một lúc, ánh mắt khẽ lướt qua người cậu, lát sau, khóe mắt y hơi cong lên, như thể đang cười.
"A Dao không sao là tốt rồi."
7361, kẻ vừa tự cảm thấy mình bị bệnh một cách kỳ quặc, xách nông cụ lên rồi đi thẳng.
Nếu còn chần chừ nữa, mặt trời sẽ lên cao mất.
Thực ra, ban đầu Bùi Nhuận đã hỏi xem có cần tìm người giúp không. Một mẫu ruộng đậu thoạt nhìn không nhiều, nhưng chỉ có một mình 7361 làm thì vẫn sẽ rất vất vả.
7361 lắc đầu từ chối, đây là lần đầu tiên cậu tự tay thu hoạch đậu, sao có thể giao cho người khác được chứ?
Đối với người trồng trọt, thời khắc mong chờ nhất chẳng phải chính là lúc thu hoạch hay sao?
Cậu sức lực dồi dào, lại có tinh thần lực hỗ trợ, động tác gọn gàng, làm việc nhanh như cắt.
Chỉ trong một buổi sáng, cậu đã thu hoạch được một nửa mẫu ruộng.
Thân đậu được bó lại từng bó, xếp gọn trong ruộng, chờ vận chuyển về phơi khô.
7361 đứng dưới bóng cây, phóng tầm mắt ra xa, trong đầu nhanh chóng tính toán kế hoạch sắp tới. Buổi chiều thu nốt số đậu còn lại, như vậy là xong. Lúa mì cậu vừa xem qua, vẫn cần chờ thêm một thời gian nữa.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, xua đi cái nóng hừng hực. 7361 ngửa đầu uống một ngụm chè đậu xanh Bùi Nhuận chuẩn bị, khoan khoái thở dài một hơi.
Vài ngày tới, cậu sẽ vô cùng bận rộn, ngoài thu hoạch đậu còn phải chăm sóc vườn rau.
Lần trước, Trụ Tử ghé qua nói rằng gần đây việc buôn bán của Bách Duyệt Hiên vô cùng phát đạt, chưởng quầy và Ngô đầu bếp có nhờ hắn hỏi cậu xem có thể cung cấp thêm rau hay không.
Dù gì hiện tại hai bên hợp tác chia lợi nhuận, Bách Duyệt Hiên kiếm được nhiều thì 7361 tự nhiên cũng thu về không ít.
Cậu sớm đã suy tính việc này, nếu không đã chẳng bỏ ra ngần ấy tinh thần lực nghiên cứu các giống rau.
Lần trước gặp Hoè Hoa, cậu đã đưa hạt giống cho nàng, bảo nàng thử trồng trước, nếu khả thi thì về sau sản lượng rau chắc chắn sẽ tăng lên.
Cậu đã tính cả rồi, ngoài nươnh con Hoè Hoa, còn có thể giao cho Vương thẩm trồng nữa.
Vài người cùng canh tác, nguồn cung cấp rau cho Bách Duyệt Hiên nhất định sẽ dư dả.
Có điều, việc này vẫn cần thêm thời gian để kiểm chứng.
Dù sao cậu cũng không chắc rau do người khác trồng có giữ được hương vị giống như cậu trồng hay không.
Chuyện này, cậu đã nói rõ với Hoè Hoa.
"Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng không dám chắc. Nếu được, sau này ta sẽ trả tiền thu mua rau của ngươi."
Hoè Hoa từng theo 7361 đi bán rau, dĩ nhiên hiểu rõ giá trị của những hạt giống này. Nàng cảm động đến mức suýt ôm lấy cậu khóc một trận, rồi liên tục cam đoan sẽ chăm sóc đám rau này thật tốt.
Bận rộn suốt hai ngày, đến khi thu hoạch xong mẫu ruộng đậu thì cà chua trong vườn sau nhà cậu cũng chín đỏ.
Hơn chục cây cà chua, mỗi cây đều trĩu trịt ít nhất mười mấy quả chín mọng.
Cà chua chín quá không thể để lâu, nếu không sẽ rụng xuống đất rồi hỏng mất.
Số cà chua thu hoạch được nhiều đến mức hai sọt lớn cũng không chứa hết, 7361 cuối cùng đã thực hiện được giấc mộng khi còn ở tinh tế, muốn ăn cà chua thế nào cũng được!
Cậu giữ lại một sọt để cùng Bùi Nhuận ăn, đồng thời tặng một ít cho Hoè Hoa và Vương thẩm. Sọt còn lại, một nửa cậu gửi đến Bách Duyệt Hiên, nửa kia thì đem tặng Lâm phủ.
Dù gì giống cà chua cũng do Lâm phủ cung cấp, hơn nữa cậu đã hứa với cô nãi nãi nhà họ Lâm rằng khi cà chua chín sẽ mang đến tặng.
Bên Lâm phủ không có động tĩnh gì, nhưng Bách Duyệt Hiên lại cử Trụ Tử đến hỏi cậu xem loại quả này nên chế biến thế nào.
7361: ......
Cậu quên mất cà chua không có trong thực đơn của bách tính Đại Thịnh.
May mà khi còn ở hoang tinh, vì thèm cà chua đến phát điên, cậu thường xuyên tìm hiểu các cách chế biến khác nhau.
Vậy là cậu dạy cho Trụ Tử mấy món đơn giản nhất. Tối đó, 7361 cùng Bùi Nhuận làm một bữa cơm toàn là món từ cà chua.
Những món đơn giản như trứng xào cà chua, cà chua dầm đường.
Thêm vào đó, Bách Duyệt Hiên tình cờ gửi tới một ít thịt bò, Bùi Nhuận liền hầm cả một nồi bò hầm cà chua chua chua ngọt ngọt, mềm tan trong miệng.
Tất nhiên, mọi công đoạn đều do Bùi Nhuận ra tay, 7361 chỉ đứng một bên chỉ dẫn.
Bữa cơm hôm ấy, cậu ăn đến mức vui sướng không tả nổi, nửa nồi cơm lớn hầu như đều vào bụng cậu.
Ăn xong, 7361 nằm dài trên ghế trúc trong sân hóng gió, bên tay còn có một bát nước táo gai tiêu thực do Bùi Nhuận đặc biệt nấu cho.
Chiếc ghế trúc này là Bùi Nhuận bỏ tiền nhờ thợ trong thôn đan giúp.
Vừa vặn lúc 7361 thu hoạch xong đậu thì ghế được mang tới, cậu vừa nhìn thấy đã thích mê, nằm lên một lúc lâu không muốn dậy.
Hầu như mỗi tối, 7361 đều nằm trên ghế trúc, ngước mắt nhìn trời sao lấp lánh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Thông thường, lúc này, chiếc xe lăn của Bùi Nhuận sẽ dừng lại bên cạnh, giọng nói trầm ấm của y nhẹ nhàng kể cho cậu nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác...
Những khoảnh khắc như vậy, mặt trăng đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Công việc ngoài ruộng cuối cùng cũng gần xong.
Trước sân nhà 7361 chất đầy đống thân đậu vừa được vận chuyển về, chờ phơi khô rồi đập lấy hạt.
Bên ngoài là thân đậu, bên trong là vườn rau thử nghiệm, khiến cho nơi ở của cậu trông càng chật chội, bất tiện khi đi lại.
Nhưng vấn đề này cũng dễ giải quyết, khu vực này rất hẻo lánh, trước sau trái phải đều là đất trống, chỉ cần chịu bỏ công sức sửa sang lại, lập tức sẽ có thêm không gian rộng rãi.
7361 không đắn đo quá lâu, liền quyết định mở rộng căn nhà nhỏ của mình!