Truyện Phu Lang Đến Từ Tinh Tế Full - Đam Mỹ Dị Năng Cổ Đại Nông Thôn

Chương 71: To đầu
« Trước Sau »
Nhưng xây nhà đâu phải chỉ cần bản vẽ là xong. Trong đó còn biết bao thứ lặt vặt, chỉ riêng việc chuẩn bị vật liệu đã đủ khiến cậu đau cả đầu. Gỗ, đá là những thứ không thể thiếu, rồi còn các thứ linh tinh khác, lại phải tìm người đến giúp xây, định ngày, tính tiền công ra sao. 7361:..... Nếu hiện tại cậu vẫn là một người phỏng sinh, e rằng trình tự đã quá tải rồi. 7361 nằm bẹp trên ghế, r.ên rỉ: "Chuyện gì cũng phải do ta quyết sao? Ta không thể chỉ bỏ tiền thôi à?" "Đúng là vậy." Bùi Nhuận cười đáp, "Hơn nữa, chờ thêm mấy ngày mùa vụ qua đi là phải bắt tay vào chuẩn bị. Phải tranh thủ lúc trời còn ấm mà dựng nhà, để kịp phơi khô trước khi trời lạnh. Nếu không, đến khi đông đến thì chẳng thể khởi công, khi đó ngươi chỉ còn cách đợi sang năm đầu xuân." Xây nhà vốn là chuyện lớn, huống hồ chỉ riêng vẽ bản thiết kế thôi cũng đã là một công trình không nhỏ. Nếu thực sự muốn làm cho ra hồn, e rằng một tháng cũng không đủ. 7361 cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, trong lòng có chút muốn rút lui. Cậu ngẩn người nhìn lên xà nhà, ánh mắt vô định, lẩm bẩm: "Hay là... thôi đi vậy..." Bùi Nhuận thấy thế có phần buồn cười: "Không muốn ở nhà mới nữa sao?" "Muốn chứ..." Lúc nãy cùng Bùi Nhuận vẽ bản vẽ, cậu đã bắt đầu mộng tưởng niềm vui khi dọn vào ở. Nhưng hiện thực giáng cho cậu một cú đau, sao bản vẽ hoàn hảo thế kia lại chẳng thể hóa thành ngôi nhà thật ngay được chứ? Như trong chuyện hồ tiên mà y từng kể, chỉ cần vung tay một cái, lập tức hiện ra tòa nhà mấy gian mấy sân nguy nga. Nghĩ vậy, cậu bèn hỏi: "Bùi Nhuận, ngươi nói xem, trên núi có hồ tiên không?" Câu hỏi bất ngờ quá, khiến Bùi thoáng ngẩn ra. "Sao lại hỏi vậy?" Cậu ngồi thẳng dậy, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu có hồ tiên, ta sẽ đến bái lạy, cầu họ vung tay một cái, dựng ngôi nhà trên giấy này thành thật." Chưa nói xong, cậu đã thấy ánh mắt Bùi Nhuận dừng lại trên người mình, như có điều khó nói. "Hả? Sao ngươi nhìn ta như thế?" 7361 chẳng hiểu gì. Bùi Nhuận thu lại ánh mắt, nhìn xuống bản vẽ, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt: "Ừm... hồ tiên sao? Chắc là không có." "Không có ư?" Cậu thất vọng ra mặt, "Thật đáng tiếc." Hồ tiên lợi hại như vậy, sao lại không có chứ? Nhưng Bùi Nhuận đã bảo không có, vậy thì chắc chắn là không có thật. Cậu ỉu xìu chống má lên tay, thở dài một tiếng: "Quả nhiên như ngươi nói, chuyện trong sách chẳng phải lúc nào cũng thật." Thấy cậu tiu nghỉu, đầu mày cuối mắt đều rũ xuống, Bùi Nhuận mỉm cười: "Thôi được, nếu ngươi tin ta, cứ giao việc này cho ta lo liệu." Cậu ngẩn ra, mắt lập tức sáng rỡ: "Thật chứ?" Bùi Nhuận gật đầu. Cậu mừng rỡ trong chốc lát, nhưng rồi nhớ ra ngày thường y cũng bận rộn lắm, lòng không khỏi lo lắng: "Vậy có làm lỡ thời gian của ngươi không?" "Không đâu, chẳng phiền hà gì." Bùi Nhuận đã nói không phiền, ắt là không phiền thật, cậu liền nở nụ cười tươi rói: "Vậy lát nữa ta mang tráp tiền sang cho ngươi nhé!" Giao tráp tiền cho Bùi Nhuận xong, 7361 liền bắt tay vào chuẩn bị thu hoạch lúa mì. Mảnh ruộng một mẫu kia, lúa mì đã bị nắng hong đến vàng ươm, bông lúa trĩu nặng, đúng là thời điểm thu hoạch. Sáng sớm, 7361 mang theo lưỡi hái xuống ruộng. Công việc cắt lúa mì đối với cậu mà nói cũng khá nhẹ nhàng, ít ra còn dễ chịu hơn việc ngồi tính toán bản vẽ, xem xét bao nhiêu nguyên liệu cần dùng. Một mẫu ruộng lúa mì, với tốc độ của 7361, một ngày là đủ để thu hoạch xong. Chờ đến khi cậu bó lúa gọn gàng, ngoài ý muốn nhìn thấy mấy người trong thôn. Mấy thôn dân kia đứng túm tụm, kéo qua kéo lại, thấy 7361 nhìn sang thì sắc mặt thoáng vẻ lúng túng. "Tiểu Mãn à... ngươi đang bận gì thế?" Một người lớn tuổi trong số họ tìm đại một câu để bắt chuyện. "Ta tên Liễu Dao." 7361 sửa lại. "A?" Mấy người kia nghe vậy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Thực ra, 7361 đã sớm nhận ra sự có mặt của bọn họ. Từ khi cậu mới xuống ruộng, những người này đã lảng vảng gần đó, đi tới đi lui. Có điều, họ cũng không làm gì, nên cậu cứ mặc kệ. Thấy mấy người kia không nói gì, 7361 liền ném bó lúa mì trong tay lên đống lúa đã thu hoạch, thản nhiên hỏi: "Các ngươi muốn nói gì?" Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão thôn dân lớn tuổi kia đứng ra: "À... Ta là người trong thôn họ Vương, nếu tính theo bối phận thì hẳn là bối bá của ngươi." 7361 mặt không biểu cảm: "À." Thấy cậu không có ý định tiếp lời, Vương đại bá cũng không biết nói gì thêm, đành hắng giọng một cái, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Là thế này... Hôm nay chúng ta tới đây là muốn hỏi về chuyện giống lúa của ngươi." "Giống lúa?" "Đúng vậy, giống lúa mì nhà ngươi là mua ở đâu? Có thể nói cho chúng ta biết không? Chúng ta... sang năm cũng muốn trồng..." Câu hỏi này chẳng có gì mạo phạm, cậu cũng chẳng cần giấu giếm, bèn đáp: "Ta mua của Vương thẩm." "Vương thẩm?" Đối phương rõ ràng không tin, cứ ngỡ cậu nói dối cho qua. Dù sao Vương quả phụ chẳng trồng giống này, nếu thật sự mua từ bà ấy, sao bà ấy lại không trồng? Cậu thấy mình trả lời xong xuôi, bèn quay lại tiếp tục công việc. Vương đại bá đợi một lúc, đổi cách hỏi: "... Thế lúa này ngươi còn giữ giống không?" "Còn chứ." Cậu thích ăn đồ làm từ bột mì lắm, đương nhiên là phải giữ giống để trồng tiếp. Vương đại bá nghe cậu nói vậy, lại đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh, thử hỏi tiếp: "Vậy... có thể bán cho bọn ta ít hạt giống không?" Nói xong, sợ 7361 không đồng ý, vội bổ sung: "Bọn ta có thể trả thêm chút tiền." 7361: "?" Không phải không thể bán, nhưng nói thật, lúa cậu thu chẳng được bao nhiêu. Dù chưa xay vỏ, tính ra cùng lắm chỉ khoảng 400 cân. Cậu còn phải giữ giống, lại để ăn nữa, thực chẳng dư dả gì. "Ta không bán." 7361 lắc đầu. Vương đại bá có chút sốt ruột. Từ khi 7361 gieo lúa mạch, ông đã luôn chú ý. Ban đầu, lão còn cho rằng cậu đang làm chuyện hồ đồ, mãi đến khi lúa mì trưởng thành, trổ bông, ông mới thực sự kinh ngạc. Điều quan trọng nhất là mấy ngày nay, lão còn để bụng chuyện này hơn cả 7361. Không có việc gì liền chạy sang xem một vòng. Càng nhìn, ông càng phát hiện ra điều bất thường, một mẫu lúa mì này, bông nào bông nấy đều no tròn, thậm chí còn sai hơn cả lúa mì vụ đông mà bọn họ vẫn trồng. Dù chưa thu hoạch, nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết năng suất nhất định rất cao. Là người có kinh nghiệm làm ruộng nhất thôn Vương Gia, đây là lần đầu tiên Vương đại bá hoài nghi về giống lúa tổ tiên truyền lại. Liệu có phải bao lâu nay họ đã trồng sai mùa? Rất có thể, lúa mì vốn không nên gieo vào mùa đông, mà phải trồng vào mùa hè như 7361 đã làm. Bằng không, ông chẳng thể nào lý giải nổi vì sao lúa mì trong tay cậu lại tốt đến vậy. Hôm nay thấy 7361 xuống ruộng cắt lúa, ông liền nảy lòng tham, muốn mua lại một ít giống từ cậu. Không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng, khiến ông càng thêm sốt ruột. "Ta có thể trả gấp đôi tiền..." 7361 lắc đầu: "Không phải chuyện tiền bạc." "Vậy vì sao?" Vương đại bá cảm thấy gấp đôi tiền đã là rất nhiều rồi, còn là con số mà ông phải cắn răng mới nói ra. 7361 đáp rất thản nhiên: "Bởi vì nếu bán cho ông, ta sẽ không đủ để ăn." Vương đại bá á khẩu, không nói được lời nào.
« Trước Sau »